Miệng nàng có thể nói, hiện tại người nói không ngừng là ngươi a ! Nằm ở trên lưng, nàng che miệng đánh ngáp.
“... ......Nếu là bị ta biết, nhẩt định đối với ngươi không khách khí ! Còn ngươi hành động phải sửa đổi một chút ! Quá mức phóng đãng.... .......Cái đó.... .....Trên chân nhất định phải mang giày, sau này trừ ta ra, không thể để cho nam nhân thứ hai thấy chân ngươi.......Ta nếu đồng ý cưới ngươi, tự nhiên sẽ không để bụng truyện lúc trước của ngươi, bất quá........Ngươi không được cho cha mẹ biết ! Nếu không, sẽ bị người ta chê cười.... ....Đánh xong trận này, ta sẽ trở về gặp ngươi, đến lúc đó, ngươi nếu biểu hiện tốt, cha mẹ cũng hài lòng, ta liền cưới hỏi đàng hoàng, sẽ không có chút ủy khuất ngươi ! Bất quá, ngươi nếu khiến cha mẹ ta tức giận, làm không tốt, cũng đừng trách ta ngoan tâm đuổi ra khỏi cửa........Ta nói những điều này, ngươi có nghe hay không ?”
“Nghe được ! Ta nhất định sẽ hiếu thuận cha mẹ chồng, lo liệu việc nhà, chờ tướng công trở về.... ....Con đường này mới vừa rồi chúng ta đã đi qua ! Ngươi nhìn, cái khăn lụa đỏ chính là của ta trước đây không lâu rơi !”
“Ngươi thế nào không nói sớm !” Trần Đại Dũng đưa tay đem nó nhặt lên, đưa cho Thư Nhan trên lưng, hắn nửa canh giờ đều lần lượt nhìn thấy khăn lụa đỏ ! “Kì quái, chẳng lẽ ta thật đúng là lạc đường !” Thấp giọng nói thầm, “Những thi thể kia thế nào đều không thấy ! Lúc ta mới tới còn nhìn thấy ! Chẳng qua chỉ là chốc lát.... ......Không thể nào a !” Hắn đứng tại chỗ, bốn phía nhìn một chút, rất yên tĩnh, ngay cả thanh âm côn trùng kêu chim hót cũng không có, “Này trong rừng u tĩnh đúng là có chút cổ quái a !”
Sau lưng Thư Nhan không chịu nổi hạ mi, này ngốc tử, bây giờ mới phát hiện ra trong rừng cổ quái a ! Thật là trì độn !
“A.... .......Yêu quái.... ..........Cứu mạng.... ........”
Bỗng dưng, cách đó không xa truyền tiếng kêu cứu, Trần Đại Dũng trừng mắt, để Thư Nhan xuống, “Ngươi ở đây chờ ta, ta đi lại xem một chút !” Nói xong, cũng không đợi Thư Nhan đáp ứng, vung người, nhảy vào trong rừng, chớ đừng thấy hắn to cao, ngồi dậy đứng lên cũng rất linh hoạt.
Quân phản loạn ! Kia không phải là mấy người vừa mới bị hắn đuổi chạy sao ? Lúc hắn chạy tới, vừa thấy người cuối cùng bị bóng dáng màu đen đánh ngã, ngay sau đó, “A.... ...... ...” Hắn sợ hãi kêu lên tiếng, khó có thể tin chuyện phát sinh trước mắt, ánh mắt hoảng sợ trợn to ! Hắn trơ mắt nhìn thi thể những người kia bị hút khô, sau đó xác biến thành tro, bị gió thổi, liền như vậy lặng yên không một tiếng động biến mất ! Chẳng lẽ những thi thể mất tích cũng là như vậy bị.... ......Trong đầu nháy mắt lóe ra hai chữ.... .....Yêu quái.
Hắn vừa ra tiếng, tự nhiên cũng bị phát hiện ! Chỉ thấy bóng đen kia không chút hoang mang ngẩng đầu lên nhìn Đại Dũng đang kinh hoàng luống cuống một cái, miễn cưỡng cười một tiếng, “Lại tới một người a !”
“... ......Nếu là bị ta biết, nhẩt định đối với ngươi không khách khí ! Còn ngươi hành động phải sửa đổi một chút ! Quá mức phóng đãng.... .......Cái đó.... .....Trên chân nhất định phải mang giày, sau này trừ ta ra, không thể để cho nam nhân thứ hai thấy chân ngươi.......Ta nếu đồng ý cưới ngươi, tự nhiên sẽ không để bụng truyện lúc trước của ngươi, bất quá........Ngươi không được cho cha mẹ biết ! Nếu không, sẽ bị người ta chê cười.... ....Đánh xong trận này, ta sẽ trở về gặp ngươi, đến lúc đó, ngươi nếu biểu hiện tốt, cha mẹ cũng hài lòng, ta liền cưới hỏi đàng hoàng, sẽ không có chút ủy khuất ngươi ! Bất quá, ngươi nếu khiến cha mẹ ta tức giận, làm không tốt, cũng đừng trách ta ngoan tâm đuổi ra khỏi cửa........Ta nói những điều này, ngươi có nghe hay không ?”
“Nghe được ! Ta nhất định sẽ hiếu thuận cha mẹ chồng, lo liệu việc nhà, chờ tướng công trở về.... ....Con đường này mới vừa rồi chúng ta đã đi qua ! Ngươi nhìn, cái khăn lụa đỏ chính là của ta trước đây không lâu rơi !”
“Ngươi thế nào không nói sớm !” Trần Đại Dũng đưa tay đem nó nhặt lên, đưa cho Thư Nhan trên lưng, hắn nửa canh giờ đều lần lượt nhìn thấy khăn lụa đỏ ! “Kì quái, chẳng lẽ ta thật đúng là lạc đường !” Thấp giọng nói thầm, “Những thi thể kia thế nào đều không thấy ! Lúc ta mới tới còn nhìn thấy ! Chẳng qua chỉ là chốc lát.... ......Không thể nào a !” Hắn đứng tại chỗ, bốn phía nhìn một chút, rất yên tĩnh, ngay cả thanh âm côn trùng kêu chim hót cũng không có, “Này trong rừng u tĩnh đúng là có chút cổ quái a !”
Sau lưng Thư Nhan không chịu nổi hạ mi, này ngốc tử, bây giờ mới phát hiện ra trong rừng cổ quái a ! Thật là trì độn !
“A.... .......Yêu quái.... ..........Cứu mạng.... ........”
Bỗng dưng, cách đó không xa truyền tiếng kêu cứu, Trần Đại Dũng trừng mắt, để Thư Nhan xuống, “Ngươi ở đây chờ ta, ta đi lại xem một chút !” Nói xong, cũng không đợi Thư Nhan đáp ứng, vung người, nhảy vào trong rừng, chớ đừng thấy hắn to cao, ngồi dậy đứng lên cũng rất linh hoạt.
Quân phản loạn ! Kia không phải là mấy người vừa mới bị hắn đuổi chạy sao ? Lúc hắn chạy tới, vừa thấy người cuối cùng bị bóng dáng màu đen đánh ngã, ngay sau đó, “A.... ...... ...” Hắn sợ hãi kêu lên tiếng, khó có thể tin chuyện phát sinh trước mắt, ánh mắt hoảng sợ trợn to ! Hắn trơ mắt nhìn thi thể những người kia bị hút khô, sau đó xác biến thành tro, bị gió thổi, liền như vậy lặng yên không một tiếng động biến mất ! Chẳng lẽ những thi thể mất tích cũng là như vậy bị.... ......Trong đầu nháy mắt lóe ra hai chữ.... .....Yêu quái.
Hắn vừa ra tiếng, tự nhiên cũng bị phát hiện ! Chỉ thấy bóng đen kia không chút hoang mang ngẩng đầu lên nhìn Đại Dũng đang kinh hoàng luống cuống một cái, miễn cưỡng cười một tiếng, “Lại tới một người a !”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook