Mụ la sát ! Thư Nhan nhíu mày, nàng nàng.... ......chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa ! Nữ tử loài người ngay cả một phần mười xinh đẹp cũng không bằng nàng ! Hết lần này tới lần khác ngốc tử này mắt bị đui, không nhìn ra vẻ đẹp của nàng thì thôi, còn.....Còn mắng nàng là mụ la sát ! Nàng dáng dấp vừa hung ác vừa xấu xí sao ?

Bỗng dưng, trong đầu thật giống như nghĩ đến cái gì, trong mắt vui mừng, liền cười khanh khách lên tiếng nói, “Vô luận ta là mụ la sát, còn là phụ nữ có chồng, cũng là phụ nữ có chồng của ngươi a ! Ngươi mặc dù miệng không thừa nhận, trong lòng đã sớm nhận định thân phận của ta không phải sao ? Nếu không, ngươi làm sao cứ phụ nữ có chồng phụ nữ có chồng gọi không ngừng a !”

“Ngươi, ngươi.... ....” Hắn mới không cần cưới yêu quái làm thê tử.

“Tốt lắm ! Chẳng qua là làm vợ chồng mấy ngày với ngươi, chờ ta chán, tự nhiên sẽ thả ngươi trở về, đến lúc đó chỉ sợ ngươi không nỡ bỏ ta mà rời đi a !”

“Yêu quái ! Ta.... .....ta sẽ không phải lòng ngươi !” Hắn lời thề thành khẩn nói.

“Tốt lắm, đừng làm rộn !” Nhìn Trần Đại Dũng giận đến đỏ mặt tía tai, Thư Nhan không nhịn được nói một câu, “Còn rống to với ta nữa, cẩn thận ta ăn ngươi !”

“Ngươi dám !” Hắn rống to.

Thư Nhan đầu chuyển một cái, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn hắn, “Ngươi kêu loạn cái gì ! Thế nào, ta không dám ăn ngươi sao ? Ngươi cũng muốn giống như những người lúc nãy một dạng, bị hút khô máu, rồi sau đó quy tiên thành tro sao ?”

“Ta.... .......” Trần Đại Dũng bắt đầu nuốt nước miếng, nhớ tới tình cảnh đáng sợ vừa rồi, không tự chủ cả người rùng mình một cái.

“Sợ sao ? Nếu sợ, liền đàng hoàng ngậm miệng, chớ quấy rối ta !” Lạnh lùng uy hiếp Trần Đại Dũng, lại đột nhiên đứng lên cười, “Ai ! Nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi, tới, ta lau cho ngươi !”

Nàng một hồi ôn nhu, một lát lạnh lùng nghiêm nghị, tính khí thay đổi không ngừng, Trần Đại Dũng mồ hôi trên người càng nhiều, bị dọa sợ.

Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí mở miệng nói : “Ta.... .....ta muốn trở về doanh trại !”

“Cái gì !”Thư Nhan mặt lại trầm xuống.

Trần Đại Dũng lập tức nói : “Ta đáp ứng cưới ngươi nhưng.......Ngươi phải đồng ý để ta về trại lính !”

Nhìn vẻ mặt cẩn thận lại lo lắng của hắn, Thư Nhan “Xì” cười, “Thế nào, nghĩ là trở lại trại lính ta liền không làm gì được ngươi ! Đừng quên, ta là yêu quái a ! Giết người dễ dàng như bóp chết con kiến, ngươi trốn không thoát đâu !”

Trần Đại Dũng trợn to hai mắt, thở hổn hển, nàng làm sao biết được suy nghĩ trong lòng hắn ? Nàng là yêu quái, ô, nàng quả nhiên là yêu quái ! Xong rồi, hắn trốn không thoát, hắn sớm muộn sẽ bị ăn !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương