Nhất Hôn Khuynh Tâm
Chương 39: Nổi giận

Edit: Doãn Y Y



Beta: Doãn Tư Mặc

Phó Ninh Xuyên ngồi trên ghế lái vừa chú ý tình hình giao thông, vừa nghĩ xem lát nữa ăn gì. Từ khi kết hôn, hai người rất ít khi ra ngoài ăn cơm, bằng không đêm nay hai người cùng nhau ra ngoài ăn?

Cứ quyết định như vậy, chốc nữa anh sẽ hỏi xem cô muốn ăn món gì. Vài phút sau, xe đến dưới lầu toà soạn.

Bấy giờ đã gần giờ tan tầm, nhưng hôm nay lại không giống mọi ngày, khá vắng vẻ, Phó Ninh Xuyên thấy nghi hoặc, liền xuống xe lên lầu tìm cô. Vừa tới gần, liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng ồn ào, cùng với phịch một tiếng, mọi thanh âm trong nháy mắt ngừng lại.

Anh vừa tới lầu hai liền thấy một màn đặc sắc trong phòng trà.

Vệ Gia Lam đưa lưng về phía anh, bước lên trước một bước, vươn tay, ngay sau đó Hứa Niệm Hi liền té ngã, trán đụng phải góc bàn bén nhọn, máu đỏ tươi chói mắt nhanh chóng chảy ra, trong nháy mắt nhiễm đỏ nửa khuôn mặt cô.

"Niệm Hi......"

Anh kinh hãi, lập tức chạy nhanh qua, đẩy Vệ Gia Lam đang chắn ở cửa ra, ngồi xổm xuống, ôm cô dậy.

"Niệm Hi!" Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, Phó Ninh Xuyên để đầu cô dựa vào vai anh, thật cẩn thận đi ra ngoài, "Chúng ta đi bệnh viện."

Toàn bộ hành trình, Vệ Gia Lam bị lơ đẹp, cuối cùng cô ta cũng có phản ứng, cô ta thấy lửa giận ẩn nhẫn trong ánh mắt Phó Ninh Xuyên, nhớ tới góc độ hai người đứng vừa rồi, hung hăng hút vào một ngụm khí lạnh.

Anh liệu có hiểu lầm? Không phải cô ta đẩy mà!

Vệ Gia Lam lập tức tiến lên muốn kéo tay anh lại, cô ta cố gắng giải thích: "Ninh Xuyên, không phải em đẩy."

Nhưng Phó Ninh Xuyên một cái liếc mắt cũng không cho, trực tiếp vòng qua cô ta đi ra ngoài, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của cô ta.

Vệ Gia Lam tâm cao khí ngạo, sao có thể cho phép chuyện hiểu lầm này xảy ra, dưới lúc giận dữ liền quên mất chuyện quan trọng nhất, cô ta đứng ở cửa duỗi tay ngăn anh lại.

Bị cản đường, ánh mắt Phó Ninh Xuyên trầm xuống.

"Tránh ra!"

Vệ Gia Lam không chịu nhường đường, trên khuôn mặt treo lên nụ cười bi thương: "Ninh Xuyên, anh phải tin em, không phải em đẩy Hứa Niệm Hi, em sao có thể đẩy cô ấy được?"

Lúc này, Phó Ninh Xuyên không có tâm tư nghe Vệ Gia Lam giải thích, anh hiện tại trong đầu óc đều là hình ảnh người phụ nữ bị thương trong lòng ngực, anh muốn nhanh chóng mang cô đi bệnh viện!

"Tôi kêu cô tránh ra!"

Ngữ khí càng thêm âm lãnh, Phó Ninh Xuyên tiến lên một bước.

Tính tình Vệ Gia Lam vốn bướng bỉnh, thà chết cũng không chịu tránh ra, cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Phó Ninh Xuyên, lỳ như trâu.

"Chỉ cần anh nói tin em, em lập tức tránh đường." Vốn dĩ không phải chuyện cô ta làm, dựa vào cái gì muốn cô ta nhận tội? Vệ Gia Lam bớt thời giờ liếc xéo Chu Khả đang tránh ở một góc, hừ lạnh một tiếng.

Cô ta tự cho là bản thân hiểu rõ Phó Ninh Xuyên, tràn đầy tin tưởng anh sẽ vì Hứa Niệm Hi mà nói tin cô ta, không ngờ động tác kế tiếp của anh vượt ngoài tưởng tượng của cô ta.

"Cút ngay!" Anh cẩn thận thả Hứa Niệm Hi xuống, trực tiếp vươn tay một cái đã bắt được cánh tay cô ta, dùng sức hất ra bên cạnh, sau đó, một lần nữa ôm Hứa Niệm Hi ra ngoài.

Bị ngã mạnh xuống đất, Vệ Gia Lam có chút khó tin, cánh tay ẩn ẩn nóng rát đau đớn, hai mắt trợn trừng.

"Ninh Xuyên......" Sau một lúc lâu, cô ta mới phản ứng lại, lập tức đứng dậy đuổi theo.

Trò khôi hài cứ như vậy kết thúc, Chu Khả trốn trong góc nửa ngày, lúc này mới rũ mắt nhìn bàn tay mình, trước mắt cô ta giống như xuất hiện khuôn mặt Hứa Niệm Hi, phảng phất những giọt máu đó đều dính ở trên tay cô ta.

Cô ta hô nhỏ một tiếng, vỗ vỗ ngực.

May mắn Phó Ninh Xuyên tưởng Vệ Gia Lam làm, thật là đến ông trời cũng giúp cô ta!

Lấy lại bình tĩnh, Chu Khả đi ra ngoài, lúc này đã là giờ tan tầm, cô ta vui vẻ khẽ hát định rời đi, lúc quay đầu đột nhiên thấy Tiêu Hà đứng bên cạnh cô ta, không biết đã đứng bao lâu.

"Chủ...... Chủ biên?" Cô ta kinh ngạc, đứng lên.

Tiêu Hà nghe thấy chuyện ồn ào vừa nãy mới đến đây, anh ta từ miệng các nhân viên khác nghe được toàn bộ quá trình, tuy rất muốn đi theo đến bệnh viện, nhưng anh ta hiểu rõ chuyện nên làm nhất bây giờ là gì.

Là nhân viên của tạp chí, Chu Khả lâu lâu lại gây náo loạn anh ta đều nhìn thấy, chỉ là lúc này không thể chịu đựng thêm nữa, ngữ khí lãnh đạm, anh ta không chút lưu tình mắng Chu Khả một trận.

Chu Khả tự biết đuối lý, cũng không phản bác, cô ta rũ mắt nhìn Tiêu Hà đi xa, tay chậm rãi nắm chặt.

Bệnh viện, may mắn kết quả kiểm tra cho thấy không có gì đáng ngại, nhưng Hứa Niệm Hi xuất hiện hiện tượng choáng váng buồn nôn, nên phải lưu lại phòng bệnh truyền nước biển.

Phó Ninh Xuyên ngồi ở mép giường, dịch dịch góc chăn cho cô, một tay khác vẫn luôn vững vàng nắm tay cô.

"Đầu còn đau sao?" Anh thời khắc đều chú ý phản ứng của cô, nhìn cô khó chịu mà nhắm mắt, lập tức khẩn trương hỏi.

Hứa Niệm Hi nhẹ nhàng ừ một tiếng, mở to mắt nhìn anh: "Không có việc gì, một lát nữa sẽ ổn thôi."

"Vậy em ngủ một lát, anh ở bên cạnh trông em," Anh duỗi tay vuốt mắt cô, thanh âm nhẹ nhàng, "Lát nữa anh sẽ gọi em."

Anh vừa nói như vậy, cô cũng cảm thấy thật có chút khó chịu, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, vì thế gật gật đầu, không dị nghị, ngoan ngoãn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phòng bệnh trong nháy mắt đã an tĩnh lại, Phó Ninh Xuyên nhìn dáng vẻ lúc cô ngủ, bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều, anh nắm chặt bàn tay, ánh mắt hơi trầm xuống.

Chuyện này rất nhanh truyền tới tai cha mẹ Phó Ninh Xuyên và ba mẹ Hứa Niệm Hi, cơ hồ ngay sau đó Phó Ninh Xuyên liền nhận được điện thoại, vì không muốn đánh thức Hứa Niệm Hi, anh nhẹ nhàng buông tay cô ra, đến toilet tiếp điện thoại.

"Mẹ."

Nghe thấy tiếng con trai, tâm trạng lo lắng căng thẳng của Cúc Thanh Bình cũng trút xuống, lúc này bà đang chờ Phó Thừa Nghiệp, hai người định cùng nhau đến thăm con dâu.

"Ninh Xuyên, Niệm Hi thế nào? Nghe nói con bé bị người ta đẩy, đụng vào đầu?"

Phó Ninh Xuyên ừ một tiếng không phủ nhận, trầm mặc vài giây, anh nói: "Cô ấy hiện tại không có việc gì, đang nghỉ ngơi."

Nghe vậy Cúc Thanh Bình nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, sau một lúc lâu bà mới nói tiếp: "Mẹ và ba con lát nữa sẽ tới xem, con mau nhắn tên bệnh viện và phòng bệnh qua di động mẹ."

Phó Ninh Xuyên ứng tiếng.

"Không có việc gì thì tốt, hù chết mẹ, vạn nhất đụng vào huyệt Thái Dương hoặc là vào ót thì làm sao bây giờ?" Thanh âm Cúc Thanh Bình vẫn mang theo kinh sợ, quay đầu thuận tiện thúc giục Phó Thừa Nghiệp, "Rốt cuộc là ai làm bậy, dám đẩy Niệm Hi nhà chúng ta?"

Vừa hỏi đến hung thủ, trước mặt Phó Ninh Xuyên chợt xuất hiện hình ảnh Vệ Gia Lam rơi lệ, nhưng anh tận mắt nhìn thấy cô ta đẩy, sẽ không phải là giả.

"Là Vệ Gia Lam."

Nghe vậy, Cúc Thanh Bình hít một hơi, trong nháy mắt không thể nói gì, bà im lặng vài giây: "Mẹ cúp trước, chốc nữa gặp."

"Vâng!"

Điện thoại đã ngắt, nhưng Phó Ninh Xuyên vẫn ở trong toilet, anh nhìn chằm chằm hình ảnh bản thân đầu tóc hỗn độn trong gương, chợt mở vòi nước hất nước rửa mặt.

Bởi vì Cúc Thanh Bình không biết nguyên nhân thật sự vì sao mấy năm trước hai người chia tay, tiềm thức cho rằng Vệ Gia Lam vẫn là một cô gái thiện lương đáng yêu, nhưng lần này câu trả lời của anh, hiển nhiên khiến Cúc Thanh Bình hoảng hốt.

Bà nhất định sẽ không nghĩ tới, cô gái ngoan ngoãn có khả năng trở thành con dâu trong mắt bà, sẽ lại là hung thủ hại Niệm Hi.

Ngực phập phồng, Phó Ninh Xuyên nhìn chằm chằm chính mình, bỗng nhiên thở dài.

Có lẽ nên tìm thời gian nói chuyện kia với cha mẹ, anh không thể cứ dấu diếm cả đời.

Bên này Cúc Thanh Bình nhận được tin báo, Hứa Thụy An bên kia tự nhiên cũng nhận được tin tức, Lư Vân Tuệ vừa vặn không ở nhà, vì thế Hứa Thụy An thương lượng đơn giản với Cúc Thanh Bình và Phó Thừa Nghiệp để xác định địa điểm gặp mặt.

Ba gia trưởng gặp mặt liền nhanh chóng hướng tới bệnh viện, muốn sớm nhìn thấy người một chút. Mà người duy nhất biết ai là hung thủ, Cúc Thanh Bình, giờ phút này rũ mắt, nội tâm giãy giụa.

Thật sự là Vệ Gia Lam sao?

Lúc Phó Ninh Xuyên một lần nữa trở về, Hứa Niệm Hi vẫn còn đang ngủ, bất tri bất giác đã truyền hết nửa chai nước biển, xem ra lúc cô tỉnh lại sẽ đỡ hơn nhiều.

Nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, anh nắm tay cô, mắt cũng không chớp mà nhìn cô.

Tiếng khóc của Vệ Gia Lam chính là vào lúc này truyền đến tai Phó Ninh Xuyên, vừa rõ ràng lại chói tai, anh mới vừa nhíu mi, đã nghe tiếng cửa phòng bệnh bị mở ra.

Trên mặt còn mang theo vệt nước mắt khiến người thương tiếc, Vệ Gia Lam không màng sự ngăn trở của mấy hộ sĩ, khăng khăng muốn gặp anh, lúc này cô ta một tay đẩy hộ sĩ ra, trưng ra gương mặt đẫm lệ mà đi đến.

"Ninh Xuyên, cô ấy...... Thế nào?"

Tầm mắt Vệ Gia Lam mơ hồ, nhưng vẫn nhìn rõ Hứa Niệm Hi đang nằm trên giường, cho dù cô ta không muốn tới thăm, thì cũng phải tới đây một chuyến.

"Không cần cô lo." Anh cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ liếc mắt một cái rồi lại tập trung nhìn cô gái trên giường, "Cô Vệ chắc là đi nhầm phòng rồi, nơi này không chào đón cô."

Nghe vậy Vệ Gia Lam cứng lại, ngây người mấy giây xong lại càng khóc thảm: "Ninh Xuyên, anh không tin em đúng không? Thật sự không phải em đẩy, sao em có thể......"

Còn chưa nói xong, đột nhiên bị Phó Ninh Xuyên đánh gãy, ánh mắt anh cố định trên người cô ta, nghiêm túc mà đạm mạc khiến cô ta kinh hãi.

"Đi ra ngoài, nơi này không chào đón cô!" Anh lạnh nhạt nói, "Đi ra ngoài!"

Vệ Gia Lam chưa từ bỏ ý định, nước mắt rơi thành chuỗi, càng khóc lợi hại hơn: "Em không đi, Ninh Xuyên, anh nghe em nói......"

"Tôi bảo cô cút, cô không nghe thấy sao?" Anh chợt đứng lên, nện bước tới gần, trực tiếp ép cô ta lui ra ngoài phòng bệnh, anh gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, "Vệ Gia Lam, cô cho là mắt tôi mù sao?"

Vệ Gia Lam bị kinh sợ, mấp máy môi vài cái, vẫn không nhịn được mà biện giải: "Em thật sự không có đẩy cô ta, cho dù em có ý muốn hại cô ta đi nữa......"

"Cút!" Thanh âm anh lại lần nữa truyền đến, dáng vẻ xa lạ khiến Vệ Gia Lam ngơ ngẩn.

"Vệ Gia Lam, tôi không muốn bởi vì cô mà phá lệ đánh phụ nữ, trước khi tôi động thủ, cút!"

Giọng anh không lớn, nhưng ẩn chứa áp lực và phẫn nộ ngập trời. Vệ Gia Lam biết anh đang nổi nóng, thấy anh xoay người đi, liền theo bản năng liền duỗi tay bắt lấy góc áo anh.

Thanh âm trong nháy mắt trở nên nghẹn ngào, nước mắt rơi trên mu bàn tay, giống như dòng suối nhỏ.

"Ninh Xuyên, em biết anh còn đang trách em, năm đó em thật sự không cố ý, em và Phó Nhất Phong...... Em không cố ý muốn như vậy, em cũng hối hận, em cũng sợ hãi, anh hiểu không?"

Phó Ninh Xuyên đưa lưng về phía cô ta, bất động.

"Anh luôn bận rộn công việc, luôn bỏ lại một mình em, em cũng sẽ khó chịu, cũng sẽ nhớ anh, cũng sẽ tịch mịch, anh biết không? Là con người chứ không phải thánh hiền, ai mà không phạm sai lầm, em chẳng qua nhất thời nóng đầu lên giường với Phó Nhất Phong, em không phải cố ý mang thai con anh ta, cũng không muốn như vậy, chẳng lẽ một bước sai, cả đời đều phải mang gông xiềng thế sao?"

"Bởi vì anh luôn để em một mình, cho nên em tịch mịch, cho nên em mới bị Phó Nhất Phong hấp dẫn, làm ra chuyện sai lầm, khi em phát hiện mình mang thai con anh ta, em có bao nhiêu sợ hãi, anh biết không? Em một mình hoảng loạn đi bệnh viện phá thai, lại bị anh phát hiện, cốt nhục thân sinh không còn, em cũng rất đau lòng, nhưng khi anh đưa lời chia tay mới càng làm em thêm tan vỡ, em chỉ đi sai một bước, liền không có cơ hội quay đầu lại ư?"

Không khí chợt an tĩnh.

Hộ sĩ đứng ở một bên cũng ngây ngốc.

Hốc mắt Vệ Gia Lam nóng rực, cô ta gắt gao trừng mắt nhìn bóng dáng anh, môi dưới bị cắn dần rỉ máu, cô ta không nói một lời.

Thật lâu sau.

Thân hình anh khẽ nhúc nhích, đầu tiên là hất tay cô ta ra, lúc anh xoay người muốn nói chuyện, lại thấy ba người như hoá đá trước mặt, rõ ràng họ đã nghe hết toàn bộ sự tình, anh lại lần nữa sửng sốt.

"Ba, mẹ......"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương