Nguồn: [https://.zhihu.com/.../section/1231206713002725376](https://.zhihu.com/.../section/1231206713002725376?fbclid=IwAR0HnaVvZQklhv73oFT7M90aneiQBTLpSwTnkjS1YNTtnLZBWF7tLrJmUfg)...

Trên trang web của đạo Bà La Môn có nói về việc ăn não người như sau: Con người sinh ra, tinh lực kết tụ hình thành nên bộ não.

Trong não người có chứa hai loại DHA, đóng vai trò quan trọng trong việc phát triển tế bào não, đặc biệt là các mô thần kinh và dây thần kinh dẫn truyền.

Não của trẻ nhỏ chưa hoàn chỉnh, tuổi càng cao thì não lại càng bị thoái hóa, xuất hiện nhiều căn bệnh.

Việc ăn não người sẽ làm tăng khí huyết, phát triển khối cơ, chữa bệnh động kinh, thiểu năng và nhiều bệnh lý khác…
Bên dưới còn có phương pháp và công dụng của việc ăn não người, vô cùng ghê tởm, tôi xem mà dựng hết cả tóc gáy.

Thẩm Thư cũng không giữ được bình tĩnh, đập bàn mà nói: “Mấy trang web rác rưởi đưa tin nhảm nhí này đến giờ vẫn chưa bị khóa, là do sự thiếu trách nhiệm của cơ quan quản lý không gian mạng Thái Lan.”
Đang nói, Mã Kinh Lược bỗng hớt ha hớt hải chạy vào, bảo: “Thẩm đội trưởng, nghe theo lệnh của anh, tôi đã cho điều tra hoàn cảnh của kẻ bị tình nghi, quả thật nhà hắn ta có một người bị bệnh, là anh em sinh đôi của hắn, bị thiểu năng bẩm sinh, 29 năm chưa bước chân ra khỏi nhà nên rất ít người quen biết anh ta.”
Tôi cảm thấy kì lạ, hỏi: “Các anh đã xác định được nghi phạm? Chả phải hôm qua còn kêu bế tắc hay sao?”
Thẩm Thư đáp: “Tạm thời không có thời gian để giải thích cụ thể cho cô, Kinh Lược, đưa cho tôi xem kết quả điều tra.”
Mã Kinh lược nói: “Tôi điều tra ra thông tin của nghi phạm từ bệnh viện nơi hắn được sinh ra.

Nghi phạm khi sinh ra là một trong hai đứa trẻ sinh đôi, do mẹ của hắn khi mang thai, thai nhi trong bụng mắc phải hội trứng truyền máu song thai, hắn đã lấy hết dinh dưỡng của người anh trai trong tử cung bà mẹ, vì thế nên sau khi sinh ra, nghi phạm hoàn toàn khỏe mạnh, còn người anh trai thì phát triển không đầy đủ, bé nhỏ yếu ớt, thiểu năng, lại còn bị động kinh.

Hiện nay thì bố mẹ hắn ta đều đã mất, anh trai hắn sống chung với bà nội ở huyện Khai Lỗ, thành phố Bình Động.”
Tôi đáp: “Đừng lòng vòng nữa, nghi phạm là ai?”

Thẩm Thư nói: “Thời gian gấp lắm rồi, chúng ta mau chóng đến huyện Lỗ thôi, thần y đi với tôi, đến lúc đó tôi sẽ giải thích rõ cho cô, khả năng sẽ phải nhờ đến sự trợ giúp của cô.”
Lái xe 3 tiếng đồng hồ mới đến được huyện Lỗ, bây giờ đã là 10 giờ khuya, màn đêm bao trùm.

Cư dân trong huyện đã tắt đèn đi ngủ, người đi lại trên đường thưa thớt.

Ba người chúng tôi lái xe đến phía trước một khu dân cư khá lâu đời.

Khu nhà được xây theo lối kiến trúc cũ, những căn nhà mái bằng tập trung lại với nhau không theo một trật tự nhất định, mặt đường đã lâu không được tu sửa, ổ gà lồi lõm, không khí tỏa ra mùi đồ ăn thiu và dầu mỡ hòa quyện với nhau.
Lần theo địa chỉ đến trước bức tường loang lổ của một căn nhà mái bằng.

Rèm cửa buông kín, bên trong yên ắng không một tiếng động, nhìn qua khe hẹp của chiếc rèm cửa, thấp thoáng thấy được ánh đèn lờ mờ bên trong căn phòng.

Mã Kinh Lược nén giọng nói: “Chúng ta có lệnh khám nhà, cứ thế mà xông vào.”
Thẩm Thư ra hiệu đồng ý: “Cậu đi mở cửa, không được làm kinh động đến người bên trong.”
Mã Kinh Lược mang theo dụng cụ mở khóa, loại khóa của căn nhà mái bằng này không hề làm khó những cảnh sát hình sự đã qua huấn luyện, chỉ hai phát chọc nhẹ là có thể mở toang chiếc cửa.
Mặc dù trước khi tới đây đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, song cảnh tượng trong căn nhà này khiến cho dạ dày của tôi như co thắt lại, chỉ muốn nôn ói ra bên ngoài.

Một cái xác chết không đầu nằm trên nền gạch đỏ, chiếc đầu bị bổ làm hai được đặt trên bếp, bộ óc trắng bợt được khoét ra ngoài, chiếc chảo nhôm trên bếp đang ninh một thứ gì đó, bề mặt sôi sục nổi lên thứ bọt màu trắng, tỏa ra mùi tanh khó chịu.
Một người đàn ông có vóc dáng một đứa trẻ, khuôn mặt đầy nếp nhăn đang nằm trên giường rồi dựa lưng vào tường, toàn thân ô uế bẩn thỉu, khóe miệng trào ra thứ dịch màu trắng, không biết là nước canh hay là nước bọt.

Bên cạnh là một thanh niên tay bưng bát canh, đang dùng thìa để đút cho người đàn ông kia.


Bắt gặp chúng tôi đang rón rén bước vào, cậu thanh niên kia tỏ ra bất ngờ, đứng đơ ra mấy giây, sắc mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, tay run lên bần bật làm đổ bát canh xuống sàn, vỡ thành từng mảnh.

Sau đó hai chân mềm nhũn, run lên không ngừng rồi ngã quỵ xuống đất.
“Thanh niên lão hóa” ngồi trên giường thấy vậy, liền hướng về chúng tôi, nở một nụ cười quái dị.
Lúc này tôi mới nhận ra cái người đang ngã ra sàn, chính là phóng viên Diệp Quần của “Bản tin buổi tối Tùng Giang”.

Cái người này hay đến cục công an để phỏng vấn, tôi cũng từng gặp qua, trong ấn tượng của tôi thì người này có dáng vóc bé con, tâm địa sâu thẳm, tạo cảm giác nham hiểm cho người đối diện, nhưng không ngờ là hắn ta lại dám làm những việc đáng sợ như thế này.
Diệp Quần ngồi thu mình trên nền đất bẩn thỉu, không biết là đang lo sợ hay là thấy hối hận, nước mắt tuôn trào, giọng nói run rẩy: “Không ngờ các người lại tìm được đến đây? Thật đáng tiếc cho kế hoạch chưa kịp hoàn thành của ta.”
Thẩm Thư nói: “Ác giả ác báo.

Có lẽ anh nghĩ thủ đoạn của mình rất cao tay, không để lại dấu vết, nhưng trong số những đối thủ của tôi, anh chỉ xếp hạng hai mà thôi.

Anh đã dám đến tận trụ sở công an để nghe ngóng tình hình sau khi gây án, thì tôi cũng có thể đến bắt anh vào lúc anh không ngờ tới.”
Thẩm Thư đánh mắt nhìn về phía thi thể không đầu đang nằm trên sàn, nói: “Anh lại giết thêm người nữa, quá nhiều món nợ máu.”
Diệp Quần như đang trong cơn hoảng loạn, cười một cách lạnh lùng: “Ta không nợ ai hết, chính thế giới này mới nợ ta.

Những kẻ đó đều đáng chết, bọn họ dựa vào đâu mà có được một cuộc sống hoàn hảo như vậy, dựa vào đâu lại được lắm kẻ ngưỡng mộ đến thế, tiền tài, địa vị, tuổi trẻ, diện mạo, đều đến một cách quá dễ dàng.

Nhìn anh em chúng ta mà xem, từ bé đến lớn ta đều thấp hơn kẻ khác một cái đầu, các ngươi có biết ta khổ sở thế nào không? Anh ta lại càng bất hạnh, các ngươi thấy rồi đó, lẽ nào không cảm thấy xót xa thay anh ấy sao? Anh ấy xứng đáng có một cuộc sống như người bình thường.


Cho nên ta đã giết những kẻ nào tốt số, lấy óc của họ để chữa bệnh cho anh trai ta, giúp anh ấy khỏe mạnh và thông minh, ta làm thế có gì sai sao? Không, ta không sai, ta là sứ giả chấp pháp của số mệnh, nếu ông trời đã bất công, thì ta sẽ nỗ lực đề đòi lại sự công bằng, tại sao các người lại cản trở ta?”
Thẩm Thư đáp: “Cuộc đời này vốn đã không công bằng, nhưng đó không phải lí do để anh giết người, anh tự xưng là sứ giả chấp pháp, nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi, bây giờ anh đã là đối tượng phải chấp pháp.”
Diệp Quần nói: “Thẩm Thư, anh giỏi lắm, anh có thể tìm ra tôi nhanh đến như vậy.

Tôi cứ tưởng anh sẽ mãi mãi không tìm ra tôi, bởi đến một vết tích tôi cũng không để lại.”
Thẩm Thư đáp: “Anh sai ở chỗ sau khi gây án lại đến đội hình sự để dò la tình hình.

Khi hỏi tôi anh đã đề cập đến chuyện vứt xác, đó chính là điểm đáng nghi nhất của anh.

Sau khi vụ án thi thể không đầu xảy ra, số người biết đó là hiện trường vất xác rất ít, lúc đó tôi đã thấy lạ, rằng tại sao anh lại thông tin nhanh đến như thế.

Nhưng sau đó tôi đã cho dò hỏi những cảnh sát hình sự trong đội, thì họ khai không có ai để lộ thông tin đó ra ngoài cả.”
Tôi liếc nhìn Thẩm Thư một cái, hóa ra trong lúc vô tình cậu ta đã phát hiện ra được chuyện đó, quả là một tay nham hiểm.
Thẩm Thư phát hiện ra ánh nhìn của tôi, song cố lờ đi, tiếp tục nói với Diệp Quần: “Anh muốn tìm hiểu tiến độ phá án, điều này rất phù hợp với tâm lý tội phạm, thế nhưng tôi cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, không có một chút bằng chứng.

Sau đó tôi cho người bí mật theo dõi anh, biết được anh có một con xe, có công cụ gây án.

Nhưng mấu chốt là vẫn chưa tìm được động cơ gây án của anh.

Anh làm phóng viên cho “Bản tin buổi tối Tùng Giang”, thu nhập cũng đủ sống qua ngày, hơn nữa anh lại rất giỏi trên đường quan lộ, tương lai rộng mở, cũng đã kết hôn và sinh con, lại chưa từng tiếp xúc với hai người bị hại, gộp những thông tin này lại với nhau, khiến tôi từng nghi ngờ chính suy luận của mình.

Cho tới khi việc anh dùng IM để liên lạc với hai nạn nhân bị lộ, tôi mới chính thức đưa anh thành đối tượng tình nghi.”
Diệp Quần từ vẻ lo lắng sợ hãi bỗng bình tĩnh trở lại, nói: “Tôi với hai người họ chỉ tiếp xúc qua với nhau trong một lần phỏng vấn, đều chưa từng tìm hiểu sâu, nhưng vẫn giữ liên lạc thường xuyên trên IM, bởi vì sau khi gặp mặt, tôi đã quyết định chọn hai người đó để làm thuốc cho anh trai mình.


Không sai, để làm thuốc, bọn họ trong mắt tôi, chỉ là một thứ thuốc quý hiếm.

Cứ mỗi lần tôi lên mạng để trò chuyện với họ, đều tới những quán net khác nhau, sau khi giết hai người họ, tôi đăng nhập vào tài khoản của họ để xóa sạch mọi nhật kí trò chuyện.

Như vậy sẽ không để lại dấu vết, nhưng không ngờ vẫn bị anh phát hiện ra, tôi không còn gì để than trách cả.

Nhưng mà, anh yên tâm, sau khi tôi chết sẽ tìm đến anh, Thẩm Thư, tôi có hóa thành ma cũng sẽ phải giết được anh, anh có vẻ còn thông minh hơn đám người kia nhiều, tại sao ngay từ đầu tôi không chọn anh nhỉ.”
Thẩm Thư cười: “Anh là người có giáo dục, vậy mà lại tin vào thứ tà ma đạo giáo kia để rồi giết hại biết bao người vô tội, thật là đáng thương.”
Diệp Quần cười như điên dại, giọng khàn khàn, nói: “Đáng thương? Nếu tôi bằng lòng với số phận, không chịu đấu tranh, thì đó mới là đáng thương.

Anh tôi đã được ăn ba khối óc, các người nhìn đi, anh ấy đã khá hơn rất nhiều, chỉ vài tháng nữa thôi, ăn thêm ba khối óc nữa là anh ấy có thể khỏe mạnh như người bình thường, điều đáng tiếc nhất của tôi đó là không thể hoàn thành được kiệt tác có một không hai này.”
Tôi lắc đầu nói: “Trong sách y học có nói, thiểu năng, động kinh, đều là những chứng bệnh gây ra do sự bất thường trong não bộ, tin đồn bắt nguồn từ Đông Nam Á mà anh nghe được, chưa được khoa học kiểm chứng, tôi không dám khẳng định phương pháp đó là đúng hay sai, nhưng có một thức mà tôi có thể chắc chắn, việc ăn não người để chữa thiểu năng và động kinh hoàn toàn sai sự thật, dù anh có cho anh trai mình ăn não người cả đời cũng không khiến cho bệnh tình của anh ấy khá lên đâu.”
Đôi mắt Diệp Quần đỏ au như muốn chảy máu, khiến cho trái tim tôi bỗng có chút động lòng.

Đột nhiên hắn ta phát điên, xông vào tôi như một con thú hoang.

Mã Kinh Lược nhảy lên phía trước, cản hắn ta lại, dùng tay khóa chặt khiến Diệp Quần ngã ra sàn, sau đó dùng chân dẫm lên lưng hắn ta, vặn hai tay hắn về sau, lấy còng số 8 ra khóa chặt.
Diệp Quần gào lên đau đớn, lấy răng cắn chặt lấy nền đất, khiến cho máu từ miệng chảy ra.

Anh trai hắn ngồi trên giường, vỗ tay cười phấn khích, cứ nghĩ mấy người kia đang diễn kịch cho xem.
Vụ án qua đi, tôi viết báo cáo để gửi lên cục công an, đồng thời kiến nghị gỡ bỏ trang web gây đầu độc kia.

Cũng từ sau vụ án này, niềm tin và sự sùng bái của dân gian vào phương thuốc cổ truyền bắt đầu nhận được sự quan tâm, chú trọng của giới lý luận và giới y học trong nước […].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương