Nhát Gan Là Thua
-
Chương 3
Đỗ Biệt Ly sống trong một căn nhà hơn 130 mét vuông, ba phòng nghỉ hai phòng làm việc hai phòng vệ sinh, còn có ba cái ban công. Theo lẽ thường mà nói, một người sống một mình không cần nhiều phòng như vậy. Nhưng lúc ban đầu khi cậu mua nhà là định cùng bạn trai cũ Triệu Hàm Vũ sống chung, nếu có thể, cậu còn định đưa mẹ Triệu đến sống cùng. Nhưng khi cậu còn chưa đem chuyện này báo cho đối phương, đối phương đã tỏ vẻ thực có lỗi mà nói với cậu: “Thực xin lỗi, a Ly, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Đỗ Biệt Ly lúc ấy bình tĩnh đến đáng sợ, giương mắt hỏi hắn: “Visa làm xong rồi?”
Triệu Hàm Vũ giống như có chút lúng túng: “A Ly, em không cần như vậy...... Em chẳng phải là người hiểu tôi nhất sao, hẳn là biết chí hướng của tôi không đặt ở trong nước......” Em có thể đợi tôi được không?
Đỗ Biệt Ly gật đầu đánh gảy mấy lời lẩm bẩm của hắn: “Ân, cút đi.”
Hắn cảm thấy mình quay người đi cũng thực tiêu sái, không nghĩ lại nghe thấy người phía sau rống to mà chất vấn: “Đỗ Biệt Ly, ngươi luôn như vậy, một bộ dạng ai cũng chẳng để trong lòng, ngươi mẹ nó có phải là không có tim hay không a?”
Đỗ Biệt Ly đứng lại, cảm thấy tình cảnh này thật sự vớ vẩn đến mức buồn cười: rõ ràng mình mới bị là người vứt không thương tiếc, sao mà đối phương lại mang một bộ dạng y hệt oán phụ thất thân lại thất tâm.
Vì thế cậu nhanh chóng đi về phía đối phương, lưng thẳng giống y như khi còn làm sinh viên đại biểu đọc diễn văn những năm đại học kia.
Cậu không hối hận chuyện năm đó đồng ý lời theo đuổi của đối phương, cũng không hối hận ngay lần đầu người nọ cầu hoan liền chọn ở mặt dưới, chỉ là nghĩ cuộc sống vốn đã được suy xét cẩn thận đột nhiên thiếu đi một người, có chút mờ mịt mà thôi.
Đỗ Biệt Ly lúc ấy bình tĩnh đến đáng sợ, giương mắt hỏi hắn: “Visa làm xong rồi?”
Triệu Hàm Vũ giống như có chút lúng túng: “A Ly, em không cần như vậy...... Em chẳng phải là người hiểu tôi nhất sao, hẳn là biết chí hướng của tôi không đặt ở trong nước......” Em có thể đợi tôi được không?
Đỗ Biệt Ly gật đầu đánh gảy mấy lời lẩm bẩm của hắn: “Ân, cút đi.”
Hắn cảm thấy mình quay người đi cũng thực tiêu sái, không nghĩ lại nghe thấy người phía sau rống to mà chất vấn: “Đỗ Biệt Ly, ngươi luôn như vậy, một bộ dạng ai cũng chẳng để trong lòng, ngươi mẹ nó có phải là không có tim hay không a?”
Đỗ Biệt Ly đứng lại, cảm thấy tình cảnh này thật sự vớ vẩn đến mức buồn cười: rõ ràng mình mới bị là người vứt không thương tiếc, sao mà đối phương lại mang một bộ dạng y hệt oán phụ thất thân lại thất tâm.
Vì thế cậu nhanh chóng đi về phía đối phương, lưng thẳng giống y như khi còn làm sinh viên đại biểu đọc diễn văn những năm đại học kia.
Cậu không hối hận chuyện năm đó đồng ý lời theo đuổi của đối phương, cũng không hối hận ngay lần đầu người nọ cầu hoan liền chọn ở mặt dưới, chỉ là nghĩ cuộc sống vốn đã được suy xét cẩn thận đột nhiên thiếu đi một người, có chút mờ mịt mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook