Nhất Khí Triều Dương
-
C78: Sinh tử
dịch: anhdunghcdc
***
Sau khi tin tức truyền về núi thì có tu sĩ Trúc Cơ đến xem nhưng không có người nào cao hơn đến ngăn cản.
Triệu Phụ Vân đến Vô Song Đài. Trong đài có một người chủ đài ngồi trên một cái ghế cũ kỹ, nhìn qua rất già nua. Người này nhìn Triệu Phụ Vân và Trịnh Uy nửa cười nửa cảm thán. “Người trẻ tuổi vẫn không coi trọng tính mạng như vậy. Đến lúc các ngươi tới tuổi của ta thì sẽ biết, muốn sống thêm một ngày thôi có khi cũng chỉ là hy vọng xa vời. Ngươi sống thêm một ngày là tuổi thọ của ngươi giảm đi một ngày.”
Triệu Phụ Vân không lên tiếng, Trịnh Uy cẩn thận nghe Hứa Nhã Thành nói bên tai mình.
“Tên.” Chủ đài hỏi.
“Triệu Phụ Vân.” Triệu Phụ Vân đáp.
“Trịnh Uy.” Trịnh Uy cũng mở miệng trả lời.
Sau đó, lão nhân chủ đài cầm bút viết lên một trang giấy. Dưới Vô Song Đài dần có người tụ tập, từ trong Thiên Đô Sơn cũng có người bay tới. Quyết tử đấu, mấy năm qua ít gặp, hoặc phần lớn là quyết đấu trong lặng lẽ, hoặc đột nhiên bộc phát, cho nên sau khi tin tức truyền ra thì có khá nhiều người đến xem.
Triệu Phụ Vân không đi xem xem có người mình quen đến hay không. Hắn biết nhất định sẽ có. Dù sao hắn cũng tu hành nhiều năm ở đây, hắn không muốn gặp người quen để ảnh hưởng đến tâm tình.
Đúng lúc ấy có tiếng người hô lớn. “Sư huynh.”
Người vùa hô chính là Dương Liễu Thanh ở hạ viện. Triệu Phụ Vân khẽ cau mày, không trả lời nhưng ánh mắt như đang hỏi sao đối phương lại đến đây làm gì.
Dương Liễu Thanh nhanh chóng lại gần, đưa lưng về phía Trịnh Uy, lấy trong tay ra một tờ giấy nhỏ đưa tới, không nói lời nào liền đi xuống.
Triệu Phụ Vân mở tờ giấy ra xem, thấy trên đó viết. “Kim Vũ Phi Kiếm, Kim Quang Tán, Trảm Phong Kiếm Quyết.”
Dương Liễu Thanh vốn chất phác, trầm mặc lúc này cũng không tránh khỏi cảm thấy lo lắng. Tờ giáy này là một tu sĩ không quen đưa cho hắn. Hắn chỉ liếc mắt cũng rõ, đây nhất định là thông tin về việc tu hành của Trịnh Uy.
Lão nhân trên đài cao giọng.
“Hiện có Triệu Phụ Vân, Trịnh Uy ở đây. Hai người oán thù sâu rộng không đội trời chung, muốn quyết tử đấu trên Vô Song Đài, kính báo thiên hạ, người chết oán tiêu.”
Lời tuy ngắn gọn nhưng vừa nói ra là người ta đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Kiếp pháp phù lục trong đan điền Triệu Phụ Vân đung đưa như sương khói gặp gió. Hắn đứng đó, bình phục tâm tình, tờ giấy kia hóa thành tro tàn.
Cho dù không có tờ giấy, Triệu Phụ Vân cũng đoán được đối phương là Trúc Cơ kim khí, pháp khí nhất định sẽ là loại hình phi kiếm. Lúc rồi ở trong Ngân Thoa Viện, dưới va chạm của pháp lực hắn cũng cảm thấy pháp lực sắc bén của đối phương.
Kim Quang Tán là cái gì hắn không biết, có lẽ là một pháp khí hộ thân nào đó. Trảm Phong Kiếm Quyết hắn chưa từng xem qua nhưng nghe cái tên hẳn là một môn kiếm quyết chuyên về phá pháp lực hộ thân.
Hai người, mỗi người đứng ở một bên đài cao, dưới chân cứng rắn vô cùng. Trịnh Uy ở đối diện trầm mặc. Quyết tử với ai cũng không phải việc dễ dàng thoải mái, dù trước đó có tự tin thế nào, khi đứng trên đài cũng ít nhiều cảm thấy thấp thỏm trong lòng.
“Quyết.” Lão nhân kia hô to.
Chẳng biết vì sao, lúc trước người này có cảm thán thương hại, luyến tiếc sinh mệnh của tuổi trẻ mà lúc này lại hưng phấn như vậy. Cảm giác nhìn thấy sinh mệnh nở rộ lần cuối trước mắt thực sự rất phấn khích.
Tay phải Trịnh Uy cắm trong tay áo, sau tiếng quát kia bàn tay nhanh chóng rút ra, một vòng kiếm quang theo đó tỏa sáng.
Kiếm quang tiến vào không trung đi theo một đường vòng cung, đầu tiên là lên cao, sau lại rơi xuống. Đối phương giống như một người vô hình giơ kiếm lên chém xuống vậy.
Đó chính là Trảm Phong Kiếm Quyết. Từng chiêu trảm kích, thế đại lực trầm. Lúc kiếm quang chém xuống mang theo một mảng bạch quang giống như một thanh trọng phủ. Ở dưới đài, Dương Liễu Thanh, Văn Bách cùng với Văn Tầm đều lo lắng khẩn trương. Bọn họ biết ít nhiều về Triệu Phụ Vân nhưng hiểu biết chỉ dừng lại ở Vụ Trạch, biết hỏa pháp của Triệu Phụ Vân rất mạnh còn đánh nhau chính diện thế này, ngự kiếm thuật có tính quyết định thắng thua rất cao.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, ai cũng hiểu sinh tử nhiều khi chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Kiếm quang nối nhau như đại phủ bổ xuống. Chỉ thấy thân thể Triệu Phụ Vân khẽ động, đồng thời vung tay về phía kiếm quang vừa chém xuống. Dưới ống tay áo của hắn sinh ra một đoàn huyền quang màu đỏ. Huyền quang như gió lại như rồng, kiếm quang muốn chém vào người hắn bị làm gió này làm lệch đi, thân thể Triệu Phụ Vân như cá trong nước nhanh chóng tiến lại gần Trịnh Uy.
Trịnh Uy ngưng trọng, vung tay ném ra một đoàn kim quang. Kim quang mở ra thành một chiếc dù tinh kim vi cốt, các loại bảo thạch khảm trên mặt dù rủ xuống quang hoa đem nó bao phủ.
Phi kiếm công kích, cây dù phòng ngự. Một công một thủ xem ra rất chắc chắn nhưng thực tế trong lòng Trịnh Uy đã cảm thấy bị uy hiếp. Đoàn huyền quang màu đỏ đối phương vung ra đã bám gắt lấy Kim Vũ Kiếm của hắn, khiến khả năng ngự kiếm của hắn khó khăn hơn, nặng nề không được lưu loát.
Cầm nã pháp không khó tu tập nhưng muốn tu đến mức cầm nã phi kiếm thì không phải chuyện dễ. Thế mà Triệu Phụ Vân làm được.
Trịnh Uy nhìn Triệu Phụ Vân vọt tới cách mình không xa, tất cả pháp lực của hắn đều rót vào Kim Quang Tán. Kim quang trên cây dù dâng lên mấy phần. Trịnh Uy thấy tay trái của Triệu Phụ Vân vung lên, đất bằng lóe sáng, một cỗ lực lượng từ dưới hất lên muốn lật tung cây dù của hắn. Pháp lực Trịnh Uy tràn vào cây dù cố gắng cầm giữ.
Cùng lúc ấy, tay trái Triệu Phụ Vân cong cong búng ra, một điểm hỏa quang cấp tốc mở rộng hóa thành một con hỏa long dài hơn một trượng nhảy vào cây dù như muốn cướp lấy.
Giờ khắc này, Trịnh Uy cảm thấy mình như người cầm ô đi trong gió lớn, cố gắng nắm giữ nhưng pháp quang lúc này phân tán không đều tạo thành sơ hở. Trịnh Uy kinh hoảng nhưng nhanh chóng chuyển thành vui mừng vì phát hiện thấy Kim Vũ Kiếm của mình đã không còn bị đối phương áp chế, đã có thể ngự sử giết địch rồi.
Trịnh Uy nghĩ nhanh, lần này nhất định phải đem Triệu Phụ Vân chém làm hai đoạn.
Suy nghĩ vừa lên, phi kiếm liền động. Cũng bởi phải phân tâm điều khiển phi kiếm nên sự tập trung khống chế Kim Quang Tán lại giảm xuống một cấp độ. Kiếm quang ở phía sau Triệu Phụ Vân lại lần nữa nở rộ.
Điều kỳ lạ là Trịnh Uy không nhìn thấy vẻ lo lắng nào trong mắt đối phương.
“Đốt.” Triệu Phụ Vân chỉ một ngón tay, hô lớn.
Trịnh Uy thấy ngón tay đối phương chỉ về phía mình, trong nháy mắt đó liền cảm thấy như có đại họa lâm đầu. Một ngọn lửa lớn từ hư vô cuốn xuống bao trùm lấy Trịnh Uy còn Triệu Phụ Vân như du long từ bên cạnh hắn vọt qua, cánh tay mở ra như chim, thuận thế xẹt qua người Trịnh Uy.
“Giết.”
Ánh lửa trong mắt Trịnh Uy hóa thành một vùng tăm tối. Hắn ngã xuống đất, phi kiếm ở phía sau Triệu Phụ Vân mất đi khống chế rơi xuống mặt đất, cây dù đổ sang một bên.
Hỏa long sau khi mất đi mục tiêu thì như long quy sào, từ trên không hạ xuống dưới chân Triệu Phụ Vân, hóa thành một đoàn sương màu đỏ nâng hắn bay thẳng lên không.
“Quyết tử đấu, Triệu Phụ Vân thắng. Trịnh Uy chết.”
Lão nhân bên cạnh đó chủ trì quyết tử đấu hô lớn, giọng nói chứa đầy hưng phấn, thoải mái như vừa uống rượu ngon mà say mềm.
***
Sau khi tin tức truyền về núi thì có tu sĩ Trúc Cơ đến xem nhưng không có người nào cao hơn đến ngăn cản.
Triệu Phụ Vân đến Vô Song Đài. Trong đài có một người chủ đài ngồi trên một cái ghế cũ kỹ, nhìn qua rất già nua. Người này nhìn Triệu Phụ Vân và Trịnh Uy nửa cười nửa cảm thán. “Người trẻ tuổi vẫn không coi trọng tính mạng như vậy. Đến lúc các ngươi tới tuổi của ta thì sẽ biết, muốn sống thêm một ngày thôi có khi cũng chỉ là hy vọng xa vời. Ngươi sống thêm một ngày là tuổi thọ của ngươi giảm đi một ngày.”
Triệu Phụ Vân không lên tiếng, Trịnh Uy cẩn thận nghe Hứa Nhã Thành nói bên tai mình.
“Tên.” Chủ đài hỏi.
“Triệu Phụ Vân.” Triệu Phụ Vân đáp.
“Trịnh Uy.” Trịnh Uy cũng mở miệng trả lời.
Sau đó, lão nhân chủ đài cầm bút viết lên một trang giấy. Dưới Vô Song Đài dần có người tụ tập, từ trong Thiên Đô Sơn cũng có người bay tới. Quyết tử đấu, mấy năm qua ít gặp, hoặc phần lớn là quyết đấu trong lặng lẽ, hoặc đột nhiên bộc phát, cho nên sau khi tin tức truyền ra thì có khá nhiều người đến xem.
Triệu Phụ Vân không đi xem xem có người mình quen đến hay không. Hắn biết nhất định sẽ có. Dù sao hắn cũng tu hành nhiều năm ở đây, hắn không muốn gặp người quen để ảnh hưởng đến tâm tình.
Đúng lúc ấy có tiếng người hô lớn. “Sư huynh.”
Người vùa hô chính là Dương Liễu Thanh ở hạ viện. Triệu Phụ Vân khẽ cau mày, không trả lời nhưng ánh mắt như đang hỏi sao đối phương lại đến đây làm gì.
Dương Liễu Thanh nhanh chóng lại gần, đưa lưng về phía Trịnh Uy, lấy trong tay ra một tờ giấy nhỏ đưa tới, không nói lời nào liền đi xuống.
Triệu Phụ Vân mở tờ giấy ra xem, thấy trên đó viết. “Kim Vũ Phi Kiếm, Kim Quang Tán, Trảm Phong Kiếm Quyết.”
Dương Liễu Thanh vốn chất phác, trầm mặc lúc này cũng không tránh khỏi cảm thấy lo lắng. Tờ giáy này là một tu sĩ không quen đưa cho hắn. Hắn chỉ liếc mắt cũng rõ, đây nhất định là thông tin về việc tu hành của Trịnh Uy.
Lão nhân trên đài cao giọng.
“Hiện có Triệu Phụ Vân, Trịnh Uy ở đây. Hai người oán thù sâu rộng không đội trời chung, muốn quyết tử đấu trên Vô Song Đài, kính báo thiên hạ, người chết oán tiêu.”
Lời tuy ngắn gọn nhưng vừa nói ra là người ta đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Kiếp pháp phù lục trong đan điền Triệu Phụ Vân đung đưa như sương khói gặp gió. Hắn đứng đó, bình phục tâm tình, tờ giấy kia hóa thành tro tàn.
Cho dù không có tờ giấy, Triệu Phụ Vân cũng đoán được đối phương là Trúc Cơ kim khí, pháp khí nhất định sẽ là loại hình phi kiếm. Lúc rồi ở trong Ngân Thoa Viện, dưới va chạm của pháp lực hắn cũng cảm thấy pháp lực sắc bén của đối phương.
Kim Quang Tán là cái gì hắn không biết, có lẽ là một pháp khí hộ thân nào đó. Trảm Phong Kiếm Quyết hắn chưa từng xem qua nhưng nghe cái tên hẳn là một môn kiếm quyết chuyên về phá pháp lực hộ thân.
Hai người, mỗi người đứng ở một bên đài cao, dưới chân cứng rắn vô cùng. Trịnh Uy ở đối diện trầm mặc. Quyết tử với ai cũng không phải việc dễ dàng thoải mái, dù trước đó có tự tin thế nào, khi đứng trên đài cũng ít nhiều cảm thấy thấp thỏm trong lòng.
“Quyết.” Lão nhân kia hô to.
Chẳng biết vì sao, lúc trước người này có cảm thán thương hại, luyến tiếc sinh mệnh của tuổi trẻ mà lúc này lại hưng phấn như vậy. Cảm giác nhìn thấy sinh mệnh nở rộ lần cuối trước mắt thực sự rất phấn khích.
Tay phải Trịnh Uy cắm trong tay áo, sau tiếng quát kia bàn tay nhanh chóng rút ra, một vòng kiếm quang theo đó tỏa sáng.
Kiếm quang tiến vào không trung đi theo một đường vòng cung, đầu tiên là lên cao, sau lại rơi xuống. Đối phương giống như một người vô hình giơ kiếm lên chém xuống vậy.
Đó chính là Trảm Phong Kiếm Quyết. Từng chiêu trảm kích, thế đại lực trầm. Lúc kiếm quang chém xuống mang theo một mảng bạch quang giống như một thanh trọng phủ. Ở dưới đài, Dương Liễu Thanh, Văn Bách cùng với Văn Tầm đều lo lắng khẩn trương. Bọn họ biết ít nhiều về Triệu Phụ Vân nhưng hiểu biết chỉ dừng lại ở Vụ Trạch, biết hỏa pháp của Triệu Phụ Vân rất mạnh còn đánh nhau chính diện thế này, ngự kiếm thuật có tính quyết định thắng thua rất cao.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, ai cũng hiểu sinh tử nhiều khi chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Kiếm quang nối nhau như đại phủ bổ xuống. Chỉ thấy thân thể Triệu Phụ Vân khẽ động, đồng thời vung tay về phía kiếm quang vừa chém xuống. Dưới ống tay áo của hắn sinh ra một đoàn huyền quang màu đỏ. Huyền quang như gió lại như rồng, kiếm quang muốn chém vào người hắn bị làm gió này làm lệch đi, thân thể Triệu Phụ Vân như cá trong nước nhanh chóng tiến lại gần Trịnh Uy.
Trịnh Uy ngưng trọng, vung tay ném ra một đoàn kim quang. Kim quang mở ra thành một chiếc dù tinh kim vi cốt, các loại bảo thạch khảm trên mặt dù rủ xuống quang hoa đem nó bao phủ.
Phi kiếm công kích, cây dù phòng ngự. Một công một thủ xem ra rất chắc chắn nhưng thực tế trong lòng Trịnh Uy đã cảm thấy bị uy hiếp. Đoàn huyền quang màu đỏ đối phương vung ra đã bám gắt lấy Kim Vũ Kiếm của hắn, khiến khả năng ngự kiếm của hắn khó khăn hơn, nặng nề không được lưu loát.
Cầm nã pháp không khó tu tập nhưng muốn tu đến mức cầm nã phi kiếm thì không phải chuyện dễ. Thế mà Triệu Phụ Vân làm được.
Trịnh Uy nhìn Triệu Phụ Vân vọt tới cách mình không xa, tất cả pháp lực của hắn đều rót vào Kim Quang Tán. Kim quang trên cây dù dâng lên mấy phần. Trịnh Uy thấy tay trái của Triệu Phụ Vân vung lên, đất bằng lóe sáng, một cỗ lực lượng từ dưới hất lên muốn lật tung cây dù của hắn. Pháp lực Trịnh Uy tràn vào cây dù cố gắng cầm giữ.
Cùng lúc ấy, tay trái Triệu Phụ Vân cong cong búng ra, một điểm hỏa quang cấp tốc mở rộng hóa thành một con hỏa long dài hơn một trượng nhảy vào cây dù như muốn cướp lấy.
Giờ khắc này, Trịnh Uy cảm thấy mình như người cầm ô đi trong gió lớn, cố gắng nắm giữ nhưng pháp quang lúc này phân tán không đều tạo thành sơ hở. Trịnh Uy kinh hoảng nhưng nhanh chóng chuyển thành vui mừng vì phát hiện thấy Kim Vũ Kiếm của mình đã không còn bị đối phương áp chế, đã có thể ngự sử giết địch rồi.
Trịnh Uy nghĩ nhanh, lần này nhất định phải đem Triệu Phụ Vân chém làm hai đoạn.
Suy nghĩ vừa lên, phi kiếm liền động. Cũng bởi phải phân tâm điều khiển phi kiếm nên sự tập trung khống chế Kim Quang Tán lại giảm xuống một cấp độ. Kiếm quang ở phía sau Triệu Phụ Vân lại lần nữa nở rộ.
Điều kỳ lạ là Trịnh Uy không nhìn thấy vẻ lo lắng nào trong mắt đối phương.
“Đốt.” Triệu Phụ Vân chỉ một ngón tay, hô lớn.
Trịnh Uy thấy ngón tay đối phương chỉ về phía mình, trong nháy mắt đó liền cảm thấy như có đại họa lâm đầu. Một ngọn lửa lớn từ hư vô cuốn xuống bao trùm lấy Trịnh Uy còn Triệu Phụ Vân như du long từ bên cạnh hắn vọt qua, cánh tay mở ra như chim, thuận thế xẹt qua người Trịnh Uy.
“Giết.”
Ánh lửa trong mắt Trịnh Uy hóa thành một vùng tăm tối. Hắn ngã xuống đất, phi kiếm ở phía sau Triệu Phụ Vân mất đi khống chế rơi xuống mặt đất, cây dù đổ sang một bên.
Hỏa long sau khi mất đi mục tiêu thì như long quy sào, từ trên không hạ xuống dưới chân Triệu Phụ Vân, hóa thành một đoàn sương màu đỏ nâng hắn bay thẳng lên không.
“Quyết tử đấu, Triệu Phụ Vân thắng. Trịnh Uy chết.”
Lão nhân bên cạnh đó chủ trì quyết tử đấu hô lớn, giọng nói chứa đầy hưng phấn, thoải mái như vừa uống rượu ngon mà say mềm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook