Có lẽ là do cách cô giải thích bị sai rồi chăng? Giữa yêu đương nam nữ và chơi cùng nhau có giống nhau đâu?
“Đồ ngốc!” Tịch Tuế nhấn cuốn sổ xuống, nhìn thấy bộ dáng vô tội của anh thì thấp giọng cười: “Anh dễ bị lừa quá.”
Anh lại viết nhanh vào cuốn sổ, sốt sắng đáp lại từng lời của cô: Tuế Tuế sẽ không lừa anh.
Khóe môi Tịch Tuế cong lên, cầm lấy cuốn sổ của anh, đặt lên đùi mình, cúi đầu viết.
Đầu bút viền lên nền trắng vài nét đen, nét chữ của cô không đẹp, mà giống như chữ đánh máy hơn.

Từng nét rõ ràng, chuẩn xác, nét mực khéo léo.
Điều cô không biết là Quý Vân Tu không bao giờ cho phép người khác động vào đồ của anh.
Cũng như cuốn sổ này, Quý Vân Tu mang theo bên mình mỗi ngày, cho dù có thay cuốn mới thì nó vẫn là đồ của anh.
Nếu ai đó mang đi mà không được anh cho phép, thì anh sẽ rất khó chịu, sẽ mất bình tĩnh…
Nhưng nếu là Tuế Tuế…
Anh không thấy bất mãn chút nào, thậm chí còn mong đợi.
Tịch Tuế viết một dòng chữ và số trên đó, cô dùng bút chỉ vào từng dòng giải thích cho anh: “Đây là số điện thoại của em, thời gian đi làm và tan làm, và cả nơi làm việc và địa chỉ chung cư của em.”
Cô để cuốn sổ ở giữa hai người, để vài phút cho anh nhớ, rồi hỏi lại, “Anh nhớ chưa?”
“Ừm!” Anh vội vàng gật đầu.
Tịch Tuế lại hỏi: “Sẽ không quên chứ?”
Lần này Quý Vân Tu lắc đầu.
“Tốt rồi.” Cô đóng cuốn sổ lại, kẹp bút vào rồi trả lại cho anh, “Anh đừng nhắn tin hay gọi cho em vào giờ làm việc nhé, lúc tan làm thì được.

Nhưng nếu có gì quan trọng thì có thể gọi cho em bất cứ lúc nào!”
Cô chỉ phòng khi Quý Vân Tu không tìm thấy cô.
Rất tiếc là cô không thể nhìn thấy tương lai, nếu không thì cô sẽ hối hận vì việc mình làm ngày hôm nay.
*
“Công trường trên Phố Đông đang được đấu thầu xây dựng.


Các đối thủ cạnh tranh gay gắt với chúng ta hiện giờ là tập đoàn Thiên Thịnh và Tần thị.”
“Giá của bên chúng ta đưa ra là bao nhiêu?”

Tại cuộc họp cấp cao của Tịch thị, Tịch Tuế không dám chểnh mảng, mỗi công việc cứ như là một bài kiểm tra khó nhằn với cô.
Sau khi tan họp, cô trở lại văn phòng, cởi bỏ bộ đồ nghiêm chỉnh trên ghế, ngả người ra sau, nhắm mắt lại mà đầu vẫn còn đang choáng váng.
Tịch Tuế ấn huyệt thái dương, đang muốn ngủ thiếp đi.
Cho dù có là một người có đủ năng lực để kế nhiệm thì trước hết phải đạt được một số thành tích và phải thuyết phục các cổ đông cũ của công ty cái đã.
Càng tiếp xúc nhiều với việc công ti, cô càng áp lực.

So với các cuộc chiến trong cửa hàng mua sắm thì đây là trận chiến cam go hơn nhiều!
“Cốc cốc—”
“Mời vào.”
Tiếng gõ cửa kéo cô ra khỏi thế giới suy nghĩ hỗn độn, ở công ti cô phải giữ cho mình tỉnh táo!
Khi thấy ba mình, Tịch Minh để hai tay sau lưng bước vào như lãnh đạo kiểm tra, đầu của Tịch Tuế bỗng tỉnh táo lại, lập tức đứng dậy.
Tịch Minh đối với người ngoài rất cứng nhắc và nghiêm túc, mỗi lần thấy biểu hiện này của ông, Tịch Tuế không khỏi căng thẳng.

Sợ rằng cô chưa hoàn thành công việc cho tốt.
Nhưng mà, Tịch Minh từ từ bước lại gần, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.

Như là một người ba đang quan tâm con gái mình, “Tuế Tuế, mấy ngày nay chắc con vất vả rồi nhỉ?”
“Không sao đâu ba, con làm được.”
“Chậc… mẹ luôn mong con có thể vào công ty để giúp ba.

Sau này công ti sẽ giao lại cho con.

Nhưng bây giờ thấy con vất vả vì công ti như vậy ba vẫn thấy đau lòng.”

Nhìn kỹ thì ba của cô đã có phần tóc mai trắng, dấu vết năm tháng đi qua cũng dần hiện rõ.
Đột nhiên, Tịch Tuế cảm thấy buồn bã, chân thành nhìn ba và nói rõ: “Ba, Tịch thị là tâm huyết cả đời của ba mẹ, con phải có trách nhiệm bảo vệ nó! Ba mẹ đã nuôi con lớn lên, bây giờ cũng là thời điểm con báo đáp ba mẹ.”
“Tuế Tuế, nếu hôn nhân giữa con và nhà họ Quý được diễn ra thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Khi mọi người biết người chống lưng cho Tịch Tuế là ai, vững mạnh như thế nào thì nhiều người sẽ mở đường cho cô, khó khăn cũng sẽ được giải quyết.
Tịch Minh không muốn con gái mình phải chịu đựng vất vả, nếu không phải cô, thì ông sẽ không nỡ để cô chiến đầu trên thương trường khủng khiếp thế này.

Bởi vì sau khi trọng sinh, Tịch Tuế dành nhiều thời gian cho ba mẹ hơn.

Tháng này hầu hết thời gian cô đều về nhà với ba mẹ, nên chắc chắn cô sẽ phải nghe nhiều về cuộc hôn nhân với Quý Hoài Tây.
Tịch Tuế lần nào cũng phản đối, nhưng cô không thể nói cho mọi người biết kiếp trước.

Vì vậy chỉ đơn giản là cô dọn ra ngoài.
Trong đêm khuya thanh vắng, Tịch Tuế nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Đầu của cô nặng nề, mắt rất đau nhức.

Nhưng nếu cô nhắm mắt lại, thì hình ảnh ác mộng của kiếp trước sẽ cứ hiện ra trước mắt.
Lúc gặp biến cố lớn, những con người đáng sợ ấy xuất hiện.
“Tịch Tuế, sao mày không mở mắt to ra mà xem bây giờ mày đã biến thành cái dạng gì rồi? Còn cho rằng mình là tiểu thư nhà họ Tịch cao cao tại thượng sao?”
“Cả người mày chật vật như vậy còn không biết xấu hổ!”
“Thôi đi, mọi người vẫn nên tránh xa loại người này đi thì hơn! Chỉ biết mang lại xui xẻo cho người khác!”
Vì theo đuổi tự do mà cô đã không hoàn thành trách nhiệm của mình, để cho kẻ ác mưu mô cướp đi tài sản của nhà cô! Quý Hoài Tây còn tàn nhẫn hơn, đẩy nhà cô vào tình thế tuyệt vọng! Khiến ba mẹ cô phải chết trong hận thù!
Lần này cô không chỉ bảo vệ nhà họ Tịch, mà phải bắt kẻ ác phải trả giá!
Nửa đêm trằn trọc không ngủ được, Tịch Tuế ngồi trên giường một lúc.


Đứng dậy xuống giường, mở cuốn sổ trên bàn ra, sắp xếp tài liệu về công trình kia rồi lên kế hoạch.
Đối thủ cạnh tranh lớn nhất lần này là Quý thị và Tần thị.
Người có quyền cao nhất của Quý thị vẫn là Quý Lăng Thành, mà với quan hệ máu mủ với nhà họ Quý, Quý Hoài Tây cũng sẽ có vài quyền lợi.
Nghi xđến đây, hai mắt Tịch Tuế mờ đi.
Mỗi khi nhắc đến Quý Hoài Tây, cô sẽ nghĩ đến ngay mối hận cũ của mình.

Nhưng sau này cô còn phải gặp Quý Hoài Tây nhiều lần, nên phải học cách kiềm chế, không để lộ cảm xúc nếu không muốn bị bắt bài.
Làm xong xuôi, cô lại lên giường nằm một lúc.
Hôm nay được nghỉ nên đồng hồ báo thúc không kêu, cô ngủ đến 10 giờ sáng.
Việc đầu tiên cô làm khi mở mắt chính là nhìn đồng hồ, rồi lên mạng kiểm tra tin tức.
Trên thông báo WeChat hiện lên một dòng tin nhắn quen thuộc, chính là “Chào buổi sáng” của Quý Vân Tu không thiếu ngày nào, khóe miệng Tịch Tuế khẽ cong.
Cô trả lời, “Chào buổi sáng”, rồi đặt điện thoại lên bàn để đi tắm.
Sau khi tắm xong, cô lại thấy thêm hai tin nhắn nữa, lại là Quý Vân Tu.
Đó là một bức ảnh, là toàn bộ cảnh khu vườn sau nhà họ Quý.
Quý Vân Tu đã chụp lại cảnh mà anh nhìn thấy cho cô xem
Cô lười gõ nên gửi tin nhắn thoại: “Anh biết chụp ảnh lúc nào vậy?”
Câu hỏi này khiến Quý Vân Tu thật sự bối rối.
Anh không biết là mình học khi nào, chỉ biết chụp là chụp thôi.
Không thể giải thích cho Tịch Tuế, anh thành thật trả lời: [Anh không biết.]
“Đúng là đồ ngốc, sao anh lại không biết? Xem ra sau khi có điện thoại thì anh học được rất nhiều điều nhỉ.

Cũng không tệ.

Lần sau em sẽ dạy anh vài thứ mới nhé.”
Khi còn nhỏ, Quý Vân Tu có năng lực là ghi nhớ rất lâu, khi lớn lên anh không để ý đến điều này vì anh có những suy nghĩ riêng của mình, nên không quan tâm đến xung quanh.
Nghĩ lại thì, Quý Vân Tu rất giỏi!
Dù không được học như những người khác, nhưng nếu học thì anh chắc chắn sẽ hòa nhập được với cuộc sống.
A Tu: [Muốn chơi với Tuế Tuế.]
Tịch Tuế cầm ly nước đặt lên bàn, dùng ngón tay gõ lên ly sứ trắng, nhấn giọng nói: “Nhưng mà hai ngày nay em bận việc mất rồi, hai ngày nữa được không anh? Hai ngày sau em sẽ đến chơi với anh.”
A Tu: [QAQ]

Thấy biểu tượng này, Tịch Tuế phì cười.
Đúng là mỗi lần nhìn Quý Vân Tu cô sẽ nghĩ ngay đến biểu tượng này.

Hoàn toàn chính xác khi miêu tả sự đáng yêu của Quý Vân Tu!
Không ngờ là hôm nay Quý Vân Tu lại gõ ra biểu tượng này gửi cho cô?
Tuế Tuế: “Sao anh lại gửi cho em cái này?”
A Tu rất trung thực: [Trên điện thoại nói QAQ có nghĩ là không vui.]
Tuế Tuế: “….”
Cô thật sự thấy biểu tượng này rất đáng yêu, cứ mỗi lần Quý Vân Tu bán manh với cô!
Thật sự chịu không nổi!
Có thể làm gì ngoài việc cưng chiều anh nữa đây?
Đối với người bên kia điện thoại, cô dỗ dành: “Anh đừng buồn, hai ngày nữa em sẽ mang quà đến cho anh mà.”
Cô không bao giờ cảm thấy chán với những cuộc trò chuyện trẻ con như thế này.
Chỉ là hai ngày nay phải gấp rút làm dự án, không được phân tâm.
Vì bây giờ tất cả mọi người đều ở vạch xuất phát nên phải chuẩn bị kỹ càng để có cơ hội chiến thẳng!

Nhà họ Quý.
Quý Hoài Tây đến đây để bàn công việc kinh doanh với Quý Lăng Thành, sẵn tiện ở lại dùng cơm trưa.
Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, Quý Hoài Tây đến bên cạnh Quý Vân Tu, kêu: “Anh.”
Quý Vân Tu ngoảnh mặt làm ngơ, không đáp lại.
Nhưng vì anh không che lại nên Quý Hoài Tây thấy hai chữ “Tuế Tuế” vô cùng chói mắt, “Anh đang nói chuyện với Tuế Tuế à?”
“…” Vẫn im lặng.
Quý Hoài Tây thấy hơi bực mình, bàn tay nắm thành nắm đấm.
Nếu bình thường, hắn ta sẽ không thèm để ý đến Quý Vân Tu, nhưng bây giờ Quý Vân Tu có quan hệ với Tịch Tuế nên điều đó làm hắn ta tức giận,
Đột nhiên hắn ta ra đề nghị: “Anh muốn đi tìm Tuế Tuế không?”
Lúc này, Quý Vân Tu đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt nhìn hắn ta.
Quý Hoài Tây không ngờ cách này có tác dụng, cảm thấy tên ngốc này sẽ không biết hắn ta đang tính kế gì đâu, nên trong lòng hắn ta đang tính toán.
Quý Hoài Tây nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến bên này, hắn ta ngồi xổm xuống, dụ dỗ bên tai Quý Vân Tu: “Em đưa anh đến chỗ này, sau này anh có thể tìm Tuế Tuế ở chỗ đó.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương