Nhặt Được Bạn Trai Cũ
-
Chương 35
“Ồ.” Phan Duy gật đầu, quay người móc túi hạt dưa từ trong cái rổ đồ ăn vặt của Giang Nguyên “Này, ăn đi.”
Giang Nguyên gật đầu, hai ngón tay kẹp lấy tấm ảnh giơ đến trước mặt Phan Duy, nhận về một nắm hạt dưa bắt đầu cắn, thuận tiện bật ipad, mở bộ phim kiếm hiệp mà gần đây anh ở nhà rảnh rỗi xem giết thời gian lên, lôi kéo Phan Duy cùng thưởng thức đồng loại thiểu năng của anh ta.
“Phụt!” Phan Duy gửi tin nhắn cho thuộc hạ nhà mình xong, bắt đầu ngồi xem phim cùng Giang Nguyên, một tay giơ ra đựng vỏ hạt dưa, miệng lách tách cắn không ngừng “Ôi mẹ, thầy Cố chịu được cậu xem cái này hả?”
Giang Nguyên lườm anh một cái “Không phải tôi đang kéo cậu xem cùng đây sao!”
“Ý, bộ này đáng xem đấy.” Phan Duy lắc đầu, chỉ ngón tay vào nữ chính “Cô ấy, sáu mươi vạn một tập đó.” [1 vạn = 10.000 nên 10 vạn = 100.000 ❤]
“Người trên giường cậu ra à?” Giang Nguyên nhíu mày, quay đầu nhìn nữ chính diễn xuất cứng nhắc trong màn hình “Gu thật kém!” Không đẹp bằng Cố Thanh Y mà sao đòi lắm tiền thế? Đoàn làm phim thật sự đập một số tiền lớn như vậy vào bản mặt đòi nợ của cô ta ư?
“Thôi đi, loại hàng này có cho tôi, tôi cũng không cần. Giang Nguyên, cậu như vậy là sỉ nhục tôi đấy cậu có biết không!” Phan Duy oán giận “Gu của tôi luôn rất cao, biết không hả?”
Giang Nguyên mặt không đổi sắc, ngửa đầu uống một ngụm bia, lộ ra đường cong đẹp đẽ, hầu kết di chuyển lên xuống, nhìn qua vô cùng gợi cảm “Thôi đi, bắt đầu từ cấp hai, đối tượng yêu thầm của cậu đều trông như là gái gọi ấy!”
Phải biết là giám đốc Phan nhà chúng ta chính là một đứa trẻ ngoan, lúc ở trường luôn chui vào góc tường giả vờ vô hình đó! Không được chú ý nhiều như Giang Nguyên, cũng không ngang ngược phá phách như những đứa trẻ nhà có tiền khác, Phan Duy đích thực là một bạn nhỏ không có chút tiếng xấu nào! Có khi, giáo viên trên hành lang gọi lại bê hộ chồng bài tập cũng khiến anh sợ đến đỏ hồng cả mặt.
Đương nhiên, lúc ấy cũng chẳng có bạn học nào thích anh cả. So với Giang Nguyên nhận được thư tình nhiều như mây trên trời, thì cậu bé ngây ngô Phan Duy chỉ biết âm thầm giấu kín tình yêu say đắm của mình nơi đáy lòng.
Sau khi can đảm hơn được chút, anh mới dám hẹn cô nàng mình thích ra ngoài, nhưng lại kéo theo Giang Nguyên đi cùng!
Mỗi lần như vậy, Giang Nguyên chỉ cần liếc mắt nhìn những cô nàng đó một cái sẽ lập tức buông đũa, gọi nhân viên tính tiền rồi lôi anh đến một nhà hàng khác.
Tóc xoăn dài, lông mi dán dày, môi đỏ giống như nhai bút màu, không ai lọt được mắt Giang Nguyên, thua Cố Thanh Y xa đến tận đâu cũng không biết nữa!
“Đó là do cậu thích đàn ông chứ không phải do thẩm mĩ của tôi có vẫn đề!” Phan Duy tức giận ném lon bia lên bàn, phồng má, lê dép đến trước cửa phòng.
Giang Nguyên khiêu khích hất cằm nhìn anh, ý bảo cậu lên đi…
Phan Duy trừng mắt, hung hăng giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ hai tiếng lên cửa “Thầy Cố, chúng tôi uống rượu, cậu có muốn ra uống cùng không?”
Lúc Cố Thanh Y mở cửa đi ra, chỉ thấy Giang Nguyên đang ghé vào tay ghế sofa cười ngặt ngẽo.
Khó hiểu quay đầu nhỉn Phan Duy đang ôm gối ngồi một đống bên cạnh, Cố Thanh Y nghiêng đầu “Các anh sao thế?”
Bàn chuyện thì không khí phải nặng nề một chút mới đúng chứ nhỉ.
Đây là sao? Còn cắn cả hạt dưa nữa?
“Không sao ha ha ha ha ha, vợ à, em qua đây đi, đừng để ý cậu ta ha ha ha ha ha ha.” Giang Nguyên lau nước mắt, vẫy vẫy tay với Cố Thanh Y “Cậu ta bảo nhớ trường nhớ lớp, nên mai muốn đưa em đi làm đó ha ha ha ha ha.”
Cố Thanh Y biết anh đùa, chỉ nhíu mày không nói gì, ngược lại nhìn ipad “Sao anh cũng xem cái này thế?”
Phan Duy âu sầu cọ lên sofa, ôm lon bia chán nản, nghe Cố Thanh Y hỏi vậy thì hai mắt trợn tròn “Thầy Cố thích à?”
Cố Thanh Y lắc lắc đầu “Đồng nghiệp của tôi thích.” Quay lại cười với Giang Nguyên “Chính là Lục Triếp đó, mỗi ngày đều ôm máy tính xem cái này. Vừa kêu gào vừa mua vip, nói là phim không hay nhưng mà tay thì không ngừng vất tiền đi.”
Giang Nguyên ôm ngang hông cậu kéo vào lòng, đầu đặt lên vai cậu, khẽ cười một tiếng.
Giang Nguyên ôm Cố Thanh Y, Phan Duy ôm lon bia, ba người cứ như thế cùng nhau ngồi xem tập mới nhất. Trong phim vừa hay đến đoạn nam chính ngã xuống núi mất trí nhớ, nhìn lời thoại trong phim, Giang Nguyên hơi đỏ mặt.
“XXX, sao chàng có thể không nhớ rõ thiếp? Trời ơi, lẽ nào chàng còn quên cả quá khứ giữa chúng ta? Thiếp yêu chàng, thiếp yêu chàng, chàng ngẩng lên nhìn thiếp đi, thiếp yêu chàng mà ~~~~~ A ~~~~~” Nữ chính nắm vai nam chính lạnh lùng, đau đớn gào khóc kêu la giống như lợn bị chọc tiết.
Giang Nguyên lặng lẽ kéo Cố Thanh Y đến trước mình che đi khuôn mặt đang đỏ ửng.
Phan Duy vốn cạn lời với cái phim nên không chú ý xem, liền chú ý thấy hành động mờ ám của Giang Nguyên. May mà Cố Thanh Y vẫn đẩy kính, nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, theo dõi chiều hướng phát triển của tình tiết trong phim, cho nên không chú ý đến hành động của Giang Nguyên, dù gì cũng bị sờ tới sờ lui thành quen rồi!
Ngay lúc Giang Nguyên thấy màn hình không còn động tĩnh, lặng lẽ nhô đầu ra, thì nữ chính lại chẳng hiểu sao tự nhiên bạo phát “Chàng chính là cả thế giới của thiếp, giờ chàng không cần thiếp nữa, thiếp sống còn nghĩa lí gì, thiếp sống còn nghĩa lí gì nữa chứ ~~~~~ A ~~~~~”
Ầm!!
Giang Nguyên xấu hổ đến mức lập tức đập đập đầu vào sau lưng Cố Thanh Y, hai tay ôm chặt eo cậu kéo cậu lắc lư theo.
Câu này sao lại thấy như mình đã từng nói qua vậy? Trời ạ, hóa ra là câu mình nói hôm đến tìm Cố Thanh Y hu hu hu. Mình đáng ra nên là một bức tường cao lớn che chở Cố Thanh Y, chứ không phải giống như cô ả nữ chính này. Hu hu, một giây trước mình còn chê cô ta trông giống như gái gọi nữa……
Lúc này, Cố Thanh Y bị Giang Nguyên quấy rầy, đành bỏ phim xuống, quay đầu nhìn Giang Nguyên đang ghé vào trên người mình che khuôn mặt đỏ ửng, vỗ vỗ tay anh “Sao vậy?”
“Chắc là nhớ lại những tháng ngày đáng xấu hổ của mình đây mà.” Phan Duy thong thả trút đồng vỏ hạt dưa trong tay mình xuống, thờ ơ cười nhạo một tiếng “AI – MÀ – KHÔNG – CÓ – CHÚT – CHUYỆN – XẤU – HỔ – CHỨ! Thầy Cố, thầy nói xem có đúng không?”
Cảm nhận được Giang Nguyên lại co thêm lại, vành tai nóng bừng như sắp bốc khói, Cố Thanh Y đẩy đẩy gọng kính sáng lóa trên chóp mũi, chau mày suy nghĩ một lúc mới hiểu ra.
Lúc đó Giang Nguyên chạy tới tìm mình hình như rất giống thế này.
Tuy là tình huống hơi tương phản, nhưng biểu tình đau khổ khi ấy đúng là giống. Có điều, anh nhìn đẹp hơn nữ chính này nhiều lắm. Ừm, vẻ mặt cũng đau khổ hơn, không giả như kia, khiến mình lúc ấy nhìn cái là đã thấy đau lòng rồi, đâu có giống cô nàng kia, diễn như con khỉ.
Á, lạc đề rồi.
Kéo Giang Nguyên ra, nhìn anh như một đứa trẻ xấu hổ trốn sau lưng mẹ, một mực không chịu buông mình ra, Cố Thanh Y đành thôi, giơ tay lên ôm lấy anh “Thật ra, anh lúc ấy đẹp trai lắm.”
“Thật không.” Giang Nguyên lộ ra một con mắt, có chút chờ mong nhìn cậu.
Cố Thanh Y chân thành gật đầu “Sao em lừa anh được chứ. Hôm ấy anh đi rồi, em còn chạy theo mà.”
Tuy là không thấy người đâu nữa.
Nhìn thấy Giang Nguyên từ vai mình lộ ra hai con mắt, Cố Thanh Y nhịn cười, tiếp tục chân tình khuyên nhủ “Thật ra, đàn ông mà, đôi khi khác người một lần cũng rất tốt, thật đấy.”
Giang Nguyên lúc này mới thò cả cái đầu ra, cúi xuống nhỏ giọng xác định lại “Thật… thật à?”
Anh vẫn cảm thấy, là một người đàn ông to lớn, lại còn là một người đàn ông lớn tiếng phải bảo vệ một người đàn ông khác, sao có thể lộ ra khoảng thời gian yếu mềm như thế. Nghĩ đến mình lúc đó, cái gì cũng không quan tâm, sống chết chạy tới tìm Cố Thanh Y, không sự nghiệp, không tiền tài, đến cả điện thoại cũng không có. Thảm hại như vậy mà lại xuất hiện trước mặt Cố Thanh Y, đúng là mất mặt, quá mất mặt!!!
Vốn dĩ là mình cũng quên rồi, ai ngờ hôm nay xem cái phim truyền hình ngu ngốc kia lại nhớ ra, đúng là chết tiệt mà!
Phan Duy không nhìn nổi hai người bọn họ ngồi đó xoa xoa nhau không coi ai ra gì nữa, giơ tay ném cái lon rỗng vào thùng rác cách đó hơn mấy mét “Tôi nói này, hai người các cậu… có thể kiềm chế chút chút không. Các cậu đối xử như vậy với người khách còn độc thân như tôi đây là không có tốt đâu à nha.”
Cố Thanh Y nhún vai, cười “Nếu không ngày mai giám đốc Phan đến trường với tôi, tôi giới thiệu mấy người cho anh, đều là mấy cô gái trong phòng tôi, học lực cao, nhan sắc cao, đến tiền lương cũng cao luôn, đảm bảo đảm đang tài giỏi.”
“Không hưởng nổi không hưởng nổi đâu!” Phan Duy vội vã xua tay “Cậu tiếp tục xem phim đi, tôi đi nghe điện thoại đây.”
Anh lo lắng huơ huơ chiếc điện thoại đang reo trên tay, khoát tay với Giang Nguyên, hai người cùng nhau đi ra ban công.
Cố Thanh Y nhìn bọn họ kéo cửa kính lại, chính mình cũng tắt ipad, đi tới giá sách phía sau chỗ Phan Duy vừa ngổi, rút ra một chồng tài liệu, tìm số liên lạc của giao sư cho, đứng ở nơi xa nhất gọi điện cho ông “Thầy ạ, em là Cố Thanh Y.”
“Vâng, em chuẩn bị cũng ổn rồi.” Cậu cầm tài liệu về phòng, nhìn bản thảo luận văn và thư giới thiệu đã viết xong.
“Dạ? Hai hôm trước thầy thấy em ấy ạ?” Kẹp di động lên hõm vai, Cố Thanh Y kéo một ngăn tủ ra lấy USB, cắm vào máy tính để lưu tài liệu “Vâng, bên cạnh em đúng là Giang Nguyên, thầy không nhìn nhầm đâu ạ.”
Giáo sư nói thấy cậu ở siêu thị, bên cạnh còn một dáng người cao lớn chọn đồ ăn, nhớ ra nên thuận miệng hỏi cậu.
Nghe giọng thầy có chút lo lắng, Cố Thanh Y cười cười. Rút USB ra, đậy nắm lại, ném lên trên tập tài liệu đã thu gấp gọn gàng, cậu đưa tay cầm lấy điện thoại, ngẩng đầu lên, trong con mắt màu trà hiện ra sự dịu dàng nhưng cũng kiên định vô cùng.
“Thầy ạ, bốn năm nay em đã nghĩ rất nhiều, thầy cứ yên tâm đi, em sẽ không hi sinh bản thân mình vì tình yêu nữa đâu.”
Em sẽ trở lên mạnh mẽ hơn, cho đến khi em có thể sóng vai cùng anh ấy. Không cần được che chở, không cần được chăm sóc, để Giang Nguyên có thể yên tâm đi con đường anh ấy đã chọn.
Nửa dựa vào cạnh bàn, cậu nhìn bóng lưng cao nhất của Giang Nguyên ngoài ban công xa xa, cong mắt cười.
Giang Nguyên gật đầu, hai ngón tay kẹp lấy tấm ảnh giơ đến trước mặt Phan Duy, nhận về một nắm hạt dưa bắt đầu cắn, thuận tiện bật ipad, mở bộ phim kiếm hiệp mà gần đây anh ở nhà rảnh rỗi xem giết thời gian lên, lôi kéo Phan Duy cùng thưởng thức đồng loại thiểu năng của anh ta.
“Phụt!” Phan Duy gửi tin nhắn cho thuộc hạ nhà mình xong, bắt đầu ngồi xem phim cùng Giang Nguyên, một tay giơ ra đựng vỏ hạt dưa, miệng lách tách cắn không ngừng “Ôi mẹ, thầy Cố chịu được cậu xem cái này hả?”
Giang Nguyên lườm anh một cái “Không phải tôi đang kéo cậu xem cùng đây sao!”
“Ý, bộ này đáng xem đấy.” Phan Duy lắc đầu, chỉ ngón tay vào nữ chính “Cô ấy, sáu mươi vạn một tập đó.” [1 vạn = 10.000 nên 10 vạn = 100.000 ❤]
“Người trên giường cậu ra à?” Giang Nguyên nhíu mày, quay đầu nhìn nữ chính diễn xuất cứng nhắc trong màn hình “Gu thật kém!” Không đẹp bằng Cố Thanh Y mà sao đòi lắm tiền thế? Đoàn làm phim thật sự đập một số tiền lớn như vậy vào bản mặt đòi nợ của cô ta ư?
“Thôi đi, loại hàng này có cho tôi, tôi cũng không cần. Giang Nguyên, cậu như vậy là sỉ nhục tôi đấy cậu có biết không!” Phan Duy oán giận “Gu của tôi luôn rất cao, biết không hả?”
Giang Nguyên mặt không đổi sắc, ngửa đầu uống một ngụm bia, lộ ra đường cong đẹp đẽ, hầu kết di chuyển lên xuống, nhìn qua vô cùng gợi cảm “Thôi đi, bắt đầu từ cấp hai, đối tượng yêu thầm của cậu đều trông như là gái gọi ấy!”
Phải biết là giám đốc Phan nhà chúng ta chính là một đứa trẻ ngoan, lúc ở trường luôn chui vào góc tường giả vờ vô hình đó! Không được chú ý nhiều như Giang Nguyên, cũng không ngang ngược phá phách như những đứa trẻ nhà có tiền khác, Phan Duy đích thực là một bạn nhỏ không có chút tiếng xấu nào! Có khi, giáo viên trên hành lang gọi lại bê hộ chồng bài tập cũng khiến anh sợ đến đỏ hồng cả mặt.
Đương nhiên, lúc ấy cũng chẳng có bạn học nào thích anh cả. So với Giang Nguyên nhận được thư tình nhiều như mây trên trời, thì cậu bé ngây ngô Phan Duy chỉ biết âm thầm giấu kín tình yêu say đắm của mình nơi đáy lòng.
Sau khi can đảm hơn được chút, anh mới dám hẹn cô nàng mình thích ra ngoài, nhưng lại kéo theo Giang Nguyên đi cùng!
Mỗi lần như vậy, Giang Nguyên chỉ cần liếc mắt nhìn những cô nàng đó một cái sẽ lập tức buông đũa, gọi nhân viên tính tiền rồi lôi anh đến một nhà hàng khác.
Tóc xoăn dài, lông mi dán dày, môi đỏ giống như nhai bút màu, không ai lọt được mắt Giang Nguyên, thua Cố Thanh Y xa đến tận đâu cũng không biết nữa!
“Đó là do cậu thích đàn ông chứ không phải do thẩm mĩ của tôi có vẫn đề!” Phan Duy tức giận ném lon bia lên bàn, phồng má, lê dép đến trước cửa phòng.
Giang Nguyên khiêu khích hất cằm nhìn anh, ý bảo cậu lên đi…
Phan Duy trừng mắt, hung hăng giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ hai tiếng lên cửa “Thầy Cố, chúng tôi uống rượu, cậu có muốn ra uống cùng không?”
Lúc Cố Thanh Y mở cửa đi ra, chỉ thấy Giang Nguyên đang ghé vào tay ghế sofa cười ngặt ngẽo.
Khó hiểu quay đầu nhỉn Phan Duy đang ôm gối ngồi một đống bên cạnh, Cố Thanh Y nghiêng đầu “Các anh sao thế?”
Bàn chuyện thì không khí phải nặng nề một chút mới đúng chứ nhỉ.
Đây là sao? Còn cắn cả hạt dưa nữa?
“Không sao ha ha ha ha ha, vợ à, em qua đây đi, đừng để ý cậu ta ha ha ha ha ha ha.” Giang Nguyên lau nước mắt, vẫy vẫy tay với Cố Thanh Y “Cậu ta bảo nhớ trường nhớ lớp, nên mai muốn đưa em đi làm đó ha ha ha ha ha.”
Cố Thanh Y biết anh đùa, chỉ nhíu mày không nói gì, ngược lại nhìn ipad “Sao anh cũng xem cái này thế?”
Phan Duy âu sầu cọ lên sofa, ôm lon bia chán nản, nghe Cố Thanh Y hỏi vậy thì hai mắt trợn tròn “Thầy Cố thích à?”
Cố Thanh Y lắc lắc đầu “Đồng nghiệp của tôi thích.” Quay lại cười với Giang Nguyên “Chính là Lục Triếp đó, mỗi ngày đều ôm máy tính xem cái này. Vừa kêu gào vừa mua vip, nói là phim không hay nhưng mà tay thì không ngừng vất tiền đi.”
Giang Nguyên ôm ngang hông cậu kéo vào lòng, đầu đặt lên vai cậu, khẽ cười một tiếng.
Giang Nguyên ôm Cố Thanh Y, Phan Duy ôm lon bia, ba người cứ như thế cùng nhau ngồi xem tập mới nhất. Trong phim vừa hay đến đoạn nam chính ngã xuống núi mất trí nhớ, nhìn lời thoại trong phim, Giang Nguyên hơi đỏ mặt.
“XXX, sao chàng có thể không nhớ rõ thiếp? Trời ơi, lẽ nào chàng còn quên cả quá khứ giữa chúng ta? Thiếp yêu chàng, thiếp yêu chàng, chàng ngẩng lên nhìn thiếp đi, thiếp yêu chàng mà ~~~~~ A ~~~~~” Nữ chính nắm vai nam chính lạnh lùng, đau đớn gào khóc kêu la giống như lợn bị chọc tiết.
Giang Nguyên lặng lẽ kéo Cố Thanh Y đến trước mình che đi khuôn mặt đang đỏ ửng.
Phan Duy vốn cạn lời với cái phim nên không chú ý xem, liền chú ý thấy hành động mờ ám của Giang Nguyên. May mà Cố Thanh Y vẫn đẩy kính, nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, theo dõi chiều hướng phát triển của tình tiết trong phim, cho nên không chú ý đến hành động của Giang Nguyên, dù gì cũng bị sờ tới sờ lui thành quen rồi!
Ngay lúc Giang Nguyên thấy màn hình không còn động tĩnh, lặng lẽ nhô đầu ra, thì nữ chính lại chẳng hiểu sao tự nhiên bạo phát “Chàng chính là cả thế giới của thiếp, giờ chàng không cần thiếp nữa, thiếp sống còn nghĩa lí gì, thiếp sống còn nghĩa lí gì nữa chứ ~~~~~ A ~~~~~”
Ầm!!
Giang Nguyên xấu hổ đến mức lập tức đập đập đầu vào sau lưng Cố Thanh Y, hai tay ôm chặt eo cậu kéo cậu lắc lư theo.
Câu này sao lại thấy như mình đã từng nói qua vậy? Trời ạ, hóa ra là câu mình nói hôm đến tìm Cố Thanh Y hu hu hu. Mình đáng ra nên là một bức tường cao lớn che chở Cố Thanh Y, chứ không phải giống như cô ả nữ chính này. Hu hu, một giây trước mình còn chê cô ta trông giống như gái gọi nữa……
Lúc này, Cố Thanh Y bị Giang Nguyên quấy rầy, đành bỏ phim xuống, quay đầu nhìn Giang Nguyên đang ghé vào trên người mình che khuôn mặt đỏ ửng, vỗ vỗ tay anh “Sao vậy?”
“Chắc là nhớ lại những tháng ngày đáng xấu hổ của mình đây mà.” Phan Duy thong thả trút đồng vỏ hạt dưa trong tay mình xuống, thờ ơ cười nhạo một tiếng “AI – MÀ – KHÔNG – CÓ – CHÚT – CHUYỆN – XẤU – HỔ – CHỨ! Thầy Cố, thầy nói xem có đúng không?”
Cảm nhận được Giang Nguyên lại co thêm lại, vành tai nóng bừng như sắp bốc khói, Cố Thanh Y đẩy đẩy gọng kính sáng lóa trên chóp mũi, chau mày suy nghĩ một lúc mới hiểu ra.
Lúc đó Giang Nguyên chạy tới tìm mình hình như rất giống thế này.
Tuy là tình huống hơi tương phản, nhưng biểu tình đau khổ khi ấy đúng là giống. Có điều, anh nhìn đẹp hơn nữ chính này nhiều lắm. Ừm, vẻ mặt cũng đau khổ hơn, không giả như kia, khiến mình lúc ấy nhìn cái là đã thấy đau lòng rồi, đâu có giống cô nàng kia, diễn như con khỉ.
Á, lạc đề rồi.
Kéo Giang Nguyên ra, nhìn anh như một đứa trẻ xấu hổ trốn sau lưng mẹ, một mực không chịu buông mình ra, Cố Thanh Y đành thôi, giơ tay lên ôm lấy anh “Thật ra, anh lúc ấy đẹp trai lắm.”
“Thật không.” Giang Nguyên lộ ra một con mắt, có chút chờ mong nhìn cậu.
Cố Thanh Y chân thành gật đầu “Sao em lừa anh được chứ. Hôm ấy anh đi rồi, em còn chạy theo mà.”
Tuy là không thấy người đâu nữa.
Nhìn thấy Giang Nguyên từ vai mình lộ ra hai con mắt, Cố Thanh Y nhịn cười, tiếp tục chân tình khuyên nhủ “Thật ra, đàn ông mà, đôi khi khác người một lần cũng rất tốt, thật đấy.”
Giang Nguyên lúc này mới thò cả cái đầu ra, cúi xuống nhỏ giọng xác định lại “Thật… thật à?”
Anh vẫn cảm thấy, là một người đàn ông to lớn, lại còn là một người đàn ông lớn tiếng phải bảo vệ một người đàn ông khác, sao có thể lộ ra khoảng thời gian yếu mềm như thế. Nghĩ đến mình lúc đó, cái gì cũng không quan tâm, sống chết chạy tới tìm Cố Thanh Y, không sự nghiệp, không tiền tài, đến cả điện thoại cũng không có. Thảm hại như vậy mà lại xuất hiện trước mặt Cố Thanh Y, đúng là mất mặt, quá mất mặt!!!
Vốn dĩ là mình cũng quên rồi, ai ngờ hôm nay xem cái phim truyền hình ngu ngốc kia lại nhớ ra, đúng là chết tiệt mà!
Phan Duy không nhìn nổi hai người bọn họ ngồi đó xoa xoa nhau không coi ai ra gì nữa, giơ tay ném cái lon rỗng vào thùng rác cách đó hơn mấy mét “Tôi nói này, hai người các cậu… có thể kiềm chế chút chút không. Các cậu đối xử như vậy với người khách còn độc thân như tôi đây là không có tốt đâu à nha.”
Cố Thanh Y nhún vai, cười “Nếu không ngày mai giám đốc Phan đến trường với tôi, tôi giới thiệu mấy người cho anh, đều là mấy cô gái trong phòng tôi, học lực cao, nhan sắc cao, đến tiền lương cũng cao luôn, đảm bảo đảm đang tài giỏi.”
“Không hưởng nổi không hưởng nổi đâu!” Phan Duy vội vã xua tay “Cậu tiếp tục xem phim đi, tôi đi nghe điện thoại đây.”
Anh lo lắng huơ huơ chiếc điện thoại đang reo trên tay, khoát tay với Giang Nguyên, hai người cùng nhau đi ra ban công.
Cố Thanh Y nhìn bọn họ kéo cửa kính lại, chính mình cũng tắt ipad, đi tới giá sách phía sau chỗ Phan Duy vừa ngổi, rút ra một chồng tài liệu, tìm số liên lạc của giao sư cho, đứng ở nơi xa nhất gọi điện cho ông “Thầy ạ, em là Cố Thanh Y.”
“Vâng, em chuẩn bị cũng ổn rồi.” Cậu cầm tài liệu về phòng, nhìn bản thảo luận văn và thư giới thiệu đã viết xong.
“Dạ? Hai hôm trước thầy thấy em ấy ạ?” Kẹp di động lên hõm vai, Cố Thanh Y kéo một ngăn tủ ra lấy USB, cắm vào máy tính để lưu tài liệu “Vâng, bên cạnh em đúng là Giang Nguyên, thầy không nhìn nhầm đâu ạ.”
Giáo sư nói thấy cậu ở siêu thị, bên cạnh còn một dáng người cao lớn chọn đồ ăn, nhớ ra nên thuận miệng hỏi cậu.
Nghe giọng thầy có chút lo lắng, Cố Thanh Y cười cười. Rút USB ra, đậy nắm lại, ném lên trên tập tài liệu đã thu gấp gọn gàng, cậu đưa tay cầm lấy điện thoại, ngẩng đầu lên, trong con mắt màu trà hiện ra sự dịu dàng nhưng cũng kiên định vô cùng.
“Thầy ạ, bốn năm nay em đã nghĩ rất nhiều, thầy cứ yên tâm đi, em sẽ không hi sinh bản thân mình vì tình yêu nữa đâu.”
Em sẽ trở lên mạnh mẽ hơn, cho đến khi em có thể sóng vai cùng anh ấy. Không cần được che chở, không cần được chăm sóc, để Giang Nguyên có thể yên tâm đi con đường anh ấy đã chọn.
Nửa dựa vào cạnh bàn, cậu nhìn bóng lưng cao nhất của Giang Nguyên ngoài ban công xa xa, cong mắt cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook