Nhặt Được Một Con Mèo Ba Tư
-
Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa nơi núi rừng hoang vắng Đường Linh thong dong thả chậm cước bộ, nhưng tay trái lúc này đã thủ sẵn một Hóa huyết tiêu*.
Thời gian đã là nữa đêm, bầu trời chỉ còn ánh trăng thanh lãnh miễn cưỡng chiếu xuống những tia sáng nhàn nhạt trên đường.
Hắn cảm giác phía sau từ lâu đã có một sinh vật bám theo hắn nhưng là người hay là vật thì vẫn không biết được. Để ngừa rút dây động rừng Đường Linh chỉ gợi lên khóe môi một ý cười nhạt, không dừng lại bước chân. Làm sát thủ Đường Gia Bảo bao lâu nay, cư nhiên cũng có ngày bi coi như con mồi mà rình mò, cảm giác quả thực có chút thú vị.
Phía trước là một chỗ xuống dưới sườn dốc, Đường Linh bất động thanh sắc, dùng ngón tay vuốt ve phi tiêu. Cơ hội tới
“phiuuuu”
Đường Linh vừa động, hóa huyết tiêu hướng nghiêng phía sau bắn nhanh mà đi. Sau đó hắn liền nghe được âm thanh phi tiêu bị đính lên thân cây, cư nhiên không trúng? Đường Linh nhíu mày xoay người.
“Meow ~”
Từ phía sau truyền đến một tiếng mèo kêu. Một cục bột trắng từ phía sau cây vòng ra tới, đôi mắt lại còn phát ra lam quang. Nguyên lai chỉ là một con mèo con, Đường Linh có chút dở khóc dở cười.
Mèo con chạy đến bên chân Đường Linh, cọ cọ ống quần Đường Linh
“Meoww ~”
Sợ mèo không cẩn thận cọ đến chốt mở ám khí thì biết làm sao? Đường Linh vội dùng tay phải đem mèo nhỏ nhấc lên, ôm vào trong ngực. Mèo nhỏ cũng không lạ người hay sợ hãi, lại ở trong ngực hắn cọ cọ hai cái.
Đường Linh ở trong tay nải móc ra một túi cá khô nhỏ. Khó trách bị nó bám theo một đường.
Đem một con cá khô đưa tới bên miệng mèo, mèo kia lập tức ăn ngon lành, còn ở trên ngón tay Đường Linh liếm một chút.
Vừa đi vừa đút, con mèo này cư nhiên đem một túi cá khô đều tiêu diệt xong rồi. Thật sự…… sẽ không no căng sao?
Như đã thoả mãn mèo nhỏ ở trong lòng ngực Đường Linh trở mình, ngửa cái bụng đã no tròn lên lăn lăn. Đây là ý cầu vuốt ve? Đường Linh sờ sờ bụng nhỏ của mèo
" Ai, phía dưới kia là cái quỷ gì?" Đường Linh cố ý muốn trêu chọc nó một chút:
“Meoww!”
Miêu lập tức đem thân mình cuộn tròn thành một đoàn.
Đường Linh không phúc hậu mà làm một trận cười vui vẻ: “Nguyên lai là cái kia, thẹn thùng? ha ha ta hiện tại biết ngươi là mèo đực rồi nha!”
Trời dần tảng sáng, một người một mèo đã đi tới trấn nhỏ dưới chân núi
Đem mèo trong ngực thả ở trên mặt đất, Đường Linh nhìn xuống vật nhỏ nói: " Cá khô của ta ngươi ăn xong rồi, ở trấn này ngươi sẽ dễ dàng tìm được thức ăn hơn trong rừng, ngươi đi đi.”
Dứt lời, hắn dùng khinh công, ở trên phố lên xuống mấy cái liền biến mất khỏi tầm mắt thấp bé của mèo nhỏ.
“Mieowww ~”
Sau tiếng kêu đó, mèo nhỏ liền biến mất. Một người ăn mặc y phục phong cách Tây Vực, mang mũ choàng xuất hiện ở nơi đó. Trường tóc quăn, mũi cao, đôi mắt màu lam trong trẻo, nhan sắc này cư nhiên là một mỹ thiếu niêu xinh đẹp vạn phần.
Gỡ xuống hai thanh loan đao treo trên người, người kia cũng liền biến mất không thấy đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗ miêu: “Nếu ta là mèo thật, ngươi cho rằng ta sẽ nghe hiểu được ngươi nói chuyện sao??? >0<
Khoan từ từ kịch bản có gì đó không đúng rồi, nói là thu ta làm sủng vật rồi cộng du giang hồ mà, còn đính hôn đính ước mà, sau đó còn cái hoạt đông không biết xấu hổ kia nữa mà??? >0<
Anh anh anh nhất định phải vứt bỏ ta như vậy sao? Ta sẽ nấu cơm a~,sẽ giặt quần áo a~, còn sẽ đánh nhau a ~QAQ. Ta từ khi nào tiếng Trung trở nên không thông thế này meow~ Ô?”
- ---------------
* Hóa huyết tiêu: Một loại phi tiêu trong kiếm tam, thường được tẩm độc, người trúng tiêu vết thương sê không ngừng chảy máu, không cầm máu được.
• Hình ảnh mình tìm được của Minh giáo ( mèo nhỏ)
Giữa nơi núi rừng hoang vắng Đường Linh thong dong thả chậm cước bộ, nhưng tay trái lúc này đã thủ sẵn một Hóa huyết tiêu*.
Thời gian đã là nữa đêm, bầu trời chỉ còn ánh trăng thanh lãnh miễn cưỡng chiếu xuống những tia sáng nhàn nhạt trên đường.
Hắn cảm giác phía sau từ lâu đã có một sinh vật bám theo hắn nhưng là người hay là vật thì vẫn không biết được. Để ngừa rút dây động rừng Đường Linh chỉ gợi lên khóe môi một ý cười nhạt, không dừng lại bước chân. Làm sát thủ Đường Gia Bảo bao lâu nay, cư nhiên cũng có ngày bi coi như con mồi mà rình mò, cảm giác quả thực có chút thú vị.
Phía trước là một chỗ xuống dưới sườn dốc, Đường Linh bất động thanh sắc, dùng ngón tay vuốt ve phi tiêu. Cơ hội tới
“phiuuuu”
Đường Linh vừa động, hóa huyết tiêu hướng nghiêng phía sau bắn nhanh mà đi. Sau đó hắn liền nghe được âm thanh phi tiêu bị đính lên thân cây, cư nhiên không trúng? Đường Linh nhíu mày xoay người.
“Meow ~”
Từ phía sau truyền đến một tiếng mèo kêu. Một cục bột trắng từ phía sau cây vòng ra tới, đôi mắt lại còn phát ra lam quang. Nguyên lai chỉ là một con mèo con, Đường Linh có chút dở khóc dở cười.
Mèo con chạy đến bên chân Đường Linh, cọ cọ ống quần Đường Linh
“Meoww ~”
Sợ mèo không cẩn thận cọ đến chốt mở ám khí thì biết làm sao? Đường Linh vội dùng tay phải đem mèo nhỏ nhấc lên, ôm vào trong ngực. Mèo nhỏ cũng không lạ người hay sợ hãi, lại ở trong ngực hắn cọ cọ hai cái.
Đường Linh ở trong tay nải móc ra một túi cá khô nhỏ. Khó trách bị nó bám theo một đường.
Đem một con cá khô đưa tới bên miệng mèo, mèo kia lập tức ăn ngon lành, còn ở trên ngón tay Đường Linh liếm một chút.
Vừa đi vừa đút, con mèo này cư nhiên đem một túi cá khô đều tiêu diệt xong rồi. Thật sự…… sẽ không no căng sao?
Như đã thoả mãn mèo nhỏ ở trong lòng ngực Đường Linh trở mình, ngửa cái bụng đã no tròn lên lăn lăn. Đây là ý cầu vuốt ve? Đường Linh sờ sờ bụng nhỏ của mèo
" Ai, phía dưới kia là cái quỷ gì?" Đường Linh cố ý muốn trêu chọc nó một chút:
“Meoww!”
Miêu lập tức đem thân mình cuộn tròn thành một đoàn.
Đường Linh không phúc hậu mà làm một trận cười vui vẻ: “Nguyên lai là cái kia, thẹn thùng? ha ha ta hiện tại biết ngươi là mèo đực rồi nha!”
Trời dần tảng sáng, một người một mèo đã đi tới trấn nhỏ dưới chân núi
Đem mèo trong ngực thả ở trên mặt đất, Đường Linh nhìn xuống vật nhỏ nói: " Cá khô của ta ngươi ăn xong rồi, ở trấn này ngươi sẽ dễ dàng tìm được thức ăn hơn trong rừng, ngươi đi đi.”
Dứt lời, hắn dùng khinh công, ở trên phố lên xuống mấy cái liền biến mất khỏi tầm mắt thấp bé của mèo nhỏ.
“Mieowww ~”
Sau tiếng kêu đó, mèo nhỏ liền biến mất. Một người ăn mặc y phục phong cách Tây Vực, mang mũ choàng xuất hiện ở nơi đó. Trường tóc quăn, mũi cao, đôi mắt màu lam trong trẻo, nhan sắc này cư nhiên là một mỹ thiếu niêu xinh đẹp vạn phần.
Gỡ xuống hai thanh loan đao treo trên người, người kia cũng liền biến mất không thấy đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗ miêu: “Nếu ta là mèo thật, ngươi cho rằng ta sẽ nghe hiểu được ngươi nói chuyện sao??? >0<
Khoan từ từ kịch bản có gì đó không đúng rồi, nói là thu ta làm sủng vật rồi cộng du giang hồ mà, còn đính hôn đính ước mà, sau đó còn cái hoạt đông không biết xấu hổ kia nữa mà??? >0<
Anh anh anh nhất định phải vứt bỏ ta như vậy sao? Ta sẽ nấu cơm a~,sẽ giặt quần áo a~, còn sẽ đánh nhau a ~QAQ. Ta từ khi nào tiếng Trung trở nên không thông thế này meow~ Ô?”
- ---------------
* Hóa huyết tiêu: Một loại phi tiêu trong kiếm tam, thường được tẩm độc, người trúng tiêu vết thương sê không ngừng chảy máu, không cầm máu được.
• Hình ảnh mình tìm được của Minh giáo ( mèo nhỏ)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook