Anh đưa điện thoại xa cái tai bảo bối của mình một chút, sau đó giả vờ nói: “Mẹ, con gái bảo bối của mẹ nói nó sắp chết đói rồi, chờ mẹ tới cứu đói kìa…”
Thẩm Thường Hi nghe Thẩm Thành nhắc tới mẹ mình vội vã cúp máy rồi block anh ra khỏi danh sách kết bạn luôn.

Cũng chặn cả wechat lẫn số phòng trường hợp mẹ cô muốn gọi.

Xong xuôi mọi chuyện cô mới nằm phịch xuống giường.

Bây giờ cô chỉ hy vọng ba Thẩm của mình bận rộn không có thời gian mà ngó ngàng tới cô thôi, bằng không cái công việc ở Việt Trí cũng mất.

Tới lúc đó cô chỉ có thể về Nhất Thành kết hôn cùng tên họ Lê kia.

Thường Hi nằm một chút rồi lại leo xuống giường, chạy vào phòng bếp nấu qua loa đại khái vài món ăn để nhét bụng.

Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được ăn toàn sơn hào hải vị, bây giờ ngồi đây ăn toàn đồ rẻ tiền cộng thêm tay nghề nấu nướng ‘đẳng cấp’ một sao nữa, Thường Hi muốn ăn hai bát cơm cũng không thể cố được.

So với đồ ăn của Tiểu Bảo (con chó mà mẹ Thẩm Thường Hi nuôi) còn khó nuốt hơn.

Thế là tất cả lỗi lầm Thẩm Thường Hi lại đổ lên đầu tên họ Lê nào đó.

Cô vừa ăn cơm vừa mắng cái tên đó.

***
Tại văn phòng làm việc, Lê Cảnh Nghi đang xem tài liệu thì chợt cảm thấy người hơi lạnh, anh ta rùng mình một cái rồi hắt hơi.

Sao lại có cảm giác như ai đó đang chửi mắng mình nhỉ?
Anh đang chăm chú xem tài liệu thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.


“Vào đi…” Lê Cảnh Nghi cất giọng.

Người vừa bước vào là thư kí của Lê Cảnh Nghi, Tống Trần.

Anh ta cầm trên tay một chồng tài liệu rồi đặt lên trên bàn của Lê Cảnh Nghi.

“Giám đốc, tất cả các dự án khởi công này cần chữ ký và dấu đóng xác nhận từ anh…”
Lê Cảnh Nghi nhìn đống tài liệu trên bàn hơi cau mày.

Anh ta khẽ gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Tống Trần đưa xong tài liệu định bụng nhắc nhở Lê Cảnh Nghi ăn bữa tối nhưng nhìn thấy sắc mặt của anh vội vàng nuốt lời vào bên trong.

Ai lại không biết cái con người cuồng việc này.

Tống Trần định ra ngoài nhưng lúc đi tới cửa lại bị tiếng của Lê Cảnh Nghi gọi lại.

“Tống Trần, lịch trình tuần này của tôi thế nào?”
Tông Trần nghe xong vội quay người lại, anh ta cũng rút điện thoại của mình ra xem tỉ mỉ lịch trình đã sắp xếp trước cho giám đốc của mình.

Sau một hồi xem xét thì mở miệng báo cáo: “Giám đốc, sáng mai anh có hai cuộc họp bàn về dự án đấu thầu ở Hải Sa…”
“Đầu giờ chiều thì có lịch đánh golf giao lưu với giám đốc Hứa của Hải Nghị nhưng chủ tịch đã nói với tôi để lịch của anh trống, ông ấy sẽ sắp xếp lịch xem mắt với Thẩm tiểu thư ở Nhất Thành.”
Lê cảnh Nghi nghe xong sắc mặt vốn dĩ đã khó coi bây giờ còn thêm cả combo sát khí nhìn về phía Tống Trần khiến anh ta cười không nổi.

“À, để tôi hỏi lại chủ tịch xem sao, có khả năng…”
Tống Trần còn chưa nói hết thì Lê Cảnh Nghi đã cắt lời: “Không cần, để tôi tự gọi”
Nói là làm, anh nhanh chóng lấy điện thoại của mình ra gọi cho người mang tên ‘chủ tịch’ kia.

Điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy.

“Alo, tiểu Nghi à? Giờ này con còn gọi ta là có việc gì?”
Lê Cảnh Nghi một tay cầm điện thoại, một tay đưa lên day trán mình.

Chiếc kính trên mặt cũng bỏ xuống.

Anh xoa mi tâm rồi nghiêm túc nói: “Ba, chuyện xem mắt cứ để khi khác đi.

Ngày mai con hơi bận.”
Ông Lê Quốc Siêu nghe xong thì đột nhiên nhớ ra chuyện này.

“À, chuyện này lão Thẩm có nói với ta con gái bảo bối của lão bỏ nhà đi chơi rồi.

Cũng không biết khi nào tiểu Thẩm quay lại, buổi hẹn ngày mai con cứ theo lịch trình ban đầu đi…”
Lê Cảnh Nghi nghe xong tin tức lông mày vội dãn ra một chút.

Anh không nói thêm câu nào với ông Lê Quốc Siêu nữa mà nhanh chóng dập máy, rồi quay sang nói với Tống Trần bên cạnh sửa lại lịch trình như cũ.

Nói như vậy thì cô con gái út nhà họ Thẩm kia cũng không mấy ưa mối hôn sự này, chỉ cần cô ta không đồng ý thì chuyện cưới xin anh không cần phải lo lắng thêm nhiều nữa.


Lê Cảnh Nghi cho Tống Trần lui còn mình ở một mình trong văn phòng.

Văn phòng của anh nằm ở tầng năm mươi, từ đây nhìn xuống có thể thấy tất cả khung cảnh Giang Thành về đêm, vừa phồn hoa vừa nhạt nhòa.

Mấy năm nay anh luôn tập trung hết toàn bộ thời gian vào công việc, chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương cưới xin.

Mà hiện tại anh cũng không có hứng thú.

Để thêm vài năm nữa tính tới chuyện đó cũng không muộn.

***
Hôm nay Thẩm Thường Hi tới công ty rất sớm, mới bảy giờ hơn một chút cô đã có mặt ở văn phòng rồi.

Tinh thần làm việc kiếm tiền của cô vô cùng cao khiến mấy bô lão làm việc lâu năm trong công ty cũng hào hứng theo.

Đi làm sớm nên Thẩm Thường Hi cũng được hội chị em bổ sung cho thêm rất nhiều kiến thức ngoài lề, điển hình là tin đồn xung quanh giám đốc đương thời của Việt Trí.

Theo lời kể của hội chị em nhiều chuyện thì người này vô cùng đam mê với công việc.

Niềm đam mê cao cả tới nỗi hôm nào cũng tăng ca đến gần mười giờ mới chịu rời công ty.

Nghe đâu người này tướng tá cũng đẹp trai lắm, nhà giàu có lắm.

Nhưng người giàu thường lại gặp phải những chuyện trời ơi đất hỡi.

Ví dụ như vị tổng giám đốc Việt Trí này chẳng hạn.

Người ta đồn anh ta bị bê đê cấp độ nặng luôn.

Nghe đâu một lần nữ nhân viên va phải anh ta bị anh ta lườm cho khóc ngay tại chỗ.

Có vài lần mọi người bắt gặp anh ta sơn móng tay đỏ lòe đỏ loẹt nữa.


Những cậu choai choai trong tổ kinh doanh nói rằng có lần còn bắt gặp sếp tổng cặp kè với đàn ông lơn tuổi.

Cử chỉ hết sức thân mật, hành tung hết sức mờ ám.

Nói chung chuyện anh ta bị ‘nữ tính hóa’ không nữ nhân viên nào không biết.

Nói tới người này chuyện kể một ngày hai đêm không hết.

Nếu không phải anh ta là con trai của chủ tịch, e rằng cũng khó mà leo lên được chức vụ cao thế kia.

Lúc nghe tin đồn Thẩm Thường Hi chỉ có lắc đầu cười xòa.

Đúng là mấy điệp viên văn phòng này, có khi viết báo giật tít lại giành được nhiều giải thưởng lớn nhỏ.

Thường Hi nhớ lại hồi mình còn ở Thẩm thị, không phải cũng có những tin đồn kiểu này chứ?
Cô cười cười, vừa cầm tập tài liệu ra khỏi phòng đi tới chỗ máy in.

Do mải nghĩ mấy chuyện linh tinh mà cô va phải một người.

Tài liệu trên tay cô văng đầy sàn nhà, người kia chẳng những không nhặt hộ cô thì thôi còn ném cho cô ánh mắt lạnh nhạt đầy sát khí.

Thường Hi vội nhặt tài liệu lên, đang định mắng anh ta một trận nhưng nào ngờ đâu ngoảnh mặt lên người đã biến mất từ lâu.

Đáng tiếc cô vẫn còn chưa nhìn rõ mặt.

Thôi vậy, cứ coi như cô xui xẻo đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương