Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh
25: Ngay Cả Mẹ Cũng Bị Dời Ra Ngoài


Mặc dù Mạc Hạo Thần cũng không phải thứ tốt gì thế nhưng mẹ của anh ta lại là một người dịu dàng, ôn nhu hiếm thấy.
Kiếp trước cô là một cô gái vừa mập lại còn xấu xí, ngay cả người nhà cũng không ưa gì cô.
Thế nhưng chỉ có một mình bà Mạc là không kỳ thị sự mập mạp này của cô mà còn đối xử với cô với thái độ vô cùng ôn hòa, giống như người một nhà vậy.
Đáng tiếc thay một người tốt như thế, lại rời khỏi thế gian bởi vì bệnh nặng…
Nghĩ đến những giây phút cuối cùng khi bà Mạc nằm trên giường bệnh, còn cố gắng kéo tay cô, trong lòng Khương Chi Chi đột nhiên cảm thấy thương cảm.
“Chi Chi tới đây.”
Xa xa, bà Mạc nhìn thấy Khương Chi Chi đi tới, nhanh chóng kéo người đến cạnh cô nói xin lỗi: “Là do dì dạy con trai không tốt, để Hạo Thần làm ra những chuyện đáng xấu hổ như thế, dì thay thằng bé xin lỗi cháu.”
Lòng Khương Chi Chi khẽ run lên, cô cúi thấp đầu, yên lặng không nói gì.
Bà Mạc khẽ thở dài: “Dì cũng biết không có một cô gái nào có thể chấp nhận được một chuyện như thế, thế nhưng Chi Chi à, cháu hãy nể mặt dì mà cho Hạo Thần thêm một cơ hội, thằng nhỏ đã đồng ý rằng sau này sẽ sửa đổi thật tốt.”
“Đúng thế, anh đã biết lỗi rồi!”
Mạc Hạo Thần nhân cơ hội nhanh chóng tiến lên: “Anh thật sự không phải là gay đâu, chẳng qua anh bị người khác hãm hại, em muốn đánh anh hay mắng anh đều được.

Thế nhưng em đừng hủy bỏ hôn ước của chúng ta, anh thật lòng yêu em.”
Người nhà họ Khương nhìn thấy dáng vẻ chân thành của hai mẹ con họ, cũng bắt đầu cảm thấy mềm lòng.

“Ôi, Chi Chi à, con nhìn xem Hạo Thần chân thành như thế, trước đó thằng bé cũng không phải cố ý.”
Khương Bác cũng dần dần bị thuyết phục, quay đầu bắt đầu khuyên nhủ Khương Chi Chi hãy tha thứ cho tên kia: “Con cũng đừng hở một tí là không tha thứ như thế, trước đây không phải con rất thích Mạc Hạo Thần sao? Con người lúc còn trẻ gặp một chút khó khăn cũng vô cùng bình thường.”
Trong lòng Mạc Hạo Thần thầm cảm thấy vui mừng, vội vàng cầm lấy quà mà mình đã chuẩn bị trước đưa tới, ánh mắt cố làm ra vẻ thật lòng: “Chi Chi, đây là một chút quà nhận lỗi, mong em có thể nhận lấy.”
Bên phía này, bà Mạc cũng nhanh chóng tìm bà cụ Khương để trò chuyện riêng.
“Hạo Thần làm ra những chuyện như thế đúng là vô cùng có lỗi với nhà họ Khương.”
Bà Mạc thành khẩn khom lưng với Phương Như Phượng, vẻ mặt vô cùng áy náy.
Phương Như Phượng lắc đầu, lên tiếng trả lời: “Người trẻ tuổi mà, cũng sẽ không thể tránh khỏi những lúc mắc sai lầm.”
“Hôm nay cháu vội vàng tới đây không phải chỉ là tới xin lỗi Chi Chi mà còn có một việc…”
Bà Mạc uống nước cho thấm giọng, sau đó che bụng thấp giọng nói: “Cơ thể của cháu luôn luôn không ổn cho lắm, cũng không biết có thể kéo dài được bao lâu, vì thế cháu hy vọng hai đứa nó có thể kết hôn sớm một chút.

Nếu như trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy cháu nội thì sẽ không hối tiếc điều gì nữa.”
“Sao có thể nói ra những lời như thế này chứ?”
Hai nhà Khương và Mạc vẫn luôn thân thiết với nhau, Phương Như Phượng cũng xem như là một nửa trưởng bối của bà Mạc.
Nghe thấy thế, bà Mạc lên tiếng than thở: “Cơ thể của cháu… trong lòng cháu hiểu rõ nhất, chẳng qua là vì một người làm mẹ như cháu thì cũng không tránh khỏi việc lo lắng cho con mình.”
“Nuôi con lớn trăm tuổi thì đã vất vả chín mươi chín phần trăm rồi, cô cũng cực khổ rồi.”

Phương Như Phượng nghe thấy những lời bà Mạc nói, lộ ra vẻ xúc động.

Mãi một lúc lâu sau cũng gật đầu đồng ý: “Được, tôi sẽ mau chóng để hai đứa nó kết hôn với nhau.”
Mượn cớ là có chút chuyện, Khương Chi Chi lười nhìn thấy dáng vẻ của Mạc Hạo Thần lúc này, nhanh chóng đi ra ngoài phòng khách, sau đó đón xe rời khỏi nhà.
Hôm nay cô có hẹn với người khác, cô có chuyện quan trọng cần phải làm.
Khi đến nơi, Du Ánh đã có mặt ở đó chờ cô, Khương Chi Chi dự định sẽ lựa chọn tòa nhà này để làm khu làm việc, muốn phát triển nơi này thành công ty tương lai.
Chỉ là cô không ngờ ngay khi vừa bước vào nhà thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai.
“Chi Chi, đã lâu không gặp… trời ơi, cậu thật sự là Chi Chi đó sao?”
Du Ánh lắc đầu một cái, cả người đứng ngây tại chỗ, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ.
Cô ấy thật sự không dám tin người đang đứng trước mặt cô ấy lúc này chính là người phụ nữ mập mạp, sưng vù mà cô ấy đã vô tình gặp được trên đường.
Mái tóc đen dài như thác nước, ánh mắt sáng, màu da trắng nõn giống như trong suốt, cộng thêm hôm nay cô đã trang điểm đôi chút, cả người lập tức trở nên khác biệt.
Giống như một viên ngọc được người khác nhẹ nhàng lau chùi, lập tức lộ ra một luồng ánh sáng xuyên thấu.
Du Ánh nhìn kỹ một chút, chú tới tới vóc người vẫn mập mạp như trước của Khương Chi Chi, thế nhưng ánh sáng tỏa ra trên người lại vô cùng sáng láng, giống như được sống lại vậy.
“Có cần khoa trương như thế không?”

Khương Chi Chi bất lực sờ má mình một cái: “Tớ chỉ tùy ý trang điểm một chút mà thôi.”
Hơn nữa cũng đã giảm xuống được năm cân thế nhưng số cân nặng vẫn vô cùng lớn, bề ngoài trông vẫn vô cùng khó nhìn.
“Làn da của cậu đẹp thật đấy!”
Du Ánh nhanh chóng tiến lên nhìn kỹ hơn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt sáng bóng của Khương Chi Chi, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ: “Chẳng bù cho tớ, những nốt mụn màu đỏ vẫn chưa biến mất…”
Thật ra thì dáng vẻ của Du Ánh cũng không tệ lắm, gương mặt trẻ con khiến người khác yêu thích thế nhưng trên mặt luôn xuất hiện những chấm đỏ đỏ, phá hư sự ưa nhìn trên gương mặt của cô ấy.
“Cậu đó, ít thức khuya lại là sẽ hết thôi mà.”
Khương Chi Chi tức giận chỉ chỉ vào trán cô ấy, người kia cười ha ha: “Chi Chi, cậu lợi hại thật đấy, trước đây tớ làm theo những phương pháp giảm cân mà cậu nói, thịt ở phần eo đã ít đi đáng kể rồi đấy!”
Thật ra thì Du Ánh cũng không hề mập, thế nhưng bởi vì thích ăn ngon lại không thích vận động khiến vòng eo của cô ấy tích tụ mỡ, trở nên hơi to một chút.
Trước đây, cô ấy chỉ vô tình nghe thấy lời của Khương Chi Chi, mỗi tối trước khi ngủ thì tập luyện trong mười phút, phần mỡ ở eo thật sự giảm xuống không ít!
Đúng là vô cùng thần kỳ!
Sau khi nói đùa vui vẻ mấy câu, cô ấy làm ra vẻ nghiêm túc, đưa tài liệu mà mình đã chuẩn bị xong cho Khương Chi Chi: “Chi Chi, tớ đã dựa theo yêu cầu của cậu mà đăng ký xong cho “Công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Phù Sinh”, chỉ là tớ không giỏi một số thủ tục sau đó thế nhưng tớ đã nhờ người có kinh nghiệm làm thay rồi.”
Khuôn mặt cô ấy thoáng hiện lên vẻ khổ não.
Khương Chi Chi vừa nghe thấy, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: “Không sao, những thứ này cứ giao lại cho tới, thế nhưng đành phiền cậu đến lúc đó làm chân chạy vặt giúp tới.”
Cô làm người hai kiếp, những thứ thủ tục này đối với cô mà nói thật sự là chuyện nhỏ.
“Tớ vốn muốn tìm một chỗ chuyên nghiệp hơn để đăng ký, thế nhưng chương trình lại quá dài, chúng ta có thể sẽ không chờ nổi.”
Khương Chi Chi lấy ra chiếc máy tính xách tay của mình, đầu ngón tay lướt nhanh trên bàn phím: “Tớ cảm thấy việc kết hợp mấy sản phẩm đó lại chưa cần thiết, cứ làm về thực phẩm dinh dưỡng trước là được.


Chỉ cần lấy được chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm là có thể tiết kiệm được thời gian và sức lực trong giai đoạn đầu.

Du Ánh, cậu cảm thấy thế nào?”
“Chi Chi, cậu đúng là lợi hại thật đấy, tớ nghe không hiểu gì cả…”
Ánh mắt Du Ánh trở nên mờ mịt, cô ấy nghe tới mức choáng váng, những lời mà Khương Chi Chi nói thật sự đã làm khó một sinh viên khoa văn như cô ấy.

Những điều này đối với cô ấy mà nói chính là những thứ khó hiểu.
Cô ấy vội vàng lấy một cuốn sổ tay ra, vội vàng ghi chép lại.
Khương Chi Chi thấy thế thì khẽ cười, cô cũng không keo kiệt, nhanh chóng nói hết cho Du Ánh nghe những thuật ngữ và kiến thức mà mình biết.
Nếu Du Ánh sau này có thể trở thành cánh tay phải đắc lực của cô ấy thì việc nói một chút kiến thức này với cô ấy cũng là việc cần làm.
“Ôi, Chi Chi à, cậu biết nhiều thứ quá, xứng đáng với những gì đã học.”
Du Ánh nhanh chóng ghi chép lại, cũng không quên giơ ngón cái với Khương Chi Chi.
Nếu so sánh với Khương Chi Chi thì một sinh viên khoa văn như cô ấy đúng là một người vô dụng!
Nào ngờ bên cạnh cũng có người có cùng quan điểm với cô ấy!
“Không ngờ cô gái mập kia cũng biết nhiều đấy chứ!”
Tô Thần đứng ngoài cửa, nghe thấy giọng nói thẳng thắn của Khương Chi Chi, liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng đang ngồi ở kia, lên tiếng hỏi: “Cận Mặc, anh nói xem có đúng không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương