Úc Thanh Ninh tức giận xông vào phòng làm việc của Hạ Vũ, ‘ầm’ một cái đặt nửa ly nước trái cây cầm trong tay ở góc bàn của anh, thư ký của Hạ Vũ đang cầm một phần tài liệu cho anh ký, hai người ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Úc Thanh Ninh đều sợ hết hồn.

Thư ký Đỗ lập tức quan tâm, "Úc tiểu thư, sao lại làm đổ nước trái cây lên người vậy? Chỗ của tôi có khăn giấy ướt, lấy cho cô một hộp đi vào toilet lau một chút nhé."

Úc Thanh Ninh không để ý tới phản ứng của anh ta, nhìn Hạ Vũ kích động nói, "Hạ Vũ! Quản lý mẹ của con trai anh đi! Cô ta rõ ràng đã có con rồi, sao có thể trơ trẽn quyến đi rũ anh Hạo Nhiên như vậy! Không phải cô ta hay đi cùng anh tham gia hội chợ của chị Tương Linh sao, anh đi ra ngoài cùng mẹ đứa bé lẳng lơ như thế không sợ mất mặt à?"

Vẻ mặt Hạ Vũ không thay đổi, trước tiên cúi đầu bình tĩnh ký xong phần tài liệu, đóng lại giao cho thư ký dặn dò, "Hôm nay giao cho phòng tài vụ xử lý luôn." Sau đó mới lạnh nhạt nhìn Úc Thanh Ninh nói, "Thanh Ninh, em kêu anh là gì, sao càng lớn càng không có phép tắc thế hả? Chú Úc để anh trông chừng em, chứ không phải để anh mặc cho em tha hồ ầm ĩ, nếu em còn như vậy thì anh sẽ nói với chú ấy anh không làm được công việc này, để cho chú ấy đón em trở về!"

Úc Thanh Ninh mím môi, "Thật phiền phức, lúc em ở nước ngoài có nhiều người lớn hơn anh, em cũng trực tiếp gọi tên bọn họ đấy!"

Hạ Vũ không hề cử động, "Đây là ở trong nước!"

Úc Thanh Ninh bất đắc dĩ sửa đổi cách gọi thành "Anh Hạ Vũ", lại gấp gáp, "Anh quản lý mẹ của con trai anh đi!"

Hạ Vũ thản nhiên nói, "Thanh Ninh, em chững chạc một chút đi, thực tế là để em ở trong bệnh viện học một chút việc, đừng hao hết tâm tư vào việc theo đuổi ngôi sao, con gái dè dặt một chút mới có người thích. Còn em điên điên khùng khùng ngày ngày vây quanh minh tinh nam, nóng lòng muốn dán cả người vào người ta, đối phương sao có thể coi trọng em? Thật ra vóc người của em xinh đẹp, xuất thân lại rất tốt, không kém hơn so với bất kỳ cô gái nào."

Sự kiêu căng của Úc Thanh Ninh lập tức giảm xuống rất nhiều, nhỏ giọng hỏi, "Ngay cả anh cũng cảm thấy em quá chủ động, cho nên anh Hạo Nhiên mới không coi trọng em?"

Hạ Vũ suýt chút nữa bị cái vấn đề nhàm chán này làm cho tức giận, từ trước đến giờ anh ghét nhất loại phụ nữ trong đầu chỉ có tình yêu, nhìn thấy là phiền, cảm thấy nhất định là rất ngu ngốc mới đạt đến cảnh giới ngu ngốc như vậy.

Trong mắt anh, Úc Thanh Ninh vẫn luôn là một cô gái nhỏ hoạt bát lanh lợi, may mắn có điều kiện tốt: xuất thân ưu tú, diện mạo xinh đẹp, hiện diện như một cô em gái nhỏ đáng yêu, không ngờ bản chất vẫn là một cô bé ngốc nghếch có ánh mắt nông cạn, bị minh tinh nam mê hoặc làm cho đầu óc rồi mù, thật sự là làm cho anh rất thất vọng.

Vốn muốn mượn Úc Thanh Ninh theo đuổi Lý Hạo Nhiên để cho anh ta phân tâm, không ở chung một chỗ với Diệp Gia Dĩnh. Bây giờ xem ra tính toán này hoàn toàn không thể thực hiện được rồi.

Chỉ sợ ở trong mắt Lý Hạo Nhiên, Úc Thanh Ninh luôn luôn bày ra vẻ mặt si mê, hành động giống fan cuồng nhiệt với anh ta không sánh bằng với vẻ hào phóng, lanh lợi, còn có thể thường xuyên mượn rượu để đùa giỡn, có cá tính và hấp dẫn của Diệp Gia Dĩnh.

Hạ Vũ kiên nhẫn đáp lại, "Lý Hạo Nhiên nghĩ như thế nào anh không rõ, cũng không có hứng thú đi đoán, anh chỉ dùng thân phận anh trai và người giám hộ tạm thời của em để nhắc nhở, em như vậy rất giống những fan cuồng nhiệt không có đầu óc, bên cạnh Lý Hạo Nhiên không bao giờ thiếu những người phụ nữ này. Nếu em còn tiếp tục làm loạn thì ngoại trừ sẽ làm cho người ta phiền chán cũng không mang lại hiệu quả gì, đưa bao nhiêu ly cà phê, nước trái cây cũng vô dụng thôi, chỉ lãng phí điều kiện tốt đẹp của mình!"

Úc Thanh Ninh bị anh đả kích, giống như khí cầu bị xì hơi xẹp xuống, cúi đầu, "Em đúng là fan của anh ấy, nhưng em không phải là fan cuồng nhiệt không có đầu óc!" Giọng nói trở nên hơi tủi thân, "Năm ngoái em ở nước ngoài nghe nói có một diễn viên trong nước được điện ảnh XXX trao giải thưởng lớn lúc đó rất vui mừng, ở trước mặt bạn cùng lớp cũng cảm thấy rất hãnh diện, nên đặc biệt đi xem bộ phim đoạt giải này, trong bộ phim đó anh Hạo Nhiên diễn vai một sinh viên đại học rất nghèo khó, anh không biết anh ấy diễn hay thế nào đâu! Em xem thấy đoạn cuối phim anh ấy chạy như bay trong mưa, vội vàng đi gặp bạn gái cũ lần cuối, lúc đó em rất cảm động, nếu chưa từng trải qua thực tế thì sẽ không diễn ra hiệu quả như vậy! Khi đó em đã bắt đầu sùng bái anh ấy!"

Hạ Vũ nhức đầu, "Thanh Ninh, em đã lớn chừng này rồi, đừng ngây thơ như vậy nữa! Anh ta là diễn viên, nếu có thể nhận được giải thưởng thì tất nhiên phải có kỹ thuật diễn rất tốt, những đoạn cảm động kia cũng là diễn xuất mà ra, là giả!" Vẫy vẫy tay, "Em mau sửa sang lại một chút, bây giờ với cái dáng vẻ nhếch nhác này đừng nói Lý Hạo Nhiên, sợ rằng ngay cả em trai đưa đồ ăn cũng sẽ ghét bỏ em. Buổi chiều làm việc cho tốt, tối anh dẫn em về ăn bữa tiệc lớn, hôm nay trong nhà có nhập về cá hoa vàng thôn quê đấy."

Úc Thanh Ninh ảo não kêu lên một tiếng, "Bây giờ dáng vẻ của em rất tệ à! Trời ạ, sao em lại dùng bộ dạng này lớn tiếng nói chuyện với anh ấy cả buổi chứ?" Vội vã mượn hộp khăn giấy ướt của thư ký Đỗ chạy vào toilet xử lý.

Hạ Vũ nhìn bóng lưng của cô ta mà buồn bực cau mày, ngược lại thư ký Đỗ rất thích thú, cầm nửa ly nước trái cây cô ta để lại, nhìn dáng vẻ dường như là chuẩn bị tự động giải quyết luôn, "Úc thiểu thư là một cô gái xinh đẹp hiếm thấy vẫn còn ngây thơ như vậy, thật là đáng yêu!"

Hạ Vũ hỏi, "Cậu không cảm thấy em ấy như vậy có hơi ngốc sao?"

Thư ký Đỗ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Nếu là một cô gái bình thường theo đuổi ngôi sao như vậy có thể tôi sẽ cảm thấy cô ấy ngốc, nhưng Úc tiểu thư thì không giống vậy, gia thế cô ấy tốt, người lại xinh đẹp, người đẹp không theo đuổi tiền bạc của đàn ông mà một lòng dâng hiến tình yêu, nhiệt tình như vậy ai có thể chống cự được?"

Hạ Vũ tiếc nuối, "Lý Hạo Nhiên đã kháng cự rồi."

Thư ký Đỗ hiểu rõ cách nghĩ của anh, vì vậy chỉ cười không có lên tiếng, trong lòng lại nghĩ: loại chuyện này rất khó nói, Diệp tiểu thư cũng là người đẹp, có lẽ đại minh tinh họ Lý không thích cô Úc tiểu thư thanh xuân nhiệt tình, ngược lại chỉ thích Diệp tiểu thư thích làm theo ý mình đấy.

Úc Thanh Ninh ở trong phòng rửa tay nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của mình trong gương ảo nảo muốn đập đầu vào tường, mất một lúc lâu mới dùng khăn ướt lau chùi vết nước trái cây trên áo đi, sau đó đứng trước mấy sấy tay thổi liên tục, muốn sấy quần áo khô một chút.

Đột nhiên có một cô gái cột tóc đuôi ngựa đi vào, mặc áo sơ mi ca rô trắng xanh và quần trắng, diện mạo thanh tú, nụ cười trong veo, điển hình dáng vẻ cô gái nhà bên.

Cô gái đi vào toilet, liếc thấy Úc Thanh Ninh đang dán ngực vào máy sấy tay, ngạc nhiên mở to hai mắt.

Úc Thanh Ninh đang khó chịu, hừ một tiếng quay lưng lại, nghĩ thầm nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy qua người bị đổ nước trái cây lên người à!

Cô gái kia lập tức lộ ra nụ cười thân thiết hòa nhã, "Thức uống đổ lên người sao? Đôi khi tôi vội vàng cũng phạm phải lỗi này." Ngửi thấy trong không khí còn lưu lại chút hương vị hoa quả ngọt ngào thì nói tiếp, "Tôi nghĩ lát nữa cô nên mượn một cái áo khoác mặt bên ngoài, vết nước trái cây rất khó dùng nước sạch để tẩy, sau khi sấy khô sẽ để lại dấu vết trên quần áo."

Úc Thanh Ninh ít khi tự mình giặt quần áo nên không biết nước trái cây rất khó giặt, sẽ để lại dấu vết trên quần áo, không khỏi cảm kích đáp lại người nhiệt tình nhắc nhở cười một tiếng, "Cám ơn." Nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô ta, "Cô là ——?" Nơi này là khu hành chính bệnh viện, bình thường sẽ không có bệnh nhân hoặc là người thân tới đây, còn cô gái này lại rất lạ mắt, không giống nhân viên làm việc của bệnh viện.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa rất ngoan ngoãn cười làm lành, "Làm ơn, cô coi như không nhìn thấy tôi nhé, tôi tới tìm Lý Hạo Nhiên muốn ký tên, sau đó lập tức đi ngay!"

Úc Thanh Ninh vui mừng, "Cô cũng thích phim của anh ấy!"

Cô chỉ không ưa Diệp Gia Dĩnh người có sức uy hiếp lớn nhất kia thôi, nhìn thấy người khác hâm mộ Lý Hạo Nhiên thì giống như gặp bạn cùng chung chí hướng cảm thấy thân thiết.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa gật đầu một cái, "Đúng vậy, đáng tiếc bệnh viện các cô quản lý quá nghiêm, ngày hôm qua tôi đi vào một lát đã bị phát hiện, ngay cả bóng dáng thần tượng cũng không nhìn thấy đã bị mời ra ngoài, rất mất mặt. Hôm nay tôi làm liều lại tới, vừa rồi có một nhân viên làm việc đi theo tôi bộ dạng giống như muốn chặn lại hỏi, tôi sợ quá vội vàng trốn vào toilet, hi vọng anh ta sẽ không đứng ở bên ngoài chờ tôi đi ra."

Úc Thanh Ninh cười khanh khách, "Bệnh viện này của chúng tôi là loại hạng sang, quản lý đương nhiên phải nghiêm, không thể để cho những người không có nhiệm vụ tùy tiện ra vào, chẳng qua tôi có thể dạy cô một cách, gặp nhân viên của bệnh viện hỏi thì giả bộ là người của đoàn làm phim, gặp phải người của đoàn làm phim hỏi thì giả bộ là người của bệnh viện, bọn họ cũng không nhận ra, như vậy cô sẽ không bị đuổi ra ngoài."

Mắt cô gái buộc tóc đuôi ngựa sáng lên, "Biện pháp này rất hay, cám ơn cô đã dạy tôi."

"Không cần khách sáo, tôi có thể hiểu tâm trạng tha thiết muốn được thần tượng của mình ký tên." Úc Thanh Ninh nói đôi mắt tròn xoe xem xét xung quanh, "Chẳng qua tôi đây cũng không phải là dạy miễn phí cho cô... cô phải đồng ý với tôi một chuyện. Trong đoàn làm phim có một nữ diễn viên hạng hai luôn đi theo bên cạnh Lý Hạo Nhiên, người phụ nữ này rất kém cõi, căn bản không xứng với anh Hạo Nhiên, cô đi tổn hại cô ta đôi câu, để cô ta tự biết rõ thân phận của mình!"

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cũng xem xét xung quanh, "Là ai vậy? Tôi sợ tôi không biết."

Úc Thanh Ninh nhăn nhăn lỗ mũi, làm mặt quỷ đầy đáng yêu, nhưng nói ra lời lại cay nghiệt, "Cô có xem qua phim《 Đừng để yêu thương vụt qua tầm tay 》 không, chính là người diễn vai Phương Văn Vi đó, họ Diệp, gọi là Diệp Dĩnh còn là Diệp gì Dĩnh đó, lúc tôi xem bộ phim này thì ghét nhất nhân vật đấy, nhưng hóa ra bản thân diễn viên cũng rất đáng ghét."

Vẻ mặt cô gái tóc đuôi ngựa lấp lánh một cái, sau đó đồng ý một tiếng, "Không thành vấn đề, tôi cũng ghét nhất thứ người như thế!"

Dùng cách Úc Thanh Ninh dạy cho cô ta sau khi thành công lừa gạt nhân viên quản lý hai bên tra hỏi cô ta tới bệnh viện làm gì, cô gái buộc tóc đuôi ngựa trực tiếp xông vào phòng làm việc của Hạ Vũ.

Thư ký Hạ Vũ đang vùi đầu sửa sang lại một đống tài liệu, đột nhiên cảm thấy có bóng người vụt qua, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì cô gái buộc tóc đuôi ngựa đã xông tới trước bàn làm việc của Hạ Vũ, "Anh Hạ!"

Hạ Vũ giật mình, "Là cô!" Cố gắng nhớ lại tên của cô ta "—— Sally! Cô vào đây bằng cách nào?"

Sally khẽ cắn môi dưới, trên mặt ủy khuất nhìn anh, nhìn chằm chằm một lát sau mới nói, "Em lặng lẽ lẻn vào, anh Hạ, lần trước anh vì nguyên nhân của Diệp tiểu thư mà cư xử với em như vậy, em thật sự là bị tổn thương, vốn đã hạ quyết tâm sau này sẽ không tiếp tục gặp anh nữa, nhưng mấy ngày trước em tình cờ biết một người họ Trịnh, có quan hệ rất gần với nhà bọn họ, biết một ít chuyện về cô Diệp và con trai cô ta, người phụ nữ đó muốn lợi dụng con trai để gạt anh, em không đành lòng để anh bị lừa, cho nên đã tới đây."

Hạ Vũ này ngoại trừ điều kiện bên ngoài mọi mặt đều rất ưu việt, có thể còn khiến cho người ta cảm giác vô cùng trầm ổn lão luyện. Không nói chuyện tình cảm cùng anh, chỉ hằng ngày lúc tiếp xúc tác phong nhanh nhẹn, lễ phép của anh trong đó mang theo sự xa cách dè dặt, làm cho người ta cảm giác đối với tất cả sinh vật giống cái cũng nhiệt tình chu đáo hơn so với những người đàn ông khác mà còn cao hơn một bậc.

Cho nên ánh mắt phụ nữ đều coi trọng anh, từ thiên kim tiểu thư đến cô gái nhỏ, phụ nữ chủ động theo đuổi của anh không bao giờ hết, vì vậy đối với sự âm thầm thổ lộ lần này của Sally, trừ ghét bỏ ra Hạ Vũ cũng không có cảm giác gì khác.

Anh nghiêm mặt, "Sally, lần trước tôi để cho cô đi là vì chính vấn đề của cô, không liên quan tới Diệp tiểu thư, giữa chúng ta ngoại trừ quan hệ thuê mướn ra thì không có quan hệ nào khác, cô không có quyền để ý tới chuyện của tôi, xin đừng nhiều chuyện! Mặt khác, cô tự tiện xông vào phòng làm việc của tôi cũng không đúng, lần này coi như xong, lần sau tôi sẽ gọi bảo vệ!"

Nói xong liếc mắt nhìn thư ký Đỗ, Đỗ lập tức tiến lên, "Mời cô đi ra ngoài."

==

Buổi tối sau khi Diệp Gia Dĩnh về nhà thì rất đỗi kinh ngạc phát hiện anh trai cô và Hạ Vũ đang ngồi đối diện nhau ở trong phòng khách, thái độ khách sáo lại rất đúng mực đang bàn về chuyện đầu tư sản xuất một bộ phim mới vào năm tới.

Cô không khỏi cảm thấy buồn bực, gần đây ngoại trừ việc mượn bệnh viện dùng để quay bộ phim truyền hình mới của đạo diễn Tần ra thì không nghe nói công ty giải trí Thiên Hằng và nhà họ Hạ còn có hạng mục hợp tác gì? Huống chi cho dù có cũng không cần hẹn bàn chuyện ở chỗ của mình, biến nhà mình thành phòng họp sao?

Đáng yêu nhất chính là Diệp Ba Ni, bưng cái ghế nhỏ, khuôn mặt nhỏ vô cảm ngồi ở giữa hai người, cũng nghiêm trang chớp đôi mắt tròn xoe nghe, về phần nghe hiểu được bao nhiêu cũng không thể biết được.

Nhưng cậu vừa thấy Diệp Gia Dĩnh trở về thì đã chạy tới đi theo mẹ, không còn quan tâm tới hai người kia nữa là biết ngay cậu nghe không hiểu gì rồi.

Đồ ăn trong nhà luôn được chuẩn bị đầy đủ, Chu Mai thấy nhiều người thì vội vàng làm thêm hai món ăn bưng ra, cuối cùng bưng ra một hộp canh cá hoa vàng hương thơm tỏa ra bốn phía, nói là Hạ Vũ đặc biệt mang tới.

Chu Mai là người Ninh Ba, tương đối hiểu việc, đối với hộp canh cá hoa vàng này khen không ngớt, nói cá này cá hoa vàng thôn quê chân chính mới lạ tươi ngon, hiện nay loại cá hoa vàng thôn quê này rất đắt, lúc giá thị trường tốt phải bán được 7000-8000 đồng một cân, chở tới đây trong ngày có thể giá tiền còn cao hơn.

Đầu bếp nhà họ Hạ có sở trường làm canh cá hoa vàng, qua một thời gian ngắn sẽ tìm mua một lượng cá lớn với giá cao về làm, bây giờ chuyện gì Hạ Vũ cũng đều đặt con trai lên hàng đầu, chính anh cũng rất thích món ăn này, không ngại cực khổ làm người đưa đồ ăn. Ba đưa đồ ăn tới cho con trai, bà nội Hạ Vũ nhìn thấy chỉ than thở, sao phải vậy chứ! Còn phải đưa cơm, cùng nhau ăn chung không được sao? Đáng tiếc bởi vì bọn họ mới đắc tội với mẹ đứa bé, gần đây người ta không chịu đưa đứa bé tới đây, bà cũng hết cách rồi, chỉ có thể đợi từ từ quan hệ hòa hoãn lại rồi nói.

Chu Mai múc canh cho mọi người, "Ôi, chỉ có ba chén thôi."

Hạ Vũ buồn bực, anh không ngờ Diệp Thừa Trạch cũng ở nơi này, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau bỏ món ăn yêu thích, "Không sao, không cần múc cho tôi."

Diệp Thừa Trạch ngồi vững vàng như Thái Sơn, không chút khách sáo, bưng một chén lên thong thả ung dung nếm một miếng, "Không tệ, quả thật rất ngon."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương