Chuông vào học vang lên, Cố Thanh Y nhìn hơn nửa số học sinh ngã rạp ra bàn, nhíu mày.

“Thầy Cố, thầy cho bọn em nghỉ một chút đi mà.” Cán bộ môn học vừa bê bài tập vừa giương ra vẻ mặt đầu đau khổ “Tiết trước kiểm tra toán, đúng là không muốn sống nữa luôn thầy ạ.”

Cố Thanh Y đồng tình nhìn cán bộ môn học, nhẹ nhàng đặt bài thi trong tay xuống “Thế thì càng phải tỉnh táo lên, hôm nay chúng ta còn phải kiểm tra hết chương nữa.”

A a a a a a a a a a a a a a.

Nhất thời, trong lớp xác chết ùn ùn vùng dậy, gào khóc thảm thiết.

Tiến độ của lớp chọn nhanh hơn lớp thường rất nhiều, nhưng lại vừa thống nhất lại tiến trình, cho nên, Cố Thanh Y chỉ đành dùng mấy tiết này để bọn nhỏ làm bài kiểm tra, đợi các lớp khác đuổi kịp.

“Được rồi, được rồi, thầy không chấm điểm đâu.” Thi cử kiểm tra ở Khải Hành đều phải ghi tên và số thứ tự, lúc trả bài, giáo viên sẽ đứng trên bục giảng, đọc điểm rồi gọi từng người một lên nhận lại bài của mình. “Nhưng mà các em cũng đừng có mà làm cho có nhé, nếu không thầy sẽ cho là các em bịa bừa ra đấy.”

Học sinh ở dưới nào quan tâm đến mấy cái đó, không chấm điểm thì không thể coi là kiểm tra được! Vậy thì cứ làm bừa đi thôi, làm xong rồi thì bịa ra hay gì gì đó ai cần lo nữa chứ?

Nghe thấy một loạt tiếng hô vang “muôn năm”, Cố Thanh Y cười cười phát đề.

Sáng nay, cậu đã đến phòng giáo vụ tìm giáo viên phụ trách đưa đơn xin nghỉ việc và giải thích lí do. Sau đó, còn nhận được cả điện thoại của hiệu trưởng. Khải Hành là trường tư nhân, theo lí thì giáo viên có từ chức, trường học cũng sẽ không lôi kéo, nhưng sau khi hiệu trưởng biết chuyện, vẫn muốn giữ Cố Thanh Y lại.

Dù sao giáo viên vừa vào mà đã được cả học sinh lẫn cấp trên yêu quý cũng không nhiều.

Kế hoạch của Cố Thanh Y vốn là dạy hết kì này, sau đó dành kì nghỉ đông để di du lịch cùng Giang Nguyên, lúc về tập trung học tiếng, đợi đến tháng tư khai giảng kì học mới thì cậu sẽ đi. Giờ hiệu trưởng đã mở lời, cậu cũng không tiện từ chối, đành hứa trước khi đi sẽ ôn cho khối mười hai thi được thành tích tốt nhất.

Ngồi sau bàn giáo viên nhìn học sinh vùi đầu làm bài kiểm tra, cậu chống cằm mỉm cười, tiện tay cầm viên phấn ném vào một tên nhóc đang lén xem sách giáo khoa ở bàn cuối. Thấy tên nhóc đó ngẩng đầu nhìn mình cười cười xong, le lưỡi cất sách lại trong ngăn bàn, cúi xuống làm bài tử tế, Cố Thanh Y mới quay đi, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Lá ngô đồng đã rụng gần hết. Đông lại sắp đến.

Cậu nheo mắt nhìn ánh sáng mặt trời lọt qua từng kẽ lá, tốc độ quay bút trên tay nhanh hơn. Điều hòa ấm áp thổi, Cố Thanh Y nhìn học sinh bên dưới đều thành thật làm bài, liền úp sấp xuống bàn gối đầu lên tay, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng màu, dưới ánh mặt trời giống như biến thành trong suốt.

Điện thoại đặt trên mặt bàn khẽ rung lên, đánh động đến tận mấy viên phấn đang nằm yên trên bàn, khiến một ít bụi trắng bay lên trong không khí. Cố Thanh Y vẫn nằm yên không nhúc nhích, nghiêng mặt cầm lấy điện thoại, tắt âm xong mới mở màn hình lên.

Là tin nhắn của Lục Triếp.

— Tối nay đến nhà hàng nhỏ đối diện Khải Hành, dẫn theo người đàn ông nhà cậu cùng nhau ăn bữa cơm.

Cậu dùng ngón tay ấn ấn một tin nhắn trả lời, sau đó cất điện thoại vào túi, tiếp tục nằm rạp xuống nhìn học sinh làm bài.

“Thầy ơi, thầy đừng nhìn em như thế nữa, em sắp không kiềm chế được ham muốn lôi điện thoại ra chụp thầy rồi!” Gần tới giờ tan lớp, không ít học sinh đã làm xong bài sớm đang ngồi ngây ra. Lúc đối diện với đường nhìn của Cố Thanh Y, một cô bé không nhịn được đỏ mặt, nhỏ giọng kêu một tiếng.

Một đám nhóc liền cười vang.

Cố Thanh Y giả vờ trừng mắt nhìn cô “Một tấm một bữa khao! Thầy đắt lắm đó!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Một ít học sinh còn đang cố gắng chiến đấu, nghe vậy đều đình công, ném bút ngồi cười.

Cố Thanh Y bước ra khỏi bàn giáo viên, đứng tựa vào cạnh bảng phất tay “Được rồi được rồi, làm xong rồi thì nộp lên đây, vừa nợ các em một tiết nghỉ, giờ bù nhé.”

Người đàn ông cao gầy đứng dưới ánh mặt trời, mắt sáng tóc tối, lúc nghiêng mặt còn nhìn thấy ánh sáng chiếu lên sườn mặt, xương lông mày hắt xuống một bóng râm nho nhỏ. Cả người giống như chìm vào cùng cảnh vật, nhìn về phía màn hình điện thoại mỉm cười.

Môi hồng răng trắng, quả là một người nho nhã.

Cố Thanh Y cũng mặc bọn nhỏ, nhắc bọn chúng lớp khác còn đang học xong thì để bọn chúng tự ngồi tại chỗ giải lao, còn cậu thì thu dọn đồ đạc, xếp lại bài thi, đi đến phòng làm việc.

Lúc này còn chưa tan lớp, nên trong phòng làm việc chỉ có mỗi mình tổ trưởng đang đeo kính lão ngồi ghim đề. Ông thấy cậu đi vào thì nhìn lên “Ồ.”

Cố Thanh Y mỉm cười chào ông, đi tới bàn mình để bài thi và sách lên, rót nước uống.

“Ra ngoài thì phải chăm chỉ đọc sách, chú ý thân thể, nghe chưa.” Tổ trưởng vẫn đang loay hoay với cái ghim giấy, nói với Cố Thanh Y.

Cố Thanh Y hơi xúc động, buông cốc nước, nhìn bóng lưng của tổ trưởng trả lời một tiếng “Vâng, cháu biết rồi.”

“Nếu như cậu muốn đi thì nên nói với Lục Triếp một tiếng. Quan hệ hai đứa tốt như vậy, bảo cậu ta đi tiễn cậu đi. Còn người khác thì thôi, không đến làm loạn thêm nữa.” Cái kẹp ghim giống như lại dùng được, tổ trưởng ôm một chồng đề thi bên cạnh đến, lạch cạch lạch cạch bắt đầu ngồi ghim.

Cố Thanh Y gật đầu, lúc này có muốn nói gì cũng không nói ra nổi.

Cúi đầu nhìn sách giáo khoa đã dùng qua bốn năm, cậu cũng không khỏi sinh ra tình cảm. Mở sách ra, bên trong là đánh dấu và chữ viết của chính mình, lời dẫn và giấy nhớ kẹp khắp nơi, sách còn bị lật qua lật lại đến nong gáy.

Cậu đã từng cho rằng, mình sẽ như vậy cả đời…

Có chút thổn thức sờ sờ mũi, cậu cầm hộp cơm Giang Nguyên chuẩn bị, định đi hâm nóng lên để ăn.

“Tay nghề của vợ cậu cũng không tệ nhỉ, rất đảm đang.” Tổ trưởng vẫn đang ghim bài, thấy cậu cầm túi ra ngoài thì lắc đầu chép chép miệng “Vợ tôi năm đó cũng làm cho tôi vậy.”

Chân Cố Thanh Y vấp một cái, nhưng trên miệng vẫn cười tiếp lời “Vâng, đảm đang lắm ạ.”



Ở đầu kia, trong nhà.

Giang Nguyên “đảm đang” móc hai gói mì ăn liền từ trong tủ ra, quay lại hắt hơi hai cái lên người Phan Duy.

“Mẹ nó! Cậu phun nước bọt lên mặt tôi!” Phan Duy đang cầm lọ keo vuốt tóc Giang Nguyên mượn của Lục Triếp hai ngày trước, vốn định hỏi anh vấn đề cơm trưa ăn gì thì bị phun cho cả mặt đều là nước bọt.

“Ai bảo cậu ngáng đường tôi.” Giang Nguyên cũng hơi ngại, đỏ mặt, giơ khuỷu tay huých Phan Duy ra, cầm lấy nước sôi đổ vào mì.

Phan Duy tức giận ngồi xổm xuống trước máy tính, quyệt mũi, lấy giấy ra lau mặt, sau đó mở mắt trừng trừng nhìn những ảnh chụp và tư liệu không ngừng được gửi tới.

Cứ nghĩ đến thành phố B thì sẽ được đi du lịch thắng cảnh, ăn đồ ngon, ngắm người đẹp chứ!

Giờ thì hay rồi! Không những phải nhìn cái bản mặt của Giang Nguyên cả ngày, mà còn phải nhịn cơm! Chơi gọi số, chơi đến hơn mười lần cũng không chơi ra được xem ai sẽ ra ngoài mua đồ ăn, còn bị Giang Nguyên dùng □□ để an ủi!

Anh ghét đồ cay mà!

Hung hăng hít mũi một cái, Phan Duy vứt điện thoại đã hết pin sang một bên, ôm máy tính từ dưới đất lên, ghi lại từng thông tin mình nhận được.

Đêm qua, anh cho người đi theo mẹ Giang Nguyên, thay ca nhau theo đến tận giờ này, nhưng theo họ báo lại thì cũng không có chuyện bất thường nào.

Phan Duy không kiềm được tức giận mắng bọn họ một trận, nói thừa, một người đàn bà sáng sớm đã đến công ty, cơm trưa còn chẳng ăn thì móc đâu ra chuyện bất thường!

Đánh xong, hung hăng tắt màn hình, Phan Duy nhận mì ăn liền Giang Nguyên đưa, nhét một gắp lớn vào trong miệng “Tức chết tôi rồi!”

“Ừ.” Giang Nguyên cũng không để ý hình tượng, ngồi cạnh anh ăn mì, hai người một trái một phải giống như tội phạm trong trại cải tạo, tóc tai rối bời, mặt mũi phờ phạc.

“Khổ cho cậu rồi, chờ qua chuyện này tôi mời cậu ăn cơm.” Giang Nguyên hút một gắp mì, nhai nhai, đẩy đẩy Phan Duy ngồi cạnh.

“Cậu biết tôi ghê nhất kiểu này mà!” Phan Duy bị cay đến đỏ bừng miệng, nhìn kĩ còn thấy cả mắt cũng ửng đỏ.

Đùa giỡn gì đó, đúng là không biết xấu hổ mà.

Giang Nguyên biết anh nghĩ gì, tóm cổ anh lắc lắc “Được rồi được rồi, không đùa nữa. Cậu hẹn người của Giang thị ngày mai hả? Tối chúng ta đi mua quần áo nhé.”

“Được, tôi muốn quẹt thẻ của cậu!” Phan Duy đặt bát mì xuống, cầm tay áo lau nước mũi “Tôi vừa nhìn trúng một mẫu mới.”

…. Giang Nguyên mang theo tâm lí quan tâm trẻ chậm phát triển, gật gật đầu.

Thế nhưng kế hoạch của hai người lại bị một tin nhắn của Cố Thanh Y phá vỡ.

— Lục Triếp mời chúng ta ăn cơm, anh dẫn Phan Duy qua trường em nhé.

Phan Duy sáp đến nhìn tin nhắn một chút “Quên đi, tôi đi không hay lắm đâu.”

Giang Nguyên quay đầu lườm anh một cái “Hừ, đại gia cậu từ lúc nào thì hiểu chuyện thế? Thôi đi, đi thay quần áo rồi đi đón vợ tôi!”

Nói xong, anh một đạp đạp bay máy tính, nhảy nhót vào phòng tắm tắm rửa thay đồ.

Cổng trường Khải Hành, bốn giờ năm mươi lăm.

Do trước cổng trường đang thi công, cho nên Khải Hành quy định giờ tan học cho các lớp là lớp mười năm giờ, mười một năm giờ mười năm và mười hai năm rưỡi, chưa đến giờ sẽ chưa mở cổng.

Cố Thanh Y chen chúc giữa một đám học sinh và ba mẹ đến đón con, từ xa đã nhìn thấy Giang Nguyên và Phan Duy.

Một người dựa vào Cayenne, một người dựa vào Maserati, cổ áo dựng thẳng, đeo kính râm, trông vừa ngốc nghếch vừa thu hút, khác biệt hẳn một góc.

Cậu nghĩ vậy, nhưng những cô nhóc phía sau thì không.

Đa số học sinh lớp mười đều biết cậu, thấy cậu đi cùng với học sinh thì rất nhiều người đều chạy đến gần cậu hỏi thăm chòm sao, tình hình yêu đương của cậu, còn lôi kéo cậu đứng so chiều chiều cao. Tóm lại là mỗi người đều có lí do ngăn cậu ra ngoài.

Dù sao cổng trường cũng chưa mở, Cố Thanh Y cũng tùy ý cho chúng đùa. Đối diện với ánh nhìn của người bảo vệ, cậu – một giáo viên vẫn chỉ đành đứng lại đợi giờ mở cổng cùng với nhóm học sinh.

“Trời ơi, các cậu nhìn kìa a a a a a a a a~” Một cô bé phía sau kêu lên, khiến cậu giật mình “Cổng kìa cổng kìa, trời ơi, tớ muốn ngất luôn a a a a a a a a~”

Một viên đá liền làm dậy sóng mặt hồ yên tĩnh.

Chờ lúc Phan Duy phát hiện vô số điện thoại di động đang được giơ ra sau thanh sắt, chính anh cũng có chút ngạc nhiên “Mẹ ơi, đây là cái chuyện gì thế?”

Đi thảm đỏ à?

Giang Nguyên thì bình tĩnh hơn, đẩy đẩy kính râm “Hậu viện của Cố Thanh Y chăng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương