Edit: Tử Linh

Beta: KẹoĐắng

Hạ Vũ muốn chính là ngày tháng Diệp Ba Ni ghi danh nhập viện, mặc dù gần đây lần Diệp Gia Dĩnh ‘ám toán’ cuộc sống của anh đã qua thật lâu, nhưng Hạ Vũ nhớ lại rõ ràng là năm nào tháng nào, thậm chí ngay cả một ngày kia đều nhớ.

Hết cách rồi, chuyện lần đó quá mức khiến cho anh rất buồn bực, ấn tượng vô cùng sâu sắc, muốn quên cũng không quên được.

Thật ra thì Hạ Vũ vốn không tức giận như vậy, cái thế giới này là nam nữ ngang hàng, nhưng giữa nam nữ cũng có khác biệt rất lớn. Chuyện bị người khác chuốc thuốc mê như vậy nếu là đặt ở trên người con gái đó, thì chính là thâm thù đại hận, vô cùng nhục nhã, nghĩ không ra sẽ đi tự sát hoặc là giết người cũng có thể. Sẽ tìm mọi cách để quên đi, kiện người đó ra toà để cho pháp luật chế tài.

Nhưng đặt ở trên thân đàn ông lại rất khó mà nói, đặc biệt là khi áp dụng phương pháp lúc đó là một người đẹp mê người, thật sự không phải chuyện gì thâm thù đại hận, nhiều nhất là không thích cô gái kia, một khi đã vậy phản ứng sẽ lạnh nhạt, cảnh cáo cô lần tới đừng nữa làm loạn là được.

Lần trước bị Diệp Gia Dĩnh làm chuyện như vậy cho nên anh vô cùng tức giận, thiếu chút nữa còn tìm người trả thù.

Buổi sáng hôm đó, đôi mắt Diệp Gia Dĩnh nhìn anh rồi lập tức không còn bộ dạng tình ý chân thành như trước kia nữa, mà là dùng thái độ “chơi gái” cùng giọng điệu lạnh tanh ném chồng tiền cho anh, phê bình kỹ thuật của anh quá tệ, chỉ đáng được bấy nhiêu tiền thôi.

Lúc ấy, Hạ Vũ thiếu chút nữa ói ra một ngúm máu trên giường, mặc dù có thể nhịn không có tiến hành trả đũa chủ yếu là bởi vì nhà họ Diệp cũng không dễ trêu. Nếu anh tùy tiện làm chuyện mờ ám sợ rằng đối với Diệp Gia Dĩnh không ảnh hưởng. Nếu là huyên náo lớn, bị mọi người chú ý, nguyên nhân mọi chuyện sẽ bị lộ ra, anh sẽ bị xấu mặt. Cho nên không thể làm gì khác hơn là đời này duy nhất một lần im hơi lặng tiếng chuyện đó.

Hôm nay xem ra, khi đó Diệp Gia Dĩnh có lẽ chỉ là không biết biểu đạt, cho nên mới biến khéo thành vụng. Yêu một người yêu tới mức anh ta không nhận đứa bé của anh ta cũng được, sau đó đem toàn bộ tâm huyết cũng trút xuống trên người đứa bé này. Người có mắt người đều nhìn ra được Diệp Gia Dĩnh rất yêu Diệp Ba Ni, đây là dạng tình cảm gì không cần nói cũng biết!

Qua lần nhập viện này của Diệp Ba Ni, trong lòng Hạ Vũ đã có nghi ngờ, chỉ cần dùng nhất lý tính khoa học, công đoạn cuối cùng làm nghiệm chứng.

Tìm đến thư ký của mình, đem một túi giấy giao cho anh ta, "Đi tìm một bác sĩ có thể tin, dùng hai mẫu bên trong làm một giám định DNA."

Thư ký kỳ quái, "Tại sao chúng ta không làm ở bệnh viện của mình?" Nói xong cũng biết mình lắm mồm, "Thật xin lỗi."

Hạ Vũ, "Không có gì, tại nếu làm ở bệnh viện mình tôi sợ truyền đến tai ông nội, đây là....đây là một người bạn nhờ tôi giúp một tay giám định, chuyện chưa có xác định trước anh ấy không muốn để lộ ra ngoài, tôi sợ ông cụ biết sẽ hỏi."

Thư ký hiểu, "Anh yên tâm, tôi sẽ tìm một nơi ổn thỏa làm giám định."

Diệp Ba Ni bệnh, Diệp Gia Dĩnh hơn nửa tháng không thể đi làm, đợi đến lúc con trai đã khôi phục không còn gì đáng ngại, cô có thể yên lòng làm thêm giờ. Chu Mai ở nhà trông Diệp Ba Ni nên khi đi làm trở lại đã đuổi kịp kết thúc phần hai của bộ phim “Đừng để yêu thương vụt khỏi tầm tay”.

Bởi vì sau khi phần một phát hành người xem phản ứng rất tốt, tỉ lệ người xem TV cực cao, cho nên lúc phần hai kết thúc công ty có công việc trọng điểm cũng không đặt phương diện tuyên truyền mở rộng, mà là làm một kết thúc phim hết sức long trọng. Chẳng những toàn thể thành viên đoàn làm phim tham gia, còn mời không ít công ty tài trợ suốt bộ phim. Bao trọn một tầng lớn nhất khách sạn Khải Thụy làm phòng tiệc, dạ tiệc làm theo phong cách tiệc đứng kiểu tây rất tráng lệ. Dụng ý hết sức rõ ràng, chính là muốn khao đoàn làm phim, đồng thời, khiến đạo diễn, sản xuất còn có nhân viên công ty khác thuận tiện cùng những người này kéo giao tình.

6:30, Diệp Gia Dĩnh cùng Diệp Ba Ni ăn tối cùng nhau, bữa cơm tối vừa dinh dưỡng lại dễ tiêu hóa, 7h ăn mặc chuẩn bị cẩn thận ra cửa, nói với con trai, "Ba Ni ngoan ngoãn ở nhà chơi với dì Chu Mai, buổi tối mẹ có chuyện muốn đi ra ngoài."

Trên ghế sô pha, Diệp Ba Ni ngẩng đầu lên, "Ba Ni cũng muốn đi."

Diệp Gia Dĩnh giải thích, "Mẹ là bởi vì công việc, cho nên mới phải ra ngoài vào buổi tối. Đó là một bữa tiệc, con cũng đã ăn no, còn muốn đi làm gì?”

Diệp Ba Ni, "Mẹ cũng ăn no."

Vào lúc này, Diệp Gia Dĩnh cũng không còn thời gian giải thích loại tiệc rượu này mục đích chủ yếu là giao tiếp với con trai, người tham gia bữa tiệc này cũng không phải là hướng tới cái ăn, mà phải uống rượu, trước ăn no mới phải lựa chọn sáng suốt nhất. Huống chi coi như giải thích, Diệp Ba Ni cũng chưa chắc nghe xong đã hiểu được.

Kể từ sau khi bị bệnh Diệp Ba Ni đều không muốn tách ra với cô, cộng thêm gần đây có lẽ là buồn bực gay gắt, cho nên Diệp Gia Dĩnh đi chỗ nào bé đều yêu cầu được đi theo.

Khi đó, Diệp Gia Dĩnh thấy đôi mắt nhỏ của bé rất kiên định, mà thời gian cấp bách cùng áp lực của bé, than thở, "Được rồi, mẹ dẫn con đi. Chu Mai cũng cùng đi. Chờ đến nơi sẽ để cho dì Chu Mai mang theo con ở trong khách sạn khắp nơi vui đùa một chút, dì Cố nói đó là một khách sạn năm sao mới khai trương, hoàn cảnh đặc biệt tốt, hai người có thể đi dạo chung quanh coi như là đi tản bộ sau khi ăn xong. Con còn có thể ở đại sảnh ra quầy bar uống chút sữa nóng. Chỉ là nhất định phải nghe lời, không thể chạy loạn!"

Diệp Ba Ni gật đầu nhỏ một cái, "Dạ."

Sau khi đến khách sạn Khải Thụy, Diệp Gia Dĩnh trước mang theo con trai nhìn chung quanh một chút, phát hiện chị Cố thật không có khoa trương. Khung cảnh nơi này quả thật không tệ, bên trong khách sạn hiện lên vòng tròn thiết kế, không gian bên trong là chọn nóc pha lê cao mười mét, tráng lệ xen lẫn nét hiện đại. Quầy rượu, cà phê, mấy gian đan xen hợp lý, chung quanh cũng ưu nhã an tĩnh, tiếng nhạc êm ái thoải mái. Còn có một vườn thực vật xanh kiểu không gian mở rất lớn, thực vật sinh trưởng lấy ánh sáng đến từ vị trí trên nóc thật cao của khách sạn. Chỗ này hẳn đủ để Diệp Ba Ni chơi nửa ngày rồi, Diệp Gia Dĩnh còn cố ý mang dẫn theo bút cùng giấy, nếu cậu thích có thể cầm bút vẽ.

Lại cẩn thận dặn dò Chu Mai, "Cô mang theo Ba Ni ở chỗ này chơi một lát, mệt mỏi phải đi bar coffee cho bé uống ly sữa nóng..., đồng nghiệp của tôi, chị Cố, nói ở đây món điểm tâm ngọt không tệ, việt quất ăn rất ngon, cô cũng nên nếm thử một chút, lấy phiếu về tôi chi trả lại."

Hàng Năm Chu Mai ở các gia đình làm việc nhà, rất ít ra ngoài, được đưa đến nơi hoàn cảnh tốt vui chơi, vốn là rất vui mừng, vừa nghe còn có thể ăn món điểm tâm ngọt, thì càng đi thích, có chút ngượng ngùng, "Tôi không cần ăn."

Ở phương diện này, Diệp Gia Dĩnh rất hào phóng, "Đừng khách khí, đi nếm thử một chút, có thể ở trong bar coffee ngồi lâu một lát, tôi thấy nơi đó có bàn tròn nhỏ cùng ghế sa lon cũng thật thoải mái, để Ba Ni vẽ chơi một lát, ở nhà bé cũng đã làm những chuyện này. Trong túi xách Ba Ni có bánh bích quy, lúc uống sữa tươi cho bé ăn hai cái, ngàn vạn đừng cho bé ăn những món khác nữa, tôi sẽ cố gắng xuống sớm một chút, nếu là thật sự không đi được thì gọi điện thoại cho cô, cô mang Ba Ni lên taxi đi về ngủ trước, không cần tự mình đi ra đến bên ngoài đường gọi, phục vụ ở cửa lớn có thể giúp đỡ gọi xe, có chuyện lập gì tức gọi điện thoại cho tôi."

Nói một hơi lớn, suy nghĩ một chút nữa không còn gì dặn dò rồi, Diệp Gia Dĩnh mới lên lầu đi tham gia buổi tiệc kết thúc phim.

Trong phòng, bữa tiệc náo nhiệt cùng lầu dưới tạo thành đối lập rõ rệt, Diệp Gia Dĩnh đi vào liền bị lão Hồ giữ lại, lập tức sải bước chào đón, lớn tiếng nói, "Aha! tiểu thư Diệp, đã lâu không gặp. Đến đây, đang tìm cô đây, uống chung một ly!"

Diệp Gia Dĩnh cười một tiếng, sảng khoái đồng ý, "Được, tôi một ly ông hai ly."

Phía trước một mực cùng với lão Hồ nói chuyện, Tô Hữu San cùng Cổ An Kỳ cũng liền đi lại đây. Vẻ ngoài Tô Hữu San thì cười nhưng trong lòng không cười, "Diệp Dĩnh so với chúng ta đều có mặt mũi, chúng ta mới vừa rồi cũng đều cùng lão Hồ uống rượu rồi, chẳng ai nghĩ tới muốn người hai ly tôi một ly như vậy."

Cổ An Kỳ cùng Diệp Gia Dĩnh coi như hợp, đối với việc lần trước Diệp Gia Dĩnh giúp cô cản lão Hồ mời rượu cũng có cảm kích, vì vậy chỉ coi như không nghe thấy Tô Hữu San chua chát nói bóng nói gió, không đi đón lời của cô ta, chỉ lịch sự mỉm cười cùng Diệp Gia Dĩnh, "Tiểu Dĩnh, gần đây nhìn hơi gầy, trong nhà không sao chứ? Nếu là thân thể cô không tốt thì nên uống ít rượu một chút.”

Lão Hồ khiển trách, "Không được, không được, tôi uống hai chén cô mới uống một chén, cái này không phải là khi dễ người khác sao?"

Công ty mời ông ta tự nhiên cũng mời Hạ Vũ, mặc dù Diệp Gia Dĩnh đến nay cũng không có làm rõ rang. Hạ Vũ cùng với ông ta, một người xuất thân từ nhà giàu mới nổi, một người là cơ nghiệp gia đình, chỉ là phần cuối của bộ phim hai người bọn họ đúng là đối tượng hợp tác, tài trợ lớn nhất.

Quả nhiên bên này lão Hồ kêu la, bên kia Hạ Vũ cũng nhanh chóng đi qua. Anh mặc tây trang màu sáng nhẹ nhàng, tóc đại khái cũng là mới sửa qua, kiểu tóc mới ngắn thời thượng, vuốt thẳng, nhìn hết sức có tinh thần, nhìn phương hướng là từ Khương Hạo cùng sản xuất Hoàng còn có công ty Lâm cùng mấy người bộ trưởng tụm lại một chỗ nói chuyện, trầm giọng, "Được rồi, lão Hồ, đừng ép người, người ta là phụ nữ, ông là đàn ông, còn đi ăn hiếp người ta.”

Chỗ tốt của lão Hồ chính là không để bụng, là người hào phóng, bị nói hai câu cũng không coi là quan trọng, cười hắc hắc, "Chú em Hạ, hôm nay tiểu thư Hoàng cũng ở đây, cậu không đàng hoàng đi cùng với cô ấy, lại chạy đến bên này với tiểu thư Diệp, còn lớn tiếng như thế! Tiểu thư Hoàng nếu là hiểu lầm cái gì, tôi không giúp cậu giải thích đâu."

Hạ Vũ theo bản năng mắt nhìn Diệp Gia Dĩnh, phát hiện cô hình như là đối với quan hệ của anh cùng Hoàng Tư Nhã cảm thấy hứng thú, vẻ mặt vô cùng hứng thú nhìn tới trước anh, cùng những người khác cùng nhau chờ xem anh sẽ trả lời thế nào, anh không khỏi vênh mặt lên, "Ai biết tiểu thư Hoàng là theo ai tới, dù sao không phải là của tôi, lão Hồ đừng nói lung tung, tiểu thư Hoàng không phải là bạn gái của tôi."

Một bên sắc mặt Tô Hữu San của có chút cứng ngắc, "Tiểu thư Hoàng là bạn thân của tôi, nghe nói tối nay chúng ta tiệc rượu rất náo nhiệt, mời người cũng nhiều, liền mới vừa được giải thưởng lớn nên mới tham gia, à, Lý Hạo Nhiên cũng sẽ tham gia."

Nói tới Hoàng Tư Nhã, Hoàng Tư Nhã liền giống như vô ý đi qua, dừng ở bên cạnh Tô Hữu San, "Hữu San, bạn ở đây? Mình tìm bạn nửa ngày." Lại hướng Hạ Vũ thản nhiên cười, "Lúc chiều đi tìm Hữu San nói chuyện phiếm, nghe cô ấy nói đến buổi tối có rất nhiều người náo nhiệt tụ hội, liền đi theo cùng tham gia náo nhiệt. Thì ra là anh cũng ở đây, không phải nói mấy ngày gần đây bận rộn sao? Làm cho em ngay cả điện thoại cũng không dám điện thoại nhiều cho anh, sớm biết anh cũng tới, em cũng không làm phiền Hữu San, trực tiếp đi theo anh đến đây."

Hạ Vũ lo ngại mặt mũi, cũng không làm cô mất mặt mũi, nghiêm mặt nhàn nhạt mà nói ra, "Tôi tới nơi đây là có chút chuyện muốn bàn với Khương Đạo."

Hoàng Tư Nhã cười khan một tiếng, không biết tiếp lời anh thế nào. Trong lúc nhất thời có chút lúng túng, Hạ Vũ không hề để ý nhiều đến cô ta nữa, trực tiếp đứng bên cạnh ở Diệp Gia Dĩnh, "Buổi tối cô tới nơi này, ai chăm sóc Ba Ni?"

Diệp Gia Dĩnh không ngờ anh còn rất quan tâm Diệp Ba Ni, ngay trước mặt mọi người liền hỏi.

" Ba Ni ——"

Đang muốn nói Ba Ni có người chăm sóc, chỉ chớp mắt chợt thấy không ít người đều nhìn về một phía, liền cũng nhìn theo, đồng loạt nhìn, nhất thời muốn đem câu hỏi của Hạ Vũ quên đi thì cô nhìn về phía sau ót của Hạ Vũ....chỉ tới kịp vội vã nói với mấy người họ một câu, "Thật xin lỗi, xin lỗi không tiếp chuyện được." Lập tức vội vã nhìn về phía Lý Hạo Nhiên trong tay đang ôm người bạn nhỏ nào đó.

Lý Hạo Nhiên không muốn bị mọi người dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn mình, ôm Diệp Ba Ni đi tới một góc, Diệp Gia Dĩnh cũng nhanh chóng đi theo tới đây, "Ba Ni, làm sao con lại ở đây?"

Diệp Ba Ni vững vàng ngồi lên khuỷu tay của Lý Hạo Nhiên, chớp mắt to nhìn Diệp Gia Dĩnh một chút, "Tìm chú." Nói xong, mắt nhìn Lý Hạo Nhiên.

Lý Hạo Nhiên buồn cười, "Mới vừa rồi tôi đứng ở đó nói chuyện với người khác, đột nhiên cảm thấy có ai đó kéo ống quần tôi, vẫn còn nghĩ là chuyện kỳ quái gì xảy ra, vừa cúi đầu đã nhìn thấy Ba Ni rồi, làm sao cô đem bé theo vậy?"

"Gần đây Ba Ni vẫn ở trong nhà, buồn bực, nghe nói tôi đi ra ngoài nhất định đi theo, tôi liền dẫn bé ra ngoài cho khây khỏa một chút." Giương mắt chung quanh tìm Chu Mai, chỉ thấy Chu Mai xa xa đứng ở cửa phòng yến hội, buông tay nhìn về phía cô không thể làm gì khác hơn là cười, cũng biết là Diệp Ba Ni rất có chủ ý kiên trì phải tới, bây giờ Chu Mai từ từ bị Diệp Ba Ni thu phục, càng ngày càng đối với bé cưng chiều không có giới hạn, muốn làm gì đều được, chỉ cần không có nguy hiểm không bị thương thân thể, Chu Mai đều theo bé.

Vì vậy chuyển sang Lý Hạo Nhiên đang ôm con trai, kéo dài âm thanh, "Ba Ni——làm sao con có thể đến chỗ này?”

Diệp Ba Ni nhìn cô, trấn định trả lời, "Hỏi một chú nhân viên phục vụ phòng tiệc ở nơi nào, liền mang Ba Ni tới."

Diệp Gia Dĩnh vỗ trán, ở tới quán rượu trên đường cô hình như là trong lúc lơ đãng nói tham gia bữa tiệc trong khách sạn này, trí nhớ Diệp Ba Ni rất tốt, nghe một lần liền nhớ. Nếu bé ngoan ngoãn đưa gương mặt xinh đẹp ra hỏi đường, đoán chừng không ai từ chối sẽ dẫn bé đi, cô hỏi, "Con chờ nóng ruột, nên đến tìm mẹ?"

Diệp Ba Ni vẫn là câu nói kia, "Tìm chú?"

"Tìm chú Hạo Nhiên làm gì?" Diệp Gia Dĩnh có thể suy nghĩ ra Diệp Ba Ni nhất định là từ mình nói buổi tối đi ra ngoài là bởi vì công việc suy đoán ra Lý Hạo Nhiên cũng ở chỗ này, vấn đề là cô rất buồn bực Diệp Ba Ni tìm đến Lý Hạo Nhiên để làm gì?

Cố tình Diệp Ba Ni không lên tiếng, bé không muốn nói thì lúc đó ai móc miệng bé bé cũng không thốt ra lời nào.

Diệp Gia Dĩnh chỉ đành phải duỗi tay về phía bé, "Qua mẹ ôm nào, chúng ta đi chào hỏi phó đạo diễn Vương một chút rồi mình về sớm.”

Diệp Ba Ni do dự, cuối cùng từ trong túi tiền móc ra giấy bao nhỏ cho Lý Nhiên, "Cho chú."

Lý Hạo Nhiên nhận lấy rồi hỏi, "Là cái gì?"

Diệp Ba Ni, "Điểm tâm của Ba Ni, cho chú ăn."

Lý Hạo Nhiên quái lạ cười, "Ai u, Ba Ni, con thật là tốt, mỗi lần đều nhớ phải mang điểm tâm cho chú ăn, chú cám ơn con thế nào đây, con đặc biệt tới tìm chú chính là vì cho chú cái này?"

Diệp Ba Ni, "Dạ."

Bên cạnh bỗng nhiên có người giọng nói không tốt chút nào chen vào nói, "Ba Ni, con đặc biệt mang điểm tâm đưa cho chú ấy ăn?"

Diệp Gia Dĩnh quay đầu nhìn lại, Hạ Vũ vẫn còn đi theo ở đằng sau, thuận miệng đáp, "Trước kia Ba Ni mang hai lần điểm tâm qua cho Hạo Nhiên, có lẽ là thói quen."

Hạ Vũ nhìn vẻ mặt cười híp mắt, hết sức thỏa mãn của Lý Hạo Nhiên cảm giác lỗ mũi mình đều muốn tức điên rồi, chuyển sang Diệp Ba Ni, "Ba ni, vậy của chú đâu? Chúng ta cũng giống như vậy con sẽ không nghĩ tới phải mang cho chú cũng một phần sao?"

Diệp Gia Dĩnh thay con trai giải thích, "Bé không biết anh cũng ở nơi đây."

Diệp Ba Ni lại chần chờ một chút, hỏi, "Chú cũng muốn?"

"Đúng vậy."

Diệp Ba Ni ảo thuật một chút từ một cái túi nhỏ khác trong người lại móc ra một giấy bao nhỏ, "Cho chú."

Diệp Gia Dĩnh cực kỳ kỳ quái, Ba Ni là lúc nào chứa đồ trong túi? Trước khi ra khỏi nhà cô và Chu Mai thế nào lại không có chú ý tới?

Chờ Lý Hạo Nhiên cùng Hạ Vũ đem bọc giấy mở ra, trên trán Diệp Gia Dĩnh rơi một giọt mồ hôi.

Hai người mỗi người mở ra trong gói giấy cũng bao lấy một khối....bánh bao.

Bởi vì lúc Diệp Ba Ni ở bệnh viện, gần đây đều muốn chú ý bảo dưỡng, phải ăn đồ nhẹ. Mấy ngày trước, Diệp Gia Dĩnh liền thay đổi điểm tâm, thời gian đó liền làm bánh bao kẹp sữa cho cậu.

Hai lần đầu Diệp Ba Ni còn ăn, sau lại liền mặc kệ, Diệp Gia Dĩnh nói ngọt, dụ dỗ bé miễn cưỡng ăn mấy ngày, đến chiều hôm qua là ngày cuối cùng dừng lại, trước mặt hai phần này dường như chính là chiều hôm qua cắt cho bé ăn, lại không biết lúc nào thì bị Diệp Ba Ni giấu đi, cảm thấy quen thuộc tính lấy ra đưa cho Lý Hạo Nhiên.

Vẻ mặt Lý Hạo Nhiên cũng có chút cổ quái, "Ba Ni cái này....cũng coi như điểm tâm?"

Diệp Ba Ni bình tĩnh gật đầu, "Điểm tâm của Ba Ni."

Diệp Gia Dĩnh không thể không giúp cậu tô son trát phấn, "Mấy ngày nay Ba

Ni bệnh vừa đúng lúc, không thể ăn nhiều đồ ăn dầu mở, nên đồ ăn lúc này cũng đều ăn bánh bao cùng sữa tươi, bởi vì chuyện này nên điểm tâm gần đây, lấy ra chia sẻ với anh đấy."

Diệp Ba Ni đối với Lý Hạo Nhiên nói, "Ăn."

Lý Hạo Nhiên đẹp trai cười, "Thì ra là như vậy, được, không thành vấn đề, Ba Ni cũng có thể ăn loại điểm tâm này, chú cũng có thể ăn."

Diệp Ba Ni mở mắt to lại đi xem Hạ Vũ, non nớt, "Ăn."

Khóe miệng Hạ Vũ khẽ co quắp, "Ba Ni ngoan, chú mang về từ từ ăn."

Diệp Gia Dĩnh thật sự nhịn không được nữa, "Giúp tôi trông bé một lúc, tôi đi ra ngoài nói vài câu với bảo mẫu của bé." Bước nhanh ra khỏi phòng tiệc, dùng sức lôi kéo Chu Mai, nửa ngày mới chịu được, đại khái muốn hỏi Chu Mai một chút, " Ngày hôm qua, lúc nào Ba Ni lại đem hai cái bánh bao này giấu đi? Chúng ta đều không phát hiện, bé làm gì không trực tiếp ném, còn đặc biệt muốn đem ra ngoài đưa người khác?"

Chu Mai cũng nhịn cười không được, "Tôi biết tại sao rồi, bé không ném bỏ được, bản thân không thích ăn cho nên liền cố ý mang ra ngoài. Đứa trẻ này ở vườn trẻ học qua: không nên lãng phí lương thực, xem ra bé còn ứng dụng rất tốt."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương