Thư Nhan tự nhiên đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, vốn muốn nổi giận, nhưng thấy ánh mắt trốn tránh, bộ dạng ngượng ngùng không thôi, lại muốn trêu chọc hắn, nở một nụ cười xinh đẹp nói: "Đúng vậy! Ta trị thương cho ngươi như vậy đó !"

Trần Đại Dũng xấu hổ đỏ mặt, "Này, này. . . . . . Ta làm sao mà biết! Ta. . . . . . Không nhìn thấy! Không tính!"

"Phốc!" Thư Nhan không thể nhịn cười ha ha.

"Thiếu gia! Bắt lấy hồ ly tinh ! Bắt lấy hồ ly tinh !" A Phú vừa thở hồng hộc vừa chạy vào, cũng chẳng để ý lễ tiết, dù sao Trần Đại Dũng cũng chưa bao giờ so đo những chuyện phiền phức này. Hắn đờ người nhìn cảnh cửa trong chốc lát, hắn nhớ rõ ràng vừa mới khóa cửa lại! Dĩ nhiên có thể không để ý đến yêu hồ, nhưng, vô thức so sánh, dáng người A Phú chỉ cao tới bả vai hắn, sức lực thì rất mạnh! Cánh cửa bị hắn đâm thủng rồi.

"Thiếu gia! Bắt được hồ ly tinh rồi!"

"Ừ!" Trần Đại Dũng gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến Thư Nhan còn ở trong phòng, hỏng rồi đã bị A Phú nhìn thấy! Sợ tới mức vừa đi vừa nhìn bên trái, không có! Phù! Buông lỏng người, nàng trốn rồi.

"A Phú, các ngươi. . . . . . A a a!" Ánh mắt lơ đãng nhìn bên phải, Thư Nhan! Nàng. . . . . . Nàng đang ngồi vững vàng ở đầu giường!

"Thiếu gia! Người làm sao vậy?" A Phú hoảng sợ, cũng nhìn hướng bên kia!

"A. . . . . ." Lần này Trần Đại Dũng càng há hốc mồm! Xong rồi!

"Thiếu gia! Người. . . . . ." A Phú mạc không hiểu nhìn Trần Đại Dũng, lại nhìn đầu giường trống rỗng, chẳng lẽ thiếu gia trúng tà rồi, nhưng mà không phải đã bắt được hồ ly tinh rồi sao?

"Ngươi không nhìn thấy. . . . . ." Yêu hồ kia đang cười ha ha với hắn, giống như đang cười nhạo hắn.

"Thấy cái gì?"

"A. . . . . . Không có gì! Ngươi nói đã bắt được hồ ly tinh ! Thật sự bắt được? Mau dẫn ta đi xem!" Trần Đại Dũng hiếm khi nói dối, bởi vì hồ ly tinh thật sự rõ ràng đang ngồi ngay đầu giường của hắn! Cả người cũng không được tự nhiên, "Mau. . . . . . Đi mau lên!"

A Phú mang theo thiếu gia đi tới phía sau hoa viên, "Thiếu gia! Ở chỗ này!" Hắn hét lên, "Mau tránh ra! Mau tránh ra! Thiếu gia đến! Thiếu gia đến!"

Nơi này đã bị một đám người vây quanh, nghe được tiếng A Phú thét to đều tránh ra, Trần Đại Dũng ngửa mặt bước dài vào.

"Khụ khụ! Hồ ly tinh ở đâu?"

"Ở đây!"

Trần Đại Dũng nhìn kỹ, "A. . . . . ." Đôi mắt trừng to, kinh hô một tiếng! Không phải là chó con bị hắn nhuộm lông đỏ, mà là một con hồ ly màu đỏ phát sáng! Trong lòng hắn bỗng dưng hốt hoảng, là Thư Nhan! Không đúng! Nàng vừa mới nói chuyện với hắn! Vậy thì con hồ ly này từ đâu chạy đến ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương