Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng
-
Chương 1
Cháy –
Ngọn lửa bốc cháy giống như một con quái thú khổng lồ, không hề ngần ngại mà múa may nanh vuốt, nuốt chửng mọi thứ xung quanh, khiến mọi thứ biến thành tro bụi.
“Khụ khụ–” Tịch Tuế mờ mịt mở mắt ra, trước mắt cô xung quanh là lửa nóng rực.
Căn nhà cho thuê cũ kỹ và chật hẹp đang dần dần bị ngọn lửa nuốt chửng, bên tai là tiếng ồn truyền đến đều đặn, cô lấy tay chống vào bức tường, bước đi từng bước về phía trước.
Có lẽ vì tác dụng của viên thuốc ngủ trong người vẫn chưa hết, cuối cùng vừa ra đến cửa, đầu cô bắt đầu nhức nhói vô cùng.
Tịch Tuế nắm chốt cửa, nhưng phát hiện bên ngoài đã có gì đó chặn lại, dù kéo thế nào cũng không mở ra được.
“Cứu với!”
“Cứu tôi với!”
Cô cố chịu đựng cơn đau đầu, la hét, hít khói vào miệng và mũi khiến cô ho liên tục, “Khụ, khụ, khụ.”
Tịch Tuế đỡ tường chạy ra cửa sổ tìm lối thoát, đây là tầng bốn, ở bên dưới đang hỗn loạn.
“Vẫn còn người ở đây—”
Cô vừa hét lên thì chiếc quạt trần rơi xuống trúng chân.
Tịch Tuế cảm thấy đau vô cùng.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, Tịch Tuế hôn mê nhưng ý thức được, cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng cùng cực như lúc này đây.
Cô sắp chết.
Tất cả là tại cô không có mắt nhìn người, cưới một người chồng ác độc như hổ ác, đẩy cô vào cảnh như thế này.
Ngày xưa là một người biết bao người hâm mộ, cô chủ nhà họ Tịch, đến cuối cùng thì nghèo túng, còn chết trong căn nhà cho thuê cũ kỹ.
Đây chắc hẳn là trò đùa lớn nhất của cuộc đời cô!
Cô không còn sức để vùng vẫy, dựa vào tường, mặc cho ngọn lửa lan rộng.
Cô lờ mờ nghe thấy tiếng đập cửa, trong tầm mắt mờ mịt, dường như có một bóng người cao lớn đang phá các chướng ngại vật, đi tới, ôm chặt lấy cô.
“Quý…”
Cô đang bị ảo giác sao? Thế mà lại được thấy Quý Vân Tu trước khi chết…
Người đó ôm cô lao ra khỏi đám lửa, chiếc xà ngang giữa hành lang đột ngột rơi xuống, phản ứng đầu tiên của người đó là cúi xuống để bảo vệ cô trong vòng tay của mình, mặc cho thân thể anh bị thương.
Ngay lúc đó, mọi tiếng ồn đều biến mất, chỉ còn một giọng nói trong trẻo.
“Tuế Tuế, đừng sợ.”
Cô nhận ra người đó ngay lập tức.
Đó thật sự là Quý Vân Tu!
Cô khó khăn mở mắt ra, tận mắt thấy dòng máu tươi chảy dài trên trán anh, ngọn lửa thì đang bốc cháy trên người anh, đốt cháy cả da thịt.
Có tiếng ong ong bên tai Tịch Tuế.
Cuối cùng, nhìn thoáng qua một cái, cô thấy người con trai mắc chứng tự kỷ, cảm xúc của chính mình còn không cảm nhận được chứ đừng nói người khác, giờ đây đôi mắt anh đỏ hoe.
“Tuế Tuế –”
Anh kiên trì dịu dàng dỗ dành cô, “Tuế Tuế, đừng sợ.”
—
Tiếng nhạc nhẹ du dương đang vang lên trong xe khiến lòng người thật yên bình.
“Quý Vân Tu!”
Tịch Tuế đột nhiên mở mắt, cúi người về phía trước, va vào ghế trước mặt.
Tịch Tuế vô thức ôm cái trán đau đớn, trong lòng cảm nhận được dao động dữ dội, nhất thời khó có thể bình tĩnh lại.
Người ngồi trên ghế lại bị động tác này ảnh hưởng, quay đầu nhìn lại, qaun tâm hỏi: “Cô chủ, cô có chuyện gì vậy?”
Tịch tuế ngơ ngác nhìn lên, thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, liền buột miệng hỏi: “Chú Triệu?”
“Vâng.” Tài xế Triệu trả lời.
Tịch Tuế nhìn xung quanh, phát hiện cô đang ngồi trong xe.
Miếng đệm mềm mại và phong cách trang trí rất giống của cô… Nhưng tại sao?
Sau khi nhà họ Tịch phá sản, tài sản đều mất hết, không còn xe cộ, sao cô có thể ngồi ở đây?
Tịch Tuế không yên lòng mà ấn đầu gối, nhìn thoáng qua điện thoại bên cạnh.
Cô cầm lên, bật màn hình, mắt cô trợn to.
“Chú..
Chú Triệu… bây giờ là ngày mấy?”
“Hôm nay là ngày 7 tháng 4.
Chúng ta sẽ sớm có mặt tại nhà hàng Miro.”
Nghe được nhưng lời này, Tịch Tuế lại nhìn xuống điện thoại.
Vào ngày 7 tháng 4, tại nhà hàng Miro, thời gian hiển thị trên màn hình đã khiến cô nhận ra, cô đã sống lại!
Cô đã sống lại, và trở về 3 năm trước.
Bởi vì đây là ngày đặc biệt nên cô nhớ rất rõ ràng.
Vào ngày 7 tháng 4, cô vô tình làm vỡ điện thoại, sau đó đã mua cái mới, và đã dùng được 1 năm.
Vào ngày 7 tháng 4, cô chọn kết hôn với Quý Hoài Tây tại nhà hàng Miro.
—
Nhưng đoạn ký ức vỡ vụn đã dần hình thành rõ ràng, trí nhớ của cô cũng nhớ lại 3 năm trước đây.
Thân là cô chủ nhà họ Tịch, từ nhỏ đã được cưng chiều nên cô biết mình phải giúp cho gia đình khi cần thiết.
Nhà họ Quý đang phát triển mạnh mẽ và hưng thịnh tại Vân Hải nên nhà họ Tịch quyết định liên hôn với nhà họ Quý.
Đời trước của nhà họ Quý có hai người con trai và một người con gái, ông lớn có đầu óc kinh doanh, ông hai lại không.
Tới thế hệ này, con trai của ông lớn là Quý Vân Tu sinh ra bị tự kỷ, nên bị bỏ rơi.
Mà con trai Quý Hoài Tây của ông hai lại biểu hiện ra được tài năng kinh doanh của mình…
Cô là trưởng nữ duy nhất của nhà họ Tịch, đương nhiên sẽ không kết hôn với Quý Vân Tu bị mắc chứng tự kỉ, vì vậy hai nhà đã sớm quyết định đối tượng kết hôn của cô sẽ là Quý Hoài Tây.
Ba mẹ cô rất mừng, vì Quý Vân Tu khác với người thường nên tương lai Quý Hoài Tây sẽ được thừa kế tài sản nhà họ Quý.
Nhưng không ngờ Quý Hoài Tây thâm hiểm độc ác,không những muốn khống chế gia tộc nhà mình, mà còn lợi dụng lòng tin của nhà họ Tịch để thôn tính luôn nhà họ.
“Cô chủ, chúng ta đến nơi rồi.”
Giọng nói của tài xế Triệu như kéo cô ra ký ức trĩu nặng.
Lão Triệu lái xe vào khu vực đậu xe, Tịch Tuế đứng trước nhà hàng Miro, trên tay nắm chặt túi da.
Cô vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được hoàn cảnh hiện tại, cô vẫn chưa tìm được cách đối mặt với mọi việc tiếp theo.
Cô định rời đi.
Nhưng khi Tịch Tuế quay người rời đi, một bóng người đã lọt vào tầm mắt của cô.
“Quý Vân Tu.”
Tịch Tuế vô thức kêu tên người đó, lại phát hiện mình kêu không ra tiếng.
Cổ họng bị nghẹn lại, mắt trở nên đỏ hoe.
Người đàn ông đó…
Đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao và đôi mắt nâu nhạt trong veo như ngọc.
Với mái tóc ngắn gọn gàng và chiếc áo len dệt kim màu be, anh trông giống như một cậu bé ngây thơ, sạch sẽ.
Quý Vân Tu cầm cuốn sổ dày trong tay, nhìn theo người chỉ đường ở phía trước mà không hề nheo mắt.
Tịch Tuế không thể nhúc nhích được nửa bước chân, cô dõi theo Quý Vân Tu đang bước vào nhà hàng, đến khi hoàn toàn biến mất.
Trong kiếp trước, khi nhà họ Quý rơi vào cảnh bần cùng, khi cô trở thành người vô gia cư, người đầu tiên tìm thấy cô là Quý Vân Tu.
Vì mối thù với Quý Hoài Tây nên cô coi mọi người trong nhà họ Quý đều là kẻ thù.
Nhưng cô không ngờ rằng vào thời điểm sống chết, Quý Vân Tu lại liều lĩnh bảo vệ cô trong lòng, nói với cô: “Tuế Tuế, đừng sợ.”
Linh hồn bị chôn vùi dưới vách núi không đáy, đã có một người xông vào bất chấp nguy hiểm, nắm chặt lấy tay cô, kéo cô lên từ vực thẳm tuyệt vọng, cho dù là vết thương máu chảy đầm đìa cũng không buông bỏ.
Không ai có thể hiểu, Quý Vân Tu quan trọng như thế nào đối với cô khi tái sinh.
—
Tịch Tuế “trốn thoát” không thành, sau khi ba mẹ cô đến, cô đã được đưa vào nhà hàng.
Đối mặt với ba mẹ mình, Tịch Tuế vừa có cảm giác mất mát, vừa xúc động.
Cô muốn ôm họ khóc, nhưng đã kiềm chế lại.
Bữa tiệc này coi như là cuộc gặp gỡ giữa hai nhà họ Quý và Tịch, về cơ bản thì ba gia đình nhà họ Quý đều ở đây.
Những người lớn đang cầm ly rượu thưởng thức và trò chuyện trên bàn tiệc.
Quý Hoài Tây đúng là bậc thầy diễn xuất, trước mặt người lớn luôn biểu hiện rất tốt, ai cũng hết lời khen ngợi.
Tịch Tuế nắm chặt tay thành quyền ở dưới bàn.
Cô nhất định phải bình tĩnh, đây là 3 năm trước khi xảy ra bi kịch!
Cả nhà họ Quý và Tịch đều có tiếng ở Vân Hải, cô không thể trở mặt trước mọi người.
Để kiềm nén cảm xúc của mình, Tịch Tuế buộc mình phải quay mặt đi chỗ khác, cô nhìn vào “cậu lớn” Quý Vân Tu, người đang ngồi bên cạnh ông lớn Quý.
Năm nay cô 24 tuổi, Quý Vân Tu hơn cô 2 tuổi, nhưng cô cảm thấy Quý Vân Tu đơn giản chỉ là một cậu nhóc to xác.
Lúc này, Quý Vân Tu đang yên lặng ngồi ở vị trí của mình, một tay cầm cuốn sổ, tay kia cầm bút, không biết anh đang vẽ gì.
Anh làm ngơ trước bầu không khí sôi động xung quanh, như thế anh đang ở trong thế giới của riêng mình.
Ánh mắt của Tịch Tuế rất tốt, đây là lần đầu tiên cô nhìn Quý Vân Tu một cách nghiêm túc và cẩn thận.
Khi còn nhỏ, cô thường chơi với Quý Vân Tu, khi anh lớn lên, vì tính cách đặc biệt nên cô hiếm khi gặp anh ở nơi công cộng.
Ngay cả khi gặp nhau, anh vẫn luôn lặng lẽ, gần như không có cảm giác tồn tại.
Nhưng anh thật sự rất đẹp.
Không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn, ngay cả những ngón tay cũng rất đẹp, giống như một tác phẩm nghê thuật hoàn hảo.
Bị nhìn chằm chằm như vậy thì ai cũng có thể nhận ra, nhưng Quý Vân Tu vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Cô chợt thấy lòng mình bình yên khi ở bên một người như vậy.
Đột nhiên, Tịch Tuế nghe thấy ai đó đề cập đến “đính hôn” trong bữa tiệc, chú ý của cô lại được kéo trở về.
Cô đưa mẹ ra ngoài với lý do đi vệ sinh.
Vì quá vội vàng nên cô đã đi thẳng vào vấn đề, thẳng thắn nói với mẹ rằng: “Mẹ, con không muốn cưới Quý Hoài Tây.”
“Tuế Tuế, đừng nói những điều vớ vẩn nữa.” Vẻ mặt của mẹ Tịch trở nên nghiêm túc.
“Mẹ, con nói thật đấy! Tâm tư của Quý Hoài Tây thâm sâu, không hợp với con.”
“Đi với mẹ.” Mẹ Tịch kéo cô vào một góc không ai nhìn thấy, nói nhỏ: “Tuế Tuế, mẹ không hiểu sao đột nhiên con lại vậy, nhưng lúc đầu con đã đồng ý rồi mà.
Bây giờ trong thành phố Vân Hải ai cũng biết quan hệ giữa hai nhà chúng ta.
Nếu con đột nhiên đổi ý thì còn có biết hậu quả như thế nào không?”
Đúng vậy, kết hôn không phải là chuyện mới đây.
Đã lâu rồi, cả thành phố Vân Hải đều biết tin về cuộc hôn nhân giữa hai nhà, nếu xử lý không cẩn thận thì sẽ mang họa đến cho nhà họ Tịch.
Bây giờ cung tên đã được lên và cũng đã bắn đi.
Tịch Tuế cắn môi, “Nhất định phải kết hôn đúng không ạ?”
Mẹ Tịch kéo tay cô, đặt tay bà lên tay cô vỗ về: “Tịch Tuế, mẹ hi vọng con có thể hiểu được những nỗ lực cực nhọc của mẹ và ba con.”
Cô im lặng một lúc, rời nghiến răng nói: “Vâng.”
Trở lại bữa tiệc, mọi người đang nói về cuộc hôn nhân này.
“Tôi thấy cuối tháng này là ngày tốt.
Hay là chúng ta cho Tuế Tuế và Hoài Tây đính hôn vào cuối tháng này đi.” Người nói là mẹ của Quý Hoài Tây.
Bà ta luôn hi vọng Tịch Tuế sẽ là con dâu mình, chỉ vì thân phận của Tịch Tuế.
Tịch Tuế đột nhiên đứng lên, “Con xin lỗi, nhưng có vẻ mọi người đã hiểu lầm rồi ạ.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Tịch Tuế dán mắt vào Quý Vân Tu, giọng nói to rõ ràng, “Người mà Tịch Tuế con muốn cưới, chính là Quý Vân Tu!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook