Nhặt Được 201 Vạn
-
Chương 60
Diệp Gia Dĩnh suy nghĩ mình có tài nghệ sở trường gì? Khi còn bé có học qua thổi kèn Acmonica vậy tính không nhỉ?
Còn chủ cũ có tài nghệ sở trường gì? Đáp án này càng sảng khoái hơn: không có! Đây chính là một kiểu người không học vấn không nghề nghiệp!
Diệp Gia Dĩnh có chút lúng túng, trước ánh mắt của bao người nên biểu diễn cái gì đây?
Nhìn Hoàng Tư Nhã mặt ngoài cười rất dịu dàng khéo léo thực chất bên trong nham hiểm xảo quyệt cảm thấy vô cùng khó chịu, lúc lướt qua nhau ngoài cười nhưng trong không cười nói nhỏ với cô ta, "Tư Nhã, cô tính thử xem cần phải trả lại cho tôi bao nhiêu tiền đây? Ăn năn một chút tôi sẽ cho một khoản nợ, trực tiếp ghi vào."
Nụ cười trên mặt Hoàng Tư Nhã cứng lại,"Gia Dĩnh, chút chuyện nhỏ này sao cậu còn nhớ rõ, trước kia cậu không phải là người tính toán chi li như vậy."
Diệp Gia Dĩnh cầm lấy micro trong tay Hoàng Tư Nhã, ném cho cô ta một câu,"Thiếu tiền thì trả nợ là đạo lý hiển nhiên, hiện tại kinh tế của tôi eo hẹp, tiền lẻ cũng không thể tiện nghi cho người kiêu ngạo."
Đi tới bên cạnh đàn piano, cô dịu dàng xoay người lại, "Tôi cần một người đệm nhạc, không biết vị nào có thể giúp đỡ không?"
Người tổ chức hoạt động là Lý Tương Linh – một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi nhưng tràn đầy sức sống, trên người mang theo diễn xuất kiểu Mỹ rất đậm, hào hứng bừng bừng kéo Hạ Vũ đi tới, "Người giúp đỡ này đương nhiên ngoài Hạ Vũ ra thì không còn có thể là ai khác!"
Nói xong còn đi tới bên cạnh Diệp Gia Dĩnh, vẻ mặt tán thưởng, "Diệp tiểu thư, em thật là phóng khoáng, lại có thể cùng Hạ Vũ có đứa bé Ba Ni lớn như vậy! Nghe nói em rất thích biểu diễn, gần đây đang đóng phim sao?!" Nói xong thì mặt mày hớn hở, tựa như người không có đám cưới thì có con trai, sau đó chọn một nghề nghiệp cao điệu là bà ta vậy, vỗ tay cao giọng nói với cô càng thuận miệng hơn, "Cool! It’s awe¬some! Phụ nữ phải nên sống vì bản thân, không kết hôn làm bà chủ cũng có thể có thể yêu thương đứa bé (nhân tiện nói một câu, để theo họ mẹ, cách làm này rất đáng được khẳng định!), giữ vững suy nghĩ giữ vững sự nghiệp của mình! Vĩnh viễn đều sành điệu nhiều vẻ đứng trước mặt người khác!"
Lần đầu Diệp Gia Dĩnh được người ta khích lệ trắng trợn như vậy, thân là người mẹ đơn thân chưa lập gia đình, không bị chỉ trích, không có đồng tình, ngược lại còn được khen ngợi như vậy, cả khuôn mặt gần như muốn đỏ lên, liên tục khiêm tốn, "Nào có, nào có, em chỉ sống theo tùy tính một chút thôi, không tốt như chị nói vậy đâu!"
Hạ Vũ chỉ làm tiền vệ ngôn luận coi như không nghe thấy hai người nói chuyện, hỏi Diệp Gia Dĩnh, "Em muốn đệm bài gì?"
Diệp Gia Dĩnh không yên tâm về anh, "Anh biết sao?"
Hạ Vũ cười nhạt, "Anh đàn piano cũng tạm được."
Diệp Gia Dĩnh biết Hạ Vũ sẽ không nói khoác, anh có thể nói thế vậy khẳng định là đánh đàn rất hay, nhưng vẫn nghi ngờ anh sẽ làm không được, "Bài Lam Tinh Linh, anh biết đánh không?"
Sắc mặt Hạ Vũ hơi quẫn, "Cái này thì thật đúng là không biết."
Lý Tương Linh cười ha ha đẩy anh ra, "Vô dụng, để chị! Con gái chị luôn xem bộ phim hoạt hình này, nó xem hoài không biết ngán, chị nghe đã sớm thuộc lòng rồi."
Diệp Gia Dĩnh cầm micro lên nói với mọi người, "Tôi sẽ hát một bài tặng cho bạn nhỏ Ba Ni thân yêu!"
Từ khi mẹ bị đẩy lên yêu cầu biểu diễn thì Diệp Ba Ni vẫn luôn nghiêm túc đứng phía trước đám trẻ vây xem, vừa nghe thấy Diệp Gia Dĩnh nói lời này thì cậu càng nghiêm túc hơn.
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy dáng vẻ này của con trai cực kỳ đáng yêu, cô nhìn nó nháy nháy mắt.
Bài Lam Tinh Linh nhẹ nhàng hoạt bát, còn có ưu điểm cực lớn là hát rất dễ, mức độ khó của nó không thể so sánh với ca kịch Italy, chỉ cần không phải trời sinh ngũ âm không đầy đủ, không lên được âm cao không hạ được âm thấp thì mọi người ai cũng có thể hát rất tốt.
Giọng hát của Diệp Gia Dĩnh trong trẻo, mặc dù trình độ không tốt đến mức có thể làm ca sĩ, nhưng tùy ý hát một bài thì không thành vấn đề. Trước kia cô cũng từng hát karaoke, cho nên khi hát bài Lam Tinh Linh này thì vô cùng náo nhiệt, hết sức sảng khoái.
Có thể nói tính giải trí của bài hát này đối với trẻ con mà nói thì có khí thế hơn nhiều so với ca kịch hay khúc Violon hoặc là bài Ánh trăng, không khí trong phòng tưng bừng náo nhiệt, sau khi Diệp Gia Dĩnh hát xong ca khúc này thì lập tức giành được không ít tiếng vỗ tay, mức độ sôi động không hề thua kém khúc diễn tấu dương cầm cổ điển lúc nãy của Hoàng Tư Nhã.
Diệp Ba Ni mang khuôn mặt nghiêm túc vỗ vỗ tay, đồng thời còn giám sát chung quanh, yêu cầu Hạ Tiểu Kỳ và Viện Viện, "Hai bạn cũng phải vỗ tay!" Lại ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ đứng ở bên cạnh bé mặt mỉm cười cũng lịch sự vỗ tay theo mọi người mấy cái, nghiêm túc đưa ra chỉ thị, "Quá nhẹ, cần phải vỗ lớn tiếng hơn nữa!!"
Hạ Vũ, "Ba Ni, chú có vỗ tay lớn tiếng thì mẹ cháu cũng không nghe thấy."
Diệp Ba Ni kiên trì, "Vẫn phải vỗ lớn tiếng!"
Hạ Vũ nhượng bộ, "Được, được, lớn tiếng thì lớn tiếng."
Có lẽ được Diệp Gia Dĩnh dẫn dắt, cho nên cảm thấy nếu biểu diễn ca khúc quá nghiêm túc thì bầu không khí trong phòng sẽ không được thoải mái náo nhiệt, kế tiếp có hai người phụ nữ trẻ tuổi đi lên hợp tấu, diễn tấu là nhạc thiếu nhi kinh điển《 Ốc sên và chim hoàng anh 》.
Diệp Gia Dĩnh thuận lợi nhường vị trí người biểu diễn lại, đi xuống tìm Diệp Ba Ni muốn rót cho cậu ly nước, lại phát hiện cậu đang chạy đi chơi cùng Hạ Tiểu Kỳ và Viện Viện, nếu con trai đang chơi vui vẻ với bạn thì cô để mặc cho cậu chơi, đi đến nơi bày thức ăn kiếm ly nước trái cây uống thấm giọng.
Đúng lúc Hạ Vũ cũng đang đứng cùng một vị tiểu thư bên bàn bày thức ăn nói chuyện, thấy Diệp Gia Dĩnh đi tới thì vị tiểu thư trẻ tuổi kia chủ động chào hỏi, "Xin chào, vừa rồi nghe chị hát không tệ! Em là Úc Thanh Ninh, bạn của Hạ Vũ."
Diệp Gia Dĩnh tiến lại gần nhìn mới phát hiện đây là một cô gái mắt ngọc mày ngài, còn rất trẻ tuổi, không vượt quá hai mươi, mắt to cằm nhọn, cái mũi trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn như bàn tay hơi nhếch lên, đôi môi chúm chím đỏ thắm như quả anh đào mỉm cười, không khỏi kỳ lạ là còn trẻ như vậy mà đã có con? Hơn nữa đứa bé đưa đến đây ít nhất cũng được bốn năm tuổi rồi, chẳng lẽ cô gái này sinh con khi tuổi mười lăm?
Cô khách sáo đáp lại, "Chào em!"
Hạ Vũ đứng ở một bên giải thích, "Ba của Thanh Ninh là bạn học của ba anh, mấy năm trước cả nhà bọn họ di dân đến Canada, bây giờ Thanh Ninh về nước một mình, có ý định thường trú bên này."
Diệp Gia Dĩnh hỏi, "Một mình? Không phải em mang theo đứa nhỏ đến tham gia hoạt động sao?"
Úc Thanh Ninh nhăn nhăn mặt cái mũi hơi vểnh lên, dí dỏm cười, "Dĩ nhiên không phải, em còn nhỏ vậy, ngay cả bạn trai cũng không có thì con đâu ra? Em thân với chị Tương Linh, nghe nói chị ấy tổ chức hoạt động này không tệ cho nên đến góp vui."
Diệp Gia Dĩnh gật đầu, "Thì ra là vậy, vừa rồi chị còn thấy kỳ lạ, em nhỏ như vậy mà đã có con rồi?"
Úc Thanh Ninh cười ha ha, "Không phải đâu."
Dường như cô gái cảm thấy rất có hứng thú với Diệp Gia Dĩnh, cố ý bắt chuyện, đầu tiên là khen cô hát tốt, sau đó khen Diệp Ba Ni có dáng vẻ đáng yêu, đứng ở bên cạnh bàn dài trưng bày đồ ăn nói chuyện một lúc lâu với Diệp Gia Dĩnh, cuối cùng lái sang chuyện khác, "Diệp tiểu thư, em nghe nói hiện giờ chị cùng một tổ diễn với Lý Hạo Nhiên?"
Diệp Gia Dĩnh cầm ly nước trái cây trong tay từ từ uống, một mắt nhìn chằm chằm Diệp Ba Ni mang theo Hạ Tiểu Kỳ chạy tới chạy lui ở trong phòng, một mắt nhìn thấy Hạ Vũ lại bị Hoàng Tư Nhã quấn lấy, nhíu mày nghĩ cô ta vẫn chưa hết hi vọng, cái này thật đúng là có chút phiền toái! Đồng thời còn chia ra ba phần qua loa trả lời câu hỏi của Úc Thanh Ninh, ừ ừ à à mà đáp: "Ừ, đúng rồi, à."
Úc Thanh Ninh cúi đầu loay hoay góc áo, đột nhiên hơi nhăn mặt, "Chị thật là hạnh phúc, có thể ngày ngày được nhìn thấy anh ấy."
"Thật hạnh phúc!?" Diệp Gia Dĩnh thu hồi tầm mắt ở trên người Diệp Ba Ni và Hoàng Tư Nhã lại, chuyển mắt nhìn Úc Thanh Ninh, "Úc tiểu thư là fan của Lý Hạo Nhiên?"
Úc Thanh Ninh rất hào phóng, bị hỏi thì thản nhiên thừa nhận, "Đúng vậy, là fan rất rất cuồng nhiệt đó, cho nên nhìn thấy ai có thể mỗi ngày đều gặp được anh ấy thì cảm thấy rất hâm mộ, chiều hôm qua em có đến bệnh viện các người quay phim để dò xét, cũng chỉ nói với anh ấy được mấy câu thôi."
Diệp Gia Dĩnh chợt nhớ tới ngày hôm qua thư ký của Hạ Vũ nói ở trong ga ra tầng ngầm nhìn thấy một vị tiểu thư xinh đẹp tìm Lý Hạo Nhiên nói chuyện, xem ra vị tiểu thư xinh đẹp kia chính là cái vị trước mặt này rồi, thì ra là người quen của Hạ Vũ, chẳng trách có thể trực tiếp đi đến bệnh viện tìm Lý Hạo Nhiên!
Diệp Ba Ni chạy tới chỗ mình, "Mẹ, uống nước."
Diệp Gia Dĩnh rót cho cậu nửa ly nước ấm.
Vất vả lắm Úc Thanh Ninh mới dẫn dắt được đến chủ đề mình có hứng thú, vẫn truy hỏi tới cùng, "Lý Hạo Nhiên có biết tiếng Anh không? Anh ấy thích kiểu người gì?"
Diệp Ba Ni chợt ngẩng đầu chen miệng vào, "Thích Ba Ni!"
Diệp Gia Dĩnh cười, vỗ vỗ đầu cậu, "Con lại làm đỏm đấy à."
Diệp Ba Ni mặt không chút thay đổi, "Không có."
Úc Thanh Ninh nhìn đôi mắt tròn xoe trắng đen rõ ràng của Diệp Ba Ni cũng rất là vui vẻ, nghĩ thầm hẳn là anh thích người có đôi mắt to như vậy.
Sau khi hoạt động kết thúc, Hạ Vũ nhường tài xế của mình đưa Diệp Gia Dĩnh và Diệp Ba Ni về nhà, bởi vì chị dâu anh đột nhiên thần thần bí bí nói có chút chuyện quan trọng muốn nói với bạn, e rằng cần phải nán lại trễ một chút, hỏi Hạ Vũ có thể đưa Hạ Tiểu Kỳ về hay không? Cho nên Hạ Vũ mang theo cháu trai ngồi xe của chị dâu về nhà, thuận tiện mang theo Úc Thanh Ninh mới về nước không lâu, phố sá không quen, buổi tối cũng không tự mình lái xe ra cửa.
Úc Thanh Ninh không hỏi nghĩ ít nhiều mình cũng biết chút tin tức, có phần bất mãn lên xe oán trách Hạ Vũ, "Mẹ của con trai anh thật kín miệng, chẳng hỏi được cái gì cả, vất vả lắm mới hỏi được một câu lại nhận được câu trả lời không muốn nghe."
Hạ Vũ, "Là câu gì?"
Úc Thanh Ninh chu miệng, "Cô ấy nói trước kia Lý Hạo Nhiên có bạn gái, nhưng chẳng mấy chốc thì chia tay, hiện tại cô gái đó là antifan của Lý Hạo Nhiên, ngày ngày không làm gì, chỉ chuyên môn ở trên mạng viết tin tức xấu về anh ấy." Thở dài một hơi, "Đó không phải là nói rõ mắt nhìn bạn gái của Lý Hạo Nhiên có vấn đề ư, hoặc là nói anh ấy có lỗi với cô gái đó. Aizz, hai loại khả năng này đều không tốt, em thật sự không muốn tin."
Hạ Vũ lặng lẽ giật giật khóe miệng, "Thanh Ninh, tin vịt và tin tức đều có sự thật chênh lệch, nếu muốn hiểu rõ về một người, phải dựa vào quan sát của mình mới đáng tin nhất." Ngừng một chút lại nói, "Thanh Ninh, bác trai nhờ anh chăm sóc em. Anh sợ em thích chơi đùa như vậy, ngược lại hiện tại cần phải sắp xếp cho tốt."
Úc Thanh Ninh nghe xong thì có chút gấp gáp, "Em nói trước, em không rãnh đâu, gần đây bận việc lắm!"
Hạ Vũ cười cười, "Vậy sao, anh muốn hỏi em có hứng thú đến bệnh viện của anh làm thực tập một thời gian không? Làm giờ hành chính, công việc chủ yếu là phụ trách phối hợp với đoàn phim gần đây mượn bệnh viện quay phim. Nếu em bận thì thôi vậy."
Hai mắt Úc Thanh Ninh sáng lên, "Khoan! Khoan! Vừa rồi em nói nhầm rồi, em rảnh, sự sắp xếp của anh em cầu còn không được đấy!!"
Hạ Tiểu Kỳ chơi mệt, ngồi lên xe thì ngủ gật, bị Úc Thanh Ninh làm ồn không ngủ được, cậu dụi dụi mắt, "Chú út, mẹ con làm gì vậy? Có phải lại bị dì Hoàng kéo đi rồi không?"
Hạ Vũ sững sờ, "Dì Hoàng? Gần đây mẹ con hay qua lại với cô ấy sao?"
Hạ Tiểu Kỳ, "Đúng vậy ạ, thật là phiền, Ba Ni không thích dì Hoàng, con và Viện Viện cũng không thích."
Hạ Vũ hỏi, "Tại sao, cô ấy không đối tốt với các con sao?"
Hạ Tiểu Kỳ ngây ngô trả lời, "Viện Viện nói mẹ của bạn ấy cho rằng dì Hoàng là yêu tinh gây rối, lúc nào cũng bày ra bộ dạng hư tình giả ý."
Hạ Vũ ho khan một cái.
Úc Thanh Ninh không có chút khách sáo bật cười, "Đám con nít nói chuyện đều ngây ngô thẳng thắn như vậy thật là đáng yêu!"
Bên này, đầu tiên là Hoàng Tư Nhã tâng bốc mẹ của Hạ Tiểu Kỳ lên tới trời, mặt mày hớn hở, toàn thân thư thái chờ thời nói với Đỗ Hoán Phân, "Chị Hoán Phân à, gần đây em uống trà với cô bạn trước kia, nghe cô ấy nói đến một chuyện có liên quan đến cháu nhỏ nhà chị, em cảm thấy rất khiếp sợ cho nên muốn nói với chi, chỉ là chị nghe thì coi như nghe, nhưng đừng nói lại cho người khác nghe."
Đỗ Hoán Phân, "Cháu nhỏ nhà chị? Em nói là Ba Ni à? Sao vậy? Nếu là chuyện có liên quan đến nó đương nhiên phải mau chóng nói cho Hạ Vũ và bà nội biết rồi, tại sao lại không thể nói?"
Hoàng Tư Nhã thở dài, "Là chuyện không tốt lắm, hơn nữa đã qua, em sợ Hạ Vũ và bà nội nhà chị biết sẽ không thoải mái trong lòng, cho nên không muốn chị nói cho hai người đó biết."
Còn chủ cũ có tài nghệ sở trường gì? Đáp án này càng sảng khoái hơn: không có! Đây chính là một kiểu người không học vấn không nghề nghiệp!
Diệp Gia Dĩnh có chút lúng túng, trước ánh mắt của bao người nên biểu diễn cái gì đây?
Nhìn Hoàng Tư Nhã mặt ngoài cười rất dịu dàng khéo léo thực chất bên trong nham hiểm xảo quyệt cảm thấy vô cùng khó chịu, lúc lướt qua nhau ngoài cười nhưng trong không cười nói nhỏ với cô ta, "Tư Nhã, cô tính thử xem cần phải trả lại cho tôi bao nhiêu tiền đây? Ăn năn một chút tôi sẽ cho một khoản nợ, trực tiếp ghi vào."
Nụ cười trên mặt Hoàng Tư Nhã cứng lại,"Gia Dĩnh, chút chuyện nhỏ này sao cậu còn nhớ rõ, trước kia cậu không phải là người tính toán chi li như vậy."
Diệp Gia Dĩnh cầm lấy micro trong tay Hoàng Tư Nhã, ném cho cô ta một câu,"Thiếu tiền thì trả nợ là đạo lý hiển nhiên, hiện tại kinh tế của tôi eo hẹp, tiền lẻ cũng không thể tiện nghi cho người kiêu ngạo."
Đi tới bên cạnh đàn piano, cô dịu dàng xoay người lại, "Tôi cần một người đệm nhạc, không biết vị nào có thể giúp đỡ không?"
Người tổ chức hoạt động là Lý Tương Linh – một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi nhưng tràn đầy sức sống, trên người mang theo diễn xuất kiểu Mỹ rất đậm, hào hứng bừng bừng kéo Hạ Vũ đi tới, "Người giúp đỡ này đương nhiên ngoài Hạ Vũ ra thì không còn có thể là ai khác!"
Nói xong còn đi tới bên cạnh Diệp Gia Dĩnh, vẻ mặt tán thưởng, "Diệp tiểu thư, em thật là phóng khoáng, lại có thể cùng Hạ Vũ có đứa bé Ba Ni lớn như vậy! Nghe nói em rất thích biểu diễn, gần đây đang đóng phim sao?!" Nói xong thì mặt mày hớn hở, tựa như người không có đám cưới thì có con trai, sau đó chọn một nghề nghiệp cao điệu là bà ta vậy, vỗ tay cao giọng nói với cô càng thuận miệng hơn, "Cool! It’s awe¬some! Phụ nữ phải nên sống vì bản thân, không kết hôn làm bà chủ cũng có thể có thể yêu thương đứa bé (nhân tiện nói một câu, để theo họ mẹ, cách làm này rất đáng được khẳng định!), giữ vững suy nghĩ giữ vững sự nghiệp của mình! Vĩnh viễn đều sành điệu nhiều vẻ đứng trước mặt người khác!"
Lần đầu Diệp Gia Dĩnh được người ta khích lệ trắng trợn như vậy, thân là người mẹ đơn thân chưa lập gia đình, không bị chỉ trích, không có đồng tình, ngược lại còn được khen ngợi như vậy, cả khuôn mặt gần như muốn đỏ lên, liên tục khiêm tốn, "Nào có, nào có, em chỉ sống theo tùy tính một chút thôi, không tốt như chị nói vậy đâu!"
Hạ Vũ chỉ làm tiền vệ ngôn luận coi như không nghe thấy hai người nói chuyện, hỏi Diệp Gia Dĩnh, "Em muốn đệm bài gì?"
Diệp Gia Dĩnh không yên tâm về anh, "Anh biết sao?"
Hạ Vũ cười nhạt, "Anh đàn piano cũng tạm được."
Diệp Gia Dĩnh biết Hạ Vũ sẽ không nói khoác, anh có thể nói thế vậy khẳng định là đánh đàn rất hay, nhưng vẫn nghi ngờ anh sẽ làm không được, "Bài Lam Tinh Linh, anh biết đánh không?"
Sắc mặt Hạ Vũ hơi quẫn, "Cái này thì thật đúng là không biết."
Lý Tương Linh cười ha ha đẩy anh ra, "Vô dụng, để chị! Con gái chị luôn xem bộ phim hoạt hình này, nó xem hoài không biết ngán, chị nghe đã sớm thuộc lòng rồi."
Diệp Gia Dĩnh cầm micro lên nói với mọi người, "Tôi sẽ hát một bài tặng cho bạn nhỏ Ba Ni thân yêu!"
Từ khi mẹ bị đẩy lên yêu cầu biểu diễn thì Diệp Ba Ni vẫn luôn nghiêm túc đứng phía trước đám trẻ vây xem, vừa nghe thấy Diệp Gia Dĩnh nói lời này thì cậu càng nghiêm túc hơn.
Diệp Gia Dĩnh cảm thấy dáng vẻ này của con trai cực kỳ đáng yêu, cô nhìn nó nháy nháy mắt.
Bài Lam Tinh Linh nhẹ nhàng hoạt bát, còn có ưu điểm cực lớn là hát rất dễ, mức độ khó của nó không thể so sánh với ca kịch Italy, chỉ cần không phải trời sinh ngũ âm không đầy đủ, không lên được âm cao không hạ được âm thấp thì mọi người ai cũng có thể hát rất tốt.
Giọng hát của Diệp Gia Dĩnh trong trẻo, mặc dù trình độ không tốt đến mức có thể làm ca sĩ, nhưng tùy ý hát một bài thì không thành vấn đề. Trước kia cô cũng từng hát karaoke, cho nên khi hát bài Lam Tinh Linh này thì vô cùng náo nhiệt, hết sức sảng khoái.
Có thể nói tính giải trí của bài hát này đối với trẻ con mà nói thì có khí thế hơn nhiều so với ca kịch hay khúc Violon hoặc là bài Ánh trăng, không khí trong phòng tưng bừng náo nhiệt, sau khi Diệp Gia Dĩnh hát xong ca khúc này thì lập tức giành được không ít tiếng vỗ tay, mức độ sôi động không hề thua kém khúc diễn tấu dương cầm cổ điển lúc nãy của Hoàng Tư Nhã.
Diệp Ba Ni mang khuôn mặt nghiêm túc vỗ vỗ tay, đồng thời còn giám sát chung quanh, yêu cầu Hạ Tiểu Kỳ và Viện Viện, "Hai bạn cũng phải vỗ tay!" Lại ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ đứng ở bên cạnh bé mặt mỉm cười cũng lịch sự vỗ tay theo mọi người mấy cái, nghiêm túc đưa ra chỉ thị, "Quá nhẹ, cần phải vỗ lớn tiếng hơn nữa!!"
Hạ Vũ, "Ba Ni, chú có vỗ tay lớn tiếng thì mẹ cháu cũng không nghe thấy."
Diệp Ba Ni kiên trì, "Vẫn phải vỗ lớn tiếng!"
Hạ Vũ nhượng bộ, "Được, được, lớn tiếng thì lớn tiếng."
Có lẽ được Diệp Gia Dĩnh dẫn dắt, cho nên cảm thấy nếu biểu diễn ca khúc quá nghiêm túc thì bầu không khí trong phòng sẽ không được thoải mái náo nhiệt, kế tiếp có hai người phụ nữ trẻ tuổi đi lên hợp tấu, diễn tấu là nhạc thiếu nhi kinh điển《 Ốc sên và chim hoàng anh 》.
Diệp Gia Dĩnh thuận lợi nhường vị trí người biểu diễn lại, đi xuống tìm Diệp Ba Ni muốn rót cho cậu ly nước, lại phát hiện cậu đang chạy đi chơi cùng Hạ Tiểu Kỳ và Viện Viện, nếu con trai đang chơi vui vẻ với bạn thì cô để mặc cho cậu chơi, đi đến nơi bày thức ăn kiếm ly nước trái cây uống thấm giọng.
Đúng lúc Hạ Vũ cũng đang đứng cùng một vị tiểu thư bên bàn bày thức ăn nói chuyện, thấy Diệp Gia Dĩnh đi tới thì vị tiểu thư trẻ tuổi kia chủ động chào hỏi, "Xin chào, vừa rồi nghe chị hát không tệ! Em là Úc Thanh Ninh, bạn của Hạ Vũ."
Diệp Gia Dĩnh tiến lại gần nhìn mới phát hiện đây là một cô gái mắt ngọc mày ngài, còn rất trẻ tuổi, không vượt quá hai mươi, mắt to cằm nhọn, cái mũi trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn như bàn tay hơi nhếch lên, đôi môi chúm chím đỏ thắm như quả anh đào mỉm cười, không khỏi kỳ lạ là còn trẻ như vậy mà đã có con? Hơn nữa đứa bé đưa đến đây ít nhất cũng được bốn năm tuổi rồi, chẳng lẽ cô gái này sinh con khi tuổi mười lăm?
Cô khách sáo đáp lại, "Chào em!"
Hạ Vũ đứng ở một bên giải thích, "Ba của Thanh Ninh là bạn học của ba anh, mấy năm trước cả nhà bọn họ di dân đến Canada, bây giờ Thanh Ninh về nước một mình, có ý định thường trú bên này."
Diệp Gia Dĩnh hỏi, "Một mình? Không phải em mang theo đứa nhỏ đến tham gia hoạt động sao?"
Úc Thanh Ninh nhăn nhăn mặt cái mũi hơi vểnh lên, dí dỏm cười, "Dĩ nhiên không phải, em còn nhỏ vậy, ngay cả bạn trai cũng không có thì con đâu ra? Em thân với chị Tương Linh, nghe nói chị ấy tổ chức hoạt động này không tệ cho nên đến góp vui."
Diệp Gia Dĩnh gật đầu, "Thì ra là vậy, vừa rồi chị còn thấy kỳ lạ, em nhỏ như vậy mà đã có con rồi?"
Úc Thanh Ninh cười ha ha, "Không phải đâu."
Dường như cô gái cảm thấy rất có hứng thú với Diệp Gia Dĩnh, cố ý bắt chuyện, đầu tiên là khen cô hát tốt, sau đó khen Diệp Ba Ni có dáng vẻ đáng yêu, đứng ở bên cạnh bàn dài trưng bày đồ ăn nói chuyện một lúc lâu với Diệp Gia Dĩnh, cuối cùng lái sang chuyện khác, "Diệp tiểu thư, em nghe nói hiện giờ chị cùng một tổ diễn với Lý Hạo Nhiên?"
Diệp Gia Dĩnh cầm ly nước trái cây trong tay từ từ uống, một mắt nhìn chằm chằm Diệp Ba Ni mang theo Hạ Tiểu Kỳ chạy tới chạy lui ở trong phòng, một mắt nhìn thấy Hạ Vũ lại bị Hoàng Tư Nhã quấn lấy, nhíu mày nghĩ cô ta vẫn chưa hết hi vọng, cái này thật đúng là có chút phiền toái! Đồng thời còn chia ra ba phần qua loa trả lời câu hỏi của Úc Thanh Ninh, ừ ừ à à mà đáp: "Ừ, đúng rồi, à."
Úc Thanh Ninh cúi đầu loay hoay góc áo, đột nhiên hơi nhăn mặt, "Chị thật là hạnh phúc, có thể ngày ngày được nhìn thấy anh ấy."
"Thật hạnh phúc!?" Diệp Gia Dĩnh thu hồi tầm mắt ở trên người Diệp Ba Ni và Hoàng Tư Nhã lại, chuyển mắt nhìn Úc Thanh Ninh, "Úc tiểu thư là fan của Lý Hạo Nhiên?"
Úc Thanh Ninh rất hào phóng, bị hỏi thì thản nhiên thừa nhận, "Đúng vậy, là fan rất rất cuồng nhiệt đó, cho nên nhìn thấy ai có thể mỗi ngày đều gặp được anh ấy thì cảm thấy rất hâm mộ, chiều hôm qua em có đến bệnh viện các người quay phim để dò xét, cũng chỉ nói với anh ấy được mấy câu thôi."
Diệp Gia Dĩnh chợt nhớ tới ngày hôm qua thư ký của Hạ Vũ nói ở trong ga ra tầng ngầm nhìn thấy một vị tiểu thư xinh đẹp tìm Lý Hạo Nhiên nói chuyện, xem ra vị tiểu thư xinh đẹp kia chính là cái vị trước mặt này rồi, thì ra là người quen của Hạ Vũ, chẳng trách có thể trực tiếp đi đến bệnh viện tìm Lý Hạo Nhiên!
Diệp Ba Ni chạy tới chỗ mình, "Mẹ, uống nước."
Diệp Gia Dĩnh rót cho cậu nửa ly nước ấm.
Vất vả lắm Úc Thanh Ninh mới dẫn dắt được đến chủ đề mình có hứng thú, vẫn truy hỏi tới cùng, "Lý Hạo Nhiên có biết tiếng Anh không? Anh ấy thích kiểu người gì?"
Diệp Ba Ni chợt ngẩng đầu chen miệng vào, "Thích Ba Ni!"
Diệp Gia Dĩnh cười, vỗ vỗ đầu cậu, "Con lại làm đỏm đấy à."
Diệp Ba Ni mặt không chút thay đổi, "Không có."
Úc Thanh Ninh nhìn đôi mắt tròn xoe trắng đen rõ ràng của Diệp Ba Ni cũng rất là vui vẻ, nghĩ thầm hẳn là anh thích người có đôi mắt to như vậy.
Sau khi hoạt động kết thúc, Hạ Vũ nhường tài xế của mình đưa Diệp Gia Dĩnh và Diệp Ba Ni về nhà, bởi vì chị dâu anh đột nhiên thần thần bí bí nói có chút chuyện quan trọng muốn nói với bạn, e rằng cần phải nán lại trễ một chút, hỏi Hạ Vũ có thể đưa Hạ Tiểu Kỳ về hay không? Cho nên Hạ Vũ mang theo cháu trai ngồi xe của chị dâu về nhà, thuận tiện mang theo Úc Thanh Ninh mới về nước không lâu, phố sá không quen, buổi tối cũng không tự mình lái xe ra cửa.
Úc Thanh Ninh không hỏi nghĩ ít nhiều mình cũng biết chút tin tức, có phần bất mãn lên xe oán trách Hạ Vũ, "Mẹ của con trai anh thật kín miệng, chẳng hỏi được cái gì cả, vất vả lắm mới hỏi được một câu lại nhận được câu trả lời không muốn nghe."
Hạ Vũ, "Là câu gì?"
Úc Thanh Ninh chu miệng, "Cô ấy nói trước kia Lý Hạo Nhiên có bạn gái, nhưng chẳng mấy chốc thì chia tay, hiện tại cô gái đó là antifan của Lý Hạo Nhiên, ngày ngày không làm gì, chỉ chuyên môn ở trên mạng viết tin tức xấu về anh ấy." Thở dài một hơi, "Đó không phải là nói rõ mắt nhìn bạn gái của Lý Hạo Nhiên có vấn đề ư, hoặc là nói anh ấy có lỗi với cô gái đó. Aizz, hai loại khả năng này đều không tốt, em thật sự không muốn tin."
Hạ Vũ lặng lẽ giật giật khóe miệng, "Thanh Ninh, tin vịt và tin tức đều có sự thật chênh lệch, nếu muốn hiểu rõ về một người, phải dựa vào quan sát của mình mới đáng tin nhất." Ngừng một chút lại nói, "Thanh Ninh, bác trai nhờ anh chăm sóc em. Anh sợ em thích chơi đùa như vậy, ngược lại hiện tại cần phải sắp xếp cho tốt."
Úc Thanh Ninh nghe xong thì có chút gấp gáp, "Em nói trước, em không rãnh đâu, gần đây bận việc lắm!"
Hạ Vũ cười cười, "Vậy sao, anh muốn hỏi em có hứng thú đến bệnh viện của anh làm thực tập một thời gian không? Làm giờ hành chính, công việc chủ yếu là phụ trách phối hợp với đoàn phim gần đây mượn bệnh viện quay phim. Nếu em bận thì thôi vậy."
Hai mắt Úc Thanh Ninh sáng lên, "Khoan! Khoan! Vừa rồi em nói nhầm rồi, em rảnh, sự sắp xếp của anh em cầu còn không được đấy!!"
Hạ Tiểu Kỳ chơi mệt, ngồi lên xe thì ngủ gật, bị Úc Thanh Ninh làm ồn không ngủ được, cậu dụi dụi mắt, "Chú út, mẹ con làm gì vậy? Có phải lại bị dì Hoàng kéo đi rồi không?"
Hạ Vũ sững sờ, "Dì Hoàng? Gần đây mẹ con hay qua lại với cô ấy sao?"
Hạ Tiểu Kỳ, "Đúng vậy ạ, thật là phiền, Ba Ni không thích dì Hoàng, con và Viện Viện cũng không thích."
Hạ Vũ hỏi, "Tại sao, cô ấy không đối tốt với các con sao?"
Hạ Tiểu Kỳ ngây ngô trả lời, "Viện Viện nói mẹ của bạn ấy cho rằng dì Hoàng là yêu tinh gây rối, lúc nào cũng bày ra bộ dạng hư tình giả ý."
Hạ Vũ ho khan một cái.
Úc Thanh Ninh không có chút khách sáo bật cười, "Đám con nít nói chuyện đều ngây ngô thẳng thắn như vậy thật là đáng yêu!"
Bên này, đầu tiên là Hoàng Tư Nhã tâng bốc mẹ của Hạ Tiểu Kỳ lên tới trời, mặt mày hớn hở, toàn thân thư thái chờ thời nói với Đỗ Hoán Phân, "Chị Hoán Phân à, gần đây em uống trà với cô bạn trước kia, nghe cô ấy nói đến một chuyện có liên quan đến cháu nhỏ nhà chị, em cảm thấy rất khiếp sợ cho nên muốn nói với chi, chỉ là chị nghe thì coi như nghe, nhưng đừng nói lại cho người khác nghe."
Đỗ Hoán Phân, "Cháu nhỏ nhà chị? Em nói là Ba Ni à? Sao vậy? Nếu là chuyện có liên quan đến nó đương nhiên phải mau chóng nói cho Hạ Vũ và bà nội biết rồi, tại sao lại không thể nói?"
Hoàng Tư Nhã thở dài, "Là chuyện không tốt lắm, hơn nữa đã qua, em sợ Hạ Vũ và bà nội nhà chị biết sẽ không thoải mái trong lòng, cho nên không muốn chị nói cho hai người đó biết."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook