"Được!" Thư Nhan tự nhiên biết hắn nói phụ mẫu thân sinh của Trần Đại Dũng ở nông thôn, "Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, huống chi ta đây xinh đẹp như tiên! Đương nhiên càng muốn đi bái kiến !"

Trần Đại Dũng nhếch miệng cười, "Cha mẹ nhìn thấy nàng, chắc chắn sẽ rất vui mừng ! Nhưng mà ngàn vạn lần nàng đừng nói cho họ biết nàng là yêu hồ đó!"

Thư Nhan giận dữ nói : "Thì ra mấy ngày nay rầu rĩ vì chuyện này! Sao thế! Sợ ta dọa sợ cha mẹ chàng sao! Hừ! Ta càng muốn giấu đầu lòi đuôi dọa bọn họ!" Dứt lời, lộ ra cái đuôi lông đỏ như lửa vẫy trên người Trần Đại Dũng.

Trần Đại Dũng bắt được, Thư Nhan cười hì hì, thuận thế ngồi vào trong lòng hắn.

"Ta biết, chẳng qua nàng hung dữ, nhưng tâm địa rất tốt! Sẽ không hù dọa cha mẹ đâu!"

Thư Nhan làm nũng cong người trong lòng hắn, "Ta sẽ không! Ta càng muốn dọa bọn họ! Hì hì, cũng chỉ có đồ ngốc như chàng mới cho rằng tâm địa ta tốt!"

"Ta thú thê tử, đương nhiên là tốt nhất! Chuyện kia, còn nữa. . . . . ."

"Cái gì? Đừng có dông dài ! Còn có chuyện gì? Muốn ta hiếu thuận nhạc công nhạc mẫu sao!”

"Ta. . . . . ." Trần Đại Dũng nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, "Ta. . . . . . Thích nàng!"

Thư Nhan ngơ ngác, khi nào đồ ngốc này lại nói lời ngon tiếng ngọt chứ ! Chẳng qua, trong lòng rất ấm áp ! Ba chữ vô cùng đơn giản từ trong miệng hắn nói ra, cùng trong miệng thư sinh dịu dàng nghe qua không giống nhau! Chân thành đến mức khiến cho người ta cảm động!

"Ta cũng biết bây giờ nàng thích ta! Dù nàng thích ta bao lâu! Đời này ta chỉ thích nàng ! Nàng thích ta một ngày, ta sẽ vui vẻ một ngày, nếu đến lúc đó, nàng không thích ta, ta cũng sẽ không trách nàng! Một năm cũng được, mười năm cũng thế, dù là bao lâu, nàng đều là thê tử của ta!"

Tim Thư Nhan đập mạnh và loạn nhịp, lông mi dài run rẩy, ánh mắt khôi phục vẻ phức tạp ngắm nhìn hắn, "Thì ra hôm đó, chàng đã nghe rõ ta và Lâm đ*o trưởng nói chuyện!" Hóa ra, đây cũng là nguyên nhân những ngày gần đây khiến hắn nhíu mày suy tư.

Thiên kiếp của nàng vẫn chưa chấm dứt ——đúng là trước kia nàng cực kỳ khinh thường tình cảm! Có lẽ mười năm, có lẽ hai mươi năm, sẽ bị phát hiện, đến lúc đó bỏ qua phần nhân duyên này, hay liều chết chống đối với ông trời, nàng không dám nói chính xác! Nàng có thể tính toán số mệnh của người khác, nhưng nàng không suy tính được số mệnh của mình. Có lẽ chỉ qua vài năm, tình cảm của nàng với hắn sẽ phai nhạt!

Có thể vĩnh viễn yêu một người sao? Có thể vì hắn mà liều mạng sao? Có lẽ nàng làm được, có lẽ không làm được! Nhưng giờ phút này, nàng yêu người này ! Nam tử trước mặt bề ngoài thật thà, nội tâm chất phác, thật ra cũng bình thường như những người khác! Dù sao đi nữa quý trọng người trước mặt mới là tốt nhất! Ít nhất giờ phút này nàng có thể xác nhận, yêu hồ nàng thật sự thương hắn, cũng tin tưởng hắn dùng hết cả sinh mệnh yêu nàng, giống như lúc hắn tự tin nói rằng nàng cũng thích hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương