Diệp Gia Dĩnh cực kỳ ngoài ý muốn Hạ Vũ lại mời cô đến một nhà hàng có tên là để ăn cơm. Nơi này cung cấp món cay Tứ Xuyên cực kỳ chính tông.

Dựa theo khẩu vị của Hạ Vũ đúng ra nên đi ăn mấy món ăn nhẹ Quảng Đông mới đúng chứ?

là một nhà hàng được trang hoàng tinh tế, tuy nhiên món ăn là cay đến xé lưỡi. Khẩu vị làm theo người Tứ Xuyên, nhưng hoàn cảnh lại bố trí rất có phẩm vị, mấy gian phòng nhỏ tao nhã thoải mái.

Trước khi Hạ Vũ đến đó liền gọi điện thoại trước, khi bọn họ đến nơi đồ ăn vừa được dọn lên, nóng hầm hập bày ra trên bàn.

Diệp Gia Dĩnh hít sâu một hơi cái không khí tràn ngập mùi vị tê cay kia, nháy mắt cảm giác nước miếng trong miệng sắp chảy ra.

Mùi vị đã lâu!

Vì chăm sóc khẩu vị không ăn cay của Diệp Ba Ni, loại đồ khẩu vị cay tê này của cô đã không còn xuất hiện từ lâu trên bàn cơm rồi.

Tò mò hỏi Hạ Vũ “Làm sao anh biết tôi thích ăn cay?”

Trên mặt Hạ Vũ chợt lóe lên một tia mất tự nhiên, “Tôi không biết, là trùng hợp bạn tôi nói đồ ăn ở quán này rất ngon nên mang em tới nếm thử.”

Diệp Gia Dĩnh nhún vai, có phần không thể hiểu được “Bạn giới thiệu nói ngon liền tới nếm thử? Vấn đề là anh ăn được sao?”

Hạ Vũ khôi phục khuôn mặt mất tự nhiên trở về tác phong nhanh nhẹn, ngồi xuống cùng Diệp Gia Dĩnh rồi mới đáp “Ngẫu nhiên tôi cũng nguyện ý nếm thử một chút khẩu vị mới, huống hồ không phải vừa lúc em cũng thích ăn sao?”

Diệp Gia Dĩnh nhìn cái nồi trước mặt bị ngâm đầy sa tế đỏ, nhất thời nhìn không ra bên trong là cái gì, nhưng có thể khẳng định cực kỳ cay. Lại nhìn trước mặt Hạ Vũ là một chén mì gà cùng với một nồi lẩu rau xanh cực kỳ thanh đạm, màu sắc khác biệt đều là xanh trắng, có thể thấy được là một chút ớt cũng không bỏ vào.

Rất muốn chọc thủng anh, ngẫu nhiên nguyện ý nếm thử một chút khẩu vị khác? Khoác lác!

Nhưng mà nghĩ lại thằng nhóc Ba Ni trong nhà cũng là một bộ dáng kén ăn như vậy, cảm thấy bình thường trở lại.

Bản thân cô cực kỳ thích loai khẩu vị tê cay này, nghe một chút liền cảm thấy khẩu vị mở rộng, đề nghị “Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi từ từ nói chuyện. Cái khác không có gì, chủ yếu là vấn đề giáo dục Ba Ni. Hiện tại nhà trẻ này vẫn rất tốt, Ba Ni cùng với mấy đứa trẻ ở đó cũng rất quen thuộc. Ý của tôi là không muốn đổi, anh có rảnh thì đến nhìn xem. Chờ thêm hai năm nữa lên tiểu học rồi tìm một trường học xa nhà thì tôi không có ý kiến.”

Hạ Vũ đồng ý “Được, ăn cơm trước.” Nói xong kéo mì gà qua, lại múc cho mình một chén nhỏ soup rau xanh, bắt đầu ăn.

Diệp Gia Dĩnh nhìn Hạ Vũ bỏ một chút thức ăn vào miệng sau đó lập tức ẩn ẩn nhíu mày, nhưng mà lại cứng rắn nuốt xuống, sau đó liền không dấu vết mà đẩy chén thức ăn kia ra xa một chút, kiên quyết không chịu ăn thêm, chỉ cúi đầu ăn chén mì gà. Hạ Vũ là một người cực kỳ chú trọng dáng vẻ khi ăn, lúc ăn đồ không mở lớn miệng, ngay cả ăn chén mì cũng cực kỳ tao nhã.

Diệp Gia Dĩnh ngầm buồn cười, so sánh với Diệp Ba Ni thì có chút tự chủ, nếu đổi lại là thằng bé thì đã sớm nhổ tất cả nước soup ra rồi. Nhưng mà Ba Ni so với anh cẩn thận hơn, đụng tới thứ gì chưa ăn khẳng định sẽ không bỏ hết toàn bộ vào trong miệng, sẽ ăn một chút nếm thử mùi vị trước.

Cười một chút cũng cúi đầu ăn.

Đầu lưỡi thật lâu không có thiếp xúc với mùi vị nặng như vậy, đối với bản năng chịu cay bị thoái hóa không ít. Mới ăn vài ngụm liền cảm thấy một trận nhiệt khí xông thẳng lên sau ót, đầu lưỡi run lên, hà hơi liên tục, lại vẫn nhịn không được khen ngợi “Mùi vị quả thật là chíng tông.”

Cầm lấy ly nước uống một ngụm nghĩ muốn áp chế vị cay xuống, không nghĩ nếm đến một ngụm lớn vị rượu cay nồng, thiếu chút nữa là sặc “Rượu trắng!”

Nhìn trong tay rõ ràng là ly nước thủy tinh, bên trong hơn phân nửa là rượu trắng. Mặc cho ai lần đầu tiên đều nghĩ đó là ly nước lọc, có chút kỳ quái vì sao lại có ly rượu trắng ở đây? Lại chỉ có một ly thật lớn như vậy?

Bên kia Hạ vũ dừng đũa, cũng bưng lên một ly thủy tinh giống nhau, bên trong ly hơn phân nửa là nước trắng, hiện tại chứng minh là rượu trắng, nhìn Diệp Gia Dĩnh, nói “Tôi kêu người chuẩn bị trước, muốn cùng em uống một ly, chúc mừng chúng ta vì Ba Ni có chung nhận thức.” Nói xong ngưỡng cổ, ừng ực, một hơi uống cạn ly rượu.

Hạ Vũ là một người kiêu căng như vậy lại có thể vì Diệp Ba Ni mà sảng khóai như vậy, Diệp Gia Dĩnh đượng nhiên không thể lạc hậu, học theo bộ dáng của anh ngẩng đầu một hơi uống cạn. Phát giác mùi vị phía sau của rượu này lại là ngọt thuần, nồng độ cồn có vẻ không thấp, có chút lo lắng nhìn xem Hạ Vũ “Anh có được không?”

Sắc mặc Hạ Vũ quẫn, cùng một người phụ nữ chạm cốc, sau đó lại được đối phương quan tâm. Dù biết đó là ý tốt nhưng cũng không thích nghe “Không có việc gì.”

Hiện tại Diệp Gia Dĩnh nhìn anh lại nghĩ đến Diệp Ba Ni, theo thói quen nói “Không có việc gì thì tốt.”

Hạ Vũ gật gật đầu, kêu phục vụ tiến vào phân phó vài câu, chốc lác, phục vụ lại mang đến hai ly rượu đỏ ướp lạnh.

“Mới vừa uống xong rượu trắng liền uống cái này? Thật ra cho tôi một ly đá lạnh là được rồi.”

“Em ăn cay lại uống nước lạnh đối với bao tử không tốt. Rượu đỏ có độ cồn khoảng 14-15 độ, ướp lạnh một chút uống là vừa đúng, cũng sẽ không quá lạnh. Khó có được hôm nay tới ngồi một chút, uống đi, không sao cả.” Nói xong cầm ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm.

Diệp Gia Dĩnh có chút kỳ quái nhìn anh, tửu lượng của anh lên không ít. Một ly lớn rượu trắng uống xuống mặt không hề gì không nói, còn có thể uống thêm rượu đỏ. Nhớ rõ trước kia Hạ Vũ không lợi hại như vậy, nếu không cũng sẽ không chịu thiệt thòi trên tay ‘Diệp Gia Dĩnh’.

... ...... .........

Cùng lúc đó, nữ phục vụ đưa một ly nước lọc cùng một ly rượu trắng, còn có một ly nước nho cùng một ly rượu đỏ cho bọn họ, ra vẻ bênh vực kẻ yếu. Nhìn Hạ Vũ bảo cô đi ra ngoài liền đi đến phòng rửa mặt tìm em gái cũng làm phục vụ viên, lặng lẽ oán giận “Hiện tại những loại đàn ông này thật sự là một người so với một người lại càng hư hỏng. Chính mình uống nước lọc lại đưa cho tiểu thư kia rượu trắng. Hắn uống một ly, tiểu thư kia cũng bị lừa uống một ly. Này còn chưa đủ, lại muốn uống rượu đỏ, hắn thì uống nước nho ướp lạnh, lại đưa cho tiểu thư kia rượu đỏ ướp lạnh. Rõ ràng là không có ý tốt, chị nghĩ muốn chuốt sai tiểu thư kia rồi làm chuyện xấu.”

Tại phòng rửa mặt, nữ phục vụ kia phụ trách dọn dẹp cùng đưa khăn nóng cho khách lau mặt, vừa nghe thấy lời này vẻ mặt cũng khinh thường “Đúng là hư hỏng, bọn hắn đây là không đá trúng thiết bản. Nếu gặp người dám nháo lớn, liền tính có chiếm được tiện nghi cũng chịu không nổi. Trước đó cũng có người cưỡng hiếp con gái người ta, hình như đã bị phán tù.”

Nữ phục vụ lại lắc đầu, “Phần lớn vẫn là không dám nháo lớn. Nếu không phải quản lý nói người này chính là bạn của ông chủ, kêu chị chiếu cố hắn, không được đắc tội thì chị mới không cho hắn làm loại chuyện này. Thật là, một người đàn ông nhìn lịch sự như vậy, có thể là bạn của ông chủ khẳng định cũng là người có tiền, tùy tiện tìm xem cái dạng bạn gái gì không có, lại muốn làm loại chuyện thất đức này. Hại chị phục vụ hắn mà cảm thấy cắn rứt lương tâm.” Nghĩ lại, dặn dò em gái mình, “Nếu như một hồi tiểu thư kia tới toilet, em giúp chị nhắc nhở cô ấy một chút. Nói nhìn bộ dáng đã uống say, tự mình ra ngoài không an toàn, hỏi xem một chút có muốn giúp gọi điện thoại cho người trong nhà đến đón hay không.”

Nữ phục vụ kia sảng khoái đồng ý “Dạ được, cô ấy lớn lên trông thế nào?”

“Rất dễ nhận ra, là người đóng vai Phương Văn Vi trong phim truyền hình trên TV đó. Người thật cùng trên TV không khác nhau nhiều lắm, rất xinh đẹp.”

Nhà hàng này là nhà hàng cao cấp, thường sẽ có các loại nhân vật tiếng tăm tới dùng cơm. Một diễn viên nhỏ như Phương Văn Vi họ không hề hiếm lạ. Nữ phục vụ kia cực kỳ trượng nghĩa “Em khẳng định sẽ nhận ra, chỉ cần cô ấy tới toilet, em liền giúp chị nhắc nhở.”

Mang theo nhiệm vụ chờ đợi nửa tiếng, thật đúng là chờ được Diệp Gia Dĩnh diễn vai Phương Văn Vi đến. Nữ phục vụ là người cực kỳ lanh lợi, trước tiên liếc mắt nhìn Diệp Gia Dĩnh một cái, sau đó giả bộ vui mừng “Oa! Tiểu thư có phải là diễn viên diễn vai Phương Văn Vi không?”

Diệp Gia Dĩnh mỉm cười gật đầu.

Vừa rồi cô cùng Hạ Vũ nói chuyện Diệp Ba Ni mới có tý tuổi đã có đến hai người bạn gái. Hạ Vũ nghe đến con trai bảo bối đáng yêu như vậy liền triệt để vứt bỏ việc bảo trì phong độ, cười đến té lên té xuống. Sau cùng bỗng nhiên nói một câu “Hiện tại trẻ con đều biết được rất nhiều.”

Mỗi lần nhắc Diệp Gia Dĩnh nhắc tới chuyện này đều cười đến đau bụng “Đúng vậy, đoán chừng là xem TV, còn có nghe người lớn nói chuyện. Có đôi khi họ cho rằng bọn ở một bên chơi đùa sẽ không nghe, thật ra lỗ tai của mấy đứa nhỏ rất thính, cái gì cũng đều nghe thấy. Mấy bé gái thì trưởng thành sớm hơn một chút, Ba Ni lại cứ xúm lại chơi ở đó. Nghe nói đều là đám bé gái nói ra, thằng bé cảm thấy cũng được nên đồng ý.”

Hạ Vũ mỉm cười “Lúc tôi còn nhỏ cũng như vậy.”

Diệp Gia Dĩnh giật mình “Lúc đi nhà trẻ bọn anh đều biết như vậy rồi? Không thể nào!”

Hạ Vũ sửa lại “Không phải, là lúc lên tiểu học.”

Thời điểm anh lên tiểu học liền có bé gái trưởng thành sớm chạy tới thể lộ. Khi đó anh cũng là ở đó chờ, có bé gái chủ động tìm đến, về phần có đồng ý hay không thật sự không còn nhớ rõ. Thật ra hiện tại anh cũng vẫn như vậy, sẽ không chủ động theo đuổi người khác.

Món cay Tứ Xuyên khai vị, rượu đỏ rướp lạnh mát mẻ ngon miệng. Diệp Gia Dĩnh vừa ăn cay liền không hay không biết gì mà uống vào hai ly rượu. Sau khi ăn xong liền lấy khăn lau miệng “Tôi đi toilet một chút.” Đứng mạnh lên liền cảm thấy một trận choáng váng đầu, vội vàng vịn lấy cái bàn.

Hạ Vũ vươn tay đỡ cô, “Làm sao vậy?”

Diệp Gia Dĩnh xoa xoa thái dương “Đầu có chút choáng váng, chắc là vì uống nhiều loại rượu.” Cô nhìn Hạ Vũ “Tửu lượng của anh lúc nào thì tốt như vậy? Đầu tôi choáng váng anh còn không có việc gì?”

Hạ Vũ di chuyển qua phía bên cô, một tay đỡ cánh tay cô, một tay liền cực kỳ tự nhiên khoát lên trên lưng Diệp Gia Dĩnh, làm như không có việc gì “Không biết, chắc là vì tôi uống nhiều rượu đỏ hơn em. Muốn tôi đỡ em ra ngoài không?”

Diệp Gia Dĩnh xua tay “Không cần, tôi đi toilet, anh lại không thể đi vào.” Tay buông xuống tự nhiên khoát lên cánh tay của Hạ Vũ đang đỡ cô. Diệp Gia Dĩnh cảm thấy da bàn tay anh bóng loáng, xương ngón tay thon dài đẹp đẽ, tâm tình không hiểu sao vui vẻ, chẳng những sờ còn nhéo nhéo.

Hạ Vũ bị cô bỗng nhiên sờ lại còn nhéo nhéo bị nhột co rút một chút, thiếu chút nữa đã phản xạ có điều kiện mà rút tay lại. Cuối cùng đúng lúc nhớ tới nhiệm vụ cùng ăn cơm lần này cùng Diệp Gia Dĩnh, thì nhịn xuống không nhúc nhích, ngược lại càng tiếp sát thêm một chút. Đầu cúi xuống bên tai Diệp Gia Dĩnh, giọng nói trầm thấp “Em đang làm gì vậy?”

Cái tay vẫn đang làm chuyện xấu của Diệp Gia Dĩnh, trong lòng vẫn còn tỉnh táo, chỉ cảm thấy theo giọng nói trầm thấp êm tai của Hạ Vũ, chỉ cảm thấy một mùi nho phun lên bên tai, chẳng những làm lỗ tai ngứa mà trong lòng cũng ngứa, vội vàng giải thích “Thật xin lỗi, tôi cảm thấy tay anh rất đẹp, không nghĩ gì thì......”

Cũng bất chấp đang choáng váng đầu, nhanh chóng thừa dịp bản thân còn không làm ra chuyện xấu liền rời khỏi phòng, đi về phía toilet.

Vào toilet liền có nữ phục vụ nhận ra cô, còn nhiệt tình hỏi có muốn cô ta giúp gọi điện thoại cho người nhà hoặc bạn bè gì tới đón hay không, vì nhìn cô rất say.

Thật ra tửu lượng của Diệp Gia Dĩnh rất tốt, tuy nhiên đầu óc choáng váng có phần quản không được chính mình, nhưng nhìn lại vẫn rất thanh tỉnh. Chẳng qua là nữ phục vụ biết được ‘nội tình’ cho rằng dù bây giờ cô có thể chống đỡ, nhpng một hồi trở về cũng sẽ bị chuốt rượu tiếp, cho nên nói năng khoa trương một chút.

Diệp Gia Dĩnh đang lo lắng nên làm gì bây giờ. Bộ dáng bây giờ của cô khẳng định sẽ phải phiền Hạ Vũ đưa về, nhưng mà dọc đường đi nếu nhịn không được làm ra chuyện xấu gì, càng làm thêm phiền toái lớn. Mối quan hệ của bọn họ bởi vì Diệp Ba Ni mà chuyển biến tốt một chút, Hạ Vũ là một người ít nói, ngạo khí rất lớn, cũng đừng vì vậy mà làm cương.

Đề nghị của nữ phục vụ cũng rất hợp lý, vì thế liền đưa số điện thoại của Tiểu Dương cho cô ta “Đây là số điện thoại của trợ lý tôi, phiền cô nói cô ấy nhanh chóng đến đây đón tôi.” Thuận tay nhét một ít tiền boa cho nữ phục vụ.

Nữ phục vụ đồng ý “Yên tâm, tôi đi gọi điện thoại.”

Diệp Gia Dĩnh trở lại phòng, phát hiện Hạ Vũ cũng đang cầm điện thoại gi động đi tới đi lui nói chuyện, sắc mặt anh cực kỳ nghiêm trọng “.......Hiện tại tình huống như thế nào? Đừng có gấp, từ từ nói, nói chi tiết một chút. Ừ, ừ, cô để chủ nghiệm khoa nghe điện thoại đi. Ừ, người đó thật không được, không được, cố hết sức cứu chữa đi. Được rồi, mọi người bình tình, tôi sẽ trở về ngay. Gọi điện thoại cho phó viện trưởng, kêu ông ta cũng qua đi.”

Diệp Gia Dĩnh hỏi: “Như thế nào, trong bệnh viện đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Vũ nhìn cô, thấy cô hơi cười, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt ngập nước động lòng người, vẻ mặt rõ ràng thả lỏng hơn so với bình thường, trong lòng anh thật sự là buồn bực. Rất không dễ mới sắp xếp một lần ra ngoài, có hoàn cảnh không khí thích hợp như vậy, chỉ chờ Diệp Gia Dĩnh chủ động mọi sự liền thành. Ngày mai danh chính ngôn thuận lấy thân phận bạn trai đến trường quay thăm cô, cô cũng không thể lập tức liền trở mặt không tiếp nhận.

Hạ Vũ tin tưởng bản thân mình rất có lực hấp dẫn đối với phụ nữ, lại thêm hai người còn có Diệp Ba Ni, sợi dây cắt không đứt này ràng buột, qua lại một đoạn thời gian thì mọi việc liền nước chảy thành sông.

Ai ngờ trong bệnh viện không sớm không muộn lại chọn cái thời khắc quan trọng này mà xảy ra tình huống khẩn cấp. Suy nghĩ một chút vẫn là chuyện bên bệnh viện quan trọng hơn, bên này của Diệp Gia Dĩnh nghĩ biện pháp sau đi “Thật xin lỗi, trong bệnh viện có chuyện khẩn cấp, vụ tranh cãi lần trước bệnh nhân lại phát bệnh. Chủ nhiệm khoa nói lần này không thể qua khỏi, người nhà liền nháo lớn. Sợ gặp chuyện không may nên tôi lập tức phải trở về bệnh viện.”

Diệp Gia Dĩnh vẫn còn có chút choáng váng, vươn tay chống lên ghết dựa “Vậy anh mau đi đi, chuyện cần bàn chúng ta cũng đã bàn xong rồi.”

Hạ Vũ đi qua đỡ lấy cô “Tôi kêu tài xế đưa em về trước.”

“Không cần, bệnh viện anh có chuyện gấp, yên tâm đi trước đi. Tôi gọi trợ lý Tiểu Dương tới đón tôi.”

Đi theo Hạ Vũ xuống đến cửa nhà hàng, Hạ Vũ có chút lo lắng “Trợ lý của em khi nào tới?”

Diệp Gia Dĩnh bị gió lạnh buổi tối thổi qua, càng thêm choáng váng, càng cao hứng cười “Tôi cũng không biết, có lẽ sẽ qua liền.”

Trong lòng Hạ Vũ sốt ruột cũng nhịn không được rũ mắt nhìn cô mở miệng cười một cái “Tôi đỡ em đi bên kia ngồi chờ.”

Diệp Gia Dĩnh cảm thấy người không thường cười khi cười lên đăc biệt đẹp. Trong lòng còn đang suy nghĩ bữa cơm tối nay thật sự ngon, bản thân ăn uống rất cao hứng. Hạ Vũ chỉ ăn có một chút mì gà, nhìn liền cảm thấy anh có phần hơi đơn điệu, nhưng cảm xúc của anh cũng rất tốt. Nụ cười mê người, ừm, cánh tay thật tốt, không quá thô, nhưng lại thấy rắn chắc, đoán chừng đường cong bắt thịt cũng cực kỳ đẹp. Từ trên da tay nhìn xem, làn da cũng cực kỳ bóng láng........Đánh giá nhiều như vậy nên không ý thức được bản thân đang sờ tới sờ lui cánh tay của người nào đó.

Hạ Vũ đặt cô ngồi xuống chiếc ghế sô pha trước cửa khu tiếp khác, lại gọi phục vụ lại dặn dò vài câu bảo cô ta giúp chăm sóc một chút, đừng để Diệp Gia Dĩnh tự mình ra ngoài, chờ một chút liền có người tới đón. Nếu là một tiếng sau còn không có người tới đón liền gọi điện thoại cho anh. Ghi lại số điện thoại đi động của mình mới nhẹ nhàng rút cánh tay đang bị sờ soạn có chút tê dại, chạy đến bệnh viện.

Diệp Gia Dĩnh cảm thấy bản thân còn có thể, tâm tình liền hết sức tốt, hết sức cao hứng, cười tít mắt nhìn thấy cái gì cũng thuận mắt. Qua khoảng nửa tiếng, cửa thủy tinh liền bị đẩy mạnh ra. Một người đàn ông trẻ tuổi, đầu đội mỹ lưỡi trai, đeo mắt kính, vóc người cao ngất, đi tới. Người đàn ông nhìn chung quanh một vòng, sau đó thẳng tiến đến sô pha Diệp Gia Dĩnh đang ngồi. Giọng nói có phần hơi cao, trong đó không thiếu vẻ lo lắng “Diệp Gia Dĩnh, sao em lại thế này? Đêm khuya còn chạy đi ra ngoài uống rượu cùng người khác, say đến nổi phải tìm người tới đón!”

“Lý Hạo Nhiên, như thế nào anh lại đến?” Diệp Gia Dĩnh tốt tính mỉm cười, kéo tay anh “Không phải anh đi đài truyền hình tỉnh XX tham gia tiết mục tết âm lịch hay sao?” Nói xong còn rỗi rãi sờ sờ cánh tay, cảm giác thật tốt! So với Hạ Vũ thì mỗi người một vẻ. Tay Hạ Vũ là thon dài, mà tay của anh là rắn chắc có lực, thật tốt!

Lý Hạo Nhiên xách cô từ sô pha dậy, bất mãn “Anh vừa xuống máy bay, còn chưa về nhà, nửa đường liền nhận được điện thoại của Tiểu Dương. Cô ta nói cô ta vẫn còn đang ở nhà bà ngoại dưới quê, kế hoạch là sáng mai mới bắt tuyến xe trở về, không thể đến , đón em.”

Diệp Gia Dĩnh theo lực nắm của anh đứng lên, có phần lắc lư, hơn nữa còn có chút khó chịu “Tôi còn không biết, Tiểu Dương tới không được không phải nên tìm chị Cố sao? Như thế nào lại đến trên đầu anh, cô ta cũng quá tài giỏi rồi! So với tôi còn lợi hại hơn. Lúc tôi muốn tìm anh còn phải suy nghĩ xem tâm tình anh có tốt hay không nha”

Lý Hạo Nhiên kéo cô đi ra ngoài “Bởi vì trước đó anh đã chào hỏi qua với cô ta, nói em có chuyện gì khó giải quyết có thể tìm anh.”

Nữ phục vụ nhìn thấy tạo hình của anh có phần lạ. Buổi tối còn mang kính râm, lo lắng hỏi: “Tiên sinh, các người quen biết sao? Vị tiểu thư này đang đợi trợ lý của cô ấy tới đón, trợ l của cô ấy hẳn là phụ nữ.”

Lý Hạo Nhiên tháo kính mát xuống nhìn cô ta, cười “Trợ lý của cô ấy vẫn còn ở quê, không tới được nên nhờ tôi đến đón cô ấy. Yên tâm, tôi không phải là kẻ lừa gạt phụ nữ.”

Nữ phục vụ kia bị nụ cười chói mắt kia làm cho hoa mắt, sau đó mặt đỏ ửng, che miệng “A! Anh là, anh là.... ...”

Lý Hạo Nhiên thuận lợi mang Diệp Gia Dĩnh ra khỏi nhà hàng. Tài xế Tiểu Lưu đứng ở ven đường chờ. Sau khi Lý Hạo Nhiên lôi kéo Diệp Gia Dĩnh lên xe liền nói với Tiểu Dương “Trước tiên đi nhà tiểu thư Diệp.”

Tiểu Lưu đối với bất cứ việc gì của anh đều coi như không thấy, đáp ứng một tiếng liền khởi động xe.

Diệp Gia Dĩnh cười nhồi gần bên cạnh Lý Hạo Nhiên “Quần áo anh mặc thật dày.”

Lý Hạo Nhiên cắn răng lôi tay cô từ phía sau quần áo của anh ra “Bây giờ là mùa đông, huống hồ chỉ có một mình e là không mặc dày thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương