Đương nhiên, cuối cùng Giang Nguyên vẫn bị cản lại.

“Ngồi xuống.” Cách một cái ghế dài, ánh nắng ánh lên trên mặt Cố Thanh Y.

Giang Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, mím môi nhìn lại.

Cố Thanh Y dựa vào thành cửa sổ, day day trán. Đang muốn dùng sự nhẫn nại tối đa của bản thân để khuyên nhủ bạn nhỏ Giang Nguyên rằng thời gian này là không thích hợp cho loại hành động kia thì Giang Nguyên đã ngẩng đầu lên, ngăn tất cả những lời muốn nói của cậu lại.

“Anh không sai.” Giang Nguyên hơi rướn cái cổ lên “Anh thích em.”

Cố Thanh Y mở trừng hai mắt, lúc này thì đến lượt cậu ngơ ra.

“Từ một năm trước anh đã thích em rồi, chuyển đến đây cũng là vì không quên được em.” Anh thẳng thắn đứng dậy, quay người đặt ghế về chỗ cũ rồi đi ra cửa “Dù sao bây giờ em cũng biết rồi, vậy thì cứ thế đi.”

Hơ…. Lúc này lại còn muốn làm giám đốc ngang ngược à?

Cứ thế đi?

Người nên khóc là mình đúng không!? Bước nhanh đến giữ lại Giang Nguyên lúc này đã tiến được nửa người ra khỏi cửa, Cố Thanh Y trực tiếp ấn người lên cửa, một tay khác khóa lại, chân đạp lên ghế.

“Cứ thế đi?” Vẻ mặt u ám nhìn Giang Nguyên đang hoang mang không hiểu gì, Cố Thanh Y cởi cúc áo ở cổ tay, chậm rãi xắn lên.

Xách cổ áo Giang Nguyên túm đến trước mặt mình.

“Trẻ trâu nhỉ.” Cố Thanh Y đột ngột ghé sát lại, nghiến răng nghiến lợi nói “Nghĩ đến ông đây cho sướng rồi xong à? Tôi bị anh chiếm tiện nghi tròn một năm, giờ anh định tính sao?”

Nghĩ đến cái tên ngốc ngủ bên cạnh mình mỗi ngày lại cái kia… cái kia với mình.

Mẹ nó.

Giang Nguyên nhìn mặt Cố Thanh Y càng ngày càng gần, con mắt chậm rãi trừng lớn, nhưng cũng không dám nháy mắt, cả mặt đỏ ửng.

“Tính…. Tính thế nào….”

Anh cũng rất vô tội mà, khó lắm mới đợi được Cố Thanh Y về nhà, anh mới trốn trong phòng giải quyết một chút. Mùa hè nóng bức, Cố Thanh Y thích mặc áo sơ mi sẫm màu, mà da cậu lại trắng, mở mấy cái cúc liền thấy được xương quai xanh và cảnh xuân phía bên trong. Cố Thanh Y lại không hề rụt rè, vén áo sơ mi lên quạt quạt, có lúc không giải được toán còn nằm sấp vươn qua hỏi anh, cái cảnh đó, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu quyến rũ.

Mẹ nó chứ, anh thật sự khổ lắm, khổ vô cùng, khổ không để đâu cho hết mà!

Nghĩ đến đây, anh lại thấy tủi thân, không chút chột dạ mà trừng lại Cố Thanh Y, một bộ ta đây không cần liêm sỉ, không cần mặt mũi.

“Anh đừng chuyển ra ngoài.” Nghĩ mình hơi kích động, Cố Thanh Y chỉnh lại quần áo ngồi lên giường của mình “Chuyện đó… Cũng không đến mức ấy.”

“Em….” Giang Nguyên có chút ngạc nhiên.

“Ôi mẹ, cứ thế đi, phiền chết đi được, em còn chưa làm xong toán nữa a a a a a a.” Cố Thanh Y bắt đầu lôi sách bài tập từ trong cặp trên bàn ra, vẻ mặt chuyện cũ miễn bàn.

Trong lòng Giang Nguyên sinh ra một dự cảm nho nhỏ.

Từ khi đó, ám hiệu của anh ngày càng nhiều, hành động cũng càng ngày càng lộ liễu. Lúc nóng nhất sẽ đúng giờ chạy qua hơn nửa trường học đưa trà sữa cho Cố Thanh Y, ghé vào cửa sổ mặc cho một đám bạn nữ thét chói tai đưa thư tình.

Cố Thanh Y cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, kéo anh đến hành lang gần đó, lúc ấy, anh biết dự cảm nho nhỏ của mình thành sự thật rồi.

Áp người lên lớp gạch sứ mát lạnh hôn sâu, Giang Nguyên đỏ ửng mặt kiên định nói với Cố Thanh Y anh đã thích cậu từ lâu.

Sau đó Cố Thanh Y đồng ý.

Không có gì ngăn cản, hai người liền ở bên nhau.

Buổi sáng Cố Thanh Y sẽ gọi Giang Nguyên dậy, chen chúc trong nhà vệ sinh cùng nhau đánh răng, buổi tối tự học thì Giang Nguyên sẽ trèo tường ra ngoài mua hoành thánh ăn đêm cho Cố Thanh Y.

Trước khi tốt nghiệp thì cùng nhau chiến đấu đến tận bình minh, buổi sáng hôm thi tốt nghiệp thì ôm nhau hôn sâu. Sau khi thi vào đại học cũng không ngoài ý muốn mà điền chung một trường. Cố Thanh Y vào học Triết học, còn Giang Nguyên thì chọn hệ thống thông tin quản lí.

Thành tích chuyên ngành của Cố Thanh Y ngay từ năm nhất đã nổi tiếng, năm hai liền được một giáo sư nhìn trúng, mang theo đến các chương trình nghiên cứu, năm tư vô cùng thuận lợi mà thi đỗ cao học, trong đồng lứa khi ấy luôn luôn được nhận xét là ưu tú. Công ty của Giang Nguyên cũng dần dần đi vào quỹ đạo, tuy xã giao nhiều nhưng anh vẫn rất vui, uống say rồi thì thích ôm Cố Thanh Y, cho cậu xem tài khoản của mình, nói cậu nghe mình nhất định sẽ trở nên tốt hơn, bảo vệ mẹ và cậu thật tốt, vĩnh viễn không để hai người phải chịu chút thiệt thòi nào. Cho dù mình có chết đi, cũng sẽ không để người thân của mình phải trải qua cuộc sống như mình lúc còn bé, cơ khổ không nơi nương tựa.

Chuyện cũ đáng ra nên kết thúc ở đó. Sau sáu năm, hai người đều có chút thành tựu nhỏ, sẽ nắm tay nhau đến trước mặt cha mẹ come out, có lẽ sẽ có chúc phúc, có phẫn nộ, nhưng mà chuyện ấy đã không còn quan trọng nữa rồi.

Đôi khi, chuyện ngoài ý muốn luôn khiến người ta không kịp trở tay như vậy.

Năm ấy, mùa mưa Giang Nam kéo dài hơn bất kì năm nào, lượng mưa đạt đến con số người người phải nghẹn họng trân trối đứng nhìn. Bác trai và anh họ của Giang Nguyên đến phía nam thị sát gặp trận đá nở, đều chết hết.

Giang thị nhất thời rơi vào hoàn cảnh vô chủ đầy khó khăn.

Chỉ có tâm nguyện của mẹ Giang Nguyên là đạt thành, Giang Đống chết đi, Giang Nguyên sẽ là chủ. Thành công của anh trong giới đã sớm được mọi người biết đến, so với người anh họ xấu số kia thì xuất sắc hơn rất nhiều. Giang gia cũng là một gia đình có truyền thống kinh doanh, nên chẳng mấy ai phản đối việc anh thừa kế cái ghế của ông bác. Phe cánh công ty vừa được dẹp yên, điện thoại của Giang Nguyên cũng đồng thời bị oanh tạc.

Một hôm, Cố Thanh Y từ thư viện quay về liền thấy dưới lầu đỗ một loạt xe con sang trọng. Không ít bạn học trên lầu đều ngó ra khỏi cửa sổ nhìn xem, thậm chí mấy người đi cạnh cậu còn bắt đầu lôi di động ra chụp ảnh.

Cố Thanh Y nhíu mày không vui, muốn đi đường vòng ra cửa sau ký túc xá. Lúc lấy thẻ mở cửa, vô tình nhìn thấy người bị đám đồ đen kia vây bắt phía trước hàng xe, thế mà lại là người đàn ông nhà mình.

Hôm ấy, lúc Giang Nguyên quay về ký túc xá, có vẻ vẫn giống như bình thường. Ngoài lúc ôm cậu ra thì lại càng dính người, đến mức Cố Thanh Y cũng hoài nghi không biết có phải chiều nay bản thân mình đã nhìn nhầm người rồi không.

Thấy Giang Nguyên không muốn nói nhiều, cậu cũng không hỏi, hai người giống như mọi buổi tối, đọc sách, viết luận, đùa giỡn. Giang Nguyên rảnh rỗi không có việc gì làm, liền ngồi trên đất sắp xếp lại đống tư liệu Cố Thanh Y vất lung tung.

Đợi đến khi Cố Thanh Y phát hiện ra người dưới chân không có động tĩnh gì, thì Giang Nguyên đã nhìn chằm chằm mấy tờ giấy được gần nửa tiếng rồi.

“Nhìn gì vậy?” Cậu lại gần một chút, là tư liệu trao đổi sinh giáo sư mới đưa cậu ngày hôm nay.

“Em không đi đâu, yên tâm.”  Sờ sờ đầu Giang Nguyên, Cố Thanh Y không buồn để tâm nữa. Hạng mục trao đổi sinh viên với Đức, giáo sư đã đưa cho cậu từ sáng, nhưng cậu cũng đã nói rõ, cơ hội này bản thân mình không cần.

“Sao lại không đi?” Giang Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt đen nháy “Trường này tốt lắm mà?”

“Phụt.” Cố Thanh Y cười cười, nửa quỳ xuống cọ cọ lên mặt Giang Nguyên “Em không muốn yêu xa.” Tiến tu ít nhất cũng phải mất từ hai đến ba năm, bận đến trời đất mịt mù, công ty của Giang Nguyên trong nước cũng bận. Đến lúc đó, hai người một năm có khi không gặp nhau được một lần, cái được không bù nổi cái mất.

Hơn nữa, với điều kiện của cậu, đã có trường đưa ra điều kiện là cậu học tiến sĩ xong thì có thể đến nhận chức luôn. Chờ tình hình bên Giang Nguyên ổn định, cậu sẽ ra nước ngoài giao lưu một hai tháng rồi quay về thành A tiếp tục làm việc.

“….Ừ.” Giang Nguyên vươn tay ôm cổ Cố Thanh Y, hôn nhẹ một cái lên vành tai cậu.

Bình an vô sự.

Hai người tốt nghiệp như dự liệu, vừa bận làm luận văn, vừa lên kế hoạch cho tương lai.

Cứ thế cho đến một hôm, chỉ trong một đêm, chuyện đã xảy ra vượt quá dự liệu của cả hai.

Chính xác là một đêm.

Cố Thanh Y tỉnh dậy liền thấy điện thoại trên gối đầu bên cạnh tràn đầy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Không biết có chuyện gì, cậu mở điện thoại xem từng tin nhắn một.

Đều là bạn học gửi tới, ban đầu đều là mấy người cậu lưu tên lưu số gửi tin nhắn an ủi thì cậu còn có thể hỏi lại, nhưng càng về sau, càng biến thành cái gì mà ha ha ha chuyện lớn như giới tính sao cậu lại gạt chúng tôi, có phải có ý với tôi không, mấy cái tin đầy quái dị. Cái cuối cùng là của mẹ, bảo cậu hôm nay lập tức về nhà một chuyến.

Ý thức được có chuyện, cậu xoay người xuống giường mở trang web của trường lên.

Lúc thấy ảnh mình và Giang Nguyên nắm tay nhau, cậu hoàn toàn tỉnh táo lại. Tin nhắn của bạn học cũng không cảm thấy lạ nữa, dù sao mình với Giang Nguyên sớm muộn cũng phải come out, bây giờ cứ coi như có người giúp trước vậy.

Gọi điện cho Giang Nguyên, Cố Thanh Y muốn nói với anh mình phải về nhà một chuyến. Ba mẹ mình tuy rằng còn bảo thủ, nhưng cũng phải không thấu hiểu cho con.

Nhưng phía bên kia điện thoại, lại là một thanh âm xa lạ, bảo cậu nhanh chóng đến phòng giáo vụ, Giang Nguyên đánh nhau với người ta.

Chờ cậu rửa mặt xong vội vã chạy đến phòng giáo vụ thì thấy Giang Nguyên đang bị ba người lôi lôi kéo kéo, đối diện là một tên mập mạp mặt mũi bầm dập. Tên mập kia cậu biết, là đàn em khóa dưới cùng giảng viên hướng dẫn với cậu, nghe nói lai lịch không nhỏ.

Cậu nhanh chóng tiến lên khuyên bảo, nhìn thấy Giang Nguyên một chút cũng không vui đứng nghe, giống như cậu chỉ cần buông lỏng tay một cái là anh sẽ lại xông lên ngay, trong mắt hằn đầy mạch máu đỏ.

“Đồng tính luyến ai!” Tên mập kia còn không biết tốt xấu trốn sau lưng giáo viên nhả ra một câu.

Cố Thanh Y nhắm mắt lại, cảm giác mình không còn kìm chế được Giang Nguyên nữa.

Quả nhiên, anh trực tiếp vùng khỏi mọi người, quơ lấy cái ghế bên cạnh xông đến chỗ tên mập kia đập một cái lên vai, sau đó túm cổ áo cậu ta ấn lên tường, nghiến răng nói “Mẹ nó, mày thử nói thêm một câu nữa xem.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương