Diệp Thừa Trạch xuất hiện với tư thế đã chuẩn bị sẵn sàng, phía sau mấy chiếc xe cao cấp đều là bảo vệ. Cũng may hàng năm công ty giải trí ở đây luôn thuê bảo vệ, chẳng những ông chủ lớn ra vào cần nhân viên bảo vệ, minh tinh nổi tiếng đi ra ngoài cũng cần, vì vậy khu vực này có thể tập trung thành một nhón, mọi người nghiêm chỉnh huấn luyện, cao thấp mập ốm đều có cả, ai cũng diện vest đen, so với nhóm người Hạ phu nhân kia càng giống như xã hội đen.

Khương Đạo nghênh đón, nhỏ giọng nói, "Tổng giám đốc Diệp, chút chuyện nhỏ này như thế nào lại làm kinh động đến anh?"

Diệp Thừa Trạch lạnh nhạt đáp, "Vợ của lão Hạ, bà ấy tự mình dẫn người tới đập phá, cũng không thể nói là chuyện nhỏ chứ!"

Khương Đạo sững sờ, "Là Hạ phu nhân?!" Anh ta còn tưởng rằng là vợ của lão Hồ tới tìm Tô Hữu San rầy rà, vẫn đợi ở phía sau không có ý định ra ngoài, muốn cho phó đạp diễn Vương dẫn người đến lừa gạt đi, ai ngờ lại là con dâu lớn nhà họ Hạ!

Hạ phu nhân, Đỗ Hoán Phân, đã từng gặp Diệp Thừa Trạch một lần, nhận ra anh là chủ tịch của công ty giải trí Thiên Hằng, nhất thời trong lòng có chút rụt rè, nghĩ đến việc chính mình tìm đến cô diễn viên nhỏ không mấy danh tiếng để trút giận, sao lại kinh động đến Diệp Thừa Trạch rồi?

Ngày hôm qua, con trai của bảo bối của cô, Hạ Tiểu Kỳ khóc đến thiên sầu địa thảm, cổ họng đều đã khàn. Hỏi ra chỉ biết có người đánh thằng bé, thế này thì còn nhịn gì nữa! Hạ phu nhân giận sôi máu, lửa giận có thể cao đến ba thước, vậy mà chú út, Hạ Vũ lại nói mọi chuyện không có gì đáng lo, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ giải thích rằng, tụi nhỏ đánh nhau mà thôi, nhưng mà hai bên kẻ tám lạng, người nửa cân, không đáng truy cứu sâu hơn, anh đã để đối phương rời đi.

Hạ Vũ là em trai, ở nhà, so với anh trai nói chuyện còn có chút trọng lượng, anh cả Hạ Hoa tính tình nhu nhược, tuy đã nhậm chức trong công ty Hạ thị, nhưng vị trí thì không mấy quan trọng.

Còn Hạ Vũ sớm có nhiều năng lực, lại mạnh mẽ hơn nhiều, lại càng có chủ kiến của riêng mình, đã sớm ra ngoài một mình lập nghiệp, danh tiếng của anh được nhiều quốc gia biết đến, tuy bước khởi đầu có sử dụng đến tài chính trong nhà, nhưng tất cả mọi thứ là do một tay anh gầy dựng lên.

Nhà họ Hạ bây giờ được coi là tứ đại đồng đường (gia đình có 4 thế hệ), người cầm quyền chính thức là Hạ Hoa và Hạ Vũ, hai anh em cũng giúp sức cho ông nội. Lão gia nhà họ Hạ vì thấy Hạ Vũ có biểu hiện không tấm thường, nên đối xử với anh có vài phần nể nang, coi trọng anh hơn, bây giờ ngay cả khối sản nghiệp trọng yếu - bệnh viện Quảng Ích Hành đều giao cho anh quản lý.

Bởi vậy tuy Đỗ Hoán Phân là chị dâu lớn, nhưng vẫn không thể lay chuyển được vị trí của chú út này. Hạ Vũ nói chuyện hai đứa nhỏ đánh nhau không cần phải so đo quá nhiều, cô oán giận muốn nói vài câu cũng chỉ có thể im lặng không hé răng. Nhưng trong lòng tích tụ uất ức, vì thế cô âm thầm điều tra đối phương là người nào, sáng sớm lập tức dẫn người tìm con trai của người kia tính sổ.

Ầm ĩ giằng co nửa ngày, người thì tìm không được, ngược lại còn khiến chủ tịch công ty giải trí Thiên Hằng đích thân ra mặt, trong đầu Đỗ Hoán Phân nhanh chóng tính toán một lần, cảm thấy Diệp Thừa Trạch cũng sẽ không đến nỗi vì một việc nhỏ này mà làm mất mặt mũi nhà họ Hạ.

Vì thế cô ta khách khí chào hỏi Diệp Thừa Trạch, "Tổng giám đốc Diệp, đã lâu không gặp, mới vừa rồi cãi nhau để cho cậu chê cười rồi, tôi tới đây là tìm người để nghe một lời giải thích, không có ý gì khác. Trong tổ diễn viên này có một cô diễn viên nhỏ, ngày hôm qua đã khi dễ con của tôi, coi như cậu nể mặt, để cô ta đi với tôi một chuyến, chuyện này dù sao cũng phải để cho tôi nói một vài lời mới được."

Một chút mặt mũi Diệp Thừa Trạch cũng không cho bà ta, lạnh lùng nói, "Hạ phu nhân, bà nói như vậy là ý gì?! Chúng tôi đường đường chính chính là công ty giải trí điện ảnh truyền hình, không phải xã hội đen, không có quyền đem bất cứ ai giao cho bà, con trai bà bị người khác đánh xin mời mang đến sở tư pháp kiểm tra thương tích, nếu đạt tới tiêu chuẩn lập ra bản án thì nên xử lý theo luật, không nên lén giải quyết như thế này! Thêm nữa, cũng xin bà không cần mang theo nhiều nhân viên ở lại phim trường trong một thời gian dài như vậy, nếu ảnh hưởng đến công việc quay phim hằng ngày, tiến độ quay chậm lại chúng tôi có quyền thưa bà chuyện bồi thường thiệt hại!"

Trước mặt mọi người Đỗ Hoán Phân bị nói đến mức không còn chút mặt mũi nào, trên mặt lúc trắng, lúc xanh, sau cùng cười lạnh một tiếng, "Tổng giám đốc Diệp, cậu cũng quá đáng rồi đấy! Được, tôi không động vào người của cậu ở tại công ty này được chưa." Ngụ ý là tôi sẽ giải quyết cô ta ở bên ngoài.

Diệp Thừa Trạch nhàn nhạt liếc mắt nhìn bà ta một cái, "Hạ phu nhân, mới sáng sớm bà đã mang theo người chạy đến Thiên Hằng làm ầm ĩ lên, vậy cuối cùng ai là người quá đáng trước?” Xoay người anh kêu trưởng phòng bộ phận bảo vệ của công ty "Trưởng phòng Doãn, sắp xếp vài người luân phiên canh chừng trường quay, cho thêm hai người lái xe an toàn đến công ty, mấy ngày gần đây chuyên đưa đón Hạ phu nhân, bà ấy muốn tìm người diễn viên kia để cùng đi làm, còn có người nhà của bà ấy, lúc ra ngoài cũng cần có người đi theo."

Lời anh nói mạnh mẽ vang dội như vậy vừa rõ ràng vừa không cho phép kháng cự, Hạ phu nhân không nói nên lời, đen mặt dậm chân một cái rồi dẫn người rời đi.

Buổi sáng Diệp Thừa Trạch còn có việc, cũng không còn nhiều thời gian để trì hoãn, đuổi Đỗ Hoán Phân đi xong, cũng quay ra chào hỏi Khương Đạo, xong việc cũng lập tức lên xe đi, chỉ còn lại trưởng phòng Doãn sắp xếp nhân viên bảo vệ.

Diệp Gia Dĩnh từ xa chạy tới cũng chỉ thấy bóng lưng anh trai Diệp Thừa Trạch đã lên xe, hé miệng nhưng không kịp gọi, chuyện này giải quyết như vậy có thể nói là thần tốc!

Cô hỏi phó đạo diễn Vương, "Sao nhanh như vậy đã đi rồi? Bọn họ đã nói những gì?"

Phó đạo diễn Vương vuốt tóc, cũng đang tiêu hóa chuyện vừa rồi, xúc động nói "Tiểu Diệp, vận khí của cô thật tốt, vừa rồi tôi còn lo lắng chuyện hôm nay như thế sợ là không giải quyết dễ dàng, kết quả, ông chủ nhạy bén hay tin, đích thân đến đây một chuyến. Anh ấy ra mặt rốt cuộc là có tác dụng, chúng tôi nói vỡ mồm, Hạ phu nhân vẫn không chịu nói đạo lý một câu, Diệp tổng chỉ mới nói mấy câu, bà ta liền ão não rời đi."

Nói tới đó liền kể lại đầy đủ không xót chữ nào tình huống vừa rồi cho Diệp Gia Dĩnh nghe. Cuối cùng vỗ vỗ vai cô, “Cô yên tâm đi, có tổng giám đốc Diệp đã lên tiếng, vị Hạ phu nhân kia có cậy mạnh đi nữa cũng không làm được gì.” Tiếp tục cảm thán nói: “Mẹ nuông chiều thì con hư, biến chút chuyện nhỏ thành chuyện lớn, tôi thấy Hạ phu nhân dạy con cũng không xong, về sau chắc chắn là không làm nên chuyện lớn gì.”

Diệp Gia Dĩnh hỏi ông, “Phó đạo diễn Vương, ông có số điện thoại của Hạ Vũ không? Chuyện này tôi muốn nói với anh ấy vài câu, tránh việc Hạ phu nhân về nhà nói lung tung!”

“Có”, phó đạo diễn Vương lấy điện thoại di động ra, “Cô nói với tổng giám đốc Hạ? Tôi thấy cô hãy để Khương Đạo gọi nói chuyện này thì hay hơn”

Vừa rồi Diệp Gia Dĩnh tránh chuyện ăn nói không cần thiết, trước mắt sẽ phải chịu thiệt, vội vàng tránh người, cố gắng không tức giận, bây giờ thật sự có chút tức giận thật rồi, “Không cần làm phiền Khương Đạo, tự tôi sẽ nói với anh ấy.”

Lấy được số điện thoại của Hạ Vũ, tránh mặt phó đạo diễn Vương, cô đi tới chỗ ít người, “Alo, tôi là Diệp Gia Dĩnh!”

Bên kia, Hạ Vũ chắc cũng mới vừa nhận được tin tức, lập tức nói với cô, “Cô không sao chứ, chị tôi tôi còn ở chỗ trường quay của cô không? Buổi sáng, chắc chị ấy đã làm cô hoảng sợ, điện thoại cô vẫn tắt máy, cô không nghe điện thoại.”

Diệp Gia Dĩnh trầm giọng nói cho anh ấy biết, “Bộ phận an ninh của công ty đã phái người tới, đã khuyên chị dâu anh và đưa đi rồi.”

Hạ Vũ chần chừ, “Thuyết phục rời đi? Thuyết phục như thế nào, không có náo loạn ầm ĩ nhiều phải không?”

Diệp Gia dĩnh âm thầm tốn thêm hơi nói thêm lời, “Yên tâm, không có ai đánh nhau, chị ấy thấy bên chúng tôi nhiều người, không chiếm tiện nghi được đã chủ động rời đi.”

Hạ Vũ thở nhẹ ra, “Vậy thì tốt.” Cho dù Đỗ Hoán Phân không phân biệt tốt xấu cũng là vợ của anh trai anh. Thật sự, việc xung đột với người ở bên ngoài là một phiền phức lớn, anh nói lời xin lỗi với Diệp Gia Dĩnh, “Thật xin lỗi, ngày hôm qua tôi nói cho chị ấy biết chuyện hai đứa nhỏ đánh nhau không đáng để so đo, ai ngờ chị ấy không nghe lọt tai, buổi trưa tôi sẽ về nhà một chuyến, lần này sẽ nói anh trai tôi quản chị ấy tốt một chút.”

Diêp Gia dĩnh, “Ừm, vậy tôi cũng muốn nhờ anh một việc, buổi trưa mời chị dâu lớn của anh nói chuyện điện thoại với tôi. Vừa rồi có quá nhiều người, tôi lại đứng cách xa chị ấy, không có cơ hội nói chuyện.”

Hạ Vũ không hiểu, “Cô muốn nói chuyện với chị ấy? Bây giờ chưa chắc chị ấy có thể bình tĩnh nói chuyện điện thoại với cô.”

Diệp Gia Dĩnh đè nén tức giận, “Anh chỉ cần khiến chị ấy nhận điện thoại của tôi là được, thân là đương sự hai bên, là mẹ của hai đứa nhỏ, hai chúng tôi phải nói vài câu với nhau mới được. Tôi không biết chị ấy, chị cấy cũng chưa thấy qua tôi, một câu nói qua nói lại với nhau cũng chưa có đã trở nên bát nháo như vậy, không phải là rất ngu ngốc hay sao!”

Buổi sáng có một công ty mời Lý Hạo Nhiên đi cắt băng khánh thành, buổi trưa mới đến, bỏ lỡ dịp nhìn người đàn bà đanh đá đại náo ầm ĩ tại trường quay, vẫn còn có chút tiếc nuối. “Hạ phu nhân làm việc cũng không cẩn thận, mới sáng sớm anh trai em cũng đã nghe được tin tức! Cô ta sao lại phải chọn buổi sáng sớm chứ? Làm gì mà không đến đúng buổi trưa, buổi trưa nhất định là có thể gặp cô ta rồi, cố gắng một cái là chuẩn luôn.”

Diệp Gia Dĩnh trừng anh, “Có ý gì? Tôi không bị người ta bắt lại anh rất thất vọng?”

Lý Hạo Nhiên lắc đầu, “Dĩ nhiên không phải, buổi trưa tôi đã có mặt ở đây, không cần chờ anh trai em, tôi sẽ giúp em trừng trị cô ta. Sau đó, em sẽ phải chịu ơn của tôi, tôi cũng vậy, không cần em phải phí tâm phí sức trả ơn lại, chỉ cần đáp ứng yêu cầu của tôi nói ra nhiều lần cái đề nghị kia là được.”

Diệp Gia Dĩnh chịu hết nổi anh ta, “Anh vẫn chưa xong đâu, đã nói là không được, tôi vẫn muốn không đến, tôi hiểu rõ, anh chẳng qua là muốn tìm lại sự cân bằng trong lòng, mà thật sự là không giúp được gì.”

Trong lòng Lý Hạo Nhiên không vui, “Tại sao em có thể đối xử với người khác như vậy, người khác đối xử với em như vậy lại không được, Diệp Gia Dĩnh, làm người, co được thì sẽ giãn được, em có hiểu không?”

Lúc này điện thoại Diệp Gia Dĩnh vang lên, đầu kia truyền tới một giọng nói cứng rắn, “Tôi là chị dâu của Hạ Vũ, đang muốn tìm cô đây, coi như cô thức thời, biết chủ động tới nói chuyện với tôi. Nói một chút đi, chuyện ngày hôm kia phải giải quyết thế nào? Dẫn con cô tới đây nói xin lỗi? Tôi thấy tổng giám đốc Diệp cũng không thể mãi bảo vệ cho cô, nếu cô có bản lĩnh thì đem con trai mình tới trường quay ngủ luôn đi, chỉ cần không phải chỗ Diệp Thiên Hằng, tôi lập tức có biện pháp bắt các người!”

Diệp Gia Dĩnh nói rõ rang từng chữ từng chữ với Đỗ Hoán Phân “Hạ phu nhân, chị coi như biết điều, còn biết nói chuyện điện thoại với tôi. Ngày hôm qua bọn nhỏ đánh nhau tôi không biết rõ ràng, phải nói xin lỗi là phía bên chị đấy, bởi vì con trai tôi bị cào nát mặt rồi. Bây giờ tôi chỉ muốn nói với chị hai câu, chị hãy nghe cho kỹ: Thứ nhất, trẻ con đánh nhau thằng bé đánh không thắng, làm mẹ lại ra mặt đánh giúp con, làm như vậy chỉ có thể nuôi ra phế vật, muốn thằng bé không thành phế vật thì đừng làm như vậy. Thứ hai, không chỉ có mình con của chị là cục cưng, con tôi cũng giống như vậy, chị dám đụng tới con trai tôi, ở sau lưng làm chuyện xấu, tôi lập tức chặt tay của chị! Tôi nói được là làm được! Chị có gan thì thử một chút đi! Đừng tưởng rằng chị có thể bỏ tiền tìm được mấy vệ sĩ giả mạo ra mặt, nói thật dám xuống tay với người của tôi, chỉ sợ chị còn chưa đủ bản lĩnh tìm được!!!”

Diệp Gia Dĩnh nói xong, quả quyết cúp điện thoại, bên kia, Hạ phu nhân có lẽ là bị tức điên rồi, lại tiếp tục gọi điện thoại tới, Diệp Gia Dĩnh nhấn tắt, lại tiếp tục gọi tới, Diệp Gia Dĩnh dứt khoát tắt máy.

Sau đó, không có việc gì mới ngẩng đầu lên nói tiếp chuyện vừa rồi với Lý Hạo Nhiên, “Co được, giãn được tôi hiểu chứ, nhưng hiện tại không có lý do gì để tôi phải chịu oan ức, không giống anh lúc đó, nếu nói không oan ức, sự nghiệp diễn xuất mà tôi yêu thích nhất sẽ bị cắt đứt.”

Sắc mặt của Lý Hạo Nhiên trở nên kì quái, bộ dạng giống như ăn phải đồ khó nuốt, “Diệp Gia Dĩnh, có phải cô không muốn nói chuyện mà chuyển qua đánh nhau luôn hay không? Vậy mới vừa rồi, trước mặt tôi uy hiếp người khác, cho nên tôi cũng phải bị dọa sợ, không dám làm gì cô?” Ngừng một chút, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi, “Cô biết chính xác chỗ đó, nơi có thể bỏ tiền ra để mua mạng, bán mạng?”

Diệp Gia Dĩnh thành thật gật đầu một cái, cô thật sự biết ở thành phố này có thể mướn được loại người như vậy, đúng là xe có đường xe, ngựa có đường ngựa, Đỗ Hoán Phân có ngạo mạn đến mấy kiểu cách làm vẻ phu nhân, cô ở tầng lớp dưới cùng của xã hội, lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không phải là lăn lộn vô ích, nên vào lúc nghiêm túc, (ví dụ như có người uy hiếp con trai của cô), thì còn có cách chơi liều.

Ở một bên, Lý Hạo Nhiên sụp vai, nửa thật nửa giả làm ra vẻ khẩn trương, “Được rồi, được rồi, sợ cô rồi, coi như tôi không nói gì, cô mau đi đi.”

Diệp Gia Dĩnh cười cười rồi rời đi, mỗi lần đấu võ mồm thắng Lý Hạo Nhiên, sau đó tâm tình của cô đều rất tốt. Mấy ngày nay, thờ ơ lạnh nhạt, Lý Hạo Nhiên đối với những người khác cũng không như vậy, ở ngoài anh giữ hình tượng, đối xử chừng mực thẳng thắn, với đa số người hay bám vào cái danh ngôi sao lớn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để người khác trêu chọc, mở miệng vui đùa.

Có thể trong giới nghệ sĩ, anh đạt được danh vọng củng với giá trị con người như bây giờ, ngoài việc có hành động hoàn hảo là chưa đủ, cần phải có mưu tính thật thận trọng, có thể Lý Hạo Nhiên đối xử với cô như vậy là khó có kết quả, nhưng mà anh lại có mưu kế, đưa ra những yêu cầu không hợp lý. Anh vừa đẹp trai, vừa đáng yêu còn có sự hấp dẫn mê người như vậy, người đẹp nào có thể cự tuyệt?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương