Nhật Ký Báo Thù
-
Chương 26
Diệp Thiên Tuyết suy nghĩ nhiều cách xin lỗi thẳng thắn của Trương Cẩm Văn, duy chỉ có điều không nghĩ tới, dượng lại nghiêm túc quỳ xuống xin tha thứ.
Nhìn biểu hiện của Cố Trường Khanh, cô nhịn không dám nói suy nghĩ, cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Nếu như dượng không phải người như vậy, chuyện kiếp trước hắn chết, đại khái là có nội tình.
Hay là, dượng phát hiện ra điều gì, bị người diệt khẩu sao?
Suy đoán như vậy không có hợp lý lắm, nhưng Diệp Thiên Tuyết không nhịn được có suy nghĩ.
“Tiểu Tuyết có phải là con đã sớm biết?” Cố Trường Khanh đột nhiên hỏi Diệp Thiên Tuyết.
Diệp Thiên Tuyết do dự một chút, Cố Trường Khanh đột nhiên cười to lên: “Quả nhiên, con cũng biết. Tại sao giúp dượng gạt dì?’
Diệp Thiên Tuyết ngay lập tức lắc đầu: “Không dì nhỏ, con không có gạt dì. Dì cũng biết, dượng làm những chuyện này, thật ra đối con có ảnh hưởng lớn nhất” Nhìn vẻ mặt của Cố Trường Khanh, Diệp Thiên Tuyết nhẹ giọng nói: “Chẳng qua là…….. đứa bé chưa có sinh ra, con không dám nói”
Áy náy liếc mắt nhìn Trương Cẩm Văn, Diệp Thiên Tuyết nói: “Con biết dì rất thương con, cho nên con sợ trong lúc nóng giận xảy ra việc gì, dì lại đang có bầu. Nếu xảy ra chuyện, vậy con hối hận không kịp”
Cô thành khẩn nhìn Cố Trường Khanh: “Dì, người biết mà, đối với con, dì còn quan trọng hơn cả ba con mà”
Nghe lời cô nói, ánh mặt của Cố Trường Khanh trở nên ngơ ngác, lát sau ánh mắt lại dịu dàng.
“Nha đầu ngốc này” Cô trách mắng nhẹ nhàng, ngẩng đầu lên nói: “Đứng lên đi, em không trách anh”
Trương Cẩm Văn có chút kinh ngạc không tin được, lại nghe cô nói: “Em biết tính cách của anh hay mềm lòng,. Nếu thật là người quen câu xin giúp đỡ, anh cũng khó có thể làm như không nghe thấy”
“Trương Khanh” anh nghẹn ngào nói tên cô, nhìn tay cô đưa đến trước mặt mình: “Đứng lên đi, em thật sự không trách anh”
Cô Trường Khanh chỉ mỉm cười: “Em chỉ thấy anh thật là ngốc à” tiếng cười dẫn trở nên lạnh giá một chút: “Với em cùng anh, Tiểu Tuyết so với người đàn bà Liễu Đan văn kìa quan trọng hơn nhiều. Kết quả anh lại giúp Liễu Đan Văn bày mưu tính kế”
Trương Cẩm Văn vội vàng giơ tay: “Sau này nhất định không” Ánh mắt của anh cũng thay đổi: “Sau này, dĩ nhiên lấy lợi ích của Tiểu Tuyết là quan trọng nhất”
“Phát hiện mình bị lừa cảm thấy thật mất thể diện, muốn bảo thù?” Cố Trường Khanh mỉm cười hỏi, để cho Trương Cẩm Văn nắm tay mình đứng lên
Trương Cẩm Văn lại cười: “Không chẳng qua là cảm thấy, có vài người không thể dung túng”
Sau khi đem chuyện nói với Cố Trường Khanh, mặc dù Cố Trường Khanh muốn giúp, nhưng Trương Cẩm Văn cùng Diệp Thiên Tuyệt không đồng ý.
“Dì, dì vẫn còn ở cữ, không thể để cho em trai con sau này tới trách con, nói con không chăm sóc người, để cho sức khỏe của dì không phục hồi ”
Cố Trường Khanh liền cười : “Nào có khoa trương như vậy”
Trương Cẩm Văn ở bên cạnh nói thêm đôi câu, Cố Trường Khanh không thể không nghe lời của hai người, am tâm ở cữ.
Ra khỏi bệnh viện, Trương Cẩm Văn hỏi Tiểu Tuyết: “Thật ra dượng có chút thắc mắc. Nếu như những thứ này con đã sớm có trong tay, tại sao không cho ba con biết?”
Diệp Thiên Tuyết đem tóc bên tai vuốt xuống, cười khẽ: “Coi như con nói, ba con sẽ tim sao?” Đối với ông ấy mà nói con gái và mẹ kế là kẻ thù truyền kiếp, vô luận Liễu Đan Văn nói xấu con hay con nói xấu bà ta, đều phải nghe hai bên nói. Vạn nhất không cẩn thận tiết lộ cho Liễu Đan Văn, không những làm cho bà ta đối với con bất mãn hơn, còn trở nên cảnh giác. Tiêu hủy chứng cứ, vậy là chính con hãm hại bà ta.
Trương Cẩm Văn cau mày: “Anh rể không phải là người như thế”
Diệp Thiên Tuyết quay sang, cười nhìn hắn. Trương Cẩm Văn không thể không giơ tay đầu hàng: “Được rồi, ta tạm thời giữa ý kiến”
Hiện tại Trương Cẩm Văn nghe cô nói, tay hơi run lên, lái xe thiếu chút nữa bay ra ngoài: “Lại có chuyện gì không nói cho Dượng biết? Con sau này nói một lần cho xong được không, tránh để cho dượng bị đau tim nhiều lần”
Diệp Thiên Tuyết chợt vang lên tiếng cười trong trẻo: “Dạ, tạm thời chỉ có chuyện này. Liễu Phỉ Phỉ là con của ba con”
Trương Cẩm Văn đột nhiên thắng xe, Diệp Thiên Tuyết phản ứng nhanh, tay cầm bám chặt mới không bị bay về phía trước.
“Con nói cái gì?” Anh quay đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết
Cô thu lại vẻ mặt tươi cười, bình tĩnh, nghiêm túc lập lại một lần: “Liễu Phỉ là là con gái của ba con”
“Phỉ Phỉ so với con chỉ cách có hai tháng”
“Đúng vậy” Diệp Thiên Tuyết cười kinh thường, thái độ không thèm đếm xỉa tới: “Quả thật so với con chỉ kém hai tháng”
Trương Cẩm Văn không thể tưởng tượng được nhìn cô: “Con tại sao lại có thể bình tĩnh như vậy?” Phía sau các xe khác bấm còi dục đi, làm anh ta phải khởi động xe , vừa đi vừa để ý đến Tiểu Tuyết.
Diệp Thiên Tuyết chỉ hơi nhếch miệng: “Kinh ngạc cũng kinh ngạc rồi, tức giận cũng có rồi hiện tại đã không còn loại cảm giác gì”
Cô quay đầu nhìn Trương Cẩm Văn: “Tạm thời đừng nói cho dì nhỏ, con sợ dì tức giận, mà bị bệnh”
Trương Cẩm Văn gật đầu đồng ý.
Không khí giữa hai người lại trầm xuống, Trương Cẩm Văn lại hỏi Diệp Thiên Tuyết: “Chuyện này sao con biết được? Có khi nào là giả không?”
Dừng lại chút, anh ta lại nói: “Dượng không phải nghi ngờ con, chẳng qua con cũng biết, dượng trước kia thật là đã gặp qua ba của Liễu Phỉ Phỉ”
Diệp Thiên Tuyết nhún vai: “Con không biết ba của Liễu Phỉ Phỉ là người nào, nhưng mà, dượng, chuyện này là thật, con có bằng chứng” Chỉ lát sau, cô nói nhỏ xuống với Trương Cẩm Văn: “Vì cái này, con cố ý tìm người làm người tình của ba con ”
Trương Cẩm Văn bắt đầu không kịp phản ứng, đợi đến khi anh ta suy nghĩ rõ ràng, nhất thời nhìn Diệp Thiên Tuyết không biết phải nói gì cho phải: “Tiểu Tuyết con………thật là…….tại sao lại có thể làm chuyện như vậy?”
Diệp Thiên Tuyết khinh thường cười một cái: “Dượng, ông ấy chưa từng vì mẹ con mà thủ thân như ngọc, như vậy cho Liễu Đan Văn ấm ức một trận con cũng không để ý”
“Nhưng mà tính chất không giống nhau” Trương Cẩm Văn vô lực phản đối, nhìn vẻ vặt của Diệp Thiên Tuyết, biết mình nói thế nào cô cũng không dừng lại
Quan trọng nhất là, đã trở thành sự thật rồi, hiện tại mình có phản đối như thế nào cũng không kịp nữa rồi.
“Con có ý làm sao?” Cuối cùng, Trương Cẩm Văn không có sức lực thở dài. Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: “Không, chỉ vì khổng muốn dì, dượng cùng em trai buồn, nên không nói cho mọi người biết”
Trương Cẩm Văn hung hăn trợn mắt nhìn cô một cái.
Sau khi bình tĩnh lại, Trương Cẩm Văn hỏi Diệp Thiên Tuyết chuẩn bị như thế nào: “Con muốn ta phối hợp, con cũng đã có tính toán rồi phải không?”
Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “Con không làm gì.” Trên mặt cô nở nụ cười khiến Trương Cẩm Văn cảm thấy bất an: “Hiện tại, chờ cho mầy người kia có tật thì giật mình, điều tra là sẽ ra”
Trương Cẩm Văn nhìn chòng chọc cô một lúc lâu, gật đầu: “Được, dượng biết rồi. Dượng cũng ở bên cạnh nhắc nhở ba con”
Dừng lại, anh ta lắc đầu: “Nghĩ đến phải gọi một người như vậy là anh rể thật đúng là không cam lòng”
“Cho nên, con không gọi ông ấy là baba*” Diệp Thiên Tuyết nói: “Ông ấy không xứng đáng với cách gọi này”
(Ở đây mình giải thích chú nha, trong suốt truyện đến giờ khi Tiểu Tuyết nhắc tới ba mình tác giả dùng là 父亲: [fùqīn], nghĩa hán việt là phụ thân (ba, bố, cha), còn trong câu nói này tác giả dùng là 爸爸: [bàba] cũng có nghĩa là ba, bố, cha, nhưng dùng từ 爸爸, nghĩa thân thiết hơn, dễ gần hơn. Tuy nhiên khi dịch truyện sang tiếng việt mình dùng có một từ là ba thôi, nên đoạn này nói như vậy làm các bạn hơi khó hiểu)
Trương Cẩm Văn thở dài vỗ vai của cô: “Tốt rồi, có một số việc, hiện tại hãy giao cho chúng ta”
Anh khẽ mỉm cười: “Dượng với dì vĩnh viễn ủng hộ con”
Diệp Thiên Tuyết khẽ nheo mắt cười tươi
Nhưng chỉ lát sau, cô lai buồn rầu nói: “Dượng, người còn nhớ mấy ngày trước con nói qua về giấc mộng đó không?”
Trương Cẩm Văn gật đầu: “Con nói là trong mơ dượng và dì nhỏ con đều chết”
“Phải” Diệp Thiên Tuyết trả lời: “Con cảm thấy, cái chết của hai người không đơn giản….Dượng người phải chăm sóc dì nhỏ và mình thật tốt. Thật vất vả con mới giúp hai người được, con không huy vọng một ngày kia, chuyện trong mơ lại diễn ra một lần nữa”
Trương Cẩm Văn gật đầu: “Dượng hiểu, Tiểu Tuyết con yên tâm đi”
Sau khi cùng Trương Cẩm Văn nói chuyện, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Buổi tối hôm đó cô liền bay về.
Ra khỏi sân bay đã là hơn mười giờ tối. Tìm một vòng, cư nhiên không tìm thấy tài xế đến đón.
Giọi điện cho Diệp Hân Thành, bên kia là giọng của Liễu Đan Văn
“Tiểu Tuyết sao?Ba con đang tắm, có chuyện gì sao?’
Diệp Thiên Tuyết ánh mắt lạnh lẽo: “Dì Liễu, phiền người giúp ta hỏi một câu, tại sao không có tài xế tới sân bay đón con, nếu ba con ở bên cạnh, kêu ông ấy bắt máy. Diệp gia không cần loại người chểnh mảng nhiệm vụ”
Liễu Đan Văn lập tức giả vờ không biết: “Hôm nay Tiểu Tuyết về sao? Dì không biết….Dì buổi chiều cho tài xế chở Phỉ Phỉ tham gia họp bạn cũ rồi, bây giờ còn chưa về. Con cũng biết, con gái buổi tối bắt xe ngoài rất nguy hiểm”
“Cho nên, Liễu Phỉ Phỉ an toàn còn tôi thì không cần’ Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh nói, “Dì Liễu, người đối với tôi bất mãn là bình thường, nhưng mà, không cần dùng loại thủ đoạn nhàm chán này, chỉ làm tôi coi thường”
Cô lẵng lẽ nhấn ghi âm trong điện thoại, bất giác nở nụ cười lạnh như băng.
“Tiểu Tuyết đứa nhỏ này, nói sao vậy. Dì làm sao đối với con có bất mãn gì, dì thật không biết hôm nay con quay về, sao không nói trước một tiếng…”
Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: “Phải không? Mấy ngày trước tôi đã nói, tôi muốn về cùng đón sinh nhật với ba, tôi muốn ba đón sinh nhật với tất cả mọi người trong nhà” cô nhấn mạnh từ “Mọi người” sau lại mỉm cười: “Hay noi, chẳng lẽ dì Liễu không biết lúc lấy vé máy bay, tài xế không nói với mọi người muốn đón tôi sao? Loại trách nhiệm này, tài xế không làm được, trực tiếp xa thải đi”
Ở đầu này điện thoại, sắc mặt Liễu Đan văn nhất thời biến sắc
“Đại khái tài xế nói….’ Liễu Đan văn đang cô gắng giải thích, Diệp Hân Thành đi ra: “Điện thoại của ai”
Liễu Đan Văn quýnh lên, theo bản năng cúp lun điện thoại: “Là Phỉ Phỉ, con nói sẽ lập tức về nhà”
Diệp Hân Thành gật đầu một cái: “Con gái nên về nhà sớm, bất quá Tiểu Tuyết chỉ mua được vé tối này, cũng không biết hiện tại đến chưa. Có tiểu Tống đi đón, cũng không tồi”
Nghe ông nói những lời này, sắc mặt Liễu Đan Văn càng xanh lai
Ở bên này, ánh mắt Diệp Thiên Tuyết ngày càng lạnh.
Nhìn biểu hiện của Cố Trường Khanh, cô nhịn không dám nói suy nghĩ, cúi đầu nhìn ngón tay mình.
Nếu như dượng không phải người như vậy, chuyện kiếp trước hắn chết, đại khái là có nội tình.
Hay là, dượng phát hiện ra điều gì, bị người diệt khẩu sao?
Suy đoán như vậy không có hợp lý lắm, nhưng Diệp Thiên Tuyết không nhịn được có suy nghĩ.
“Tiểu Tuyết có phải là con đã sớm biết?” Cố Trường Khanh đột nhiên hỏi Diệp Thiên Tuyết.
Diệp Thiên Tuyết do dự một chút, Cố Trường Khanh đột nhiên cười to lên: “Quả nhiên, con cũng biết. Tại sao giúp dượng gạt dì?’
Diệp Thiên Tuyết ngay lập tức lắc đầu: “Không dì nhỏ, con không có gạt dì. Dì cũng biết, dượng làm những chuyện này, thật ra đối con có ảnh hưởng lớn nhất” Nhìn vẻ mặt của Cố Trường Khanh, Diệp Thiên Tuyết nhẹ giọng nói: “Chẳng qua là…….. đứa bé chưa có sinh ra, con không dám nói”
Áy náy liếc mắt nhìn Trương Cẩm Văn, Diệp Thiên Tuyết nói: “Con biết dì rất thương con, cho nên con sợ trong lúc nóng giận xảy ra việc gì, dì lại đang có bầu. Nếu xảy ra chuyện, vậy con hối hận không kịp”
Cô thành khẩn nhìn Cố Trường Khanh: “Dì, người biết mà, đối với con, dì còn quan trọng hơn cả ba con mà”
Nghe lời cô nói, ánh mặt của Cố Trường Khanh trở nên ngơ ngác, lát sau ánh mắt lại dịu dàng.
“Nha đầu ngốc này” Cô trách mắng nhẹ nhàng, ngẩng đầu lên nói: “Đứng lên đi, em không trách anh”
Trương Cẩm Văn có chút kinh ngạc không tin được, lại nghe cô nói: “Em biết tính cách của anh hay mềm lòng,. Nếu thật là người quen câu xin giúp đỡ, anh cũng khó có thể làm như không nghe thấy”
“Trương Khanh” anh nghẹn ngào nói tên cô, nhìn tay cô đưa đến trước mặt mình: “Đứng lên đi, em thật sự không trách anh”
Cô Trường Khanh chỉ mỉm cười: “Em chỉ thấy anh thật là ngốc à” tiếng cười dẫn trở nên lạnh giá một chút: “Với em cùng anh, Tiểu Tuyết so với người đàn bà Liễu Đan văn kìa quan trọng hơn nhiều. Kết quả anh lại giúp Liễu Đan Văn bày mưu tính kế”
Trương Cẩm Văn vội vàng giơ tay: “Sau này nhất định không” Ánh mắt của anh cũng thay đổi: “Sau này, dĩ nhiên lấy lợi ích của Tiểu Tuyết là quan trọng nhất”
“Phát hiện mình bị lừa cảm thấy thật mất thể diện, muốn bảo thù?” Cố Trường Khanh mỉm cười hỏi, để cho Trương Cẩm Văn nắm tay mình đứng lên
Trương Cẩm Văn lại cười: “Không chẳng qua là cảm thấy, có vài người không thể dung túng”
Sau khi đem chuyện nói với Cố Trường Khanh, mặc dù Cố Trường Khanh muốn giúp, nhưng Trương Cẩm Văn cùng Diệp Thiên Tuyệt không đồng ý.
“Dì, dì vẫn còn ở cữ, không thể để cho em trai con sau này tới trách con, nói con không chăm sóc người, để cho sức khỏe của dì không phục hồi ”
Cố Trường Khanh liền cười : “Nào có khoa trương như vậy”
Trương Cẩm Văn ở bên cạnh nói thêm đôi câu, Cố Trường Khanh không thể không nghe lời của hai người, am tâm ở cữ.
Ra khỏi bệnh viện, Trương Cẩm Văn hỏi Tiểu Tuyết: “Thật ra dượng có chút thắc mắc. Nếu như những thứ này con đã sớm có trong tay, tại sao không cho ba con biết?”
Diệp Thiên Tuyết đem tóc bên tai vuốt xuống, cười khẽ: “Coi như con nói, ba con sẽ tim sao?” Đối với ông ấy mà nói con gái và mẹ kế là kẻ thù truyền kiếp, vô luận Liễu Đan Văn nói xấu con hay con nói xấu bà ta, đều phải nghe hai bên nói. Vạn nhất không cẩn thận tiết lộ cho Liễu Đan Văn, không những làm cho bà ta đối với con bất mãn hơn, còn trở nên cảnh giác. Tiêu hủy chứng cứ, vậy là chính con hãm hại bà ta.
Trương Cẩm Văn cau mày: “Anh rể không phải là người như thế”
Diệp Thiên Tuyết quay sang, cười nhìn hắn. Trương Cẩm Văn không thể không giơ tay đầu hàng: “Được rồi, ta tạm thời giữa ý kiến”
Hiện tại Trương Cẩm Văn nghe cô nói, tay hơi run lên, lái xe thiếu chút nữa bay ra ngoài: “Lại có chuyện gì không nói cho Dượng biết? Con sau này nói một lần cho xong được không, tránh để cho dượng bị đau tim nhiều lần”
Diệp Thiên Tuyết chợt vang lên tiếng cười trong trẻo: “Dạ, tạm thời chỉ có chuyện này. Liễu Phỉ Phỉ là con của ba con”
Trương Cẩm Văn đột nhiên thắng xe, Diệp Thiên Tuyết phản ứng nhanh, tay cầm bám chặt mới không bị bay về phía trước.
“Con nói cái gì?” Anh quay đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết
Cô thu lại vẻ mặt tươi cười, bình tĩnh, nghiêm túc lập lại một lần: “Liễu Phỉ là là con gái của ba con”
“Phỉ Phỉ so với con chỉ cách có hai tháng”
“Đúng vậy” Diệp Thiên Tuyết cười kinh thường, thái độ không thèm đếm xỉa tới: “Quả thật so với con chỉ kém hai tháng”
Trương Cẩm Văn không thể tưởng tượng được nhìn cô: “Con tại sao lại có thể bình tĩnh như vậy?” Phía sau các xe khác bấm còi dục đi, làm anh ta phải khởi động xe , vừa đi vừa để ý đến Tiểu Tuyết.
Diệp Thiên Tuyết chỉ hơi nhếch miệng: “Kinh ngạc cũng kinh ngạc rồi, tức giận cũng có rồi hiện tại đã không còn loại cảm giác gì”
Cô quay đầu nhìn Trương Cẩm Văn: “Tạm thời đừng nói cho dì nhỏ, con sợ dì tức giận, mà bị bệnh”
Trương Cẩm Văn gật đầu đồng ý.
Không khí giữa hai người lại trầm xuống, Trương Cẩm Văn lại hỏi Diệp Thiên Tuyết: “Chuyện này sao con biết được? Có khi nào là giả không?”
Dừng lại chút, anh ta lại nói: “Dượng không phải nghi ngờ con, chẳng qua con cũng biết, dượng trước kia thật là đã gặp qua ba của Liễu Phỉ Phỉ”
Diệp Thiên Tuyết nhún vai: “Con không biết ba của Liễu Phỉ Phỉ là người nào, nhưng mà, dượng, chuyện này là thật, con có bằng chứng” Chỉ lát sau, cô nói nhỏ xuống với Trương Cẩm Văn: “Vì cái này, con cố ý tìm người làm người tình của ba con ”
Trương Cẩm Văn bắt đầu không kịp phản ứng, đợi đến khi anh ta suy nghĩ rõ ràng, nhất thời nhìn Diệp Thiên Tuyết không biết phải nói gì cho phải: “Tiểu Tuyết con………thật là…….tại sao lại có thể làm chuyện như vậy?”
Diệp Thiên Tuyết khinh thường cười một cái: “Dượng, ông ấy chưa từng vì mẹ con mà thủ thân như ngọc, như vậy cho Liễu Đan Văn ấm ức một trận con cũng không để ý”
“Nhưng mà tính chất không giống nhau” Trương Cẩm Văn vô lực phản đối, nhìn vẻ vặt của Diệp Thiên Tuyết, biết mình nói thế nào cô cũng không dừng lại
Quan trọng nhất là, đã trở thành sự thật rồi, hiện tại mình có phản đối như thế nào cũng không kịp nữa rồi.
“Con có ý làm sao?” Cuối cùng, Trương Cẩm Văn không có sức lực thở dài. Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: “Không, chỉ vì khổng muốn dì, dượng cùng em trai buồn, nên không nói cho mọi người biết”
Trương Cẩm Văn hung hăn trợn mắt nhìn cô một cái.
Sau khi bình tĩnh lại, Trương Cẩm Văn hỏi Diệp Thiên Tuyết chuẩn bị như thế nào: “Con muốn ta phối hợp, con cũng đã có tính toán rồi phải không?”
Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “Con không làm gì.” Trên mặt cô nở nụ cười khiến Trương Cẩm Văn cảm thấy bất an: “Hiện tại, chờ cho mầy người kia có tật thì giật mình, điều tra là sẽ ra”
Trương Cẩm Văn nhìn chòng chọc cô một lúc lâu, gật đầu: “Được, dượng biết rồi. Dượng cũng ở bên cạnh nhắc nhở ba con”
Dừng lại, anh ta lắc đầu: “Nghĩ đến phải gọi một người như vậy là anh rể thật đúng là không cam lòng”
“Cho nên, con không gọi ông ấy là baba*” Diệp Thiên Tuyết nói: “Ông ấy không xứng đáng với cách gọi này”
(Ở đây mình giải thích chú nha, trong suốt truyện đến giờ khi Tiểu Tuyết nhắc tới ba mình tác giả dùng là 父亲: [fùqīn], nghĩa hán việt là phụ thân (ba, bố, cha), còn trong câu nói này tác giả dùng là 爸爸: [bàba] cũng có nghĩa là ba, bố, cha, nhưng dùng từ 爸爸, nghĩa thân thiết hơn, dễ gần hơn. Tuy nhiên khi dịch truyện sang tiếng việt mình dùng có một từ là ba thôi, nên đoạn này nói như vậy làm các bạn hơi khó hiểu)
Trương Cẩm Văn thở dài vỗ vai của cô: “Tốt rồi, có một số việc, hiện tại hãy giao cho chúng ta”
Anh khẽ mỉm cười: “Dượng với dì vĩnh viễn ủng hộ con”
Diệp Thiên Tuyết khẽ nheo mắt cười tươi
Nhưng chỉ lát sau, cô lai buồn rầu nói: “Dượng, người còn nhớ mấy ngày trước con nói qua về giấc mộng đó không?”
Trương Cẩm Văn gật đầu: “Con nói là trong mơ dượng và dì nhỏ con đều chết”
“Phải” Diệp Thiên Tuyết trả lời: “Con cảm thấy, cái chết của hai người không đơn giản….Dượng người phải chăm sóc dì nhỏ và mình thật tốt. Thật vất vả con mới giúp hai người được, con không huy vọng một ngày kia, chuyện trong mơ lại diễn ra một lần nữa”
Trương Cẩm Văn gật đầu: “Dượng hiểu, Tiểu Tuyết con yên tâm đi”
Sau khi cùng Trương Cẩm Văn nói chuyện, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Buổi tối hôm đó cô liền bay về.
Ra khỏi sân bay đã là hơn mười giờ tối. Tìm một vòng, cư nhiên không tìm thấy tài xế đến đón.
Giọi điện cho Diệp Hân Thành, bên kia là giọng của Liễu Đan Văn
“Tiểu Tuyết sao?Ba con đang tắm, có chuyện gì sao?’
Diệp Thiên Tuyết ánh mắt lạnh lẽo: “Dì Liễu, phiền người giúp ta hỏi một câu, tại sao không có tài xế tới sân bay đón con, nếu ba con ở bên cạnh, kêu ông ấy bắt máy. Diệp gia không cần loại người chểnh mảng nhiệm vụ”
Liễu Đan Văn lập tức giả vờ không biết: “Hôm nay Tiểu Tuyết về sao? Dì không biết….Dì buổi chiều cho tài xế chở Phỉ Phỉ tham gia họp bạn cũ rồi, bây giờ còn chưa về. Con cũng biết, con gái buổi tối bắt xe ngoài rất nguy hiểm”
“Cho nên, Liễu Phỉ Phỉ an toàn còn tôi thì không cần’ Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh nói, “Dì Liễu, người đối với tôi bất mãn là bình thường, nhưng mà, không cần dùng loại thủ đoạn nhàm chán này, chỉ làm tôi coi thường”
Cô lẵng lẽ nhấn ghi âm trong điện thoại, bất giác nở nụ cười lạnh như băng.
“Tiểu Tuyết đứa nhỏ này, nói sao vậy. Dì làm sao đối với con có bất mãn gì, dì thật không biết hôm nay con quay về, sao không nói trước một tiếng…”
Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: “Phải không? Mấy ngày trước tôi đã nói, tôi muốn về cùng đón sinh nhật với ba, tôi muốn ba đón sinh nhật với tất cả mọi người trong nhà” cô nhấn mạnh từ “Mọi người” sau lại mỉm cười: “Hay noi, chẳng lẽ dì Liễu không biết lúc lấy vé máy bay, tài xế không nói với mọi người muốn đón tôi sao? Loại trách nhiệm này, tài xế không làm được, trực tiếp xa thải đi”
Ở đầu này điện thoại, sắc mặt Liễu Đan văn nhất thời biến sắc
“Đại khái tài xế nói….’ Liễu Đan văn đang cô gắng giải thích, Diệp Hân Thành đi ra: “Điện thoại của ai”
Liễu Đan Văn quýnh lên, theo bản năng cúp lun điện thoại: “Là Phỉ Phỉ, con nói sẽ lập tức về nhà”
Diệp Hân Thành gật đầu một cái: “Con gái nên về nhà sớm, bất quá Tiểu Tuyết chỉ mua được vé tối này, cũng không biết hiện tại đến chưa. Có tiểu Tống đi đón, cũng không tồi”
Nghe ông nói những lời này, sắc mặt Liễu Đan Văn càng xanh lai
Ở bên này, ánh mắt Diệp Thiên Tuyết ngày càng lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook