“Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ.

“Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới.

“Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên.

Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm thấy trước mắt một trận bạch quang thoảng qua, thân thể lăn qua lăn lại mấy vòng, lúc này thân thể mới ngừng di chuyển.

Từ từ mở mắt, nhìn bốn phía một chút, thì ra là hắn lăn vào bụi hoa, vừa động đậy, liền co rút đau đớn nhăn chặt lông mày, đưa tay sờ, đầu chảy máu ! Nam hài cũng không quá mức để ý, bàn tay dính vết máu hướng vạt áo cọ cọ, gượng ngồi dậy, “Ai ui !” Kêu đau một tiếng. Xem ra không chỉ là cái trán, nam hài những nơi khác trên người bị thương cũng không nhẹ ! Áo quần màu lam đã bị rách, đầu gối, cánh tay đều bị xước !

Nam hài đau đến nhe răng trợn mắt đứng lên, bị thương nặng như vậy, nhưng cũng không khóc, cũng có hài tử nhà nghèo ngây ngô nhưng lại quật cường ! Hít mũi một cái, đi vài bước, mâu quang bị cảnh đẹp trong bụi hoa hấp dẫn, từ từ quên trên người có vết thương, bắt bướm, cầm lên côn trùng, chơi đủ loại, lại từ trong ngực lấy ra cung tên cùng mũi tên tự chế, trong đầu tưởng tượng ra phụ thân dáng vẻ anh tuấn uy vũ bắn chết con mồi, nhằm vào hồ điệp phía xa, mộc tiễn (mũi tên gỗ)bắn ra. Nam hài chạy tới, nhặt mũi lên duy nhất mộc tiễn, tìm mục tiêu kế tiếp, lại tiếp tục vui chơi, miệng còn phối hợp kêu, “Vèo vèo, vèo vèo !”

Mải chơi, nam hài chạy ra rất xa, lần nữa giương cung bắn tên, vèo, lần này mũi tên phải bắn thật xa. Xuyên qua trước mặt một đám cây thấp lùn, chỉ nghe “Ai ui !” một tiếng, trong bụi cây truyền ra một giọng nữ kiều mị.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương