Kỹ thuật lái xe của Tiểu Dương rất tốt, lái xe trong đường núi mà như trên đất bằng, vừa ổn vừa nhanh, còn vừa an ủi Diệp Gia Dĩnh nữa, "Tiểu Dĩnh, đừng nóng vội! Trở về xem tình hình như thế nào trước đã! Xã hội hiện nay là xã hội pháp chế, cho dù nhà họ có tiền thì cũng không thể ngang nhiên chiếm đoạt đứa bé như thế được! Huống chi cô cũng không phải là không có hậu phương, chỉ cần họ có chút lý trí thì sẽ không dàm làm xằng làm bậy!"

Diệp Gia Dĩnh mở cửa sổ xe ra một chút để gió núi mát lạnh thổi vào có thể ổn định tâm trạng của mình hơn.

Tiểu Dương biết lúc này Diệp Gia Dĩnh chắc chắn đang vô cùng lo lắng, vô cùng phiền não, cho nên cũng không mong cô sẽ lên tiếng trả lời, vừa lái xe vừa thừa lúc đường đi bằng phẳng hơn thì nói tiếp, "Chỉ sợ là có hiểu lầm gì đó, trở về giáp mặt hỏi rõ là được rồi, trước đó không phải nhà họ còn bày tỏ thái độ rất tốt ư, tôi thấy Hạ Vũ vẫn luôn khách sáovới cô, chính cô đã nuôi lớn con của anh ta, còn nuôi dưỡng đến xinh đẹp đáng yêu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao! Sao có thể nói trở mặt là trở mặt ngay được? Huống chi kiên quyết cướp con khỏi mẹ ruột là điều trái pháp luật, trừ phi người mẹ có lỗi vô cùng lớn, hoặc là không có khả năng nuôi dưỡng mới có thể làm vậy."

"Người mẹ có lỗi vô cùng lớn?!" Tay đặt trên đùi đột nhiên nắm chặt lại, Diệp Gia Dĩnh cảm thấy có lẽ đã tìm ra được nguyên nhân khiến nhà họ Hạ đột nhiên làm như thế rồi.

Tiểu Dương không biết cô đang nghĩ gì, vẫn tiếp tục trấn an, "Đúng vậy, ngược đãi đứa bé, hoặc là không cho phép đứa bé đi học... Điều này chỉ có người biến thái quá mức mới làm được, chúng ta không có liên quan gì đến những việc này cả."

Diệp Gia Dĩnh không muốn nhiều lời với cô ấy nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Thừa Trạch, "Người của nhà họ Hạ nhân lúc hôm qua em xuất ngoại với đoàn phim đã đón Ba Ni về đó, bây giờ bỗng nhiên lại không cho nó về!"

Đầu bên kia hình như Diệp Thừa Trạch đang nói chuyện với ai đó, đầu tiên là im lặng một lúc, sau đó nói với đối phương, "Cậu đợi lát nữa hãy quay lại." Đợi đến lúc người kia đi rồi mới nói với Diệp Gia Dĩnh, "Giờ em đến nhà họ Hạ đòi người đi, nếu bọn họ dám không trả Ba Ni lại thì trực tiếp gọi cho cảnh sát nói có người cướp con!"

"Hiện giờ em đang trên đường đến nhà họ Hạ. Nhưng bọn họ không trả Ba Ni lại liền báo cảnh sát e rằng...." Xảy ra tranh chấp dân sự thì báo cảnh sát, loại hành vi này có thể có sức uy hiếp rất lớn đối với người thường, nhưng nhà họ Hạ lại không phải người thường, Diệp Gia Dĩnh sợ rằng báo cảnh sát chưa hẳn sẽ có hiệu quả.

Diệp Thừa Trạch ở đầu dây bên kia cười lạnh một tiếng, "Không phải ông cụ Hạ và Phó Cục trươngr Ngô có quan hệ rất tốt sao? Em nói cho bọn họ biết xã hội hiện nay là xã hội pháp chế, làm cái gì cũng phải tuân thủ luật pháp, nếu không chúng ta mời Phó Cục trưởng Ngô đến phán xét, xem mấy người đó giải quyết thế nào."

Diệp Gia Dĩnh đã hiểu, trong lòng có chút khuyến khích, sau khi nghe ý này của anh trai thì có cái bệ đối cứng với nhà họ Hạ. Điều này cũng có thể hiểu, công ty của bọn họ là công ty giải trí, tiếp xúc với người của mọi tầng lớp có tốt có xấu, một chút bản lĩnh ở nhiều phương diện An Bảo này vốn nên có, nếu so về mức độ quan hệ giao thiệp rộng thì nhất định Diệp Thừa Trạch không bằng được nhà họ Hạ, "Anh giúp em thêm một việc nữa đi."

Diệp Thừa Trạch, "Sao?"

"Trong công ty trước kia có một đội trưởng của đội bảo vệ là Vương Mẫn Nam, anh giúp em điều tra xem hiện giờ người này có còn làm ở đó nữa hay không, nếu còn thì cho ít tiền hoặc là dùng biện pháp khác bắt buộc phải bịt miệng gã lại, nói cho gã biết không được nói ra chuyện trước kia cho bất cứ ai, em từng để gã dẫn người xử lý một người phụ nữ!" Diệp Gia Dĩnh ngẫm lại rồi bổ sung, "Nếu anh thấy khó tìm được người này thì hỏi thăm Trịnh Minh Duệ, ban đầu người này là do hắn giới thiệu cho em."

"Trịnh Minh Duệ?!" Giọng điệu của Diệp Thừa Trạch thay đổi, "Là chuyện gì?"

Cho dù quan hệ giữa Diệp Gia Dĩnh và Tiểu Dương có tốt đến đâu thì cũng không thể nói vụ sai lầm lớn đó của 'cô ta' ở trước mặt Tiểu Dương được, dù sao chuyện này càng ít người biết thì càng tốt! Nên cô khẽ nói, "Đợi một thời gian nữa em sẽ từ từ giải thích rõ cho anh."

======

Diệp Gia Dĩnh không thông báo trước đã trực tiếp vọt tới nhà họ Hạ, bình tĩnh nói với dì Mạc dẫn cô đi vào, "Phiền dì mang con tôi ra đây, tôi đến đón nó về nhà."

Thần sắc dì Mạc có chút kỳ lạ nhìn cô chằm chằm, "Diệp tiểu thư nên đến phòng khách trước đã, giáo sư Ngô đang ở đó, đúng lúc bà ấy cũng có chuyện muốn nói với cô."

Diệp Gia Dĩnh vừa bước vào phòng khách thì nhướn mày, thấy Hoàng Tư Nhã đang ngang nhiên ngồi bên cạnh bà nội của Hạ Vũ, cô lập tức gọi cho Tiểu Dương đang đợi ở bên ngoài, "Tiểu Dương, phần danh sách phô tô có mang theo đó không?"

Tiểu Dương có chút không hiểu nhưng vẫn trả lời ngay, "Đúng lúc trong xe có một bản, cô muốn nó bây giờ sao?"

Diệp Gia Dĩnh, "Đúng vậy, cầm vào đây giúp tôi, cám ơn!"

Bà nội Hạ Vũ vẫn cho rằng điệu bộ của Diệp Gia Dĩnh quá tùy ý, không được nuôi dạy đàng hoàng như Hoàng Tư Nhã, bây giờ thấy cô vào cửa mà không chào hỏi, chỉ nhìn thoáng qua mấy người trong phòng một cái rồi lấy điện thoại ra gọi điện khiến bà càng thêm bất mãn, không chịu đựng được nữa lên tiếng nói, "Diệp tiểu thư, cô ngồi đi." Quay sang nói với dì Mạc, "Gọi Tiểu Vũ ra đây đi."

Diệp Gia Dĩnh đi tới ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện với bà, thầm nghĩ lúc này ngay cả Hạ Vũ cũng ở nhà, xem ra là đang chờ cô đây mà!

Không khách sáo với đối phương, hơi hất cằm lên nhìn giáo sư Ngô, đi thẳng vào vấn đề, "Tôi tới đón Ba Ni về nhà, hôm qua khi Hạ Vũ nói với tôi muốn đưa Ba Ni về nhà chơi nhưng lại không nhắc tới việc sẽ giữ lại ngủ qua đêm, cũng không nói gì đến việc hôm nay sẽ không đưa Ba Ni đến nhà trẻ! Trẻ con quan trọng nhất là cuộc sống phải có quy luật, các người không thương lượng với tôi mà đã tự tung tự tác như thế thật sự khiến tôi vô cùng thất vọng. Nếu đã như vậy, vậy thì từ nay về sau tôi sẽ không thể yên tâm để Hạ Vũ đưa Ba Ni về nữa!"

Nét mặt của bà nội Hạ Vũ không thay đổi gì, vô cùng bình tĩnh, ngôn từ sắc bén phản bác lại, "Diệp tiểu thư, cô không cần phải giả bộ ở trước mặt chúng tôi làm người mẹ tốt, nếu cô thật sự quan tâm bảo vệ con trai của Tiểu Vũ thì tại sao lại để cho nó bị tổn thương lớn đến vậy! Cô không an tâm để Tiểu Vũ đưa Ba Ni về đây, tôi cũng không yên tâm để cô chăm sóc thằng bé đâu! Vui vẻ, đừng nói những lời lẽ bao biện hoa mỹ đó, muốn bao nhiêu tiền mới có thể chuyển giao quyền nuôi Ba Ni cho cha nó hả? Cô nói một con số đi, chỉ cần trong phạm vi cho phép thì tôi sẽ xem xét!"

Đang nói chuyện thì Hạ Vũ bước nhanh tới, vẫn luôn không lên tiếng Hoàng Tư Nhã lập tức mềm giọng bắt chuyện, dùng bộ dạng tiểu thư nho nhã khẽ nói, "Anh ngồi ở đây đi, bà nội đang nói chuyện với Diệp tiểu thư."

Hạ Vũ thản nhiên nhìn Hoàng Tư Nhã chỉ cho anh chỗ bên cạnh cô ta, không có phản ứng gì, bày ra dáng vẻ quen thuộc, tay đút trong túi quần đứng bên ghế sô pha của Ngô giáo sư đang ngồi, lúc anh vừa mới vào thì nghe thấy bà nội không hề khách sáo hỏi Diệp Gia Dĩnh muốn bao nhiêu tiền, lúc này như nghĩ tới cai gì đó chờ đợi câu trả lời của Diệp Gia Dĩnh.

Để kiểm chứng lời mật báo và suy đoán của Hoàng Tư Nhã có thật hay không cũng rất đơn giản, chỉ cần xem xem Diệp Gia Dĩnh có muốn lấy tiền hay không là được! Thử dò xét người khác như vậy mặc dù có chút vô lễ, nhưng vì Diệp Ba Ni anh không thể không làm!

Máu mủ là một thứ vô cùng diệu kỳ, ai cũng không ngờ tới chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà tình cảm của anh giành cho con trai đã sâu sắc đến vậy! Anh tình nguyện làm tất cả những gì mình có thể làm được cho Ba Ni, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả việc đảm bảo Ba Ni có một người mẹ xứng đáng.

Trẻ con nhất định không thể xa rời mẹ ruột, dựa vào tính cách của Hạ Vũ cũng không có khả năng tự mình chăm sóc đứa nhỏ chu đáo, cho nên anh nhất định phải đảm bảo 100% mẹ của Ba Ni không phải là người bạc tình, là người phụ nữ dùng con đổi lấy tiền bạc, địa vị, nếu như sự thật chứng minh Diệp Gia Dĩnh là người như vậy, vậy thì dù cho có phải liều mạng anh cũng phải đổi cho thằng bé một người mẹ hợp cách.

Bởi vậy trước tiên Hạ Vũ không biểu lộ bất kì thái độ nào, chỉ im lặng quan sát phản ứng của Diệp Gia Dĩnh.

Diệp Gia Dĩnh dứt khoát không nhìn anh, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn vào thần sắc uy nghiêm của bà cụ nhà họ Hạ, chậm rãi mở miệng, giọng nói không lớn nhưng trong giọng nói mang theo sự khinh bỉ lạnh băng, "Bà để cho tôi ra giá? Chẳng lẽ bà cho rằng Ba Ni có thể dùng tiền là mua được sao?"

Bà nội Hạ Vũ nhíu mày, "Đừng ăn nói lung tung! Ba Ni vốn chính là con cháu nhà chúng tôi! Nếu cô không thể chăm sóc được thì để chúng tôi mang về nuôi dưỡng là điều đương nhiên! Diệp tiểu thư, tôi nể mặt cô là mẹ ruột của Ba Ni mới kiên nhẫn như vậy, hi vọng cô đừng tiếp tục làm bộ làm tịch nữa, cô có huênh hoang cũng không thể hét giá trên trời được! Như vậy đi, năm trăm vạn! Tôi đảm bảo sẽ trả cho cô trong một lần, quyền nuôi đứa nhỏ sẽ giao cho ba thằng bé!"

Diệp Gia Dĩnh tức quá hóa cười, "Năm trăm vạn! Mười triệu cũng không thể!"

Bà nội Hạ Vũ giận tái mặt, "Diệp tiểu thư, cô không cần thiết phải dùng công phu sư tử ngoạm*!"

(* lớn tiếng đưa ra điều kiện)

Diệp Gia Dĩnh nghiêm mặt, "Tôi không phải đang dùng công phu sư tử ngoạm, mà là căn bản không đồng ý! Ba Ni là con của tôi, nuôi dưỡng thằng bé là nghĩa vụ của tôi, cũng là quyền lợi của tôi, bao nhiêu tiền cũng đừng hòng mua được!" Cười nhạt, "Tôi để cho con nhận cha ruột là hi vọng thằng bé sẽ có hoàn cảnh phát triền hoàn toàn bình thường, những đứa trẻ khác có cha mẹ, ông bà, nó cũng được phép có, cho dù vì vài nguyên nhân đặc thù mà cha mẹ của nó không thể ở cùng một chỗ, dẫn đến việc nó phải sống trong gia đình đơn thân, nhưng ít nhất tôi muốn tận lực làm được tất cả mọi thứ để cho nó không thiếu tốn tình cảm! Nhưng hiện giờ xem ra cố gắng và lòng tốt của tôi uổng phí rồi, đã không hiểu và tôn trọng mẹ của Ba Ni như vậy, lại còn dễ dàng tin lời gièm pha của Hoàng Tư Nhã – một người chẳng có quan hệ gì, vậy thì tin rằng sau này Ba Ni lớn lên cũng sẽ thông cảm cho tôi!"

Bà nội Hạ Vũ không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy, có phần nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ, còn Hoàng Tư Nhã thì tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên, "Gia Dĩnh, tôi cũng chỉ vì lo lắng mới nói sự thật cho bà nội biết mà thôi, sao cô có thể mắng người như vậy! Sinh đứa nhỏ ra mà không chăm sóc nó, tùy tiện ném cho một bảo mẫu không có bối cảnh lai lịch rõ ràng, làm hại thằng bé chịu nhiều đau khổ ngay từ khi còn bé, đây đều do sự hồ đồ của cô, chẳng lẽ tôi phải thay cô giấu diếm tất cả mọi chuyện sao?"

Diệp Gia Dĩnh lạnh lùng trừng cô ta, "Chứng cớ đâu? Hoàng Tư Nhã, chuyện vu oan giá họa cho người khác này không có chứng cớ thì đừng có nói hươu nói vượn, châm ngòi ly gián, chẳng lẽ tôi mắng cô là sai!"

Nói xong cô bỗng nhiên đứng dậy, hai bước đi tới trước mặt Hoàng Tư Nhã, một phát bắt lấy vạt áo trước của cô ta, mạnh mẽ giáng một cái tát, một tiếng 'bốp' vang lên, sức lực mạnh đến mức cả bàn tay đều tê rần.

Hoàng Tư Nhã giở mánh nói xấu còn có thể, chứ đánh nhau thì chưa từng luyện qua một lần, thậm chí bình thường còn phải chú ý đến hình tượng, chỉ sợ tay dùng sức nhiều quá sẽ biến dạng trở nên xấu xí, cho nên mặc dù thỉnh thoảng có đi tập thể hình cũng vì duy trì vóc dáng chứ không luyện tập sức lực cánh tay, bởi vậy mới không có sức phản kháng, một cái tát giáng xuống đã quỳ rạp trên mặt đất, nửa bên mặt bị tát đau nhói, còn chưa hết bất ngờ, Diệp Gia Dĩnh lại nhanh chóng giẫm lên hai chân cô ta.

Diệp Gia Dĩnh đang mang đôi giày công sở mũi nhọn da màu đen, chất lượng đôi giày này đúng là rất tốt, khuyết điểm duy nhất chính là lớp da hơi cứng, bình thường Diệp Gia Dĩnh kết thúc công việc sẽ đổi lại đôi giày hay đi, hôm nay chạy tới đây quá gấp gáp cho nên không nhớ đến việc đổi lại, vừa vặn dùng để đá người, đương nhiên sẽ không đá tới những chỗ hiểm yếu, cú đá vừa hiểm vừa chuẩn, sau khi đá xong còn hung hăng giẫm lên hai cái nữa!

Hoàng Tư Nhã lập tức đau đến mức hét toáng lên!

Hạ Vũ và bà nội của anh đều trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không kịp phản ứng mà ngăn lại, hơn nữa Diệp Gia Dĩnh cũng đã đánh xong, vỗ vỗ tay ngồi trở lại vị trí cũ, nói với những người trước mặt, "Không ai có thể cam đoan vĩnh viễn sẽ không có rủi ro, cho dù tôi có tận lực chăm sóc Ba Ni thì cũng không dám đảm bảo những kẻ như Hoàng Tư Nhã sẽ không làm hại đến nó! Nhưng tôi tuyệt đối có thể đảm bảo những kẻ như Hoàng Tư Nhã dám làm hại đến cuộc sống hàng ngày của con trai tôi, tôi chắc chắn sẽ đánh cho cô ta không đứng dậy được!"

Bà nội Hạ Vũ nhíu mày, vội vàng gọi hai người tới đỡ Hoàng Tư Nhã, nhìn xem thương tích thế nào, "Diệp tiểu thư, cô được giáo dục thế nào mà lại đột nhiên ra tay như thế!"

Diệp Gia Dĩnh, "Tôi được nuôi dạy thế nào cũng không phải sử dụng với loại người này."

Hạ Vũ đột nhiên hoài nghi bản tính thích đánh người của Diệp Ba Ni chưa chắc đã di truyền từ mình.

Hoàng Tư Nhã vô cùng chật vật vịn người hầu bên cạnh, eo bị đá không đứng thẳng dậy được, nửa bên mặt đã có phần sưng đỏ lên thành cục bướu, nói chuyện còn run rẩy như sắp khóc, "Diệp Gia Dĩnh, cô là người đàn bà chanh chua, tôi muốn báo cảnh sát!"

Diệp Gia Dĩnh, "Báo đi, tôi cũng đang muốn báo có người thiếu nợ tôi không trả còn ác ý phỉ báng vu oan nữa!"

Hoàng Tư Nhã vừa đau vừa tức, bị thương đến không thở được, "Tôi không phỉ báng cô! Do tôi nghe được một người đàn ông họ Vương nói, người đó là đội trưởng đội bảo vệ của Thiên Hằng."

Diệp Gia Dĩnh hừ một tiếng, "Người họ Vương này là gì của cô? Người thân? Hàng xóm? Bạn thân? Gã nói gì thì cô tin đó sao?"

Đúng lúc Tiểu Dương mang hóa đơn đến đưa cho Diệp Gia Dĩnh, vừa thấy thảm cảnh của Hoàng Tư Nhã thì giật mình, "Ái chà, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Diệp Gia Dĩnh cầm hóa đơn qua đưa cho bà nội Hạ Vũ, "Thứ này tôi đã sửa lại đưa tới cho nhà của Hoàng Tư Nhã một bản, vừa vặn trong tay còn lưu lại bản phô tô này, bà xem chút đi."

Bà nội Hạ Vũ nghi hoặc nhận lấy, "Đây là cái gì?"

Diệp Gia Dĩnh, "Là bản ghi chép chi phí của tôi và Hoàng Tư Nhã khi ở cùng với nhau, đương nhiên, người trả tất cả mọi thứ là tôi! Hoàng Tư Nhã chỉ tùy tiện nói vài câu mà bà đã tin, vậy thì những thứ này của tôi đều là bằng chứng vô cùng rõ ràng, như vậy thì càng có giá trị thuyết phục hơn mới phải! Tôi đưa một phần danh sách này cho các người xem không có ý gì khác, chỉ muốn chứng minh Hoàng Tư Nhã là một tiểu nhân tiêu tiền lãng phí của tôi còn nói xấu sau lưng tôi, nhân phẩm cực kỳ đê tiện, tôi nói cho các người một câu cảnh tỉnh, những lời nói của loại người này đừng tin thì tốt hơn."

Hạ Vũ vẫn luôn im lặng, đang muốn khom người nhìn bảng danh sách trong tay giáo sư Ngô thì bị người hầu gọi đi nghe điện thoại. Hoàng Tư Nhã vừa bị người ta tát một cái, cả khuôn mặt vốn đã vô cùng khó coi, lúc này nghe thấy Diệp Gia Dĩnh đưa cho bà nội Hạ Vũ nhìn cái gì thì sắc mặt càng đặc sắc hơn, "Cô! Diệp Gia Dĩnh, cô nghèo đến điên rồi! Chút tiền lẻ như vậy cũng mang ra so đo cho được!"

Diệp Gia Dĩnh thản nhiên liếc cô ta một cái, "Quả thật chỉ là một chút tiền lẻ, nhưng tôi đã sớm nói chút tiền lẻ này không thể khinh thường rồi mà!"

Hạ Vũ đi nghe điện thoại, là ông nội của anh gọi tới.

Mấy ngày gần đây ông cụ Hạ vẫn luôn ở cùng với anh trai của Hạ Vũ là Hạ Hoa đợi ở xưởng thuốc, hôm nay vị Phó cục trưởng Ngô có giao tình không tệ bỗng nhiên gọi tới bảo ông nhanh chóng xem trong nhà có chuyện gì xảy ra, sao có thể kiên quyết đi cướp con nhà người ta được cơ chứ? Người nhà đó đã báo cáo lên thượng cấp rồi! Cấp trên đã phái người đi thăm dò rồi, các người chắc chắn không tránh khỏi liên quan, đây cũng không còn là xã hội cũ nữa, huống hồ đối phương cũng không phải là người có thể tùy tiện ức hiếp được, là ông chủ của công ty giải trí Thiên Hằng - Diệp Thừa Trạch! Nhà của giáo sư Ngô ông rất hiểu đạo lý sao lại đi cướp cháu trai nhà người ta chứ, người ta có thể đồng ý được sao!

Ông nội Hạ Vũ tức đến mức ngã ngửa ngay tại chỗ, lập tức gọi điện thoại về, "Tiểu Vũ, bà nội cháu già rồi nên hồ đồ rồi, sao cháu cũng hồ đồ theo vậy! Sao có thể làm xằng làm bậy như vậy được!"

Hạ Vũ nhẹ giọng giải thích, "Không trách bà nội được, tin tức Hoàng tiểu thư mang đến có độ tin cậy rất cao, nói vô cùng bài bản, thời gian nhân vật đều khớp, với tính tình trước kia của mẹ Ba Ni thì điều này cũng không phải là không đúng, cháu tin Hoàng tiểu thư đã dám nói thì không phải tin đồn vô căn cứ, hơn nữa còn có rất nhiều điểm chỗ trùng hợp khiến người ta không thể không cảm thấy cô ấy có nhiều đạo lý như vậy." Giải thích như thế xem chừng là đơn giản nhất rồi, lại nói, "Đây đều là chuyện của mấy năm trước, cho dù chúng ta có sai người đi thăm dò thì cũng chưa chắc đã tra được cái gì, cách đơn giản nhất chính là để bà nội ra mặt hỏi một lần, nếu như mẹ Ba Ni đòi tiền, thì chứng tỏ điều Hoàng tiểu thư nói là chính xác."

Ông nội Hạ Vũ nghe thấy vậy thở dài, "Vậy cô gái đó đòi tiền sao?"

Trong giọng nói của Hạ Vũ lộ ra chút thoải mái, "Cũng may không có!"

Ông nội Hạ Vũ tiếp tục thở dài, "Vấn đề bây giờ là cháu và bà nội của cháu đã đắc tội vô cùng thảm với mẹ Ba Ni rồi, từ nay làm sao mà gặp mặt được đây?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương