Nhật Ký Bí Mật Của Tiểu Thư Miranda
-
Chương 8
Sáng hôm sau, Turner thức dậy trong cơn đau đầu buốt nhói chẳng liên quan gì đến rượu.
Anh ước gì đó là do brandy. Brandy sẽ đơn giản hơn nhiều so với chuyện này.
Miranda.
Anh đã nghĩ cái quái gì thế
Không gì cả. Rõ ràng anh không suy nghĩ gì cả. Ít nhất là cũng không dùng cái đầu.
Anh đã hôn Miranda. Âm ti địa ngục, anh đã thực sự vồ vập lấy cô. Và thật khó lòng tưởng tượng nổi còn xó xỉnh nào trên nước Anh này có cô gái nào kém thích hợp để anh chú ý hơn cái cô tiểu thư Miranda Cheever đó.
Anh sẽ bị quay chín dưới địa ngục vì chuyện này mất thôi.
Nếu là thằng đàn ông tử tế hơn, anh nghĩ, anh sẽ cưới cô. Một phụ nữ trẻ có thể mất thanh danh vì những chuyện còn không bằng thế này. Nhưng có ai thấy đâu, một giọng nói bên trong anh ngoan cố. Không ai biết cả ngoại trừ hai người bọn họ. Và Miranda sẽ không nói gì. Cô không phải loại người đó.
Còn anh thì không phải là loại đàn ông tử tế. Nhờ công Leticia. Cô ta đã giết chết bất cứ điều gì tốt đẹp tử tế trong anh. Nhưng anh vẫn có lý trí. Và không đời nào anh để mình đến gần Miranda một lần nữa. Phạm sai lầm một lần thì còn có thể hiểu được.
Phạm sai lầm hai lần sẽ huỷ hoại đời anh.
Và ba lần...
Lạy Chúa lòng lành, không nên có lần thứ ba, dù chỉ là trong ý nghĩ.
Anh cần khoảng cách, chính thế. Khoảng cách. Nếu anh tránh xa Miranda, anh không thể bị cám dỗ, cô sẽ quên cuộc gần gũi bị cấm đoán của họ và tìm cho mình một anh chàng tốt bụng nào đó để kết hôn. Hình ảnh cô trong vòng tay một người đàn ông khác thật khó chịu đến không ngờ, nhưng Turner quyết định rằng đó là vì giờ mới sáng sớm, và vì anh đang mệt mỏi, vì anh vừa mới hôn cô chỉ sáu tiếng trước thôi, và vì...
Vì hàng trăm lý do khác nữa, không cái nào trong số đó đủ quan trọng để anh suy xét sâu hơn.
Trong khi chờ đợi, anh phải tránh mặt cô. Có lẽ anh nên rời thành phố. Đi xa. Anh có thể về vùng nông thôn. Dẫu sao thì anh cũng chẳng có ý định lưu lại London quá lâu.
Anh mở mắt và rên rỉ. Có phải anh đã mất tự chủ rồi không? Miranda chỉ mới hai mươi tuổi, không có kinh nghiệm gì hết. Cô không giống Leticia, thông thạo mọi mánh khóe đàn bà, và sẵn sàng sử dụng chúng để mưu lợi cho bản thân.
Miranda rất cám dỗ, nhưng có thể kháng cự được. Turner đã đủ già đời để không nghĩ về cô. Mà bất luận thế nào thì có lẽ anh cũng không nên ở cùng một nhà với cô. Và mặc dù cuộc đời anh đang có nhiều biến động nhưng có lẽ đã đến lúc để mắt đến đám phụ nữ trong mùa vũ hội năm nay. Có rất nhiều góa phụ trẻ trung kín đáo. Đã quá lâu rồi anh không có phụ nữ bên cạnh.
Nếu có điều gì có thể giúp anh quên một người đàn bà, thì đó là một người đàn bà khác.
“Turner sắp chuyển ra ngoài rồi.”
“Gì cơ?” Miranda đang cắm hoa vào chiếc lọ sứ. Chỉ nhờ đôi bàn tay nhanh nhẹn và sự may mắn tuyệt vời mới giúp món đồ cổ quý giá ấy không rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Anh ấy đi rồi,” Olivia nói kèm một cái nhún vai. “Còn người hầu của anh ấy đang đóng đồ đạc.”
Miranda đặt lọ hoa trở lại bàn bằng những ngón tay cẩn thận đến phát đau. Chậm rãi, điềm tĩnh, hít vào, thở ra. Và cuối cùng, khi đã chắc chắn mình có thể nói mà không run, cô hỏi, “Anh ấy rời khỏi thành phố à?”
“Không, mình không nghĩ vậy,” Olivia ngồi xuống ghế ngáp dài. “Anh ấy không định lưu lại lâu trong thành phố nên đang thuê một căn hộ.”
Anh đi thuê một căn hộ ư? Miranda vật lộn chống lại cảm giác trống rỗng, kinh hoàng đang nhấn chìm cả lồng ngực cô. Anh ấy thuê một căn hộ. Chỉ để tránh xa cô.
Nếu không quá buồn, hẳn cô sẽ coi đó là một sự sỉ nhục. Hoặc có lẽ là cả hai.
“Có lẽ thế là tốt nhất,” Olivia tiếp tục, không để ý đến nỗi đau khổ của cô bạn. “Mình biết anh ấy đã tuyên bố sẽ không bao giờ tái hôn nữa...;”
“Anh ấy đã nói thế à?” Miranda đông cứng lại. Làm sao cô có thể không biết chuyện này chứ? Cô biết anh đã nói hiện tại không tìm một người vợ, nhưng chắc chắn anh không có ý nói mãi mãi.
“Ờ, đúng thế,” Olivia đáp. “Anh ấy đã nói vậy hôm kia. Anh ấy khá cứng rắn. Mình nghĩ mẹ sẽ ngất xỉu mất. Đúng y như thế, bà gần như bất tỉnh.”
“Mẹ cậu á?” Miranda không hình dung nổi.
“À, không, nhưng nếu thần kinh của bà kém hơn, chắc chắn bà sẽ ngất xỉu.”
Miranda thường vẫn thích kiểu quanh co của Olivia, nhưng ngay lúc này cô chỉ muốn bóp cổ bạn mình.
“Dù sao thì,” Olivia thở dài khi đã yên vị, tựa lưng vào ghế, “anh ấy đã nói sẽ không tái hôn, nhưng mình chắc anh ấy sẽ cân nhắc lại. Đơn giản là anh ấy phải vượt qua nỗi đau đã.” Cô ngừng lời, liếc sang Miranda làm mặt nhăn nhó. “Hoặc khoảng trống mà nó để lại.”
Miranda mỉm cười se sắt. Quá se sắt đến nỗi cô biết đó hoàn toàn không phải là một nụ cười nữa.
“Nhưng dù anh ấy nói gì,” Olivia tiếp tục, ngồi thẳng người và nhắm mắt lại, “thì hiển nhiên anh ấy sẽ không đời nào tìm vợ trong thời gian ở đây. Vì Chúa, ai mà ve vãn tán tỉnh nổi khi có một bà mẹ, một ông bố và hai cô em gái kè kè bên cạnh chứ?”
“Hai ư?”
“À, một, dĩ nhiên rồi, nhưng cậu có thể được tính là đứa thứ hai. Chắc chắn là anh ấy không thể thích làm gì thì làm khi có mặt cậu được.”
Miranda không biết nên khóc hay nên cười đ
“Và ngay cả nếu như anh ấy chưa muốn chọn vợ vội,” Olivia nói thêm, “thì anh ấy cũng nên có một người tình. Chắc chắn điều đó sẽ giúp anh ấy quên được Leticia.”
Miranda không biết bình luận thế nào nữa.
“Và dĩ nhiên anh ấy không thể làm thế khi sống ở đây.” Olivia mở mắt ra và tì người lên hai khuỷu tay. “Vậy nên, thật sự đây là giải pháp tốt nhất. Cậu có đồng ý thế không?”
Miranda gật đầu. Bởi vì cô phải gật đầu. Bởi vì cô cảm thấy choáng váng đến mức không khóc nổi nữa.
19 Tháng sáu 1819
Anh ấy đã đi được một tuần tính cho đến giờ, và mình đã chịu đựng quá sức rồi.
Nếu anh ấy chỉ bỏ đi, mình có thể tha thứ. Nhưng anh ấy không trở lại!
Anh ấy không đến gặp mình. Anh không gửi một lá thư nào. Và dù mình nghe người ta thì thầm đồn đại rằng anh ấy vẫn tham gia vào các hoạt động xã hội nhưng rõ ràng là mình chưa nhìn thấy anh một lần nào. Nếu mình tham dự một sự kiện, anh sẽ không có ở đó. Có một lần mình nghĩ là mình đã thấy anh phía bên kia phòng, nhưng mình không dám chắc, vì khi đấy chỉ là lưng anh khi anh rời đi.
Mình không biết có thể làm gì với tất cả chuyện này đây. Mình không thể đến gặp anh. Việc đó cực kỳ không đúng đắn. Phu nhân Rudland thậm chí cấm cả Olivia đến thăm anh; anh ở Albany, và khu đó toàn đàn ông. Không có gia đình hay các góa phụ.
“Cậu định sẽ mặc gì tới vũ hội nhà Worthington tối nay?” Olivia hỏi, thả ba viên đường vào tách trà của mình.
“Tối nay rồi à?” Những ngón tay của Miranda siết chặt quanh tách trà. Turner đã hứa với cô là anh sẽ tham dự vũ hội nhà Worthington và khiêu vũ với cô. Chắc chắn anh sẽ không thất hứa.
Anh sẽ ở đó. Nhưng nếu anh không...
Cô buộc phải đảm bảo rằng anh sẽ ở đó.
“Mình sẽ mặc cái váy lụa màu xanh lá,” Olivia nói. “Trừ phi cậu muốn mặc chiếc váy màu xanh của cậu. Nhìn cậu rất đáng yêu với màu xanh lá cây.”
“Cậu nghĩ thế à?” Miranda thẳng người lên. Đột nhiên cô cảm thấy nhu cầu khẩn thiết là phải làm cho mình thật đẹp, thậtđẹp.
“Ừmm-hừm. Nhưng sẽ không hay nếu bọn mình cùng mặc một màu, vậy nên cậu phải quyết định mau đi.”
“Cậu có gợi ý gì không?” Không phải là Miranda không có khiếu thời trang, nhưng cô chẳng bao giờ có con mắt tinh tường bằng Olivia cả.
Olivia nghiêng đầu quan sát cô bạn. “Với màu tóc của cậu, mình muốn cậu mặc một cái gì đó chói lọi vào, nhưng mẹ nói bọn mình vẫn còn là người mới. Nhưng có lẽ...” Cô nhảy dựng lên, chộp lấy một cái gối màu xanh lá mạ từ cái ghế gần đấy giơ nó lên dưới cằm Miranda. “Hừm.”
“Cậu định tân trang cho mình hả?”
“Giữ lấy nó,” Olivia ra lệnh, rồi lùi lại vài bước, thốt lên một tiếng “Á!” thật điệu đàng khi gót chân bị va trúng chân bàn. “Đúng, đúng,” cô lẩm bẩm, vịn lấy tay ghế xô pha để giữ thăng bằng. “Thật hoàn hảo.”
Miranda nhìn xuống, rồi nhìn lên. “Mình với một cái gối á?”
“Không, cậu sẽ mặc chiếc váy lụa xanh lá cây của mình. Nó có màu y như thế. Bọn mình sẽ nhờ Annie sửa lại nó trong ngày hôm nay.”
“Nhưng cậu sẽ mặc gì?”
“Ôi dào, bất cứ thứ gì,” Olivia phẩy tay nói. “Thứ gì đó màu hồng. Các quý ông tường có vẻ phát điên lên với màu hồng. Nó làm mình trông giống một cái bánh, người ta bảo mình thế.”
“Cậu không phiền khi là một cái bánh à?” Bởi vì Miranda ghét bị như thế.
“Mình chẳng bận tâm họ nghĩ gì,” Olivia chỉnh lại. “Nó làm mình có lợi thế. Thường thì người ta luôn có lợi khi bị đánh giá không đúng mức mà. Nhưng cậu...” Cô lắc đầu. “Cậu cần thứ gì đó thật tinh tế. Thật sành điệu.”
Miranda cầm tách trà lên nhấp một ngụm cuối, rồi đứng lên vuốt phẳng nếp vải muslin trên chiếc áo dài ban ngày của mình. “Mình nên đi thử nó bây giờ,” cô nói. “Để Annie có thời gian chỉnh sửa lại.”
Và hơn nữa, cô có một lá thư cần phải soạn.
Trong khi thắt cà vạt bằng những ngón tay nhanh nhẹn, Turner phát hiện ra rằng tài năng chửi rủa thóa mạ của anh phong phú và sâu cay hơn là anh tưởng. Anh thấy có hàng trăm thứ đáng để phỉ báng kể từ lúc nhận được lời nhắn chết bầm chết dẫm đó từ Miranda hồi đầu giờ chiều. Nhưng hơn hết, anh đang nguyền rủa bản thân mình, và bất cứ cái ý thức khốn kiếp nào về danh dự vẫn còn lởn vởn trong đầu anh.
Tham dự vũ hội Worthington là hành động dại dột điên rồ hết sức - một điều ngu xuẩn nhất mà anh có thể làm. Nhưng anh không thể nuốt lời hứa với một cô gái trẻ, cho dù đấy là vì lợi ích của chính cô ta.
Quỷ tha ma bắt. Đây không phải là điều anh cần vào lúc này.
Anh nhìn lại mảnh giấy nhắn. Anh đã hứa khiêu vũ với cô nếu cô thiếu bạn nhảy, có đúng không nhỉ? À, thế thì không thành vấn đề. Anh chỉ cần chắc chắn là cô có nhiều bạn nhảy hơn, đến mức không biết phải xoay xở thế nào nữa. Cô sẽ là cô nàng hoa khôi của phòng khiêu vũ.
Anh đồ rằng nếu phải tham dự buổi vũ hội rắc rối này, anh nên chọn lấy một góa phụ trẻ nào đó mà tìm hiểu. Nếu may mắn, Miranda sẽ thấy anh định dành sự quan tâm của mình ở chỗ nào, và cô sẽ nhận ra rằng cô nênnơi khác.
Anh cau có. Anh không thích ý nghĩ làm cho cô đau khổ. Chết tiệt, anh thích cô bé này. Từ trước đến giờ vẫn thích.
Anh lắc đầu. Anh không định làm cô buồn. Dù sao đi nữa thì cũng không buồn nhiều. Và hơn nữa, anh còn định sẽ dàn hoà với cô.
Hoa khôi của vũ hội, anh nhắc mình nhớ khi bước vào trong xe và củng cố tinh thần chuẩn bị cho một buổi tối thử tháchnhất.
Hoa khôi.Của.Vũ.Hội.
Olivia phát hiện ra Turner ngay khi anh bước vào. “Ồ, nhìn kìa,” cô thúc cùi trỏ vào Miranda. “Anh trai mình ở đây.”
“Thật à?” Miranda nín thở đáp lại.
“Hừm-hừm.” Olivia rướn thẳng người, lông mày nhíu vào nhau. “Lâu lắm rồi mình không gặp anh ấy, bây giờ mình mới nghĩ đến đấy. Cậu có gặp anh ấy không?”
Miranda lơ đãng lắc đầu, nghển cổ lên cố nhìn Turner.
“Anh ấy đang ở đằng kia nói chuyện với Duncan Abbott,” Olivia thông báo cho cô biết. “Mình thắc mắc họ đang nói chuyện gì. Ông Abbott làm chính trị.”
“Thật à?”
“Ờ, đúng thế. Mình thích bàn luận với ông ấy, nhưng chắc ông chẳng buồn nói chuyện chính trị với một phụ nữ. Thật bực mình.”
Miranda định gật đầu tán thành thì Olivia lại nhíu mày và nói bằng giọng khó chịu, “Giờ thì anh ấy lại đang nói chuyện với Đức ông Westholme.”
“Olivia, đàn ông được phép nói chuyện với bất cứ ai mà anh ta muốn,” Miranda nói, nhưng trong lòng, cô đang càng lúc càng bực mình vì Turner không tìm đến chỗ h
“Mình biết, nhưng anh ấy nên đến chào bọn mình trước chứ. Bọn mình là người nhà mà.”
“Ờ, ít nhất là cậu.”
“Đừng ngốc thế. Cậu cũng là người nhà mà Miranda.” Miệng Olivia há ra thành hình chữ O nho nhỏ, có vẻ bị tổn thương ghê gớm. “Cậu thấy chứ? Anh ấy đi về phía đối diện rồi.”
“Người mà anh ấy đang nói chuyện là ai thế? Mình không nhận ra anh ta.”
“Công tước Ashbourne. Anh chàng đẹp trai vô cùng, cậu không nghĩ thế à? Mình nghĩ anh ta đã ở nước ngoài. Đi nghỉ với vợ. Họ khá là quấn quýt nhau, mình thấy thế.”
Miranda nghĩ nó là một dấu hiệu tích cực cho thấy ít nhất có một cuộc hôn nhân trong mùa hội được hạnh phúc. Mặc dù vậy, Turner chắc chắn sẽ không đến mời cô nhảy nếu anh cứ đi vòng quanh phòng khiêu vũ để chào hỏi như thế. Cô caumày.
“Xin lỗi, tiểu thư Olivia. Tôi nghĩ đây là điệu nhảy của mình.”
Olivia và Miranda ngẩng lên nhìn. Một chàng trai trẻ đẹp mà cả hai cùng không nhớ tên đang đứng trước họ.
“Dĩ nhiên rồi,” Olivia nói nhanh. “Sao tôi lại quên được cơ chứ.”
“Mình nghĩ mình sẽ kiếm một cốc nước chanh,” Miranda mỉm cười nói. Cô biết Olivia luôn luôn cảm thấy lúng túng khi ra khiêu vũ mà bỏ lại Miranda một mình.
“Cậu chắc chứ?”
“Đi đi.”
Olivia lướt ra sàn khiêu vũ, và Miranda bắt đầu tiến đến một người hầu đang rót nước chanh. Như thường lệ, cô chỉ được mời một nửa số điệu nhảy. Và Turner đâu rồi nhỉ? Cô có thể yêu cầu, sau khi anh đã hứa khiêu vũ nếu cô thiếu bạn nhả
Thật là một gã tồi tệ, tồi tệ.
Không hiểu sao, cô cảm thấy thật dễ chịu khi thầm phỉ báng anh, ngay cả khi cô không tin vào điều mình phỉ báng đi nữa.
Đi được nửa đường đến chỗ lấy nước chanh thì Miranda cảm thấy một bàn tay rắn chắc đặt trên khuỷu tay mình. Turner ư? Cô quay ngoắt lại, nhưng thất vọng nhận ra một quý ông mà cô không biết nhưng trông mặt thì quen quen.
“Tiểu thư Cheever?”
Miranda gật đầu.
“Tôi có thể có vinh hạnh khiêu vũ điệu này với cô không?”
“Tại sao, vâng, dĩ nhiên rồi, nhưng tôi tin rằng chúng ta chưa được giới thiệu.”
“Ồ, xin thứ lỗi cho tôi. Tôi là Westholme.”
Đức ông Westholme ư? Đó không phải là quý ông mà Turner vừa nói chuyện sao? Miranda mỉm cười với ông ta, nhưng trong thâm tâm cô đang nổi giận. Cô không bao giờ tin vào sự ngẫu nhiên.
Ngài Westholme là một bạn nhảy tuyệt vời, và cặp đôi xoay tít dễ dàng quanh sàn nhảy. Khi điệu nhạc nhỏ dần rồi tắt hẳn, ông cúi đầu lịch thiệp và hộ tống cô tới rìa phòng.
“Cảm ơn vì điệu nhảy thật tuyệt, ngài Westholme,” Miranda hòa nhã nói.
“Tôi mới là người nên cảm ơn, tiểu thư Cheever. Tôi hy vọng chúng ta có thể sớm lặp lại vinh hạnh này.”
Miranda nhận ra Westholme đã khéo léo đưa cô ra xa chỗ lấy nước chanh. Khi cô bảo với Olivia là mình thấy khát, đó chỉ là cách để bạn cô thấy dễ chịu, nhưng giờ thì cô thật sự thấy khát khô cả cổ. Thở dài, cô nhận ra mình sẽ phải luồn lách qua đám đông. Nhưng cô chưa tiến được hai bước về phía chỗ để đồ uống tì một người đàn ông trẻ lịch thiệp rõ ràng là đủ tư cách đã bước ra trước cô. Miranda nhận ra người này ngay lập tức. Đó là ông Abott, quý ông có đầu óc chính trị đã trò chuyện với Turner.
Sau vài giây, Miranda đã trở lại sàn khiêu vũ và quả thật cô thấy vô cùng khó chịu.
Cô không thể đổ lỗi cho các bạn nhảy. Nếu Turner thấy cần thiết phải hối lộ đàn ông để họ khiêu vũ với cô, thì ít ra anh đã lựa chọn những người đẹp trai lịch thiệp. Tuy nhiên, khi ông Abbott dẫn cô từ sàn khiêu vũ ra, Miranda đã thấy Công tước Ashbourne tiến về phía mình. Cô vội vàng bỏ trốn.
Anh nghĩ cô không có lòng kiêu hãnh sao? Anh nghĩ cô sẽ cảm kích khi anh thuyết phục bạn bè để họ mời cô nhảy sao? Đó là một sự sỉ nhục. Và tệ hơn nữa, cô hiểu rằng anh để những người đàn ông đó đến khiêu vũ với cô bởi vì anh không buồn tự mình làm thế. Nước mắt cay xè hai mắt Miranda. Sợ mình sẽ khóc nức nở ngay trước toàn thể vũ hội, cô liền lao ra khỏi phòng vào một hành lang vắng vẻ.
Cô tựa lưng vào tường và hớp lấy không khí như cá mắc cạn. Sự chối bỏ của anh không chỉ đau đớn. Nó là nhát dao đâm. Nó bắn ra những viên đạn. Và nó xuyên trúng tim cô.
Chuyện này không giống như việc bao năm qua anh coi cô như một đứa trẻ. Như thế ít nhất cô có thể tự an ủi bằng cách bảo mình rằng anh không biết anh đã bỏ lỡ mất điều gì. Nhưng giờ anh đã biết. Giờ anh biết chính xác anh đã bỏ lỡ điều gì, và anh không hề bận tâm.
Miranda không thể ở lại hành lang này cả buổi tối, nhưng cô chưa sẵn sàng trở lại bữa tiệc, nên cô tìm đường đi ra vườn. Đó là một mảnh vườn nhỏ xanh tươi, cân đối và được bố trí có thẩm mỹ. Miranda ngồi xuống một cái ghế đá ở góc vườn quay lưng vào nhà. Những cánh cửa kính lớn mở ra từ phòng khiêu vũ, và cô ngắm nhìn các quý ông quý bà xoay tròn trong điệu nhạc vài phút. Cô sụt sịt tháo một chiếc găng tay ra lau mũi. “Mình sẵn sàng đổi tất cả để lấy một cái khăn tay,” cô thở dài nói.
Có lẽ cô có thể giả vờ ốm và về nhà.
Cô bật ra một tiếng ho nhỏ. Có lẽ cô ốm thật. Việc cô ở lại đến cuối bữa tiệc này chẳng có nghĩa gì cả. Mục tiêu là tỏ ra xinh đẹp và thân thiện và hấp dẫn, phải không nhỉ? Tối nay cô chẳng có cách gì đạt được bất kỳ mục tiêu nào trong số đó.
Và rồi cô thấy một ánh vàng thấp thoáng.
Mái tóc vàng nhạt trở nên rõ ràng hơn.
Đó là Turner. Tất nhiên rồi. Tại sao không thể là anh, khi mà cô ngồi đây một mình, thảm hại và cô đơn? Anh đang đi qua những cánh cửa phong cách Pháp dẫn ra vườn.
Một người phụ nữ đang khoác tay anh.
Một cục nghẹn lạ lùng cuộn lên trong cổ họng cô, và Miranda không biết nên khóc hay cười. Cô sẽ không bị hạ nhục chứ? Hơi thở tắc nghẹn trong cuống họng, cô nhích sát ra mép ghế nơi cô sẽ giấu được mình trong bóng tối.
Đó là ai? Cô đã trông thấy cô ta trước đây. Quý bà Gì-Gì-Đó. Một góa phụ, cô nghe nói vậy, rất, rất giàu có và độc lập. Nom cô ta chả có gì giống góa phụ. Thật sự mà nói, cô ta không già hơn Miranda là bao.
Lẩm bẩm một lời xin lỗi giả dối chẳng dành cho ai cụ thể, Miranda dỏng tai lên nghe họ trò chuyện. Nhưng cơn gió đang mang những lời họ nói sang hướng đối diện, nên cô chỉ nghe được lõm bõm. Cuối cùng, sau cái gì đó nghe như là “tôi không chắc” từ đôi môi của quý bà nọ, Turner cúi đầu xuống hôn cô ta.
Trái tim Miranda vỡ vụn.
Người đàn bà thì thầm điều gì đó cô không nghe rõ và trở lại phòng khiêu vũ. Turner vẫn còn ở lại vườn, hai tay chống nạnh, nhìn đăm đăm lên mặt trăng vẻ khó hiểu.
Cút đi, Miranda muốn gào lên. Đi đi! Cô bị mắc kẹt ở đó cho tới khi anh rời đi, và tất cả những gì cô muốn là về nhà rồi cuộn tròn trên giường. Và có thể không bao giờ ra ngoài nữa. Nhưng xem ra lúc này thì đó không phải là một lựa chọn, nên cô nhích ra xa hơn trên chiếc ghế, cố che đậy mình nhiều hơn nữa bằng bóng tối.
Đầu Turner đột ngột quay về phía cô. Chết tiệt! Anh nghe thấy cô. Anh nheo mắt và tiến hai bước về phía cô. Thế rồi anh nhắm mắt lại và chậm rãi lắc đầu.
“Chết tiệt thật, Miranda,” anh thở dài nói. “Làm ơn bảo anh đó không phải là em đi.”
Buổi tối nay thật tuyệt tính cho đến lúc này. Anh đã xoay xở để tuyệt đối tránh mặt Miranda, cuối cùng thì anh đã tự giới thiệu mình với Goá phụ Bidwell đáng yêu - chỉ mới hai mươi lăm tuổi - và thậm chí rượu sâm banh cũng không tệ.
Nhưng không, thần thánh rõ ràng không ban ân uệ cho anh. Là cô. Miranda. Đang ngồi trên ghế băng, quan sát anh. Có lẽ đã quan sát anh hôn góa phụ kia.
Chúa lòng lành.
“Chết tiệt, Miranda,” anh thở dài nói. “Làm ơn bảo anh đó không phải là em đi.”
“Không phải em.”
Cô đang cố giữ cho giọng nghe thật kiêu hãnh, nhưng nó như một lưỡi nhọn trống rỗng đâm xuyên qua anh. Anh nhắm mắt lại trong thoáng chốc bởi vì, chết tiệt, đáng lẽ cô không ở đó mới phải. Anh không định vướng vào những thể loại rắc rối này trong đời. Tại sao đời không thể có một điều gì đơn giản và dễ dàng được nhỉ?
“Sao em lại ở đây?” anh hỏi.
Cô khẽ nhún vai. “Em muốn chút không khí trong lành.”
Anh bước tới vài bước cho đến khi dấn sâu vào trong bóng tối như cô. “Em đang theo dõi anh à?”
“Anh chắc hẳn phải đánh giá bản thân mình rất cao đấy.”
“Có phải không?” anh hỏi.
“Không, dĩ nhiên là không,” cô trả miếng, cằm cô rụt lại vẻ giận dữ. “Em không hạ thấp nhân phẩm của mình để đi do thám. Lần sau anh nên kiểm tra mấy khu vườn của anh cẩn thận hơn nếu anh định hẹn hò.”
Anh khoanh tay. “Anh thấy khó tin là em ở ngoài này mà chẳng liên quan gì đến sự có mặt của anh.”
“Nói thế,” cô đốp lại, “nếu em bám theo anh đến đây, thì làm sao em có thể đi ra cái ghế này mà không bị anh phát hiện chứ?”
Anh phớt lờ câu hỏi, hầu như bởi vì cô đã đúng. Anh lùa tay qua tóc, rồi túm lấy một nắm tóc lớn mà vặn, không hiểu sao cảm giác giật mạnh trên da đầu lại giúp anh kiểm soát được tâm trạng tức giận của mình.
“Anh sắp giật nó ra rồi đấy,” Miranda nói bằng giọng chọc tức.
Anh hít vào một hơi thật sâu. Anh gập các ngón tay lại. Và giọng nói của anh gần như điềm tĩnh khi hỏi, “Vậy chuyện này là gì thế, Miranda?”
“Chuyện này gì thế?” cô lặp lại, nhỏm dậy. “Chuyện này là gì thế? Sao anh dám! Là chuyện anh phớt lờ em trong một tuần qua và đối xử với em như thứ cần phải quét xuống dưới thảm trải sàn. Là chuyện anh nghĩ em quá thiếu lòng tự trọng đến mức cảm kích việc anh hối lộ bạn bè để họ mời em nhảy. Là cái thái độ khiếm nhã của anh, tính ích kỷ của anh, sự bất lực của anh để...”
Anh đặt bàn tay lên che miệng cô. “Vì Chúa, giữ giọng em nhỏ nhỏ thôi. Chuyện xảy ra tuần trước là một sai lầm, Miranda. Và em là đồ ngốc mới nhắc lại lời hứa của em và buộc anh phải tham dự tối nay.”
“Nhưng anh đã hứa,” cô thì thầm. “Anh đã đến.”
“Anh đã đến,” độp lại, “bởi vì anh đang kiếm một cô nhân tình. Không phải một người vợ.”
Cô lảo đảo lùi lại và nhìn anh không chớp mắt. Cô nhìn chằm chằm cho tới khi anh nghĩ hai mắt cô sẽ đốt cháy hai lỗ trên người anh. Cuối cùng, bằng một giọng trầm đục làm người ta đau đớn, cô nói, “Ngay lúc này em không thích anh,Turner.”
Hay quá. Anh cũng không thích bản thân mình.
Cằm Miranda vênh lên, nhưng giọng cô run run, “Nếu anh thứ lỗi, em còn có một buổi khiêu vũ phải tham dự. Cảm ơn anh, em đã có một con số những bạn nhảy tuyệt vời, và em không muốn làm bất cứ ai trong bọn họ khó chịu.”
Anh nhìn theo khi cô hiên ngang bỏ đi. Rồi anh nhìn cánh cửa. Và anh bỏ đi.
20 Tháng sáu 1819
Mình đã trông thấy cô nàng góa phụ đó một lần nữa tối nay sau khi trở lại phòng khiêu vũ. Mình đã hỏi Olivia cô ta là ai, và được biết tên cô ta là Katherine Bidwell. Cô ta là nữ Bá tước xứ Pembleton. Cô ta kết hôn với ngài Bá tước Pembleton khi ông ta đã gần sáu mươi tuổi và vừa mới sinh được một con trai. Ngài Pembleton qua đời ngay sau đó, và giờ cô ta có toàn quyền với tài sản của ông ấy cho tới khi đứa con trai đến tuổi trưởng thành. Một phụ nữ thông minh. Để có được sự độc lập như thế. Có lẽ cô ta sẽ không muốn kết hôn lần nữa, điều này mình chắc chắn là phù hợp với Turner một cách hoàn hảo.
Mình phải khiêu vũ với anh ấy một lần. Phu nhân Rudland khăng khăng thế. Sau đó như thể buổi tối còn chưa đủ tồi tệ hơn, bà kéo mình tới để bình luận về việc mình bất ngờ được yêu thích. Công tước Ashbourne nhảy với mình! (Dấu chấm than của bà) Ông ta đã kết hôn, dĩ nhiên là thế, và rất vui vẻ, nhưng dù thế, ông ta hẳn không muốn lãng phí thời gian với một quý cô nhỏ tuổi mới rời ghế nhà trường. Phu nhân R run lên vì rất tự hào về mình. Mình nghĩ mình khóc đến nơi rồi.
Giờ mình đã ở nhà, tuy thế, mình kiên quyết phát minh ra vài loại bệnh tật để không phải ra ngoài trong vài ngày tới. Một tuần, nếu mình có thể xoay xở được.
Có biết điều gì làm mình bối rối nhất không?Phu nhân Pembleton thậm chí không được coi là xinh đẹp. Ồ, nhìn cô ta cũng dễ chịu, nhưng cô ta không tỏa sáng nổi bật. Mái tóc cô ta màu nâu nhạt, và đôi mắt của cô ta cũng thế.
Giống như mình.
Anh ước gì đó là do brandy. Brandy sẽ đơn giản hơn nhiều so với chuyện này.
Miranda.
Anh đã nghĩ cái quái gì thế
Không gì cả. Rõ ràng anh không suy nghĩ gì cả. Ít nhất là cũng không dùng cái đầu.
Anh đã hôn Miranda. Âm ti địa ngục, anh đã thực sự vồ vập lấy cô. Và thật khó lòng tưởng tượng nổi còn xó xỉnh nào trên nước Anh này có cô gái nào kém thích hợp để anh chú ý hơn cái cô tiểu thư Miranda Cheever đó.
Anh sẽ bị quay chín dưới địa ngục vì chuyện này mất thôi.
Nếu là thằng đàn ông tử tế hơn, anh nghĩ, anh sẽ cưới cô. Một phụ nữ trẻ có thể mất thanh danh vì những chuyện còn không bằng thế này. Nhưng có ai thấy đâu, một giọng nói bên trong anh ngoan cố. Không ai biết cả ngoại trừ hai người bọn họ. Và Miranda sẽ không nói gì. Cô không phải loại người đó.
Còn anh thì không phải là loại đàn ông tử tế. Nhờ công Leticia. Cô ta đã giết chết bất cứ điều gì tốt đẹp tử tế trong anh. Nhưng anh vẫn có lý trí. Và không đời nào anh để mình đến gần Miranda một lần nữa. Phạm sai lầm một lần thì còn có thể hiểu được.
Phạm sai lầm hai lần sẽ huỷ hoại đời anh.
Và ba lần...
Lạy Chúa lòng lành, không nên có lần thứ ba, dù chỉ là trong ý nghĩ.
Anh cần khoảng cách, chính thế. Khoảng cách. Nếu anh tránh xa Miranda, anh không thể bị cám dỗ, cô sẽ quên cuộc gần gũi bị cấm đoán của họ và tìm cho mình một anh chàng tốt bụng nào đó để kết hôn. Hình ảnh cô trong vòng tay một người đàn ông khác thật khó chịu đến không ngờ, nhưng Turner quyết định rằng đó là vì giờ mới sáng sớm, và vì anh đang mệt mỏi, vì anh vừa mới hôn cô chỉ sáu tiếng trước thôi, và vì...
Vì hàng trăm lý do khác nữa, không cái nào trong số đó đủ quan trọng để anh suy xét sâu hơn.
Trong khi chờ đợi, anh phải tránh mặt cô. Có lẽ anh nên rời thành phố. Đi xa. Anh có thể về vùng nông thôn. Dẫu sao thì anh cũng chẳng có ý định lưu lại London quá lâu.
Anh mở mắt và rên rỉ. Có phải anh đã mất tự chủ rồi không? Miranda chỉ mới hai mươi tuổi, không có kinh nghiệm gì hết. Cô không giống Leticia, thông thạo mọi mánh khóe đàn bà, và sẵn sàng sử dụng chúng để mưu lợi cho bản thân.
Miranda rất cám dỗ, nhưng có thể kháng cự được. Turner đã đủ già đời để không nghĩ về cô. Mà bất luận thế nào thì có lẽ anh cũng không nên ở cùng một nhà với cô. Và mặc dù cuộc đời anh đang có nhiều biến động nhưng có lẽ đã đến lúc để mắt đến đám phụ nữ trong mùa vũ hội năm nay. Có rất nhiều góa phụ trẻ trung kín đáo. Đã quá lâu rồi anh không có phụ nữ bên cạnh.
Nếu có điều gì có thể giúp anh quên một người đàn bà, thì đó là một người đàn bà khác.
“Turner sắp chuyển ra ngoài rồi.”
“Gì cơ?” Miranda đang cắm hoa vào chiếc lọ sứ. Chỉ nhờ đôi bàn tay nhanh nhẹn và sự may mắn tuyệt vời mới giúp món đồ cổ quý giá ấy không rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Anh ấy đi rồi,” Olivia nói kèm một cái nhún vai. “Còn người hầu của anh ấy đang đóng đồ đạc.”
Miranda đặt lọ hoa trở lại bàn bằng những ngón tay cẩn thận đến phát đau. Chậm rãi, điềm tĩnh, hít vào, thở ra. Và cuối cùng, khi đã chắc chắn mình có thể nói mà không run, cô hỏi, “Anh ấy rời khỏi thành phố à?”
“Không, mình không nghĩ vậy,” Olivia ngồi xuống ghế ngáp dài. “Anh ấy không định lưu lại lâu trong thành phố nên đang thuê một căn hộ.”
Anh đi thuê một căn hộ ư? Miranda vật lộn chống lại cảm giác trống rỗng, kinh hoàng đang nhấn chìm cả lồng ngực cô. Anh ấy thuê một căn hộ. Chỉ để tránh xa cô.
Nếu không quá buồn, hẳn cô sẽ coi đó là một sự sỉ nhục. Hoặc có lẽ là cả hai.
“Có lẽ thế là tốt nhất,” Olivia tiếp tục, không để ý đến nỗi đau khổ của cô bạn. “Mình biết anh ấy đã tuyên bố sẽ không bao giờ tái hôn nữa...;”
“Anh ấy đã nói thế à?” Miranda đông cứng lại. Làm sao cô có thể không biết chuyện này chứ? Cô biết anh đã nói hiện tại không tìm một người vợ, nhưng chắc chắn anh không có ý nói mãi mãi.
“Ờ, đúng thế,” Olivia đáp. “Anh ấy đã nói vậy hôm kia. Anh ấy khá cứng rắn. Mình nghĩ mẹ sẽ ngất xỉu mất. Đúng y như thế, bà gần như bất tỉnh.”
“Mẹ cậu á?” Miranda không hình dung nổi.
“À, không, nhưng nếu thần kinh của bà kém hơn, chắc chắn bà sẽ ngất xỉu.”
Miranda thường vẫn thích kiểu quanh co của Olivia, nhưng ngay lúc này cô chỉ muốn bóp cổ bạn mình.
“Dù sao thì,” Olivia thở dài khi đã yên vị, tựa lưng vào ghế, “anh ấy đã nói sẽ không tái hôn, nhưng mình chắc anh ấy sẽ cân nhắc lại. Đơn giản là anh ấy phải vượt qua nỗi đau đã.” Cô ngừng lời, liếc sang Miranda làm mặt nhăn nhó. “Hoặc khoảng trống mà nó để lại.”
Miranda mỉm cười se sắt. Quá se sắt đến nỗi cô biết đó hoàn toàn không phải là một nụ cười nữa.
“Nhưng dù anh ấy nói gì,” Olivia tiếp tục, ngồi thẳng người và nhắm mắt lại, “thì hiển nhiên anh ấy sẽ không đời nào tìm vợ trong thời gian ở đây. Vì Chúa, ai mà ve vãn tán tỉnh nổi khi có một bà mẹ, một ông bố và hai cô em gái kè kè bên cạnh chứ?”
“Hai ư?”
“À, một, dĩ nhiên rồi, nhưng cậu có thể được tính là đứa thứ hai. Chắc chắn là anh ấy không thể thích làm gì thì làm khi có mặt cậu được.”
Miranda không biết nên khóc hay nên cười đ
“Và ngay cả nếu như anh ấy chưa muốn chọn vợ vội,” Olivia nói thêm, “thì anh ấy cũng nên có một người tình. Chắc chắn điều đó sẽ giúp anh ấy quên được Leticia.”
Miranda không biết bình luận thế nào nữa.
“Và dĩ nhiên anh ấy không thể làm thế khi sống ở đây.” Olivia mở mắt ra và tì người lên hai khuỷu tay. “Vậy nên, thật sự đây là giải pháp tốt nhất. Cậu có đồng ý thế không?”
Miranda gật đầu. Bởi vì cô phải gật đầu. Bởi vì cô cảm thấy choáng váng đến mức không khóc nổi nữa.
19 Tháng sáu 1819
Anh ấy đã đi được một tuần tính cho đến giờ, và mình đã chịu đựng quá sức rồi.
Nếu anh ấy chỉ bỏ đi, mình có thể tha thứ. Nhưng anh ấy không trở lại!
Anh ấy không đến gặp mình. Anh không gửi một lá thư nào. Và dù mình nghe người ta thì thầm đồn đại rằng anh ấy vẫn tham gia vào các hoạt động xã hội nhưng rõ ràng là mình chưa nhìn thấy anh một lần nào. Nếu mình tham dự một sự kiện, anh sẽ không có ở đó. Có một lần mình nghĩ là mình đã thấy anh phía bên kia phòng, nhưng mình không dám chắc, vì khi đấy chỉ là lưng anh khi anh rời đi.
Mình không biết có thể làm gì với tất cả chuyện này đây. Mình không thể đến gặp anh. Việc đó cực kỳ không đúng đắn. Phu nhân Rudland thậm chí cấm cả Olivia đến thăm anh; anh ở Albany, và khu đó toàn đàn ông. Không có gia đình hay các góa phụ.
“Cậu định sẽ mặc gì tới vũ hội nhà Worthington tối nay?” Olivia hỏi, thả ba viên đường vào tách trà của mình.
“Tối nay rồi à?” Những ngón tay của Miranda siết chặt quanh tách trà. Turner đã hứa với cô là anh sẽ tham dự vũ hội nhà Worthington và khiêu vũ với cô. Chắc chắn anh sẽ không thất hứa.
Anh sẽ ở đó. Nhưng nếu anh không...
Cô buộc phải đảm bảo rằng anh sẽ ở đó.
“Mình sẽ mặc cái váy lụa màu xanh lá,” Olivia nói. “Trừ phi cậu muốn mặc chiếc váy màu xanh của cậu. Nhìn cậu rất đáng yêu với màu xanh lá cây.”
“Cậu nghĩ thế à?” Miranda thẳng người lên. Đột nhiên cô cảm thấy nhu cầu khẩn thiết là phải làm cho mình thật đẹp, thậtđẹp.
“Ừmm-hừm. Nhưng sẽ không hay nếu bọn mình cùng mặc một màu, vậy nên cậu phải quyết định mau đi.”
“Cậu có gợi ý gì không?” Không phải là Miranda không có khiếu thời trang, nhưng cô chẳng bao giờ có con mắt tinh tường bằng Olivia cả.
Olivia nghiêng đầu quan sát cô bạn. “Với màu tóc của cậu, mình muốn cậu mặc một cái gì đó chói lọi vào, nhưng mẹ nói bọn mình vẫn còn là người mới. Nhưng có lẽ...” Cô nhảy dựng lên, chộp lấy một cái gối màu xanh lá mạ từ cái ghế gần đấy giơ nó lên dưới cằm Miranda. “Hừm.”
“Cậu định tân trang cho mình hả?”
“Giữ lấy nó,” Olivia ra lệnh, rồi lùi lại vài bước, thốt lên một tiếng “Á!” thật điệu đàng khi gót chân bị va trúng chân bàn. “Đúng, đúng,” cô lẩm bẩm, vịn lấy tay ghế xô pha để giữ thăng bằng. “Thật hoàn hảo.”
Miranda nhìn xuống, rồi nhìn lên. “Mình với một cái gối á?”
“Không, cậu sẽ mặc chiếc váy lụa xanh lá cây của mình. Nó có màu y như thế. Bọn mình sẽ nhờ Annie sửa lại nó trong ngày hôm nay.”
“Nhưng cậu sẽ mặc gì?”
“Ôi dào, bất cứ thứ gì,” Olivia phẩy tay nói. “Thứ gì đó màu hồng. Các quý ông tường có vẻ phát điên lên với màu hồng. Nó làm mình trông giống một cái bánh, người ta bảo mình thế.”
“Cậu không phiền khi là một cái bánh à?” Bởi vì Miranda ghét bị như thế.
“Mình chẳng bận tâm họ nghĩ gì,” Olivia chỉnh lại. “Nó làm mình có lợi thế. Thường thì người ta luôn có lợi khi bị đánh giá không đúng mức mà. Nhưng cậu...” Cô lắc đầu. “Cậu cần thứ gì đó thật tinh tế. Thật sành điệu.”
Miranda cầm tách trà lên nhấp một ngụm cuối, rồi đứng lên vuốt phẳng nếp vải muslin trên chiếc áo dài ban ngày của mình. “Mình nên đi thử nó bây giờ,” cô nói. “Để Annie có thời gian chỉnh sửa lại.”
Và hơn nữa, cô có một lá thư cần phải soạn.
Trong khi thắt cà vạt bằng những ngón tay nhanh nhẹn, Turner phát hiện ra rằng tài năng chửi rủa thóa mạ của anh phong phú và sâu cay hơn là anh tưởng. Anh thấy có hàng trăm thứ đáng để phỉ báng kể từ lúc nhận được lời nhắn chết bầm chết dẫm đó từ Miranda hồi đầu giờ chiều. Nhưng hơn hết, anh đang nguyền rủa bản thân mình, và bất cứ cái ý thức khốn kiếp nào về danh dự vẫn còn lởn vởn trong đầu anh.
Tham dự vũ hội Worthington là hành động dại dột điên rồ hết sức - một điều ngu xuẩn nhất mà anh có thể làm. Nhưng anh không thể nuốt lời hứa với một cô gái trẻ, cho dù đấy là vì lợi ích của chính cô ta.
Quỷ tha ma bắt. Đây không phải là điều anh cần vào lúc này.
Anh nhìn lại mảnh giấy nhắn. Anh đã hứa khiêu vũ với cô nếu cô thiếu bạn nhảy, có đúng không nhỉ? À, thế thì không thành vấn đề. Anh chỉ cần chắc chắn là cô có nhiều bạn nhảy hơn, đến mức không biết phải xoay xở thế nào nữa. Cô sẽ là cô nàng hoa khôi của phòng khiêu vũ.
Anh đồ rằng nếu phải tham dự buổi vũ hội rắc rối này, anh nên chọn lấy một góa phụ trẻ nào đó mà tìm hiểu. Nếu may mắn, Miranda sẽ thấy anh định dành sự quan tâm của mình ở chỗ nào, và cô sẽ nhận ra rằng cô nênnơi khác.
Anh cau có. Anh không thích ý nghĩ làm cho cô đau khổ. Chết tiệt, anh thích cô bé này. Từ trước đến giờ vẫn thích.
Anh lắc đầu. Anh không định làm cô buồn. Dù sao đi nữa thì cũng không buồn nhiều. Và hơn nữa, anh còn định sẽ dàn hoà với cô.
Hoa khôi của vũ hội, anh nhắc mình nhớ khi bước vào trong xe và củng cố tinh thần chuẩn bị cho một buổi tối thử tháchnhất.
Hoa khôi.Của.Vũ.Hội.
Olivia phát hiện ra Turner ngay khi anh bước vào. “Ồ, nhìn kìa,” cô thúc cùi trỏ vào Miranda. “Anh trai mình ở đây.”
“Thật à?” Miranda nín thở đáp lại.
“Hừm-hừm.” Olivia rướn thẳng người, lông mày nhíu vào nhau. “Lâu lắm rồi mình không gặp anh ấy, bây giờ mình mới nghĩ đến đấy. Cậu có gặp anh ấy không?”
Miranda lơ đãng lắc đầu, nghển cổ lên cố nhìn Turner.
“Anh ấy đang ở đằng kia nói chuyện với Duncan Abbott,” Olivia thông báo cho cô biết. “Mình thắc mắc họ đang nói chuyện gì. Ông Abbott làm chính trị.”
“Thật à?”
“Ờ, đúng thế. Mình thích bàn luận với ông ấy, nhưng chắc ông chẳng buồn nói chuyện chính trị với một phụ nữ. Thật bực mình.”
Miranda định gật đầu tán thành thì Olivia lại nhíu mày và nói bằng giọng khó chịu, “Giờ thì anh ấy lại đang nói chuyện với Đức ông Westholme.”
“Olivia, đàn ông được phép nói chuyện với bất cứ ai mà anh ta muốn,” Miranda nói, nhưng trong lòng, cô đang càng lúc càng bực mình vì Turner không tìm đến chỗ h
“Mình biết, nhưng anh ấy nên đến chào bọn mình trước chứ. Bọn mình là người nhà mà.”
“Ờ, ít nhất là cậu.”
“Đừng ngốc thế. Cậu cũng là người nhà mà Miranda.” Miệng Olivia há ra thành hình chữ O nho nhỏ, có vẻ bị tổn thương ghê gớm. “Cậu thấy chứ? Anh ấy đi về phía đối diện rồi.”
“Người mà anh ấy đang nói chuyện là ai thế? Mình không nhận ra anh ta.”
“Công tước Ashbourne. Anh chàng đẹp trai vô cùng, cậu không nghĩ thế à? Mình nghĩ anh ta đã ở nước ngoài. Đi nghỉ với vợ. Họ khá là quấn quýt nhau, mình thấy thế.”
Miranda nghĩ nó là một dấu hiệu tích cực cho thấy ít nhất có một cuộc hôn nhân trong mùa hội được hạnh phúc. Mặc dù vậy, Turner chắc chắn sẽ không đến mời cô nhảy nếu anh cứ đi vòng quanh phòng khiêu vũ để chào hỏi như thế. Cô caumày.
“Xin lỗi, tiểu thư Olivia. Tôi nghĩ đây là điệu nhảy của mình.”
Olivia và Miranda ngẩng lên nhìn. Một chàng trai trẻ đẹp mà cả hai cùng không nhớ tên đang đứng trước họ.
“Dĩ nhiên rồi,” Olivia nói nhanh. “Sao tôi lại quên được cơ chứ.”
“Mình nghĩ mình sẽ kiếm một cốc nước chanh,” Miranda mỉm cười nói. Cô biết Olivia luôn luôn cảm thấy lúng túng khi ra khiêu vũ mà bỏ lại Miranda một mình.
“Cậu chắc chứ?”
“Đi đi.”
Olivia lướt ra sàn khiêu vũ, và Miranda bắt đầu tiến đến một người hầu đang rót nước chanh. Như thường lệ, cô chỉ được mời một nửa số điệu nhảy. Và Turner đâu rồi nhỉ? Cô có thể yêu cầu, sau khi anh đã hứa khiêu vũ nếu cô thiếu bạn nhả
Thật là một gã tồi tệ, tồi tệ.
Không hiểu sao, cô cảm thấy thật dễ chịu khi thầm phỉ báng anh, ngay cả khi cô không tin vào điều mình phỉ báng đi nữa.
Đi được nửa đường đến chỗ lấy nước chanh thì Miranda cảm thấy một bàn tay rắn chắc đặt trên khuỷu tay mình. Turner ư? Cô quay ngoắt lại, nhưng thất vọng nhận ra một quý ông mà cô không biết nhưng trông mặt thì quen quen.
“Tiểu thư Cheever?”
Miranda gật đầu.
“Tôi có thể có vinh hạnh khiêu vũ điệu này với cô không?”
“Tại sao, vâng, dĩ nhiên rồi, nhưng tôi tin rằng chúng ta chưa được giới thiệu.”
“Ồ, xin thứ lỗi cho tôi. Tôi là Westholme.”
Đức ông Westholme ư? Đó không phải là quý ông mà Turner vừa nói chuyện sao? Miranda mỉm cười với ông ta, nhưng trong thâm tâm cô đang nổi giận. Cô không bao giờ tin vào sự ngẫu nhiên.
Ngài Westholme là một bạn nhảy tuyệt vời, và cặp đôi xoay tít dễ dàng quanh sàn nhảy. Khi điệu nhạc nhỏ dần rồi tắt hẳn, ông cúi đầu lịch thiệp và hộ tống cô tới rìa phòng.
“Cảm ơn vì điệu nhảy thật tuyệt, ngài Westholme,” Miranda hòa nhã nói.
“Tôi mới là người nên cảm ơn, tiểu thư Cheever. Tôi hy vọng chúng ta có thể sớm lặp lại vinh hạnh này.”
Miranda nhận ra Westholme đã khéo léo đưa cô ra xa chỗ lấy nước chanh. Khi cô bảo với Olivia là mình thấy khát, đó chỉ là cách để bạn cô thấy dễ chịu, nhưng giờ thì cô thật sự thấy khát khô cả cổ. Thở dài, cô nhận ra mình sẽ phải luồn lách qua đám đông. Nhưng cô chưa tiến được hai bước về phía chỗ để đồ uống tì một người đàn ông trẻ lịch thiệp rõ ràng là đủ tư cách đã bước ra trước cô. Miranda nhận ra người này ngay lập tức. Đó là ông Abott, quý ông có đầu óc chính trị đã trò chuyện với Turner.
Sau vài giây, Miranda đã trở lại sàn khiêu vũ và quả thật cô thấy vô cùng khó chịu.
Cô không thể đổ lỗi cho các bạn nhảy. Nếu Turner thấy cần thiết phải hối lộ đàn ông để họ khiêu vũ với cô, thì ít ra anh đã lựa chọn những người đẹp trai lịch thiệp. Tuy nhiên, khi ông Abbott dẫn cô từ sàn khiêu vũ ra, Miranda đã thấy Công tước Ashbourne tiến về phía mình. Cô vội vàng bỏ trốn.
Anh nghĩ cô không có lòng kiêu hãnh sao? Anh nghĩ cô sẽ cảm kích khi anh thuyết phục bạn bè để họ mời cô nhảy sao? Đó là một sự sỉ nhục. Và tệ hơn nữa, cô hiểu rằng anh để những người đàn ông đó đến khiêu vũ với cô bởi vì anh không buồn tự mình làm thế. Nước mắt cay xè hai mắt Miranda. Sợ mình sẽ khóc nức nở ngay trước toàn thể vũ hội, cô liền lao ra khỏi phòng vào một hành lang vắng vẻ.
Cô tựa lưng vào tường và hớp lấy không khí như cá mắc cạn. Sự chối bỏ của anh không chỉ đau đớn. Nó là nhát dao đâm. Nó bắn ra những viên đạn. Và nó xuyên trúng tim cô.
Chuyện này không giống như việc bao năm qua anh coi cô như một đứa trẻ. Như thế ít nhất cô có thể tự an ủi bằng cách bảo mình rằng anh không biết anh đã bỏ lỡ mất điều gì. Nhưng giờ anh đã biết. Giờ anh biết chính xác anh đã bỏ lỡ điều gì, và anh không hề bận tâm.
Miranda không thể ở lại hành lang này cả buổi tối, nhưng cô chưa sẵn sàng trở lại bữa tiệc, nên cô tìm đường đi ra vườn. Đó là một mảnh vườn nhỏ xanh tươi, cân đối và được bố trí có thẩm mỹ. Miranda ngồi xuống một cái ghế đá ở góc vườn quay lưng vào nhà. Những cánh cửa kính lớn mở ra từ phòng khiêu vũ, và cô ngắm nhìn các quý ông quý bà xoay tròn trong điệu nhạc vài phút. Cô sụt sịt tháo một chiếc găng tay ra lau mũi. “Mình sẵn sàng đổi tất cả để lấy một cái khăn tay,” cô thở dài nói.
Có lẽ cô có thể giả vờ ốm và về nhà.
Cô bật ra một tiếng ho nhỏ. Có lẽ cô ốm thật. Việc cô ở lại đến cuối bữa tiệc này chẳng có nghĩa gì cả. Mục tiêu là tỏ ra xinh đẹp và thân thiện và hấp dẫn, phải không nhỉ? Tối nay cô chẳng có cách gì đạt được bất kỳ mục tiêu nào trong số đó.
Và rồi cô thấy một ánh vàng thấp thoáng.
Mái tóc vàng nhạt trở nên rõ ràng hơn.
Đó là Turner. Tất nhiên rồi. Tại sao không thể là anh, khi mà cô ngồi đây một mình, thảm hại và cô đơn? Anh đang đi qua những cánh cửa phong cách Pháp dẫn ra vườn.
Một người phụ nữ đang khoác tay anh.
Một cục nghẹn lạ lùng cuộn lên trong cổ họng cô, và Miranda không biết nên khóc hay cười. Cô sẽ không bị hạ nhục chứ? Hơi thở tắc nghẹn trong cuống họng, cô nhích sát ra mép ghế nơi cô sẽ giấu được mình trong bóng tối.
Đó là ai? Cô đã trông thấy cô ta trước đây. Quý bà Gì-Gì-Đó. Một góa phụ, cô nghe nói vậy, rất, rất giàu có và độc lập. Nom cô ta chả có gì giống góa phụ. Thật sự mà nói, cô ta không già hơn Miranda là bao.
Lẩm bẩm một lời xin lỗi giả dối chẳng dành cho ai cụ thể, Miranda dỏng tai lên nghe họ trò chuyện. Nhưng cơn gió đang mang những lời họ nói sang hướng đối diện, nên cô chỉ nghe được lõm bõm. Cuối cùng, sau cái gì đó nghe như là “tôi không chắc” từ đôi môi của quý bà nọ, Turner cúi đầu xuống hôn cô ta.
Trái tim Miranda vỡ vụn.
Người đàn bà thì thầm điều gì đó cô không nghe rõ và trở lại phòng khiêu vũ. Turner vẫn còn ở lại vườn, hai tay chống nạnh, nhìn đăm đăm lên mặt trăng vẻ khó hiểu.
Cút đi, Miranda muốn gào lên. Đi đi! Cô bị mắc kẹt ở đó cho tới khi anh rời đi, và tất cả những gì cô muốn là về nhà rồi cuộn tròn trên giường. Và có thể không bao giờ ra ngoài nữa. Nhưng xem ra lúc này thì đó không phải là một lựa chọn, nên cô nhích ra xa hơn trên chiếc ghế, cố che đậy mình nhiều hơn nữa bằng bóng tối.
Đầu Turner đột ngột quay về phía cô. Chết tiệt! Anh nghe thấy cô. Anh nheo mắt và tiến hai bước về phía cô. Thế rồi anh nhắm mắt lại và chậm rãi lắc đầu.
“Chết tiệt thật, Miranda,” anh thở dài nói. “Làm ơn bảo anh đó không phải là em đi.”
Buổi tối nay thật tuyệt tính cho đến lúc này. Anh đã xoay xở để tuyệt đối tránh mặt Miranda, cuối cùng thì anh đã tự giới thiệu mình với Goá phụ Bidwell đáng yêu - chỉ mới hai mươi lăm tuổi - và thậm chí rượu sâm banh cũng không tệ.
Nhưng không, thần thánh rõ ràng không ban ân uệ cho anh. Là cô. Miranda. Đang ngồi trên ghế băng, quan sát anh. Có lẽ đã quan sát anh hôn góa phụ kia.
Chúa lòng lành.
“Chết tiệt, Miranda,” anh thở dài nói. “Làm ơn bảo anh đó không phải là em đi.”
“Không phải em.”
Cô đang cố giữ cho giọng nghe thật kiêu hãnh, nhưng nó như một lưỡi nhọn trống rỗng đâm xuyên qua anh. Anh nhắm mắt lại trong thoáng chốc bởi vì, chết tiệt, đáng lẽ cô không ở đó mới phải. Anh không định vướng vào những thể loại rắc rối này trong đời. Tại sao đời không thể có một điều gì đơn giản và dễ dàng được nhỉ?
“Sao em lại ở đây?” anh hỏi.
Cô khẽ nhún vai. “Em muốn chút không khí trong lành.”
Anh bước tới vài bước cho đến khi dấn sâu vào trong bóng tối như cô. “Em đang theo dõi anh à?”
“Anh chắc hẳn phải đánh giá bản thân mình rất cao đấy.”
“Có phải không?” anh hỏi.
“Không, dĩ nhiên là không,” cô trả miếng, cằm cô rụt lại vẻ giận dữ. “Em không hạ thấp nhân phẩm của mình để đi do thám. Lần sau anh nên kiểm tra mấy khu vườn của anh cẩn thận hơn nếu anh định hẹn hò.”
Anh khoanh tay. “Anh thấy khó tin là em ở ngoài này mà chẳng liên quan gì đến sự có mặt của anh.”
“Nói thế,” cô đốp lại, “nếu em bám theo anh đến đây, thì làm sao em có thể đi ra cái ghế này mà không bị anh phát hiện chứ?”
Anh phớt lờ câu hỏi, hầu như bởi vì cô đã đúng. Anh lùa tay qua tóc, rồi túm lấy một nắm tóc lớn mà vặn, không hiểu sao cảm giác giật mạnh trên da đầu lại giúp anh kiểm soát được tâm trạng tức giận của mình.
“Anh sắp giật nó ra rồi đấy,” Miranda nói bằng giọng chọc tức.
Anh hít vào một hơi thật sâu. Anh gập các ngón tay lại. Và giọng nói của anh gần như điềm tĩnh khi hỏi, “Vậy chuyện này là gì thế, Miranda?”
“Chuyện này gì thế?” cô lặp lại, nhỏm dậy. “Chuyện này là gì thế? Sao anh dám! Là chuyện anh phớt lờ em trong một tuần qua và đối xử với em như thứ cần phải quét xuống dưới thảm trải sàn. Là chuyện anh nghĩ em quá thiếu lòng tự trọng đến mức cảm kích việc anh hối lộ bạn bè để họ mời em nhảy. Là cái thái độ khiếm nhã của anh, tính ích kỷ của anh, sự bất lực của anh để...”
Anh đặt bàn tay lên che miệng cô. “Vì Chúa, giữ giọng em nhỏ nhỏ thôi. Chuyện xảy ra tuần trước là một sai lầm, Miranda. Và em là đồ ngốc mới nhắc lại lời hứa của em và buộc anh phải tham dự tối nay.”
“Nhưng anh đã hứa,” cô thì thầm. “Anh đã đến.”
“Anh đã đến,” độp lại, “bởi vì anh đang kiếm một cô nhân tình. Không phải một người vợ.”
Cô lảo đảo lùi lại và nhìn anh không chớp mắt. Cô nhìn chằm chằm cho tới khi anh nghĩ hai mắt cô sẽ đốt cháy hai lỗ trên người anh. Cuối cùng, bằng một giọng trầm đục làm người ta đau đớn, cô nói, “Ngay lúc này em không thích anh,Turner.”
Hay quá. Anh cũng không thích bản thân mình.
Cằm Miranda vênh lên, nhưng giọng cô run run, “Nếu anh thứ lỗi, em còn có một buổi khiêu vũ phải tham dự. Cảm ơn anh, em đã có một con số những bạn nhảy tuyệt vời, và em không muốn làm bất cứ ai trong bọn họ khó chịu.”
Anh nhìn theo khi cô hiên ngang bỏ đi. Rồi anh nhìn cánh cửa. Và anh bỏ đi.
20 Tháng sáu 1819
Mình đã trông thấy cô nàng góa phụ đó một lần nữa tối nay sau khi trở lại phòng khiêu vũ. Mình đã hỏi Olivia cô ta là ai, và được biết tên cô ta là Katherine Bidwell. Cô ta là nữ Bá tước xứ Pembleton. Cô ta kết hôn với ngài Bá tước Pembleton khi ông ta đã gần sáu mươi tuổi và vừa mới sinh được một con trai. Ngài Pembleton qua đời ngay sau đó, và giờ cô ta có toàn quyền với tài sản của ông ấy cho tới khi đứa con trai đến tuổi trưởng thành. Một phụ nữ thông minh. Để có được sự độc lập như thế. Có lẽ cô ta sẽ không muốn kết hôn lần nữa, điều này mình chắc chắn là phù hợp với Turner một cách hoàn hảo.
Mình phải khiêu vũ với anh ấy một lần. Phu nhân Rudland khăng khăng thế. Sau đó như thể buổi tối còn chưa đủ tồi tệ hơn, bà kéo mình tới để bình luận về việc mình bất ngờ được yêu thích. Công tước Ashbourne nhảy với mình! (Dấu chấm than của bà) Ông ta đã kết hôn, dĩ nhiên là thế, và rất vui vẻ, nhưng dù thế, ông ta hẳn không muốn lãng phí thời gian với một quý cô nhỏ tuổi mới rời ghế nhà trường. Phu nhân R run lên vì rất tự hào về mình. Mình nghĩ mình khóc đến nơi rồi.
Giờ mình đã ở nhà, tuy thế, mình kiên quyết phát minh ra vài loại bệnh tật để không phải ra ngoài trong vài ngày tới. Một tuần, nếu mình có thể xoay xở được.
Có biết điều gì làm mình bối rối nhất không?Phu nhân Pembleton thậm chí không được coi là xinh đẹp. Ồ, nhìn cô ta cũng dễ chịu, nhưng cô ta không tỏa sáng nổi bật. Mái tóc cô ta màu nâu nhạt, và đôi mắt của cô ta cũng thế.
Giống như mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook