Nhát Gan Là Thua
-
Chương 1-2
Thanh niên đầu cua cao lớn vác theo ba lô chất lượng thường thường bằng vải bạt đứng trước cổng trạm tàu thành phố Y, giống như đang đợi ai đó. Những người gần đó đến bắt tàu đều tránh không được mà liếc mắt nhìn người trẻ tuổi anh tuấn thân thể thẳng thắn khí chất đặc thù này một cái, hắn cũng không giận, còn cười cười nhìn đối phương, ngược lại khiến những người đó thấy ngượng ngùng mà tránh mắt đi.
Một lát sau, di động của thanh niên vang lên, hắn lấy từ trong túi quần ra một cái điện thoại di động đã lỗi thời vài năm, bắt điện thoại: “Uy, cha, con đã tới rồi...... Ôi chao, mẹ, mẹ đừng lo lắng, Đỗ ca chắc là sắp tan tầm rồi, lúc đó là con có thể vào nhà rồi a...... Không có, con không ngốc, sao có thể ngốc nghếch mà đứng đó chứ, bên này còn có ghế dựa a, mẹ đừng lo lắng......”
Anh trai bảo vệ bên cạnh nhìn hắn nửa ngày, hắn nhìn cũng không giống người xấu, nên cũng chẳng quản, bây giờ nghe hắn trợn mắt mà nói dối cha mẹ ở bên kia điện thoại, lại nghĩ đến mình lúc lễ mừng năm mới có ca trực mà không về nhà được, không khỏi có chút cảm khái.
Thành phố Y tháng 12 gió thổi mạnh, rất lạnh, bây giờ đã gần năm giờ, trời gần tối, nhiệt độ không khí cũng hạ thấp, người đi đường đã mặc trang phục mùa đông, thậm chí có người hơi sợ lạnh đều đã đội mũ choàng khăn cài bao tay, co lại thành một cục.
Anh trai bảo vệ nhìn thanh niên kia ăn mặc đơn bạc đứng cạnh đường, liền từ trong phòng an ninh ra gọi hắn: “Này, người anh em,vào trong phòng ngồi đi, bên ngoài lạnh quá rồi.”
Thanh niên nâng cổ tay nhìn đồng hồ, mới bốn giờ rưỡi, nghĩ thầm Đỗ Biệt Ly hẳn là còn chưa tan tầm, mình chờ ở bên ngoài cũng chẳng được gì, liền cảm ơn anh trai bảo vệ rồi vào trong phòng.
Phòng an ninh tường mỏng, lại không chắn gió, hệ thống sưởi hơi cũng không ấm, nhưng còn dễ chịu hơn gió lạnh như dao thổi bên ngoài. Thanh niên thở nhẹ một hơi, thả ba lô xuống chỗ anh trai bảo vệ chỉ, chà chà tay.
Anh trai bảo vệ cầm một cái ghế nhựa đến, bảo hắn ngồi xuống, sau đó hỏi hắn: “Cậu em, tới chỗ này tìm người a?”
Thanh niên gật đầu: “Phải, tìm người thân thích.”
Bảo vệ cười hắn: “Cậu tìm người thì đứng ngốc ở cửa trạm tàu cao tốc đó để mà làm gì? Không biết gọi điện thoại hỏi một tí chẳng phải là được rồi hay sao.”
Thanh niên ngượng ngùng sờ đầu: “Tôi sợ quấy rầy cậu ấy, nghe nói chuyện công việc của cậu ấy cũng thực bận rộn......”
Sáu giờ, Đỗ Biệt Ly vội vã hoàn thành chuyện trong công ty, khóa cửa ban công chuẩn bị về nhà. Cậu lái xe vào ga ra tiểu khu, đi lên thang máy mới nhớ mình còn có hàng chuyển phát nhanh chưa lấy, liền tiếp tục dằn chân lên mặt đất, đi đến trạm tàu cao tốc.
Cầm xong hóa đơn nhận hàng, cánh cửa văng ra phát ra một tiếng “Cùm cụp”, sau đó cậu như nghe thấy có người gọi mình, nghi hoặc mà nhìn chung quanh lại không thấy ai, liền làm xong việc đóng cửa lại chuẩn bị rời đi.
“Đỗ ca!”
Âm thanh lần này lớn hơn một chút nữa. Đỗ Biệt Ly nhìn theo hướng đó, thấy một thanh niên cao lớn mặc áo ba-đờ-xuy màu đen ở dưới ánh đèn đường, cười thực tươi mà nhìn cậu.
“Thật có lỗi, cậu là?” Đỗ Biệt Ly xác định mình không có ấn tượng gì với người này.
Thanh niên giống như có chút thất bại, tay cầm ba lô có chút hạ xuống, thân hình cao lớn thẳng tắp giống như vì những lời này của Đỗ Biệt Ly mà sụp xuống: “Em là Cố Quân a.”
Đỗ Biệt Ly tìm tòi trong đầu cả nửa ngày, mới tìm ra bóng dáng một người có tên như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc: “Cậu là — Hắc Oa?” Làm sao lại khác trước như vậy......
Cố Quân nghe thấy biệt hiệu mà mình đã không còn nghe rất lâu từ miệng đối phương, trong lòng cũng chẳng biết có tư vị gì: giống như khi tòng quân vài năm trước hậu tri hậu giác mà phát hiện ra tính hướng của mình, cũng nhớ lại khi phát hiện đối tượng mộng xuân lại là anh trai từ thành phố tới kia, khoảng cách giữa hắn và đối phương xa xôi đến như vậy, mà hiện giờ lúc thật vất vả mới tìm được người, người ta ngay cả tên của hắn cũng không nhớ.
Một lát sau, di động của thanh niên vang lên, hắn lấy từ trong túi quần ra một cái điện thoại di động đã lỗi thời vài năm, bắt điện thoại: “Uy, cha, con đã tới rồi...... Ôi chao, mẹ, mẹ đừng lo lắng, Đỗ ca chắc là sắp tan tầm rồi, lúc đó là con có thể vào nhà rồi a...... Không có, con không ngốc, sao có thể ngốc nghếch mà đứng đó chứ, bên này còn có ghế dựa a, mẹ đừng lo lắng......”
Anh trai bảo vệ bên cạnh nhìn hắn nửa ngày, hắn nhìn cũng không giống người xấu, nên cũng chẳng quản, bây giờ nghe hắn trợn mắt mà nói dối cha mẹ ở bên kia điện thoại, lại nghĩ đến mình lúc lễ mừng năm mới có ca trực mà không về nhà được, không khỏi có chút cảm khái.
Thành phố Y tháng 12 gió thổi mạnh, rất lạnh, bây giờ đã gần năm giờ, trời gần tối, nhiệt độ không khí cũng hạ thấp, người đi đường đã mặc trang phục mùa đông, thậm chí có người hơi sợ lạnh đều đã đội mũ choàng khăn cài bao tay, co lại thành một cục.
Anh trai bảo vệ nhìn thanh niên kia ăn mặc đơn bạc đứng cạnh đường, liền từ trong phòng an ninh ra gọi hắn: “Này, người anh em,vào trong phòng ngồi đi, bên ngoài lạnh quá rồi.”
Thanh niên nâng cổ tay nhìn đồng hồ, mới bốn giờ rưỡi, nghĩ thầm Đỗ Biệt Ly hẳn là còn chưa tan tầm, mình chờ ở bên ngoài cũng chẳng được gì, liền cảm ơn anh trai bảo vệ rồi vào trong phòng.
Phòng an ninh tường mỏng, lại không chắn gió, hệ thống sưởi hơi cũng không ấm, nhưng còn dễ chịu hơn gió lạnh như dao thổi bên ngoài. Thanh niên thở nhẹ một hơi, thả ba lô xuống chỗ anh trai bảo vệ chỉ, chà chà tay.
Anh trai bảo vệ cầm một cái ghế nhựa đến, bảo hắn ngồi xuống, sau đó hỏi hắn: “Cậu em, tới chỗ này tìm người a?”
Thanh niên gật đầu: “Phải, tìm người thân thích.”
Bảo vệ cười hắn: “Cậu tìm người thì đứng ngốc ở cửa trạm tàu cao tốc đó để mà làm gì? Không biết gọi điện thoại hỏi một tí chẳng phải là được rồi hay sao.”
Thanh niên ngượng ngùng sờ đầu: “Tôi sợ quấy rầy cậu ấy, nghe nói chuyện công việc của cậu ấy cũng thực bận rộn......”
Sáu giờ, Đỗ Biệt Ly vội vã hoàn thành chuyện trong công ty, khóa cửa ban công chuẩn bị về nhà. Cậu lái xe vào ga ra tiểu khu, đi lên thang máy mới nhớ mình còn có hàng chuyển phát nhanh chưa lấy, liền tiếp tục dằn chân lên mặt đất, đi đến trạm tàu cao tốc.
Cầm xong hóa đơn nhận hàng, cánh cửa văng ra phát ra một tiếng “Cùm cụp”, sau đó cậu như nghe thấy có người gọi mình, nghi hoặc mà nhìn chung quanh lại không thấy ai, liền làm xong việc đóng cửa lại chuẩn bị rời đi.
“Đỗ ca!”
Âm thanh lần này lớn hơn một chút nữa. Đỗ Biệt Ly nhìn theo hướng đó, thấy một thanh niên cao lớn mặc áo ba-đờ-xuy màu đen ở dưới ánh đèn đường, cười thực tươi mà nhìn cậu.
“Thật có lỗi, cậu là?” Đỗ Biệt Ly xác định mình không có ấn tượng gì với người này.
Thanh niên giống như có chút thất bại, tay cầm ba lô có chút hạ xuống, thân hình cao lớn thẳng tắp giống như vì những lời này của Đỗ Biệt Ly mà sụp xuống: “Em là Cố Quân a.”
Đỗ Biệt Ly tìm tòi trong đầu cả nửa ngày, mới tìm ra bóng dáng một người có tên như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc: “Cậu là — Hắc Oa?” Làm sao lại khác trước như vậy......
Cố Quân nghe thấy biệt hiệu mà mình đã không còn nghe rất lâu từ miệng đối phương, trong lòng cũng chẳng biết có tư vị gì: giống như khi tòng quân vài năm trước hậu tri hậu giác mà phát hiện ra tính hướng của mình, cũng nhớ lại khi phát hiện đối tượng mộng xuân lại là anh trai từ thành phố tới kia, khoảng cách giữa hắn và đối phương xa xôi đến như vậy, mà hiện giờ lúc thật vất vả mới tìm được người, người ta ngay cả tên của hắn cũng không nhớ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook