Tay Vạn Uyển bị kéo đau, Diệp Dực xuống tay hoàn toàn không biết nặng nhẹ. Lướt qua ánh mắt khác thường của khách, biểu tình của Diệp Dực hơi dịu đi, nhưng vẫn là xanh mặt mắt nhìn phía trước sải bước đi về phía trước.

Vạn Uyển lúc đó lo lắng cho hôn lễ, cũng không biết bây giờ Diệp Dực mắc phải bệnh gì, tức giận rồi hướng về phía cổ tay của anh cắn. Diệp Dực quay đầu lại nhìn cô, không biến sắc mà tăng thêm sức nắm, đẩy một cánh cửa bên cạnh ra rồi dẫn Vạn Uyển đi vào.

"Diệp Dực, anh làm gì thế?" Vạn Uyển xông tới mở cửa, Diệp Dực kéo mũ của cô không để cho cô được như ý.

Vẻ mặt Vạn Uyển đau khổ, "Em lại phạm lỗi gì à?" Vừa nói vừa lui tới cửa, Diệp Dực cũng không cản cô, nhưng lại bức cô dựa vào cửa, cho đến khi không còn không gian để lui về sau nữa.

Vạn Uyển lần trước đã nếm qua ngậm bồ hòn này rồi, còn kém một bước cuối cùng tạo thành vòng vây thì vội vàng ôm đầu từ phía dưới nách Diệp Dực chui ra ngoài.

Diệp Dực nhìn dáng vẻ ấy của cô, cơn giận một bụng biến mất hơn phân nửa, Vạn Uyển luôn có bản lãnh làm cho người ta không thể tức giận cô.

Vạn Uyển chuyển người cảnh giác nhìn về phía Diệp Dực, "Diệp đoàn trưởng, ngài cho nói một câu đi!"

"Ngồi xuống" Diệp Dực nhìn quanh gian phòng mới phát hiện đây là một phòng giữ đồ nhỏ, một hàng cây lau nhà trước mặt chỉ có một cái ghế gỗ nhỏ, Diệp Dực nắm quyền ho nhẹ, vẫn không che giấu được thanh âm mất tự nhiên, "Bị thương sao?"

Vạn Uyển không được tự nhiên mà đi về phía chỗ cái ghế, nâng váy ngồi lên trên ghế, chú ý tới ánh mắt của Diệp Dực có tránh né lại vội vàng kéo cổ áo lên, vị trí thật sự quá nhỏ đã vậy còn phải giẫm lên thanh ngang ở cái ghế ngồi, nghiễm nhiên vẻ mặt ra vẻ học sinh tiểu học nghe lời dạy bảo, "Em vì sao lại bị thương?"

"Xe bọn em đã xảy ra chuyện ở trên đường?" Diệp Dực vẫn không quen Vạn Uyển cùng mình nói về tình hình đặc biệt lúc ấy, cơn tức thật vất vả mới đè xuống lại vọt lên, ngữ điệu cũng trở nên cứng rắn, cho dù như vậy, động tác trên tay cũng không ngừng khoác một cái áo khoác cho cô.

Vạn Uyển thấy anh nói một hai câu liền tối mặt, trong lòng cũng không vui, tùy tiện run run bả vai cố ý khiến cho áo khoác rơi xuống mặt đất, "Trên đường bọn em đổi xe rồi" , nói xong còn cố ý quay lưng lại nhỏ giọng lầu bầu, "Bệnh thần kinh, hung cái gì chứ!"

Diệp Dực dĩ nhiên nghe thấy cô nói cái gì, mình cũng là có lời trong lòng, tình cảnh này, liền từ uất ức chưa từng có như thế, níu lấy mặt của Vạn Uyển quát một tiếng, "Nói chuyện đi, ngồi thẳng ngay ngắn cho anh!"

Vạn Uyển cũng không dám chậm trễ, lập tức khép hai chân lại hai tay để trên đầu gối, ngước đầu nhìn về phía Diệp Dực.

Cứ như vậy trên cao nhìn xuống đối mặt, trong đầu Diệp Dực lại hiện lên nội dung lúc tù binh học bổ túc, địa điểm, ánh đèn, độ ẩm cùng vị trí bên trong phòng, mà tư thế ngồi này của Vạn Uyển hoàn toàn không lợi cho cô, đây cũng là điều khiến cho Diệp Dực từ trước đến giờ quen với vị trí chỉ huy có chút hưng phấn, theo bản năng, cứ như vậy mà cẩn thận quan sát mỗi một động tác nhỏ của Vạn Uyển, hơi hí mắt và hỏi, "Còn che giấu cái gì?"

Vạn Uyển quả thật che giấu một chuyện nhỏ, bị Diệp Dực tóm lấy lại còn nói thẳng như vậy thì lập tức chột dạ, hốt hoảng nhìn chung quanh, "Làm gì vậy, bên ngoài hôn lễ đã bắt đầu, thiếu người!"

Diệp Dực nói trong lòng cũng không phải là hôn lễ của anh, dĩ nhiên không nóng nảy, nhấn khóa cửa tiếp tục thẩm vấn, "Thiếu ai cũng không thiếu em, hư việc nhiều hơn là thành công. Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị."

Vạn Uyển mắt nhắm lại, cũng nói trong lòng chết sớm chết muộn đều bị anh phát hiện , "Lúc em lên lầu vấp ngã, cùi chỏ trầy da."

Ánh đèn trong phòng cất giữ tương đối tối, bị Vạn Uyển nói như thế Diệp Dực mới giật mình nhìn một mảng trầy nơi khuỷu tay của cô, chắc là lúc té ngã đúng lúc trên đất có vật bén nhọn, trừ trầy da bên ngoài còn có vết cắt rõ ràng, không sâu lắm, mấy vết nhỏ cũng để lại chút máu, bây giờ đã đọng lại thành miếng máu nhỏ.

Diệp Dực híp hai mắt lại, môi mím lại thành một đường.

Cửa đột nhiên bị bên ngoài mở ra, khuôn mặt Mạc Nhất đắc ý giơ chìa khóa lên thấy một màn mập mờ như vậy lập tức đóng cửa lại oanh, sau khi đóng lại mới phát hiện ra mình cũng bị nhốt ở bên trong.

Vạn Uyển thấy Lý Mạc Nhất tiến đến thì rất vui, vội đứng lên nhào qua phía cô ấy, "Mạc Nhất, chúng ta nhanh đi đến bên Lộ Lộ!"

Lý Mạc Nhất không động đậy, bởi vì cô thấy được vẻ mặt Diệp Dực tức giận, giống như hơi sợ mà đẩy tay Vạn Uyển ra.

Diệp Dực tức giận không vì cái gì khác, chỉ vì trong nháy mắt thấy Vạn Uyển đứng dậy và cùi chỏ chà lên bên cạnh tường nên đau và rụt vai đã cảm thấy không nhịn được nữa, "Em lúc nào thì mới có thể nâng cao trí thông minh một chút?"

Thanh âm rất lớn, ngay cả đồng chí Đồng Niệm đi theo Lý Mạc Nhất tìm tới cũng sợ tới mức dừng bước, sững sờ mà lui về sau hai bước vẻ mặt đau khổ nhìn về phía chú rễ cũng đang kinh ngạc.

Vương Nghĩa Dương lễ phép gõ cửa, đưa tay kéo Mạc Nhất ra ngoài. Vạn Uyển cũng không nghĩ đến bên ngoài đứng đầy người như thế, mình bị Diệp Dực rống lên như vậy thật mất mặt, trong lòng nhất thời bực bội, cũng bất chấp Diệp Dực có còn kéo mình hay không, đâm đầu đẩy anh xông ra ngoài.

Vương Nghĩa Dương muốn kéo cũng không dám đưa tay, Lộ Ninh ôm ngực cười nhạo nhìn Diệp Dực, "Diệp đoàn trưởng, cảm giác kinh ngạc như thế nào?"

Lộ Ninh thân là đại tiểu thư Lộ gia, làm một bữa tiệc cưới là xa hoa cùng tận.

Vạn Uyển và Lý Mạc Nhất đứng ở khe hở phía sau đài chờ cô dâu ra sân vội vàng kiểm tra áo cưới cùng đồ trang sức của Lộ Ninh lần cuối, lấy bảo đảm cô ấy có thể ở trạng thái tốt nhất làm kinh ngạc toàn hội trường.

"Ít nhất không được giống như bộ dạng nhà giàu mới nổi" Lộ Ninh nhón chân lên vừa cùng Vương Nghĩa Dương đeo caravat lần nữa vừa châm chọc, ánh mắt lại luôn trông ra bên ngoài cửa.

Vương Nghĩa Dương nhỏ giọng thở dài, "Mẹ còn chưa tới sao?"

Lộ Ninh cắn môi dưới, "Không đến cũng không sao, em không lạ gì bà ấy!"

Vạn Uyển biết Lộ Ninh là thật lòng quan tâm cha mẹ có mặt hay không, từ một động tác nhỏ của cô ấy, là người sáng suốt cũng nhìn ra được.

Mạc Nhất bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển, nhìn thấy cô mất hồn cũng không yên lòng, giật nhẹ làn váy của cô và nhỏ giọng hỏi, "Uyển Nhi, cậu còn ổn đó chứ?"

Vạn Uyển gật đầu một cái, cố ý tránh né ánh mắt hỏi thăm của Mạc Nhất. Mạc Nhất vỗ váy của Vạn Uyển, "Thấy bộ dáng cậu như vậy cũng biết không cứu được, chuyện còn lại giao cho mình đi!"

Mạc Nhất tiếp nhận vị trí của Vạn Uyển, đứng ở phía sau Lộ Ninh.

Trước sân khấu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cửa phía sau màn được bên trong đẩy ra, ánh sáng lung linh.

Vạn Uyển híp mắt nhìn về phía Lộ Ninh, áo cưới trắng tinh mạ lên một tầng kim loại, cằm nhọn xinh xắn, dáng vẻ nhanh nhẹn xinh đẹp, Lộ Ninh ở trong trí nhớ cho tới bây giờ đều là hình tượng đại tiểu thư ngang ngược không quan tâm không buông tha người, dáng vẻ giá trị hơn một tỷ chẳng biết xấu hổ gạt được người cổ hủ cũng dụ dỗ được trẻ con, giống như một người thoáng qua có vẻ không lưu ý, cô ấy sẽ làm vợ người rồi.

Lộ Ninh cười kín đáo mà đoan trang, nhưng mà Vạn Uyển biết, nụ cười như vậy chính là vui vẻ mà cô ấy phát ra từ nội tâm.

Cô dâu chú rể đứng ở giữa thang treo tiếp nhận chỉ định chụp hình của truyền thông, Vạn Uyển và Mạc Nhất hai người hòa vào trong đám người. Trên thang treo tầm mắt rất tốt, Vạn Uyển liếc mắt liền thấy Diệp Dực mặc quân trang, lạnh nhạt đứng ở trong đám người, các vị khách mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng đi qua đi lại, thấy Diệp Dực cũng sẽ dừng bước lại hàn huyên, Diệp Dực dường như không cảm thấy hứng thú, trừ thỉnh thoảng chuyển bước chân gần như đều là một mình Đồng Niệm trả lời. Vạn Uyển không dám nhìn thẳng anh, lại có thể cảm thấy ánh mắt của anh chưa bao giờ rời khỏi mình, nóng bỏng mà lại khó suy đoán.

"Uyển Nhi, đừng nhìn nữa, chú ý máy thu hình." Lý Mạc Nhất cũng xuất thân là đại gia, trường hợp như vậy trừ cô dâu chú rể của hôn lễ, có chút mập mờ là ống kính sẽ chụp lấy và cũng sẽ là tựa đề ở trang đầu.

Vạn Uyển cúi đầu, ở dưới sự hướng dẫn của Mạc Nhất theo danh sách ban đầu bố trí từng việc xong thì đi theo cô dâu chú rể mời rượu.

Lộ Ninh mang em bé nên không thể uống rượu, muốn bảo đảm bên ngoài không phát hiện chuyện này, phương pháp bảo đảm nhất chính là phù rể dâu phụ chủ động ngăn cản rượu. Vương Nghĩa Dương thấy Lý Mạc Nhất dẫn Vạn Uyển tới, yên tâm mà mang theo hai phù rể đi đến khu vực dường như khó đối phó nhất.

Lộ Ninh cũng không vội mời rượu, kéo hai cô gái đến góc tường làm ảo thuật lấy ra hai cặp giày da dê đáy bằng, "Mau thay đi, mang giày cao gót sau đó uống rồi ngã một cái, hiểu chưa!"

"Tửu lượng của mình là di truyền gia tộc" Mạc Nhất cười vui vẻ, "Ngược lại Uyển Nhi, đến lúc uống say, anh Diệp có thể đen mặt không?"

Lộ Ninh liếc mắt, "Vạn Uyển chính là phải uống nhiều gan mới lớn!"

Lộ Ninh cũng không đi đường vòng, một sảnh mười mấy bàn, Mạc Nhất hoàn toàn ở dưới tình huống không chọn người nước tới đấp đất chặn binh tới tướng đỡ, uống đến nỗi như nước lã. Lộ Ninh cho Vạn Uyển một ly đầy rượu nho, mình cầm ly Sprite, anh một hớp tôi một hớp, hoàn toàn chính là đứng ở phía sau Mạc Nhất làm trang trí.

"Như thế nào Lộ Lộ? Mình trâu bò chưa ~" Mạc Nhất uống rất hưng phấn, bưng một ly rượu đỏ lắc lắc khoe khoang. Lộ Ninh tràn đầy tán thưởng vỗ vỗ đầu của cô ấy, đầu nhìn lệch một chút, giảo hoạt trong mắt không thể giải thích, "Được rồi, hôm nay biểu hiện rất tốt, nghỉ ngơi một chút thôi."

Vạn Uyển vội vàng buông xuống nước nho uống nửa ngày trong tay, quệt quệt mồm, "Vậy mình đến đây."

Lộ Ninh cười còn gian trá hơn hồ ly, "Được, cậu tới ~"

Vạn Uyển thấy người một bàn liền hối hận.

Một bàn tám người, Vạn Uyển chỉ biết hai trong đó, Diệp Dực và Đồng Niệm.

"Lâm trận chạy trốn à?" Lộ Ninh che miệng cười, kéo Vạn Uyển rồi rót rượu, "Diệp đoàn trưởng đoàn 108, hai người biết nhau chứ."

Một bàn người gần như đều là cán bộ quân khu, ít nhiều gì cũng nghe nói qua danh tiếng của Diệp Dực, nhân tiện đó cũng đã biết tin đồn tình cảm, đột nhiên thấy Vạn Uyển còn chưa có nhận ra, lại nghe Lộ Ninh nói như thế thì suy nghĩ một chút đã hiểu ra.

"Vậy mau đi, thừa dịp hôn lễ Vương tham mưu mượn chút không khí vui vẻ!"

"Diệp đoàn trưởng thật may mắn, cô gái thanh tú như vậy "

Mấy người mấy câu nói, Vạn Uyển không uống cũng không được, lần lượt một ly rượu lại một ly, Diệp Dực cũng không ngăn cản, ngồi ở tại chỗ nhìn cô uống một ly rồi một ly từ từ say.

Đồng chí Đồng Niệm tâm địa tốt, mắt thấy em gái Vạn cứ bị chuốc như vậy, rót tràn đầy một ly rượu hộ giá, mới vừa đứng dậy ly rượu liền bị Diệp Dực chặn lại ở giữa không trung.

Diệp Dực đẩy cái ghế ra đứng lên, không chút để ý mà giơ rượu lên, "Không cùng tôi uống một chén?"

Vạn Uyển không thắng tửu lực, ngẩng đầu nhìn Diệp Dực thấy rất nhiều lớp, mơ hồ nhận lấy rượu, giống như uống sạch không chừa lại, đỡ bả vai Mạc Nhất chỉ có thể nhìn nụ cười như có như không của Diệp Dực.

Người điều khiển chương trình tìm được cô dâu, nói các cô gái độc thân đã đứng ở vòm hoa chờ nhận hoa cô dâu ném.

Lộ Ninh lúc này mới đưa tay cầm lấy ly rượu trong tay Vạn Uyển thuận tay đưa cho Mạc Nhất, "Tôi mang theo hai dâu phụ đi làm việc chính rồi." , lúc gần đi vừa kéo Vạn Uyển vừa ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, "Phái nam độc thân đứng xem cũng rất náo nhiệt."

Lộ Ninh thích Tulip, vòm hoa khổng lồ đều dùng Tulip màu xanh lam ghim thành, mị hoặc diễm lệ. Vợ chồng mới cưới tay nắm tay đứng ở vòm hoa , Lộ Ninh thay một bộ màu xanh da trời thành bộ lễ phục lộ lưng, đưa lưng về phía các cô gái hưng phấn len lén nói bên tai Vương Nghĩa Dương, "Thấy Vạn đại ngốc đứng đâu không?"

Vương Nghĩa Dương đẩy đẩy mắt kiếng, "Hướng bảy giờ, dự đoán gió 3. 4-5. 4 thước / giây" Vừa nói vừa cầm tay Lộ Ninh hướng bên trái một chút, nhẹ nhàng dùng lực ném hoa cô dâu ra.

Vạn Uyển vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hoa cô dâu từ bầu trời hạ thẳng xuống đỉnh đầu của mình, theo bản năng đưa tay nhận lấy.

Lộ Ninh ngoắc ngoắc đầu ngón tay bảo phụ tá đem mạch tới, một đôi mắt phượng cười híp thành một đường ngang, hướng về phía vẻ mặt mờ mịt của Vạn Uyển, "Cầm hoa cô dâu, trong lòng có kích động gì cứ nói đi"

Vạn Uyển nghiêng đầu liền đối diện với Diệp Dực đứng ở trên bậc thang bên trái.

Quân trang thẳng thớm, khóe miệng chứa đựng nụ cười, tất cả đều đang kêu mình chạy nhanh qua. Vạn Uyển tuân theo sai khiến trong tiềm thức, cầm hoa cô dâu say lảo đảo đi tới, trên đường đụng người cũng hoàn toàn không quan tâm, bộ dạng say rượu đỡ vòm hoa bên cạnh ổn định đứng trước mặt ở Diệp Dực, "Thủ trưởng!"

Diệp Dực nén cười, nghiêm trang gật đầu, đổi thế đứng lại dễ dàng thấy rõ gò má ửng hồng của Vạn Uyển, "Chú ý hình tượng."

Vạn Uyển uống rượu vào thì can đảm cực kỳ lớn, đưa móng vuốt cào ngực của Diệp Dực, "Anh hung ác, anh cố chấp!" Lời nói tương đối kích động, thiếu chút nữa liền rơi xuống bậc thang. Thật may là ở phía sau có một cô gái đỡ cô, Vạn Uyển ngây ngô mà quay đầu lại nói cảm ơn, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Dực rồi dứt khoát đưa tay câu lên cổ của anh, ngay cả hoa cô dâu cũng không cần,

"Diệp Dực, em thích anh, rất thích, rất thật lòng! Chỉ cần anh không hung ác với em, có thể thích hơn! Như thế nào, được hay không?" Vạn Uyển hắng giọng hướng về phía Diệp Dực trên bậc thang rống, khí thế mười phần, giọng nói rõ ràng.

Diệp Dực vẫn là không nhịn được vui vẻ tản ra từ đáy lòng, toét miệng tiến lên một bước ôm Vạn Uyển, vui vẻ nhiều hơn kinh ngạc ở trong mắt, thấp giọng hướng dẫn từng bước, "Lớn tiếng hơn nữa đi."

Vạn Uyển trong nháy mắt bị đèn flash không ngừng lóe lên làm cho mắt mở không ra, che mắt chôn vào trong ngực Diệp Dực, "Diệp Dực, anh cũng yêu thích em chứ! Thành thật nói đi, em không ngại!"

Diệp Dực thuận thế ôm eo của Vạn Uyển, xoay ngang bế cả người cô lên, vừa đi vừa cúi người nói ở bên tai cô, "Em biết từ trước đến giờ anh không cho em hối hận. Người đến rồi, thì sẽ không thả."

Ngoại truyện

Vạn Uyển mang thai.

Ngay cả Diệp Dực là người cẩn thận như vậy mà cũng không có phát hiện, Vạn đại ngốc thì càng không biết.

Cho đến khi lính mới bác sĩ Vạn đang khám bệnh ngửi được một tô mì thịt bò to mà thân nhân bệnh nhân mang tới, thì cổ họng chua xót rồi phun đầy bàn truyền nước biển mới, bị Tiếu Tồn Chi vừa vặn đi qua vội kéo tới giữ lấy rồi bắt mạch.

"Mình không có ăn trộm kem trong tủ lạnh, theo lý mà nói sẽ không mắc bệnh bao tử đâu!" Phản ứng đầu tiên của Vạn Uyển là nghĩ đến tình cảnh tối ngày hôm qua người nào đó niêm phong tủ lạnh, buông tay bày tỏ vô tội.

Tiếu Tồn Chi nhíu mày một cái, nhìn về phía ánh mắt của Vạn Uyển bất đắc dĩ đến tuyệt vọng, "Vạn Uyển, mình cảm thấy cậu đúng là hết thuốc chữa."

Vạn Uyển liếc mắt, đối với đánh giá của anh ấy chẳng thèm ngó tới, "Cậu mới hết thuốc chữa, cả nhà cậu cũng hết thuốc chữa." Nói xong cũng thu dọn dụng cụ khám bệnh của mình, nắm áo khoác trắng đi lên lầu.

Tiếu Tồn Chi nhìn cô vợ nhỏ của mình đang khéo léo chích cho bệnh nhân, đột nhiên cảm thấy chuyện may mắn như thế đúng là kỳ diệu, có một bà xã tỉnh tâm là chuyện tích đức cỡ nào.

Thuận tay gọi một cú điện thoại cho Lý Mạc Nhất, đi thẳng vào vấn đề, "Anh mới vừa xem qua, là hỉ mạch, có lẽ là hơn một tháng."

Mạc Nhất hét lên một tiếng, cúp điện thoại, thuận tay bấm cho Lộ Ninh, bên đầu điện thoại kia là thiếu niên Vương Mạo Mạo nghe điện thoại, "Mẹ nuôi ~ mẹ con đang đắp mặt nạ, có chuyện gì nói với con."

"Mạo Mạo, nói với mẹ con mẹ nuôi hai mang thai rồi."

Mạo Mạo ai một tiếng, cúp điện thoại, chán ngán mà tiến tới trước mặt Lộ Ninh, "Mẹ, mẹ nuôi hai có em bé."

Lộ Ninh cười nhạo một tiếng, vớt điện thoại di động lên bấm điện thoại của ông xã, "Vương Nghĩa Dương, nối điện thoại cho đoàn 108, nói đoàn trưởng phu nhân có tin vui."

Một phút đồng hồ sau, điện thoại phòng đoàn trưởng đoàn 108 vang lên, Đồng Niệm liếc mắt nhìn đoàn trưởng đại nhân đang vùi đầu tính toán tỷ số quân diễn thương vong, yên lặng tiếp nhận điện thoại, ba giây sau hóa đá.

Diệp Dực nghe bên kia một lúc mà không có động tĩnh gì, thì kỳ quái mà ngẩng đầu lên, "Thế nào?"

Đồng Niệm hốc mắt đã đỏ, chuyện này thật tốt, tiểu đoàn trưởng chọn thời gian tốt, mùa đông năm nay huấn luyện dã ngọai khẳng định cực kỳ hạnh phúc.

"Đoàn trưởng, tôi trả lại cho ngài nhũ danh đứa nhỏ mà ngài viết xong trước đó, bây giờ có thể dùng."

Năm phút sau.

Nhà để xe đoàn 108 lái ra một chiếc Jeep, lái ra ngoài bằng tốc độ kinh người.

Vạn Uyển nhận được điện thoại nói Diệp đoàn trưởng ở dưới lầu bệnh viện đã cảm thấy có gì đó không đúng, tối ngày hôm qua bởi vì không có giặt vớ mà phạt đứng tư thế quân đội, hôm nay lại muốn thế nào đây!

Diệp Dực sắc mặt rất thối, Vạn Uyển cách rất xa cũng có thể quan sát được tâm tình của anh có chút kỳ lạ, không thể nói tức giận, nhưng mà cũng không được tốt.

"Đồng chí thủ trưởng, tới buổi trưa hôm nay em cũng không có đụng vào kem." Vạn Uyển tiến lên trước ở trong ngực Diệp Dực xoa hai cái lấy lòng anh.

Theo như bình thường, trước khi cô đến gần thì Diệp Dực đã kéo ra xa, hôm nay lại khác thường không có lấy lý do chú ý tác phong quân nhân không cho Vạn Uyển hồ đồ.

"Vạn Uyển, con trai gọi là Thương Thương đi" Diệp Dực ôm Vạn Uyển vào trong một góc, do dự một lúc mới nói ra.

Vạn Uyển kể từ sau khi kết hôn cùng Diệp Dực thì lối suy nghĩ cũng nhanh nhẹn hơn, kết hợp với hành động kỳ lạ vừa rồi của Tiếu Tồn Chi và hiện tại mặt Diệp Dực thối, lén lén lút lút đưa tay bắt mạch cho mình, họat mạch. Ấn xuống lưu lợi, tròn tròn như ấn viên bi. Nhất thời mình cũng vui vẻ, "Em cảm thấy gọi Xú Xú hay!"

Diệp Dực sửng sốt một chút, vốn là muốn mở miệng phản đối, liếc mắt nhìn bụng Vạn Uyển, đành tự giác ngậm miệng lại, "Có. . . . . . Có thể"

Vạn Uyển càng vui vẻ hơn, "Về sau vớ em chất đống cho anh về nhà giặt"

Diệp Dực hít sâu một hơi, "Đặt ở trong giỏ xách"

"Quả cam phải lột sạch em mới ăn!"

"Được"

"Không ăn cá, uống canh cá"

"Trừ mùi tanh thì phải ăn"

"Hử? !"

Diệp Dực: ". . . . . . . . . . . . Được"

Vạn Uyển cứ như vậy thoải mái vượt qua ngày lạ thường. Tần số Diệp Dực về nhà rõ ràng tăng lên, Vạn Uyển mỗi lần từ bệnh viện trở về đều có thể nhìn thấy người nào đó mặc tạp dề ở trong phòng bếp tiến hành chiến đấu từng binh sĩ, hơn nữa nghiêm túc cấm chỉ vô luận địch quân có sách lược hợp tác.

Lần thứ tư Diệp Dực từ phòng bếp bưng món ăn trong tay đi qua phòng khách thì cũng đã không chịu được bộ dạng Vạn Uyển chỉ mặc cái áo mỏng nằm sấp trên ghế sa lon xem ti vi, "Vạn Uyển!"

Vạn Uyển đang xem tiết mục giải trí, cười đến rơi nước mắt, ha ha ha ha mà lắc lắc thân thể quay đầu, "Làm gì!"

Diệp Dực đột nhiên nhớ tới hôm nay nấu canh cá, khiển trách đã chuẩn bị xong từ bờ môi thu về, "Bên tay trái góc 60° có cái áo bông, mặc thêm."

Vạn Uyển bĩu môi, máy sưởi ấm trong phòng đã đủ nóng rồi, mặc một cái nữa chẳng phải là nóng chết người sao, lập tức lấy danh hiệu Tiểu Tổ Tông phản kháng, "Con trai của anh ngại nóng, nhiều lần kháng nghị rồi, thân là cha mẹ người ta điểm này yêu cầu hay là phải thỏa mãn!"

Diệp Dực nhíu mày, khóe miệng chứa đựng nụ cười liếc mắt nhìn bụng Vạn Uyển, "Vậy được, không mặc áo bông thì tối nay phải phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp."

Vạn Uyển gật gù đắc ý suy nghĩ một chút, dường như hôm nay không có chuyện gì có thể khiến cho Diệp Dực chiếm được tiện nghi, vì vậy vô cùng phối hợp gật đầu, "Không thành vấn đề! Anh nói cái gì, em làm cái đó!"

Diệp Dực quay đầu đem món ăn trong tay đặt vào phòng ăn sau đó thuận tay mở tấm sưởi ấm trong phòng ăn ra, Vạn Uyển đang đắc ý , dứt khoát chân không lạch cạch vào phòng ăn, "Ông xã, chúng ta ăn cơm thôi!"

Diệp Dực cười cực kỳ dịu dàng, "Ừ, canh cá trích củ cải, hôm nay trừ phi uống thấy đáy, cũng đừng ra khỏi phòng bếp."

Vạn Uyển: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương