Nhật Ký Bí Mật Của Tiểu Thư Miranda
-
Chương 3
Đừng có muộn?
Đừng có muộn ấy hả??!
Muộn cái gì, Miranda tức đến bốc khói lần thứ mười sáu trong khi cô giật mạnh áo váy của mình. Họ không định trước thời gian. Anh ta thậm chí không đề nghị tống cô về nhà. Anh ta ra lệnh cho cô, và rồi sau đó anh ta ra chỉ thị bảo khi nào cô phải sẵn sàng lên đường, anh ta còn không buồn đợi câu trả lời nữa.
Có phải anh ta quá hăm hở đưa cô đi cho khuất mắt không?
Miranda không biết giờ nên cười hay nên khóc đây.
“Cậu đang chuẩn bị về à?”
Olivia vừa từ hành lang lẻn vào.
“Mình cần phải về nhà,” Miranda nói, chọn thời điểm đó để kéo chiếc váy qua đầu. Cô thực không mong Olivia nhìn thấy mặt mình. “Đồ cưỡi ngựa của cậu ở trên giường,” cô nói thêm, câu nói nghẹn lại vì chiếc váy vải muslin.
“Nhưng tại sao? Ba cậu có nhớ cậu đâu.”
Cậu thật tốt vì đã chỉ ra điều đó, Miranda cay đắng nghĩ, mặc dù cậu chỉ nói bằng giọng biểu lộ quan điểm quen thuộc như trong vô số dịp khác.
“Miranda,” Olivia khăng khăng.
Miranda quay lưng lại phía Olivia để cô bạn cài khuy giùm. “Mình không nghĩ là mình được chào đón ở đây quá lâu.”
“Gì cơ? Đừng có ngớ ngẩn. Mẹ mình sẽ để cậu sống cùng cả nhà mình luôn nếu có thể. Thực tế, cậu sẽ ở cùng một khi chúng ta tới London.”
“Chúng ta sẽ không ở cùng tại London.”
“Đã có chuyện gì xảy ra thế?”
Không có gì. Miranda nghiến chặt răng.
“Cậu đã cãi nhau với Winston à?”
“Dĩ nhiên là không.” Bởi vì, thực ra thì ai mà cãi nhau với Winston được chứ? Ngoại trừ Olivia.
“Thế thì có vấn đề gì hả?”
“Không có gì mà.” Miranda ép mình phải bình tĩnh hơn và với lấy đôi găng tay. “Anh trai cậu muốn hỏi ba mình về một cuốn sách có tranh minh họa.”
“Winston á?” Olivia hoài nghi hỏi.
“Turner.”
“Turner?”
Trời đất ơi, liệu cô ấy có bao giờ ngừng hỏi được không?
“Đúng,” Miranda đáp, “và anh ấy định rời khỏi đây sớm, bởi thế nên anh ấy cần hộ tống mình về bây giờ.”
Phần cuối là hoàn toàn bịa đặt, nhưng Miranda nghĩ nó khá sáng tạo trong hoàn cảnh như thế này. Hơn nữa, có lẽ anh ta cũng phải trở về nhà ở Northumberland ngay, và thế giới lại có thể trở về trật tự vốn có của nó, nghiêng theo trục của nó, và quay quanh mặt trời.
Olivia tựa người vào khung cửa, theo cái cung cách mà Miranda không thể nào lờ cô bạn mình đi được. “Thế tại sao cậu lại có tâm trạng khó chịu thế hả? Từ trước đến giờ cậu vẫn thích Turner cơ mà, đúng không?”
Miranda gần như bật cười thành tiếng.
Sau đó cô gần như khóc.
Sao anh ta dám ra lệnh cho cô như một con điếm cứng đầu cứng cổ nào đó
Sao anh ta dám làm cho cô khốn khổ ở đây, ở Haverbreaks, nơi đã là mái ấm gia đình đối với cô nhiều hơn là với anh ta trong suốt những năm qua như vậy.
Cô quay người đi, không thể để Olivia thấy mặt mình.
Sao anh ta dám hôn cô và không hề có ý định gì như vậy.
“Miranda?” Olivia khẽ gọi. “Cậu ổn chứ?”
“Mình hoàn toàn ổn mà,” Miranda chán nản, lướt nhanh qua bạn mình khi đi về phía cửa.
“Cậu có vẻ không...”
“Mình buồn về chuyện Leticia,” Miranda càu nhàu đáp. Và đúng là vậy. Bất cứ ai có thể khiến cho Turner khốn khổ cũng chắc chắn xứng đáng được thương tiếc.
Nhưng Olivia là Olivia, sẽ không bị lay chuyển, và trong lúc Miranda vội vã xuống cầu thang dẫn tới tiền sảnh thì cô bạn bám theo sát gót.
“Leticia hả!” cô la lên. “Chắc chắn cậu đang đùa.”
Miranda lượn vòng qua nhịp quanh cầu thang, giữ chắc tay vịn để khỏi bị bay mất.
“Leticia là con mụ phù thủy già hư hỏng,” Olivia tiếp tục. “Cô ta khiến cho Turner bất hạnh còn hơn cả chết.”
Chính xác.
“Miranda! Miranda! Ôi, Turner. Chúc một ngày tốt lành.”
“Olivia,” anh đáp một cách lịch sự, nhẹ gật đầu chào cô em.
“Olivia!” Miranda thở hổn hển. Turner có lẽ ghê tởm cô vợ đã chết đủ để nói như vậy trong tang lễ của cô ta, nhưng chắc chắn đó là điều vượt quá khuôn khổ phép tắc
Turner chỉ nhìn Miranda, nhướn mày kiểu giễu cợt, nhạo báng.
“Ồ, vớ vẩn. Anh ấy ghét ả, và tất cả chúng ta đều biết thế.”
“Vẫn vô tư thẳng thắn như thường lệ, em gái yêu quý,” Turner càu nhàu.
“Anh chẳng luôn nói anh không thích thói đạo đức giả mà,” Olivia đáp trả.
“Đúng thế.” Anh nhìn sang Miranda. “Ta đi chứ?”
“Anh sẽ đưa cậu ấy về nhà à?” Olivia hỏi, mặc dù Miranda vừa kể cho cô xong.
“Anh cần nói chuyện với bố cô ấy.”
“Winston không thể đưa cậu ấy đi được à?”
“Olivia!” Miranda không chắc điều gì làm mình ngượng hơn - vì Olivia đang mai mối hay vì cô ấy đang làm việc đó ngay trước mặt Turner.
“Winston không cần phải nói chuyện với bố cô ấy,” Turner êm ái nói.
“Thế thì anh ấy không thể đi cùng à?”
“Không phải trong xe song mã của anh.”
Hai mắt Olivia trở nên tròn xoe đầy vẻ thèm khát. “Anh đem theo xe song mã của anh à?” Nó mới được đóng, cao, nhanh và kiểu dáng đẹp, và Olivia vẫn đang thèm thuồng nó chết đi được.
Turner cười ngoác miệng đến mang tai, và trong một thoáng nhìn anh lại gần giống chính mình - người đàn ông Miranda đã biết và đã yêu trong suốt những năm qua. “Có thể anh sẽ cho cô ấy điều khiển nữa,” anh nói, rõ ràng mục đích không gì khác hơn là để hành hạ cô em gái.
Nó rất hiệu quả. Olivia thốt ra một tiếng rền rĩ kỳ lạ như thể cô đang cố bóp nghẹt chính sự ghen tị của mình.
“Cám ơn, em gái yêu quý!” Turner nói với nụ cười tự mãn. Anh khoác tay Miranda kéo ra cửa. “Anh sẽ gặp em sau... hoặc có thể em sẽ gặp anh. Khi anh đánh xe ngang qua cửa.”
Miranda nín cười khi họ hướng xuống các bậc cửa tới chỗ xe. “Anh thật xấu xa,” cô nói.
Anh nhún vai. “Con bé đáng bị thế.”
“Không,” Miranda nói, cảm thấy nên bảo vệ bạn thân nhất của mình, cho dù đúng là cô có thích cái cảnh vừa rồi ở một mức độ không đúng mực lắm thật.
“Không ư?”
“À thì, đúng thế, nhưng anh vẫn xấu xa.”
“Ồ, nhất định rồi,” anh đồng ý. Khi Miranda để anh giúp mình leo lên xe, cô thắc mắc làm sao mà tất cả chuyện này lại xảy ra như thế, rằng cô đang ngồi cạnh anh, cô thật sự đang cười và nghĩ rằng có lẽ cô không ghét anh, và anh có thể được tha lỗi.
Họ im lặng đánh xe trong vài phút đầu. Cỗ xe song mã này rất thanh nhã, và Miranda không thể cảm thấy gì ngoài phong cách thời thượng quá mức khi họ phóng đi với tốc độ cao dọc con đường lớn.
“Chiều nay cô đã chinh phục thành công rồi đấy,” cuối cùng Turner nói.
Miranda cứng người.
“Xem ra Winston đã bị cô làm cho mê mẩn rồi.”
Ngồi im lặng, cô không nói gì cả. Cô chẳng thể nói gì, tốt nhất không nên nói gì nếu muốn bảo toàn lòng tự trọng. Cô có thể chối cãi, và nghe sẽ giống một cô ả làm bộ làm tịch, hoặc cô có thể đồng tình, và nghe sẽ thật khoe khoang tự mãn. Hoặc chua ngoa. Hoặc, xin Chúa tha tội, như thể cô muốn làm anh ghen vậy.
“Chắc tôi nên chúc phúc cho cô.”
Miranda quay sang đối diện với anh trong cơn choáng váng, nhưng Turner vẫn nhìn đường đi trong lúc nói thêm, “đấy rõ ràng là một đám có lợi cho cô, và anh chàng chắc hẳn không thể làm tốt hơn thế. Cô có thể chưa đáp ứng được những thứ mà một cậu con trai thứ hết sức cần, nhưng cô có thể bù lại bằng sự thông minh. Và sự nhạy cảm. ”
“Ồ. Em... em...” Miranda chớp chớp mắt. Cô chẳng biết phải đáp lại thế nào cho phải nữa. Đó là một lời khen, và thậm chí không có vẻ gì là châm biếm thiếu thành thật, nhưng dù vậy, nó vẫn hơi nhạt nhẽo. Cô không muốn anh suy sưa nói về các phẩm chất xuất sắc của mình nếu lý do duy nhất chỉ là để ghép đôi cô với em trai anh.
Và cô không muốn là người nhạy cảm. Chí ít cô cũng muốn mình xinh đẹp, hoặc gợi cảm, hoặc quyến rũ.
Chúa ơi. Nhạy cảm. Đó là một lời khen thảm hại.
Miranda nhận ra anh đang đợi cô nói nốt câu nên đành lẩm bẩm, “Cảm ơn.”
“Tôi không muốn em trai mình lặp lại những sai lầm của tôi.”
Cô nhìn anh. Mặt anh tái đi, đôi mắt dõi về con đường với vẻ quả quyết, như thể một cái nhìn thoáng qua về phía cô cũng có thể khiến cả thế giới đổ sụp quanh họ. “Những sai lầm ư?” cô khẽ lặp lại.
“Một sai lầm,” anh nói, giọng cụt lủn. “Dạng số ít.”
“Leticia.” Đó. Cô đã nói ra.
Chiếc xe đi chậm lại, rồi dừng hẳn. Và cuối cùng anh cũng nhìn cô. “Chính xác.”
“Cô ấy đã làm gì anh?” cô khẽ hỏi. Quá riêng tư cá nhân, và cực kỳ không đúng đắn, nhưng cô không thể đừng được, không thể nào khi ánh mắt anh đang dồn vào cô quá chăm chú như thế.
Nhưng cô đã sai khi nói về chuyện đó. Rõ ràng thế, bởi vì quai hàm anh căng ra, và anh quay đi, “Không có gì phù hợp với đôi tai của một quý cô cả.”
“Turner...”
Anh xoay lại để đối diện với cô, mắt anh sáng rực. “Cô có biết cô ta chết như thế nào không?”
Miranda lắc đầu mặc dù cô vẫn nói, “Cổ cô ấy. Cô ấy ngã.”
“Từ trên lưng ngựa,” anh tóm gọn lại. “Cô ta bị văng xuống từ trên một con ngựa...”
“Em biết.”
“... đang cưỡi đến gặp nhân tình của cô ta.”
Điều này thì cô không biết.
“Cô ta cùng với đứa bé.”
Chúa lòng lành. “Ôi, Turner, em rất t...”
Anh ngắt lời. “Đừng nói câu đó. Tôi không tiếc.”
Cô đưa tay bịt miệng.
“Nó không phải con tôi.”
Cô nuốt khan. Cô có thể nói gì đây? Chẳng có gì để nói cả.
“Đứa đầu cũng không phải con tôi,” anh nói thêm. Hai cánh mũi phập phồng, mắt nheo lại, và một nếp nhăn hiện trên môi - như thể anh đang thách thức cô. Thách thức cô dám hỏi thêm.
“T...” cô cố nói tên anh, bởi vì cô nghĩ cô nên mở lời, nhưng sự thật là cô thấy biết ơn khi anh cắt ngang lời cô.
“Cô ta đang mang thai khi chúng tôi kết hôn. Đó là lý do chúng tôi cưới, nếu cô thấy cần phải biết thêm.” Anh phá lên cười cay độc sau câu nói đó. “Nếu cô cần phải biết,” anh nhắc lại. “Điều đó thật hay, cứ nghĩ đến việc tôi đã không biết gì.”
Sự đau đớn trong giọng anh đang cứa vào cô, nhưng không mạnh bằng cảm giác cô đang ghê tởm chính mình. Cô thầm hỏi làm thế nào anh lại ra nông nỗi này, và giờ thì cô đã biết... và cô biết mình không bao giờ căm ghét anh được.
“Em rất tiếc,” cô nói, vì cô cảm thấy thế thật, và vì nói bất cứ điều gì khác cũng sẽ là quá nhiều.
“Đó không phải là do cô...” Anh ngừng ngang, rồi hắng giọng. Sau vài giây, anh nói, “Cảm ơn cô.”
Anh lại cầm dây cương lên, nhưng trước khi anh kịp cho ngựa chạy tiếp, cô đã hỏi, “Giờ anh sẽ làm gì?”
Anh cười. À, cũng không hẳn, nhưng khóe miệng anh hơi động đậy một chút. “Tôi sẽ làm gì à?” anh nhắc lại.
“Anh sẽ đến Northumberland chứ? Hay London?” Anh sẽ tái hôn chứ?
“Điều tôi sẽ làm,” anh mơ màng nói. “Bất cứ điều gì làm tôi vui, tôi nghĩ vậy.”
Miranda hắng giọng. “Em biết mẹ anh đang hy vọng anh sẽ hiện diện ở London trong suốt mùa hội của Olivia.”
“Olivia không cần sự giúp đỡ của tôi.”
“Không.” Cô nuốt nước bọt một cách đau khổ. Lòng kiêu hãnh của cô đang trượt xuống qua cổ họng. “Nhưng em cần.”
Anh quay sang và đánh giá cô với cặp lông mày nhướn cao. “Cô ư? Tôi tưởng chỉ cần gật đầu là cô đã có cậu em trai của tôi bao bọc một cách gọn ghẽ rồi chứ.”
“Không,” cô nói nhanh. “Ý em là em không biết. Anh ấy còn khá trẻ, anh không nghĩ vậy à?”
“Già hơn cô đấy.”
“Hơn ba tháng,” cô bật lại. “Anh ấy vẫn còn đang học đại học. Anh ấy sẽ không muốn kết hôn sớm đâu.”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt trở nên soi mói. “Còn cô?” anh thì thầm.
Miranda đấu tranh với sự thôi thúc muốn nhảy vọt xuống đường qua thành xe song mã. Chắc chắn có vài cuộc bàn luận mà một quý cô không nên kéo dài.
Không phải nghi ngờ gì cả, đây chính là một trong số đó.
“Một ngày nào đó em sẽ muốn kết hôn, đúng vậy,” cô ngập ngừng nói, căm ghét đôi má đang nóng bừng của mình.
Anh nhìn cô đăm đăm. Anh nhìn cô chằm chằm. Và anh nhìn cô không chớp mắt.
Hoặc có lẽ nó chỉ là một cái nhìn thoáng qua. Cô thật sự không thể nói gì hơn nữa, nhưng cô quá nhẹ nhõm khi cuối cùng anh kết thúc khoảng im lặng - bất kể khoảng lặng đó vừa kéo dài bao lâu - bằng câu: “Được rồi, tôi sẽ cân nhắc chuyện đó. Ít nhất thì tôi cũng nợ cô điều đó.”
Lạy Chúa nhân từ, đầu cô đang xoay mòng mòng. “Nợ em gì cơ?”
“Đầu tiên là một lời xin lỗi. Chuyện xảy ra đêm qua... là không thể tha thứ. Đó là lý do tôi khăng khăng đòi hộ tống cô về nhà.” Anh hắng giọng, thoáng liếc nhìn đi chỗ khác. “Tôi nợ cô một lời xin lỗi, và tôi nghĩ cô muốn tôi làm việc đó một cách riêng tư.”
Miranda nhìn chăm chăm về phía trước.
“Một lời xin lỗi công khai sẽ đòi hỏi chúng ta phải kể lại cho gia đình tôi chính xác điều tôi đang phải xin lỗi,” anh tiếp tục. “Tôi không nghĩ cô muốn họ biết.”
“Ý anh là anh không muốn họ biết.”
Anh thở dài và cào tay qua tóc. “Đúng, tôi không muốn. Tôi không thể nói là mình tự hào về hành vi của mình, và tôi thà rằng không để gia đình mình biết còn hơn. Nhưng tôi cũng nghĩ cho cả cô.”
“Lời xin lỗi được chấp nhận,” cô khẽ nói.
Turner buông một tiếng thở dài mệt mỏi. “Tôi không biết tại sao mình lại làm thế nữa,” anh tiếp tục. “Nó không phải là ham muốn. Tôi không biết nó là gì. Nhưng đấy không phải là lỗi của cô.”
Cô nhìn anh. Thật khó mà đoán được cái nhìn ấy có nghĩa là gì.
“À, chết tiệt...” Anh buông một tiếng thở dài khó chịu và nhìn đi nơi khác. Xuất sắc, Turner. Hôn một cô gái rồi bảo cô ta rằng mình làm việc đó không phải vì thèm muốn. “Tôi xin lỗi, Miranda. Điều đó không đúng đâu. Tôi đúng là con lừa. Những ngày này tôi không thể điều khiển được bản thân nữa.”
“Có lẽ anh nên viết một cuốn sách,” cô chua chát nói. “Một trăm lẻ một cách để sỉ nhục một quý cô trẻ. Em dám nói đến giờ anh đã có đến ít nhất năm mươi cách rồi đấy.”
Anh hít vào một hơi thật sâu. Anh không quen xin lỗi. “Không phải là cô không hấp dẫn.”
Nét mặt Miranda chuyển sang vẻ không tin. Anh nhận ra đó không phải bởi những lời mình nói, mà bởi cái thực tế là anh đang nói chúng ra, còn cô thì đang bị buộc phải ngồi đây lắng nghe khi mà anh đã làm cả hai bối rối ngượng ngùng. Turner biết mình nên dừng lại, nhưng sự tổn thương trong ánh mắt cô đã đánh thức một góc nhỏ trái tim đau đớn mà anh đã đóng kín từ nhiều năm nay, và anh cảm thấy sức ép kỳ lạ buộc anh phải sửa chữa lại mọi thứ.
Miranda đã mười chín. Kinh nghiệm của cô với đàn ông chỉ bao gồm có Winston và anh. Cả hai người đều ở đây, lại là anh em ruột. Cô gái tội nghiệp chắc hẳn thấy bối rối khủng khiếp. Winston đã đột nhiên quyết định rằng cô là hiện thân của cả nữ thần Venus, nữ hoàng Elizabeth lẫn Đức mẹ Mary, còn Turner thì đã ép buộc cô phải ch mình. Đó tuyệt đối không phải ngày bình thường trong cuộc đời của một tiểu thư trẻ vùng thôn quê.
Và giờ cô ở đây. Lưng thẳng cứng. Cằm ngẩng cao. Và cô không ghét anh. Đáng lẽ cô nên ghét anh, nhưng cô không làm vậy.
“Không,” anh nói, thậm chí còn cầm lấy tay cô. “Em phải nghe anh nói. Em hấp dẫn và cuốn hút. Anh nói thật đấy.” Anh nhìn thẳng vào gương mặt cô và thực sự nhìn cô lần đầu tiên sau nhiều năm. Cô không xinh đẹp kiểu cổ điển, nhưng có nét gì đó thật lôi cuốn trong đôi mắt nâu to tròn kia. Làn da cô không tỳ vết, trắng trẻo, hơi xanh xao một cách đài các, cộng thêm sự tương phản ánh sáng với mái tóc sẫm màu mà đột nhiên Turner nhận thấy là khá dày và gợn sóng nhè nhẹ. Mái tóc thật mềm mại. Anh đã chạm vào nó đêm qua. Tại sao anh không nhớ cảm giác chạm lên mái tóc đó thế nào nhỉ? Rõ ràng anh đã phải nhận thấy sự mềm mại của nó chứ.
“Turner,” Miranda gọi.
Anh đang nhìn cô không chớp mắt. Tại sao anh lại nhìn cô chằm chằm như thế?
Ánh nhìn chằm chú của anh di chuyển xuống đôi môi cô khi cô gọi tên anh. Khuôn miệng cô nhỏ nhắn và gợi cảm. Đôi môi đầy đặn như mời gọi người ta đặt lên một nụ hôn.
“Turner?”
“Khá,” anh khẽ nói, như thể vừa có một phát hiện không thể tin nổi.
“Khá gì cơ?”
“Khá hấp dẫn.” Anh lắc đầu nhè nhẹ, kéo mình ra khỏi bùa mê mà không biết cô đã yểm lên anh bằng cách nào đó. “Em khá là hấp dẫn.”
Cô buông một tiếng thở dài. “Turner, làm ơn đừng nói dối để cứu vãn cảm xúc cho em. Nó thể hiện sự thiếu tôn trọng đối với trí tuệ của em đấy, và như thế còn sỉ nhục hơn là bất cứ điều gì anh nói về diện mạo của em.”
Anh lùi lại vàmỉm cười. “Anh không nói dối.” Giọng anh nghe có vẻ ngạc nhiên.
Miranda bặm môi dưới vẻ lo lắng. “Ồ.” Xem ra cô cũng ngạc nhiên y như anh vậy. “À, thế thì cảm ơn anh. Em nghĩ thế.”
“Thường thì anh không vụng về đến nỗi người ta không thể nhận ra anh khen thật hay giả đâu.”
“Em chắc chắn là anh không vụng về rồi,” cô chua chát nói.
“Thế tại sao anh lại đột nhiên cảm thấy em đang buộc tội anh về chuyện gì đó nhỉ?”
Mắt cô mở lớn. Có phải giọng cô lạnh lùng quá không? “Em không biết anh đang nói về chuyện gì,” cô nói nhanh.
Dường như anh định truy hỏi cô nhiều hơn, nhưng rồi hẳn là anh đã cưỡng lại được ý định đó, bởi vì anh cầm dây cương lên và tặng cô một nụ cười dịu dàng và nói “Chúng ta đi chứ?”
Họ đi được vài phút, và Miranda liên tục liếc trộm Turner bất cứ khi nào có thể. Nét mặt anh thật khó dò, điềm nhiên không một biểu hiện gì, và nó còn hơn cả chọc tức người ta, trong khi những ý nghĩ của cô thì đang xáo trộn như thế này. Anh đã nói là anh không muốn cô, nhưng khi đó tại sao lại hôn cô? Vấn đề là gì? Và rồi ý nghĩ đó đã nhảy ra khỏi miệng cô - “Tại sao anh lại hôn em?”
Trong một thoáng, có vẻ như Turner bị nghẹn họng, mặc dù Miranda có thể hình dung được chuyện đó. Ngựa đi chậm lại một chút, có cảm giác như hơi thiếu sự tập trung từ người đang điều khiển chúng, và Turner nhìn cô với vẻ bị sốc rànhrành.
Miranda thấy vẻ khốn khổ của anh và quyết định là anh không thể kiếm được cách nào để trả lời câu hỏi của mình. “Thôi quên nó đi,” cô nói nhanh. “Chả có gì quan trọng đâu.”
Nhưng cô không hối hận vì đã hỏi. Cô mất gì chứ? Anh sẽ không giễu cợt cô và anh sẽ không đi đưa chuyện. Cô chỉ thấy một thoáng lúng túng, và điều đó không bao giờ so sánh được với nỗi bối rối đêm vậy...
“Là do anh,” anh đột ngột nói khẽ. “Chỉ do anh thôi. Và em không may mắn khi đứng ngay cạnh anh lúc đó.”
Miranda thấy vẻ trống rỗng lạnh lẽo trong đôi mắt màu xanh ấy, cô liền đặt tay lên ống tay áo của anh. “Tức giận với chị ấy cũng không sao đâu.”
Anh không giả vờ không biết cô đang nói về điều gì. “Cô ta chết rồi, Miranda.”
“Điều đó không có nghĩa chị ấy không phải là một người đặc biệt tệ hại khi còn sống.”
Anh nhìn cô một cách kỳ lạ rồi phá lên cười. “Ôi, Miranda, đôi lúc em nói những điều cực kỳ hay ho đấy.”
Cô mỉm cười. “Bây giờ dứt khoát em sẽ coi đây là một lời khen.”
“Hãy nhắc anh nhớ là không bao giờ được tiến cử em vào vị trí giáo viên dạy ngày Chủ nhật nhé.”
“Em e là mình chưa bao giờ quán triệt được các đức hạnh trong Cơ Đốc giáo.”
“Ồ, thật sao?” Anh tỏ ra thích thú.
“Giờ em vẫn còn tức giận với Fiona Bennet bé nhỏ tội nghiệp.”
“Và cô ta...”
“Cô gái xấu tính bảo em là đồ xấu xí trong tiệc sinh nhật thứ mười một của Olivia và Winston ấy.”
“Chúa ơi, bao nhiêu năm rồi nhỉ? Hãy nhắc anh không được cản đường em nhé.”
Cô nhướn mày. “Em thấy anh có cản đâu.”
“Cô gái yêu quý của anh ạ, em rõ thật vừa ngốc nghếch vừa khoan dung.”
C nhún vai, ngạc nhiên trước cái cách anh khiến cô cảm thấy vô tư và hạnh phúc chỉ trong một khoảng ngắn thế. “Đừng kể với mẹ anh nhé. Bà nghĩ em là một cô gái thánh thiện.”
“Nếu so với Olivia thì anh đảm bảo là em rất thánh thiện.”
Miranda vẫy ngón tay về phía anh. “Nếu anh cho phép thì em xin nói là Olivia không có gì xấu cả. Em ngưỡng mộ cô ấy.”
“Em đúng là trung thành như chú chó săn, nếu em tha lỗi cho phép so sánh không được đẹp cho lắm này.”
“Em yêu chó săn mà.”
Đúng lúc đó đến nhà Miranda.
Em yêu chó săn mà. Đó là câu bình luận cuối cùng của cô. Tuyệt thật. Trong suốt phần đời còn lại của mình, anh sẽ liên hệ cô với những chú chó.
Turner giúp cô xuống xe và sau đó liếc lên bầu trời đã bắt đầu tối sầm lại. “Anh hy vọng em không phiền nếu anh không đưa em vào nhà,” anh nói nhỏ.
“Dĩ nhiên là không,” Miranda nói. Cô là một cô gái thực tế. Thật ngu ngốc nếu bắt anh bị mắc mưa trong khi cô hoàn toàn có thể tự mình vào nhà.
“Chúc may mắn,” anh nói rồi nhảy phốc lên xe.
“Với cái gì?”
“London, cuộc sống.” Anh nhún vai. “Bất cứ điều gì em mơ ước.”
Cô mỉm cười buồn bã. Giá mà anh biết điều này.
19 THÁNG NĂM 1819
Hôm nay bọn mình đã đến London. Mình thề là mình chưa bao giờ thấy cái gì giống thế. Nó to lớn và ồn ào, đông đúc và thực ra hơi nặng mùi.
Phu nhân Rudland nói bọn mình đến muộn. Nhiều người đã ở thành phố, và mùa hội bắt đầu được hơn một tháng rồi. Nhưng chẳng thể làm gì được cả vì người ta có thể cho rẳng Livvy không được dạy dỗ tử tế đi loăng quăng bên ngoài vì trong thời gian phải để tang Leticia. Thế nhưng bọn mình đã hơi gian lận một chút và đến sớm, dù chỉ để thử váy áo và chuẩn bị thôi. Bọn mình không thể tham gia các sự kiện cho tới khi thời gian để tang kết thúc.
Ơn Chúa là chỉ còn có sáu tuần lễ nữa thôi. Tội nghiệp Turner phải để cả một năm ròng.
Mình e là mình đã tha thứ cho anh mất rồi. Mình biết là không nên, nhưng mình không thể ép bản thân phải khinh thường anh được. Chắc chắn mình phải ghi lại mấy dòng về sự thiếu cố gắng lâu nhất với tình yêu không được đáp trả này.
Mình thật lâm ly thống thiết.
Mình là một con chó săn.
Mình là một con chó săn lâm ly thống thiết.
Và mình đang lãng phí giấy quá chừng.
Đừng có muộn ấy hả??!
Muộn cái gì, Miranda tức đến bốc khói lần thứ mười sáu trong khi cô giật mạnh áo váy của mình. Họ không định trước thời gian. Anh ta thậm chí không đề nghị tống cô về nhà. Anh ta ra lệnh cho cô, và rồi sau đó anh ta ra chỉ thị bảo khi nào cô phải sẵn sàng lên đường, anh ta còn không buồn đợi câu trả lời nữa.
Có phải anh ta quá hăm hở đưa cô đi cho khuất mắt không?
Miranda không biết giờ nên cười hay nên khóc đây.
“Cậu đang chuẩn bị về à?”
Olivia vừa từ hành lang lẻn vào.
“Mình cần phải về nhà,” Miranda nói, chọn thời điểm đó để kéo chiếc váy qua đầu. Cô thực không mong Olivia nhìn thấy mặt mình. “Đồ cưỡi ngựa của cậu ở trên giường,” cô nói thêm, câu nói nghẹn lại vì chiếc váy vải muslin.
“Nhưng tại sao? Ba cậu có nhớ cậu đâu.”
Cậu thật tốt vì đã chỉ ra điều đó, Miranda cay đắng nghĩ, mặc dù cậu chỉ nói bằng giọng biểu lộ quan điểm quen thuộc như trong vô số dịp khác.
“Miranda,” Olivia khăng khăng.
Miranda quay lưng lại phía Olivia để cô bạn cài khuy giùm. “Mình không nghĩ là mình được chào đón ở đây quá lâu.”
“Gì cơ? Đừng có ngớ ngẩn. Mẹ mình sẽ để cậu sống cùng cả nhà mình luôn nếu có thể. Thực tế, cậu sẽ ở cùng một khi chúng ta tới London.”
“Chúng ta sẽ không ở cùng tại London.”
“Đã có chuyện gì xảy ra thế?”
Không có gì. Miranda nghiến chặt răng.
“Cậu đã cãi nhau với Winston à?”
“Dĩ nhiên là không.” Bởi vì, thực ra thì ai mà cãi nhau với Winston được chứ? Ngoại trừ Olivia.
“Thế thì có vấn đề gì hả?”
“Không có gì mà.” Miranda ép mình phải bình tĩnh hơn và với lấy đôi găng tay. “Anh trai cậu muốn hỏi ba mình về một cuốn sách có tranh minh họa.”
“Winston á?” Olivia hoài nghi hỏi.
“Turner.”
“Turner?”
Trời đất ơi, liệu cô ấy có bao giờ ngừng hỏi được không?
“Đúng,” Miranda đáp, “và anh ấy định rời khỏi đây sớm, bởi thế nên anh ấy cần hộ tống mình về bây giờ.”
Phần cuối là hoàn toàn bịa đặt, nhưng Miranda nghĩ nó khá sáng tạo trong hoàn cảnh như thế này. Hơn nữa, có lẽ anh ta cũng phải trở về nhà ở Northumberland ngay, và thế giới lại có thể trở về trật tự vốn có của nó, nghiêng theo trục của nó, và quay quanh mặt trời.
Olivia tựa người vào khung cửa, theo cái cung cách mà Miranda không thể nào lờ cô bạn mình đi được. “Thế tại sao cậu lại có tâm trạng khó chịu thế hả? Từ trước đến giờ cậu vẫn thích Turner cơ mà, đúng không?”
Miranda gần như bật cười thành tiếng.
Sau đó cô gần như khóc.
Sao anh ta dám ra lệnh cho cô như một con điếm cứng đầu cứng cổ nào đó
Sao anh ta dám làm cho cô khốn khổ ở đây, ở Haverbreaks, nơi đã là mái ấm gia đình đối với cô nhiều hơn là với anh ta trong suốt những năm qua như vậy.
Cô quay người đi, không thể để Olivia thấy mặt mình.
Sao anh ta dám hôn cô và không hề có ý định gì như vậy.
“Miranda?” Olivia khẽ gọi. “Cậu ổn chứ?”
“Mình hoàn toàn ổn mà,” Miranda chán nản, lướt nhanh qua bạn mình khi đi về phía cửa.
“Cậu có vẻ không...”
“Mình buồn về chuyện Leticia,” Miranda càu nhàu đáp. Và đúng là vậy. Bất cứ ai có thể khiến cho Turner khốn khổ cũng chắc chắn xứng đáng được thương tiếc.
Nhưng Olivia là Olivia, sẽ không bị lay chuyển, và trong lúc Miranda vội vã xuống cầu thang dẫn tới tiền sảnh thì cô bạn bám theo sát gót.
“Leticia hả!” cô la lên. “Chắc chắn cậu đang đùa.”
Miranda lượn vòng qua nhịp quanh cầu thang, giữ chắc tay vịn để khỏi bị bay mất.
“Leticia là con mụ phù thủy già hư hỏng,” Olivia tiếp tục. “Cô ta khiến cho Turner bất hạnh còn hơn cả chết.”
Chính xác.
“Miranda! Miranda! Ôi, Turner. Chúc một ngày tốt lành.”
“Olivia,” anh đáp một cách lịch sự, nhẹ gật đầu chào cô em.
“Olivia!” Miranda thở hổn hển. Turner có lẽ ghê tởm cô vợ đã chết đủ để nói như vậy trong tang lễ của cô ta, nhưng chắc chắn đó là điều vượt quá khuôn khổ phép tắc
Turner chỉ nhìn Miranda, nhướn mày kiểu giễu cợt, nhạo báng.
“Ồ, vớ vẩn. Anh ấy ghét ả, và tất cả chúng ta đều biết thế.”
“Vẫn vô tư thẳng thắn như thường lệ, em gái yêu quý,” Turner càu nhàu.
“Anh chẳng luôn nói anh không thích thói đạo đức giả mà,” Olivia đáp trả.
“Đúng thế.” Anh nhìn sang Miranda. “Ta đi chứ?”
“Anh sẽ đưa cậu ấy về nhà à?” Olivia hỏi, mặc dù Miranda vừa kể cho cô xong.
“Anh cần nói chuyện với bố cô ấy.”
“Winston không thể đưa cậu ấy đi được à?”
“Olivia!” Miranda không chắc điều gì làm mình ngượng hơn - vì Olivia đang mai mối hay vì cô ấy đang làm việc đó ngay trước mặt Turner.
“Winston không cần phải nói chuyện với bố cô ấy,” Turner êm ái nói.
“Thế thì anh ấy không thể đi cùng à?”
“Không phải trong xe song mã của anh.”
Hai mắt Olivia trở nên tròn xoe đầy vẻ thèm khát. “Anh đem theo xe song mã của anh à?” Nó mới được đóng, cao, nhanh và kiểu dáng đẹp, và Olivia vẫn đang thèm thuồng nó chết đi được.
Turner cười ngoác miệng đến mang tai, và trong một thoáng nhìn anh lại gần giống chính mình - người đàn ông Miranda đã biết và đã yêu trong suốt những năm qua. “Có thể anh sẽ cho cô ấy điều khiển nữa,” anh nói, rõ ràng mục đích không gì khác hơn là để hành hạ cô em gái.
Nó rất hiệu quả. Olivia thốt ra một tiếng rền rĩ kỳ lạ như thể cô đang cố bóp nghẹt chính sự ghen tị của mình.
“Cám ơn, em gái yêu quý!” Turner nói với nụ cười tự mãn. Anh khoác tay Miranda kéo ra cửa. “Anh sẽ gặp em sau... hoặc có thể em sẽ gặp anh. Khi anh đánh xe ngang qua cửa.”
Miranda nín cười khi họ hướng xuống các bậc cửa tới chỗ xe. “Anh thật xấu xa,” cô nói.
Anh nhún vai. “Con bé đáng bị thế.”
“Không,” Miranda nói, cảm thấy nên bảo vệ bạn thân nhất của mình, cho dù đúng là cô có thích cái cảnh vừa rồi ở một mức độ không đúng mực lắm thật.
“Không ư?”
“À thì, đúng thế, nhưng anh vẫn xấu xa.”
“Ồ, nhất định rồi,” anh đồng ý. Khi Miranda để anh giúp mình leo lên xe, cô thắc mắc làm sao mà tất cả chuyện này lại xảy ra như thế, rằng cô đang ngồi cạnh anh, cô thật sự đang cười và nghĩ rằng có lẽ cô không ghét anh, và anh có thể được tha lỗi.
Họ im lặng đánh xe trong vài phút đầu. Cỗ xe song mã này rất thanh nhã, và Miranda không thể cảm thấy gì ngoài phong cách thời thượng quá mức khi họ phóng đi với tốc độ cao dọc con đường lớn.
“Chiều nay cô đã chinh phục thành công rồi đấy,” cuối cùng Turner nói.
Miranda cứng người.
“Xem ra Winston đã bị cô làm cho mê mẩn rồi.”
Ngồi im lặng, cô không nói gì cả. Cô chẳng thể nói gì, tốt nhất không nên nói gì nếu muốn bảo toàn lòng tự trọng. Cô có thể chối cãi, và nghe sẽ giống một cô ả làm bộ làm tịch, hoặc cô có thể đồng tình, và nghe sẽ thật khoe khoang tự mãn. Hoặc chua ngoa. Hoặc, xin Chúa tha tội, như thể cô muốn làm anh ghen vậy.
“Chắc tôi nên chúc phúc cho cô.”
Miranda quay sang đối diện với anh trong cơn choáng váng, nhưng Turner vẫn nhìn đường đi trong lúc nói thêm, “đấy rõ ràng là một đám có lợi cho cô, và anh chàng chắc hẳn không thể làm tốt hơn thế. Cô có thể chưa đáp ứng được những thứ mà một cậu con trai thứ hết sức cần, nhưng cô có thể bù lại bằng sự thông minh. Và sự nhạy cảm. ”
“Ồ. Em... em...” Miranda chớp chớp mắt. Cô chẳng biết phải đáp lại thế nào cho phải nữa. Đó là một lời khen, và thậm chí không có vẻ gì là châm biếm thiếu thành thật, nhưng dù vậy, nó vẫn hơi nhạt nhẽo. Cô không muốn anh suy sưa nói về các phẩm chất xuất sắc của mình nếu lý do duy nhất chỉ là để ghép đôi cô với em trai anh.
Và cô không muốn là người nhạy cảm. Chí ít cô cũng muốn mình xinh đẹp, hoặc gợi cảm, hoặc quyến rũ.
Chúa ơi. Nhạy cảm. Đó là một lời khen thảm hại.
Miranda nhận ra anh đang đợi cô nói nốt câu nên đành lẩm bẩm, “Cảm ơn.”
“Tôi không muốn em trai mình lặp lại những sai lầm của tôi.”
Cô nhìn anh. Mặt anh tái đi, đôi mắt dõi về con đường với vẻ quả quyết, như thể một cái nhìn thoáng qua về phía cô cũng có thể khiến cả thế giới đổ sụp quanh họ. “Những sai lầm ư?” cô khẽ lặp lại.
“Một sai lầm,” anh nói, giọng cụt lủn. “Dạng số ít.”
“Leticia.” Đó. Cô đã nói ra.
Chiếc xe đi chậm lại, rồi dừng hẳn. Và cuối cùng anh cũng nhìn cô. “Chính xác.”
“Cô ấy đã làm gì anh?” cô khẽ hỏi. Quá riêng tư cá nhân, và cực kỳ không đúng đắn, nhưng cô không thể đừng được, không thể nào khi ánh mắt anh đang dồn vào cô quá chăm chú như thế.
Nhưng cô đã sai khi nói về chuyện đó. Rõ ràng thế, bởi vì quai hàm anh căng ra, và anh quay đi, “Không có gì phù hợp với đôi tai của một quý cô cả.”
“Turner...”
Anh xoay lại để đối diện với cô, mắt anh sáng rực. “Cô có biết cô ta chết như thế nào không?”
Miranda lắc đầu mặc dù cô vẫn nói, “Cổ cô ấy. Cô ấy ngã.”
“Từ trên lưng ngựa,” anh tóm gọn lại. “Cô ta bị văng xuống từ trên một con ngựa...”
“Em biết.”
“... đang cưỡi đến gặp nhân tình của cô ta.”
Điều này thì cô không biết.
“Cô ta cùng với đứa bé.”
Chúa lòng lành. “Ôi, Turner, em rất t...”
Anh ngắt lời. “Đừng nói câu đó. Tôi không tiếc.”
Cô đưa tay bịt miệng.
“Nó không phải con tôi.”
Cô nuốt khan. Cô có thể nói gì đây? Chẳng có gì để nói cả.
“Đứa đầu cũng không phải con tôi,” anh nói thêm. Hai cánh mũi phập phồng, mắt nheo lại, và một nếp nhăn hiện trên môi - như thể anh đang thách thức cô. Thách thức cô dám hỏi thêm.
“T...” cô cố nói tên anh, bởi vì cô nghĩ cô nên mở lời, nhưng sự thật là cô thấy biết ơn khi anh cắt ngang lời cô.
“Cô ta đang mang thai khi chúng tôi kết hôn. Đó là lý do chúng tôi cưới, nếu cô thấy cần phải biết thêm.” Anh phá lên cười cay độc sau câu nói đó. “Nếu cô cần phải biết,” anh nhắc lại. “Điều đó thật hay, cứ nghĩ đến việc tôi đã không biết gì.”
Sự đau đớn trong giọng anh đang cứa vào cô, nhưng không mạnh bằng cảm giác cô đang ghê tởm chính mình. Cô thầm hỏi làm thế nào anh lại ra nông nỗi này, và giờ thì cô đã biết... và cô biết mình không bao giờ căm ghét anh được.
“Em rất tiếc,” cô nói, vì cô cảm thấy thế thật, và vì nói bất cứ điều gì khác cũng sẽ là quá nhiều.
“Đó không phải là do cô...” Anh ngừng ngang, rồi hắng giọng. Sau vài giây, anh nói, “Cảm ơn cô.”
Anh lại cầm dây cương lên, nhưng trước khi anh kịp cho ngựa chạy tiếp, cô đã hỏi, “Giờ anh sẽ làm gì?”
Anh cười. À, cũng không hẳn, nhưng khóe miệng anh hơi động đậy một chút. “Tôi sẽ làm gì à?” anh nhắc lại.
“Anh sẽ đến Northumberland chứ? Hay London?” Anh sẽ tái hôn chứ?
“Điều tôi sẽ làm,” anh mơ màng nói. “Bất cứ điều gì làm tôi vui, tôi nghĩ vậy.”
Miranda hắng giọng. “Em biết mẹ anh đang hy vọng anh sẽ hiện diện ở London trong suốt mùa hội của Olivia.”
“Olivia không cần sự giúp đỡ của tôi.”
“Không.” Cô nuốt nước bọt một cách đau khổ. Lòng kiêu hãnh của cô đang trượt xuống qua cổ họng. “Nhưng em cần.”
Anh quay sang và đánh giá cô với cặp lông mày nhướn cao. “Cô ư? Tôi tưởng chỉ cần gật đầu là cô đã có cậu em trai của tôi bao bọc một cách gọn ghẽ rồi chứ.”
“Không,” cô nói nhanh. “Ý em là em không biết. Anh ấy còn khá trẻ, anh không nghĩ vậy à?”
“Già hơn cô đấy.”
“Hơn ba tháng,” cô bật lại. “Anh ấy vẫn còn đang học đại học. Anh ấy sẽ không muốn kết hôn sớm đâu.”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt trở nên soi mói. “Còn cô?” anh thì thầm.
Miranda đấu tranh với sự thôi thúc muốn nhảy vọt xuống đường qua thành xe song mã. Chắc chắn có vài cuộc bàn luận mà một quý cô không nên kéo dài.
Không phải nghi ngờ gì cả, đây chính là một trong số đó.
“Một ngày nào đó em sẽ muốn kết hôn, đúng vậy,” cô ngập ngừng nói, căm ghét đôi má đang nóng bừng của mình.
Anh nhìn cô đăm đăm. Anh nhìn cô chằm chằm. Và anh nhìn cô không chớp mắt.
Hoặc có lẽ nó chỉ là một cái nhìn thoáng qua. Cô thật sự không thể nói gì hơn nữa, nhưng cô quá nhẹ nhõm khi cuối cùng anh kết thúc khoảng im lặng - bất kể khoảng lặng đó vừa kéo dài bao lâu - bằng câu: “Được rồi, tôi sẽ cân nhắc chuyện đó. Ít nhất thì tôi cũng nợ cô điều đó.”
Lạy Chúa nhân từ, đầu cô đang xoay mòng mòng. “Nợ em gì cơ?”
“Đầu tiên là một lời xin lỗi. Chuyện xảy ra đêm qua... là không thể tha thứ. Đó là lý do tôi khăng khăng đòi hộ tống cô về nhà.” Anh hắng giọng, thoáng liếc nhìn đi chỗ khác. “Tôi nợ cô một lời xin lỗi, và tôi nghĩ cô muốn tôi làm việc đó một cách riêng tư.”
Miranda nhìn chăm chăm về phía trước.
“Một lời xin lỗi công khai sẽ đòi hỏi chúng ta phải kể lại cho gia đình tôi chính xác điều tôi đang phải xin lỗi,” anh tiếp tục. “Tôi không nghĩ cô muốn họ biết.”
“Ý anh là anh không muốn họ biết.”
Anh thở dài và cào tay qua tóc. “Đúng, tôi không muốn. Tôi không thể nói là mình tự hào về hành vi của mình, và tôi thà rằng không để gia đình mình biết còn hơn. Nhưng tôi cũng nghĩ cho cả cô.”
“Lời xin lỗi được chấp nhận,” cô khẽ nói.
Turner buông một tiếng thở dài mệt mỏi. “Tôi không biết tại sao mình lại làm thế nữa,” anh tiếp tục. “Nó không phải là ham muốn. Tôi không biết nó là gì. Nhưng đấy không phải là lỗi của cô.”
Cô nhìn anh. Thật khó mà đoán được cái nhìn ấy có nghĩa là gì.
“À, chết tiệt...” Anh buông một tiếng thở dài khó chịu và nhìn đi nơi khác. Xuất sắc, Turner. Hôn một cô gái rồi bảo cô ta rằng mình làm việc đó không phải vì thèm muốn. “Tôi xin lỗi, Miranda. Điều đó không đúng đâu. Tôi đúng là con lừa. Những ngày này tôi không thể điều khiển được bản thân nữa.”
“Có lẽ anh nên viết một cuốn sách,” cô chua chát nói. “Một trăm lẻ một cách để sỉ nhục một quý cô trẻ. Em dám nói đến giờ anh đã có đến ít nhất năm mươi cách rồi đấy.”
Anh hít vào một hơi thật sâu. Anh không quen xin lỗi. “Không phải là cô không hấp dẫn.”
Nét mặt Miranda chuyển sang vẻ không tin. Anh nhận ra đó không phải bởi những lời mình nói, mà bởi cái thực tế là anh đang nói chúng ra, còn cô thì đang bị buộc phải ngồi đây lắng nghe khi mà anh đã làm cả hai bối rối ngượng ngùng. Turner biết mình nên dừng lại, nhưng sự tổn thương trong ánh mắt cô đã đánh thức một góc nhỏ trái tim đau đớn mà anh đã đóng kín từ nhiều năm nay, và anh cảm thấy sức ép kỳ lạ buộc anh phải sửa chữa lại mọi thứ.
Miranda đã mười chín. Kinh nghiệm của cô với đàn ông chỉ bao gồm có Winston và anh. Cả hai người đều ở đây, lại là anh em ruột. Cô gái tội nghiệp chắc hẳn thấy bối rối khủng khiếp. Winston đã đột nhiên quyết định rằng cô là hiện thân của cả nữ thần Venus, nữ hoàng Elizabeth lẫn Đức mẹ Mary, còn Turner thì đã ép buộc cô phải ch mình. Đó tuyệt đối không phải ngày bình thường trong cuộc đời của một tiểu thư trẻ vùng thôn quê.
Và giờ cô ở đây. Lưng thẳng cứng. Cằm ngẩng cao. Và cô không ghét anh. Đáng lẽ cô nên ghét anh, nhưng cô không làm vậy.
“Không,” anh nói, thậm chí còn cầm lấy tay cô. “Em phải nghe anh nói. Em hấp dẫn và cuốn hút. Anh nói thật đấy.” Anh nhìn thẳng vào gương mặt cô và thực sự nhìn cô lần đầu tiên sau nhiều năm. Cô không xinh đẹp kiểu cổ điển, nhưng có nét gì đó thật lôi cuốn trong đôi mắt nâu to tròn kia. Làn da cô không tỳ vết, trắng trẻo, hơi xanh xao một cách đài các, cộng thêm sự tương phản ánh sáng với mái tóc sẫm màu mà đột nhiên Turner nhận thấy là khá dày và gợn sóng nhè nhẹ. Mái tóc thật mềm mại. Anh đã chạm vào nó đêm qua. Tại sao anh không nhớ cảm giác chạm lên mái tóc đó thế nào nhỉ? Rõ ràng anh đã phải nhận thấy sự mềm mại của nó chứ.
“Turner,” Miranda gọi.
Anh đang nhìn cô không chớp mắt. Tại sao anh lại nhìn cô chằm chằm như thế?
Ánh nhìn chằm chú của anh di chuyển xuống đôi môi cô khi cô gọi tên anh. Khuôn miệng cô nhỏ nhắn và gợi cảm. Đôi môi đầy đặn như mời gọi người ta đặt lên một nụ hôn.
“Turner?”
“Khá,” anh khẽ nói, như thể vừa có một phát hiện không thể tin nổi.
“Khá gì cơ?”
“Khá hấp dẫn.” Anh lắc đầu nhè nhẹ, kéo mình ra khỏi bùa mê mà không biết cô đã yểm lên anh bằng cách nào đó. “Em khá là hấp dẫn.”
Cô buông một tiếng thở dài. “Turner, làm ơn đừng nói dối để cứu vãn cảm xúc cho em. Nó thể hiện sự thiếu tôn trọng đối với trí tuệ của em đấy, và như thế còn sỉ nhục hơn là bất cứ điều gì anh nói về diện mạo của em.”
Anh lùi lại vàmỉm cười. “Anh không nói dối.” Giọng anh nghe có vẻ ngạc nhiên.
Miranda bặm môi dưới vẻ lo lắng. “Ồ.” Xem ra cô cũng ngạc nhiên y như anh vậy. “À, thế thì cảm ơn anh. Em nghĩ thế.”
“Thường thì anh không vụng về đến nỗi người ta không thể nhận ra anh khen thật hay giả đâu.”
“Em chắc chắn là anh không vụng về rồi,” cô chua chát nói.
“Thế tại sao anh lại đột nhiên cảm thấy em đang buộc tội anh về chuyện gì đó nhỉ?”
Mắt cô mở lớn. Có phải giọng cô lạnh lùng quá không? “Em không biết anh đang nói về chuyện gì,” cô nói nhanh.
Dường như anh định truy hỏi cô nhiều hơn, nhưng rồi hẳn là anh đã cưỡng lại được ý định đó, bởi vì anh cầm dây cương lên và tặng cô một nụ cười dịu dàng và nói “Chúng ta đi chứ?”
Họ đi được vài phút, và Miranda liên tục liếc trộm Turner bất cứ khi nào có thể. Nét mặt anh thật khó dò, điềm nhiên không một biểu hiện gì, và nó còn hơn cả chọc tức người ta, trong khi những ý nghĩ của cô thì đang xáo trộn như thế này. Anh đã nói là anh không muốn cô, nhưng khi đó tại sao lại hôn cô? Vấn đề là gì? Và rồi ý nghĩ đó đã nhảy ra khỏi miệng cô - “Tại sao anh lại hôn em?”
Trong một thoáng, có vẻ như Turner bị nghẹn họng, mặc dù Miranda có thể hình dung được chuyện đó. Ngựa đi chậm lại một chút, có cảm giác như hơi thiếu sự tập trung từ người đang điều khiển chúng, và Turner nhìn cô với vẻ bị sốc rànhrành.
Miranda thấy vẻ khốn khổ của anh và quyết định là anh không thể kiếm được cách nào để trả lời câu hỏi của mình. “Thôi quên nó đi,” cô nói nhanh. “Chả có gì quan trọng đâu.”
Nhưng cô không hối hận vì đã hỏi. Cô mất gì chứ? Anh sẽ không giễu cợt cô và anh sẽ không đi đưa chuyện. Cô chỉ thấy một thoáng lúng túng, và điều đó không bao giờ so sánh được với nỗi bối rối đêm vậy...
“Là do anh,” anh đột ngột nói khẽ. “Chỉ do anh thôi. Và em không may mắn khi đứng ngay cạnh anh lúc đó.”
Miranda thấy vẻ trống rỗng lạnh lẽo trong đôi mắt màu xanh ấy, cô liền đặt tay lên ống tay áo của anh. “Tức giận với chị ấy cũng không sao đâu.”
Anh không giả vờ không biết cô đang nói về điều gì. “Cô ta chết rồi, Miranda.”
“Điều đó không có nghĩa chị ấy không phải là một người đặc biệt tệ hại khi còn sống.”
Anh nhìn cô một cách kỳ lạ rồi phá lên cười. “Ôi, Miranda, đôi lúc em nói những điều cực kỳ hay ho đấy.”
Cô mỉm cười. “Bây giờ dứt khoát em sẽ coi đây là một lời khen.”
“Hãy nhắc anh nhớ là không bao giờ được tiến cử em vào vị trí giáo viên dạy ngày Chủ nhật nhé.”
“Em e là mình chưa bao giờ quán triệt được các đức hạnh trong Cơ Đốc giáo.”
“Ồ, thật sao?” Anh tỏ ra thích thú.
“Giờ em vẫn còn tức giận với Fiona Bennet bé nhỏ tội nghiệp.”
“Và cô ta...”
“Cô gái xấu tính bảo em là đồ xấu xí trong tiệc sinh nhật thứ mười một của Olivia và Winston ấy.”
“Chúa ơi, bao nhiêu năm rồi nhỉ? Hãy nhắc anh không được cản đường em nhé.”
Cô nhướn mày. “Em thấy anh có cản đâu.”
“Cô gái yêu quý của anh ạ, em rõ thật vừa ngốc nghếch vừa khoan dung.”
C nhún vai, ngạc nhiên trước cái cách anh khiến cô cảm thấy vô tư và hạnh phúc chỉ trong một khoảng ngắn thế. “Đừng kể với mẹ anh nhé. Bà nghĩ em là một cô gái thánh thiện.”
“Nếu so với Olivia thì anh đảm bảo là em rất thánh thiện.”
Miranda vẫy ngón tay về phía anh. “Nếu anh cho phép thì em xin nói là Olivia không có gì xấu cả. Em ngưỡng mộ cô ấy.”
“Em đúng là trung thành như chú chó săn, nếu em tha lỗi cho phép so sánh không được đẹp cho lắm này.”
“Em yêu chó săn mà.”
Đúng lúc đó đến nhà Miranda.
Em yêu chó săn mà. Đó là câu bình luận cuối cùng của cô. Tuyệt thật. Trong suốt phần đời còn lại của mình, anh sẽ liên hệ cô với những chú chó.
Turner giúp cô xuống xe và sau đó liếc lên bầu trời đã bắt đầu tối sầm lại. “Anh hy vọng em không phiền nếu anh không đưa em vào nhà,” anh nói nhỏ.
“Dĩ nhiên là không,” Miranda nói. Cô là một cô gái thực tế. Thật ngu ngốc nếu bắt anh bị mắc mưa trong khi cô hoàn toàn có thể tự mình vào nhà.
“Chúc may mắn,” anh nói rồi nhảy phốc lên xe.
“Với cái gì?”
“London, cuộc sống.” Anh nhún vai. “Bất cứ điều gì em mơ ước.”
Cô mỉm cười buồn bã. Giá mà anh biết điều này.
19 THÁNG NĂM 1819
Hôm nay bọn mình đã đến London. Mình thề là mình chưa bao giờ thấy cái gì giống thế. Nó to lớn và ồn ào, đông đúc và thực ra hơi nặng mùi.
Phu nhân Rudland nói bọn mình đến muộn. Nhiều người đã ở thành phố, và mùa hội bắt đầu được hơn một tháng rồi. Nhưng chẳng thể làm gì được cả vì người ta có thể cho rẳng Livvy không được dạy dỗ tử tế đi loăng quăng bên ngoài vì trong thời gian phải để tang Leticia. Thế nhưng bọn mình đã hơi gian lận một chút và đến sớm, dù chỉ để thử váy áo và chuẩn bị thôi. Bọn mình không thể tham gia các sự kiện cho tới khi thời gian để tang kết thúc.
Ơn Chúa là chỉ còn có sáu tuần lễ nữa thôi. Tội nghiệp Turner phải để cả một năm ròng.
Mình e là mình đã tha thứ cho anh mất rồi. Mình biết là không nên, nhưng mình không thể ép bản thân phải khinh thường anh được. Chắc chắn mình phải ghi lại mấy dòng về sự thiếu cố gắng lâu nhất với tình yêu không được đáp trả này.
Mình thật lâm ly thống thiết.
Mình là một con chó săn.
Mình là một con chó săn lâm ly thống thiết.
Và mình đang lãng phí giấy quá chừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook