Bùi Giang Nguyên nhẹ nhõm thở ra, mặc dù bị ngăn cách bởi một lớp bao cao su, nhưng côn th*t của anh vẫn được tiểu huyệt mềm mại của cô kẹp chặt.

Một chân cô treo trên tay anh, cơ thể run lên theo những cú đẩy của anh, cả khuôn mặt cô đỏ bừng. edit by Lạc Rang

Đồng Ngôn không dám lên tiếng, âm thầm hít sâu, chôn mặt vào vai anh, không dám nói câu nào.

Cô không thích việc này, nhưng lại sợ làm anh buồn.

Bùi Giang Nguyên ưỡn thẳng hông, côn th*t to dài cắm phập vào trong tiểu huyệt, anh thở ra một hơi, đã lâu rồi anh không có cảm giác sảng khoái như vậy.

Tuần trước, tuần trước nữa, hơn nửa tháng nay không quan hệ, hôm nay nhất định phải bù đắp lại.

Anh rút côn th*t ra bắt đầu thọc vào, con ngươi anh tối sầm nhìn miệng huyệt bên dưới bị tách ra, bụng dưới thắt lại.

Anh làm rất chậm rãi để cô thích nghi, côn th*t từ từ trượt qua lôi đi ẩm ướt mềm mại, rồi từ từ rút ra.

Mỗi lần côn th*t cắm đến miệng tử cung, nó lại nghiền ép lỗ nhỏ bên trong như muốn đâm mở.

Đồng Ngôn cảm giác như có hàng vạn con kiến ​​nhỏ bò trên người, anh nhẹ nhàng đi vào cơ thể cô, cái đùi chống đỡ cũng run lên.

Cô sẽ ngã xuống mất——



Cô dùng tay nhỏ bụm mặt, run giọng nói: "Chân tê rồi."

Bùi Giang Nguyên cúi đầu trông thấy bên đùi đang quỳ của cô thực sự không ổn định, một nửa đùi còn lại bị treo lên, thật sự bất tiện.

Anh dừng một giây, quay đầu hôn nhẹ lên bắp chân nơi khuỷu tay, sau đó đặt cô xuống giường.

Đồng Ngôn cuối cùng cũng được nằm xuống, cô hít sâu một hơi, lấy chăn che nửa thân trên trần trụi của mình, chỉ để lại một lọn tóc đen dài bên ngoài. edit by Lạc Rang

Bùi Giang Nguyên lột chiếc quần pyjama và quần lót còn treo trên chân cô, lại giữ cả hai chân cô trong tay, lần nữa đút côn th*t vào.

Cô cắn chăn bật ra một tiếng khóc nghẹn ngào.

Anh nắm lấy chân cô, để mông cô lơ lửng trong không trung, cây gậy dày cộp tiếp tục ra vào nông sâu, hai túi tinh đập vào bờ mông non nớt của cô.

Mặc dù cô không nói gì nhưng nước lại chảy ra mỗi lúc một nhiều, làm cho đám lông mao xung quanh bóng nhẫy ướt đẫm.

Bùi Giang Nguyên khịt mũi, đôi mắt đen khẽ lóe lên, anh không muốn không thấy mặt cô, khẽ nói: "Đồng Đồng, em không muốn nhìn thấy anh à?"

Cô rùng mình một cái, cắn chăn, hé ra khuôn mặt đỏ bừng: "Không ph ——a... hừ!"

Cô nhanh chóng túm lấy chăn lần nữa, rõ ràng là sợ kêu ra tiếng.



Bùi Giang Nguyên giả vờ không hiểu, ân cần nói: "Không sao."

Đồng Ngôn sợ nhất câu "không sao" của anh, đành phải buông miệng ra, khô hốc nói: "Vậy anh đừng mạnh quá."

Khóe miệng anh hơi cong, gật đầu.

Nhưng không như những gì anh đã hứa, khi cô ngừng cắn chăn, anh nhân lúc cô không để ý ném chăn xuống đất, tốc độ xuyên xỏ càng lúc càng nhanh, tiếng “bạch bạch” vang vọng khắp phòng.

Không có gì bịt miệng, Đồng Ngôn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, thi thoảng khẽ ngâm nga.

Đôi tai của Bùi Giang Nguyên cẩn thận thu hết những âm thanh mềm mại của cô, ngay cả khi chỉ là những lời thì thầm mơ hồ. Hứng thú với việc làm tình của cô ngày càng cao, hai chân kẹp chặt bóp lấy côn th*t thô dày bên trong.

Có lẽ cô vẫn còn chút lo lắng nên mới khó dung hòa. edit by Lạc Rang

Ánh mắt anh tối lại, từ bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong lòng, thay đổi chiến lược, dùng đầu khất đâm vào điểm mẫn cảm của cô, khiến thịt nhỏ mềm nhũn tê dại, run rẩy tiết ra chất lỏng trong suốt.

Anh nhướng mày, lần này cô đạt cực khoái quá nhanh, trước kia hai người 'vận động' trong chăn cô đều không có phản ứng gì, thì ra là vì chưa hợp khẩu vị của cô.

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đồng Đồng, anh sắp ra rồi."

Nói xong anh hừ một tiếng, mã mắt mở ra bắn hết tinh dịch vào trong, đáng tiếc tất cả lại bị màng bao chặn lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương