Nguồn: https://.zhihu.com/.../section/1231206713002725376...

Một ngày đầu đông của năm 2006, vừa đến chỗ làm tôi lập tức nhận được lệnh ra hiện trường.

Một nhân viên thu gom rác thải đã phát hiện trong thùng rác gần trường Trung học 147 của thành phố có đầu của trẻ sơ sinh, dọa cho cô ta hồn xiêu phách lạc, cắm chân cắm cổ chạy thục mạng vào phòng bảo vệ của trường.

Trưởng ban bảo vệ nhận thấy đây là vụ án cực kì nghiêm trọng, nên đã nhanh chóng báo cho cảnh sát.

Do đang giờ làm việc, nên khi cảnh sát giăng dây cảnh giới xung quanh hiện trường đã khiến cho giao thông trở nên ùn tắc.

Những người đi đường bị kẹt lại vừa tỏ ra tức tối xong cũng không quên thò đầu ra để hóng hớt.

Một số phụ huynh mẫn cảm có con em học trong trường sau khi nghe chuyện, liền từ quê xa tức tốc phi nhanh đến trường.

Họ được cảnh sát ngăn ở bên ngoài và yêu cầu hợp tác để không cản trở quá trình điều tra.

Xe cảnh sát chỉ cách hiện trường có 500 mét nhưng không sao tiếp cận được, tôi nhảy xuống xe, xách một túi đồ nghề nặng trĩu, loạng choạng chạy tới hiện trường.


Đập vào mắt tôi đầu tiên đó là đầu của hai đứa trẻ sơ sinh, dưới ánh nắng ấm của sớm mai, tôi vẫn không khỏi run lên vì lạnh.

Hai chiếc đầu đều nhỏ, có kích thước của trẻ vừa mới sinh.

Cả hai đều bị cắt rời khỏi cổ, vết cắt bắt đầu thối rữa.

Tóc trên đầu hai đứa trẻ đều rậm rạp, dày hơn những đứa trẻ sơ sinh thông thường.

Ngũ quan trên khuôn mặt có chút không rõ nét, không biết là do bẩm sinh hay sau khi sinh đã bị phá hủy.

Điều đáng sợ hơn là cả hai đứa trẻ này đều mọc răng, răng lại mọc ở những vị trí không bình thường, một chiếc mọc ở xương gò má, chiếc còn lại mọc trên trán.

Do thời tiết khá lạnh nên đầu của hai đứa trẻ không bị phân hủy quá nghiêm trọng.

Tôi tiến hành một vài khám nghiệm đơn giản bên trong và xung quanh thùng rác, sau đó bỏ riêng hai chiếc đầu vào túi đựng vật chứng, lên xe trở về phòng pháp y để làm giám định, để lại mấy cậu cảnh sát tiếp tục làm nhiệm vụ bảo vệ hiện trường.

Sau khi chụp ảnh chiếc đầu của hai đứa trẻ, tôi đem bỏ chúng vào dung dịch Formalin để làm sạch, chuẩn bị giải phẫu.

Đang làm thì Thẩm Thư bước vào từ lúc nào không hay.

Tôi phát giác ra anh ta ở sau mình, liền trách móc: “Đội trưởng Thẩm khi đi lại có thể phát ra tiếng động được không? Đột ngột xuất hiện khi tôi đang tập trung cao độ, làm tôi giật cả mình.”
Thẩm Thư đáp: “Vì không muốn làm ảnh hưởng tới mạch tư duy của cô nên tôi phải bước khẽ như thế.

Vụ án này phát sinh ngay trước cổng trường học, lại đúng vào giờ đi làm buổi sáng, nên dân chúng vô cùng quan tâm.

Hơn nữa vụ việc lần này lại liên quan đến trẻ nhỏ, ảnh hưởng xấu đến xã hội, nên tôi đã nóng lòng tới tìm cô để nghe ngóng kết quả giám định.”
Tôi nói: “Nghe đồn đội trưởng Thẩm có cặp mắt hỏa nhãn kim tinh và trực giác cực mạnh khi làm án, không biết anh có cao kiến gì với vụ án trẻ sơ sinh này hay không?”
Thẩm Thư đáp: “Trước khi có kết quả giám định pháp y thì mọi trực giác đều là suy đoán.

Tôi có cảm giác đây không phải một vụ án giết người.

Nhưng nếu do cha mẹ vứt bỏ đứa con quái thai này đi thì cũng không nhất thiết phải chặt đầu con mình như thế, khác nào tự chui đầu vào rọ, hơn nữa đây lại là con do mình đẻ ra, sao có thể ra tay một cách tàn nhẫn như vậy.


E là trên đời này không có bậc cha mẹ nào vừa độc ác tại ngu xuẩn đến thế, trừ khi họ bị tâm thần, nếu không sẽ chẳng thể làm được những điều điên rồ đến như vậy.

Còn nếu đây là tư thù cá nhân, thì việc chọn đối tượng để ra tay cũng không hợp lý, hai đứa trẻ quái thai dị dạng này nếu được sống, sẽ mang đến nỗi bất hạnh cho cha mẹ còn lớn hơn là khử chúng đi.

Tôi nghĩ mãi mà không ra động cơ gây án của hung thủ, nên cho rằng đây không phải một vụ án giết người.

Tôi đang nghi ngờ đây là một sự cố trong quá trình sử lý rác thải y tế của bệnh viện phụ sản gần đó, khiến cho dư luận một phen thất kinh.”
Tôi tỏ ra kính phục mà nói: “Thẩm lão sư, tôi muốn nhận anh làm sư phụ rồi đó.

Anh quả là một thiên tài hình sự bẩm sinh, bộ óc quan sát sắc sảo khiến người khác phải nể phục.

Một vụ án còn chưa rõ trắng đen mà anh đã phân tích vô cùng hợp tình hợp lý.”
Thẩm Thư đáp: “Cô đừng tâng bốc tôi nữa, tôi chẳng qua chỉ suy luận dựa trên những điều mà ai cũng biết, có lẽ vì thế mà suy luận của tôi nghe có vẻ chuẩn xác, không có chút sơ hở nào.

Song cuối cùng vẫn phải nhờ những phân tích khoa học để kiểm chứng.”
Tôi nói: “Đầu của hai đứa bé này, hoặc có thể gọi là thứ có hình dạng giống đầu trẻ sơ sinh này, tôi chưa từng gặp qua trong sự nghiệp làm pháp y của mình, thậm chí rất nhiều những đồng nghiệp của tôi có lẽ cả đời cũng không có cơ hội nhìn thấy, nếu như tôi đoán không sai thì đây chính là u quái (teratoma) được phát triển một cách vô cùng hoàn chỉnh.”
Thẩm Thư hỏi: “U quái là cái gì?”
Tôi đáp: “Để tôi giải phẫu cho anh xem.”
Tôi lấy ra từ lọ dung dịch Formolin hai chiếc đầu trẻ sơ sinh, lau sạch tạp chất dính trên đó.

Rút ra con dao giải phẫu, cạo sạch phần tóc trên đầu, rồi từ phần giữa của hộp sọ dùng dao rạch ra.

Con dao phẫu thuật sắc bén được đưa vào trong mà không gặp bất cứ một trở ngại gì, đầu của chúng mềm nhũn như không hề có xương.


Sau khi tách làm hai, tôi mới phát hiện ra bên trong đầu không có não và các cơ quan tổ chức khác, mà là một cấu trúc thể hang hoàn chỉnh, chứa đầy dịch mô.

Tôi nói: “Không cần giám định cũng có thể chắc chắn, đây không phải đầu trẻ sơ sinh, mà là một khối u quái được cắt bỏ, khả năng là bám dính vào buồng trứng của phụ nữ, phát triển vô cùng hoàn chỉnh, có tóc, răng,… U quái là một trường hợp tế bào đột biến hiếm gặp, bên trong khối u chứa các mô và cơ quan phát triển toàn diện, bao gồm tóc, răng, cơ và xương.

U quái thường xuất hiện ở ba bộ phận là xương cụt, buồng trứng và tinh hoàn và được phân thành hai nhóm chính gồm nhóm trưởng thành (là những u quái lành tính, không gây ung thư, có khả năng tái phát sau khi được cắt bỏ) và nhóm chưa trưởng thành (u quái non có nhiều khả năng phát triển thành khối u ác tính, dẫn đến ung thư).

Tuy nhiên, khối u quái phát triển một cách hoàn chỉnh như này là điều rất hiếm gặp.

Tôi nghi là một bệnh viện nào đó sau khi tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u, đã để u quái lọt ra ngoài, gây hoang mang cho dư luận.”
Kết quả điều tra sau đó cho thấy, thứ có hình dạng giống đầu trẻ sơ sinh này, chính là rác thải ý tế của bệnh viện phụ sản số 1 gần trường trung học 147 của thành phố.

Quá trình xử lý rác thải y tế của bệnh viện này có nhiều lỗ hổng, không những gây hoang mang cho dư luận, mà còn trở thành nguồn gây nguy cơ ô nhiễm.

Vụ án này từng được trình lên Quốc hội, qua đó thúc đẩy thành lập biện pháp xử lý rác thải y tế của thành phố Sở Nguyên.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương