Ừ, đúng vậy!"

"Tốt lắm! Bắt đầu từ bây giờ, chàng đi đường Dương Quan, ta qua cầu Độc Mộc, chàng không còn là nam nhân của ta, ta cũng không còn là thê tử của chàng!"

Trần Đại Dũng vội la lên: "Nàng, nàng lại nuốt lời! Mới hôm qua muốn làm thê tử của ta!”

Thư Nhan nghiêm mặt, xoay người, cho dù Trần Đại Dũng nói gì nữa cũng không đáp lại. Trần Đại Dũng gấp đến độ chân tay luống cuống, bỗng dưng bừng tỉnh hiểu ra vỗ đầu, lấy một túi gấm trong ngực mở ra, sau khi xem xong, mừng rỡ ngẩng đầu, gọi Thư Nhan: "Ta nói, ta nói cho nàng, nàng đừng tức giận !" Hắn chuyển tới trước mặt Thư Nhan, "Lâm đại ca, hắn nói, chỉ cần ta giả vờ thích thành thân, cuối cùng nàng sẽ khiến Lý gia từ hôn!"

Ánh mắt Thư Nhan chợt lóe, nhíu mày hỏi: "Lâm đại ca gì? Người này là ai? Làm sao chàng quen biết ?"

"A. . . . . ." Bối rối nắm tóc, nhiều vấn đề như vậy! Lắc đầu, vẫn còn hơi say, "Lâm đại ca chính là Lâm đại ca! Ngày đó ta đi chùa gặp hắn, hắn liền nói cho ta biết biện pháp này!"

Thư Nhan tức giận nói: "Một người không quen biết, hắn nói cái gì, chàng liền tin tưởng, không sợ hắn sẽ làm ta bị thương sao!"

"Ta biết! Từ nhỏ ta đã quen Lâm đại ca ! Hắn còn cứu cha ta một mạng! Lâm đại ca sẽ không hại người! Hắn là người tốt!" Hắn lớn tiếng phản bác.

Trong lòng Thư Nhan thầm nghĩ, thật là lợi hại! Là ai chứ? Có thể tính trước tâm ý của hắn! Hay là đối phương có thể nhìn thấu tính mạng của nàng? Có lẽ là người đó tu luyện thành tiên, cố ý đến chỉ điểm cho Trần Đại Dũng ! Không xong! Nàng là yêu, hắn là người! Cái gọi là yêu và người không thể chung đường, phạm vào thiên giới! Nếu là tiên! Không chia rẽ đã là từ bi, sao có thể giúp đỡ!

Nếu là người? Đạo hạnh tu luyện cao thế nào, cũng không tầm thường ! Chẳng qua người tu luyện lại càng không nói những thứ này với Trần Đại Dũng ! Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra? Đối phương là địch hay là bạn! Hay là có âm mưu khác?

Trong nháy mắt đang muốn tìm Trần Đại Dũng hỏi chuyện, đã thấy tên ngốc kia dựa vào gốc cây liễu bên hồ nước, đã sớm ngáy to ngủ rồi.

Thư Nhan tức giận đi lên trước, đang muốn đá hắn mấy đá, mũi chân chạm đến lồng ngực của hắn thì bỗng dưng dừng lại ! Chậm rãi ngồi xổm người xuống, ánh mắt ôn nhu quan sát gương mặt Trần Đại Dũng ngủ say.

Gương mặt Trần Đại Dũng thật thà ngay thẳng, bởi vì say rượu nên nhuộm một tầng màu đỏ, khóe miệng khẽ cong lên. Xem ra là đang trong mộng đẹp! Đôi mắt đen bóng nghiêm túc kia đã nhắm lại, giờ phút này gương mặt hắn ngủ lại hồn nhiên giống trẻ con!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương