Edit: Châu Hoàng

Beta: Tịnh Yên

Trước kia Diệp Gia Dĩnh đã từng làm qua rất nhiều công việc, cũng nhờ vậy mà cô tích lũy được không ít kinh nghiệm ngoài xã hội.

Xã hội cũng như một mặt khác của bài học trên lớp, lăn lộn nhiều năm tự nhiên sẽ học được rất nhiều điều khác xa với những thứ trong sách vở, nhưng đều là những kiến thức vô cùng có ích.

Ví dụ như làm thế nào để bảo vệ mình hoặc làm thế nào để đề phòng kẻ tiểu nhân.

Cho nên khi cô định rời đi lúc hết giờ làm, Sally vội vã lôi dì Vương đuổi theo, làm loạn lên, nói không tìm thấy đồng hồ của bác Hạ, ai cũng không thể đi, bảo phải đem đồ bên người ra kiểm tra, Diệp Gia Dĩnh suýt nữa làm vẻ mặt thất vọng cho cô ta xem.

Còn tưởng rằng Sally giở chiêu độc ác bỏ thứ linh tinh gì đó vào trong đồ ăn, không ngờ lại là loại gian kế lỗi thời này, cô bé này cũng quá non rồi! Chỉ bằng thủ đoạn ấy mà muốn làm chuyện xấu, thật không biết lượng sức!

Hại Diệp Gia Dĩnh cẩn thận đề phòng từ buổi trưa, đến thức ăn đã nấu xong ngày hôm nay còn phải đổi thành một túi muối khác mọi ngày, lấy lí do không biết thức ăn có nhạt hay không, mời cả bác Hạ đến phòng bếp, lấy chiếc đĩa nhỏ gắp mỗi loại thức ăn một ít làm trò trước mặt ông ta, ngay cả canh cũng múc ra một cái bát nhỏ, để ông ấy nếm thử toàn bộ, như vậy nếu buổi tối cậu Hạ có xảy ra chuyện gì thì cũng không trách tội cô được.

Dì Vương bị Sally kéo đi thất tha thất thểu, chạy chậm đến trước mặt Diệp Gia Dĩnh, cau mày, sắc mặt nghiêm trọng, trước nhẹ nhàng khuyên nhủ một trận: "Sally, cháu nói chuyện chú ý một chút, bây giờ tất cả mọi người đều đáng nghi." Sau đó quay sang giải thích với Diệp Gia Dĩnh: "Cô Diệp, buổi chiều ông Hạ tháo đồng hồ ra để trên giàn hoa ở hành lang nay bị mất. Cái đồng hồ đeo tay kia của ông là trong đại thọ sáu mươi, tháng ngày sắp gần đất xa trời, người thân mới góp tiền mua cho ông ấy một cái đồng hồ hiệu Rolex, giá phải hơn ba vạn! Thật là kỳ lạ, chiều nào vào buổi trưa ông Hạ cũng ra giàn hoa chăm sóc mấy chậu hoa kia, đem chúng ra ngoài tưới nước phơi nắng, đồng hồ tháo ra để trên giá một lúc, trong nhà lại không có người ngoài, sao hôm nay đột nhiên không thấy?" Nói xong thì nghi ngờ nhìn chiếc túi Diệp Gia Dĩnh khoác trên lưng.

Sally bước lên một bước: "Chị Diệp, ngại quá, chúng tôi muốn kiểm tra túi của chị, đó cũng là tốt cho chị, nếu chị thật sự không lấy đồng hồ của ông Hạ, vậy thì có thể trong sạch rời đi."

Diệp Gia Dĩnh đưa tay ngăn cản bàn tay cô ta đang muốn giật lấy chiếc túi của mình: "Khoan đã, chúng ta nói rõ việc này trước đã."

"Ôi, ôi, Tiểu Vương! Các cháu đừng làm ẩu!" Ông Hạ đuổi theo đến nơi, vẻ mặt vừa lo lắng vừa ngại ngùng: "Cô Diệp, rất xin lỗi, tôi chỉ không ngăn cản một lúc chúng nó đã đuổi theo đến tận đây, việc này chắc chắn không liên quan đến cô, cô cứ về nhà đi, con của cô đang đợi ở nhà, tôi sẽ tìm lại, có thể cái đồng hồ kia là do tôi để ở chỗ khác nhưng quên mất."

Sally vội vàng kéo tay ông: "Bác Hạ, bác không thể cứ hiền lành như vậy, hơn nữa, bây giờ rõ ràng là chúng ta đang chịu trách nhiệm với chị Diệp, nếu sau khi chị ấy đi rồi mà bác vẫn không tìm thấy đồng hồ thì làm sao bây giờ? Chị ấy cũng không muốn mọi chuyện không rõ ràng." Nói xong còn hỏi lại Diệp Gia Dĩnh: "Chị nói có đúng không, chị Diệp?"

"Hơi, sẽ không phải vậy chứ...." Ông Hạ khó xử.

Diệp Gia Dĩnh nghe đến đó thì cân nhắc thái độ của mấy người, lập tức hành động trước, đặt chiếc túi của mình lên bàn: "Muốn xem thì xem đi, nhưng chúng ta nói rõ trước, ông Hạ, khoảng mấy giờ chiều ông tháo chiếc đồng hồ ra đặt ở giàn hoa?"

"Khoảng hơn bốn giờ, mỗi ngày tôi đều đi ra ngoài tưới nước, tỉa cành lá cho hoa vào lúc ấy. Còn đem mấy chậu hoa đi phơi nắng, ánh nắng mặt trời hơn bốn giờ không mạnh lắm, thích hợp đem chúng ra ngoài hít thở không khí." Ông Hạ còn hơi bối rối: "Haizz, các cháu đừng nghĩ như vậy, có lẽ ông tháo ra bỏ quên ở chỗ khác."

Diệp Gia Dĩnh quay sang Sally: "Sally, từ lúc tôi đến đây đều bận rộn trong phòng bếp với cô, không có cơ hội đi ra giàn hoa bên ngoài lấy đồng hồ!"

Sally cười như không cười nhìn cô: "Chị Diệp, chị đã quên, giữa chừng chị có đi toilet một lần, còn đi rất lâu, khoảng mười lăm phút, em hỏi chị có phải bụng khó chịu không mà đi lâu vậy, chị nói là có phần đau đầu nên ra vườn hoa một lát."

Dì Vương đứng một bên cau mày nói chen vào: "Sally, cô Diệp chỉ đi ra một lần thôi sao?"

"Đúng vậy, nhưng đến tận mười lăm phút, làm gì mà không đủ?"

Sắc mặt dì Vương thay đổi: "Thật xin lỗi, cô Diệp, việc này chắc chắn không liên quan đến cô, xin cô đừng để ý, chỉ là Sally quá thẳng thắn, thấy ông Hạ bị mất đồ nên sốt ruột thay, không phải nhằm vào cô.”

"Dì! Còn chưa kiểm tra mà sao dì đã nói vậy!" Sally có phần nôn nóng.

Dì Vương giải thích: "Buổi chiều lúc cô Diệp đi toilet dì có đi qua cửa phòng bếp, cô ấy nói ở luống hoa bên ngoài có vài cây dâu tây nhỏ rất tốt, có thể cho cô lấy một cây nhỏ mang về cho con xem không, con cô ấy rất thích ăn loại quả này nhưng chưa bao giờ gặp qua cây trồng trong đất, dì nói đùa rằng không có việc gì, trước đây ở quê có rất nhiều cây này, muốn lấy thì cứ lấy hai cây mang về, loại cây này trồng trong chậu hoa cũng sống tốt. Nhưng cô Diệp lại không lấy, cô ấy sợ làm rễ cây bị thương, dì liền đợi ở ngoài cửa phòng toilet một lúc rồi cùng cô ấy ra ngoài lấy cây." Nghĩa là buổi chiều Diệp Gia Dĩnh đi từ phòng bếp ra liền gặp cô Vương, sau đó hai người luôn đi cùng nhau, tất nhiên không có cơ hội lấy đồng hồ của ông Hạ.

Sally đen mặt: "Có lẽ có thể vào lúc khác, lúc cháu ở phòng bếp cũng từng đi ra ngoài vài lần, nếu chị Diệp lợi dụng thời gian cháu ra ngoài cũng lặng lẽ đi theo sau rồi lại trở về trước cháu, cũng có thể làm được!"

Diệp Gia Dĩnh khẽ hất mi: "Điều đó không có khả năng, tự cô nhìn xem mấy món đồ nướng ngày hôm nay, sao có thể nướng đồ mà không cần người trông coi? Hai người cùng rời đi là chuyện không có khả năng!"

"Cái đó cũng không nhất định..." Sally còn muốn nói tiếp: "Chị có thể lợi dụng ra ngoài trong một chốc....-"

Diệp Gia Dĩnh cắt ngang lời cô ta, nói với dì Vương và ông Hạ: "Tuy chưa kiểm tra, nhưng tôi đoán chắc chiếc đồng hồ kia nhất định ở trong túi của tôi? Nhưng chắc chắn không phải là tôi lấy, mà là có người lặng lẽ lấy nó bỏ vào."

Nói xong liền kéo khoá chiếc túi, đầu tiên thật cẩn thận lót giấy ăn vào tay rồi mới bắt đầu làm, cầm một chiếc điện thoại ra, nhẹ nhàng để sang một bên, dùng khăn giấy bao lại như một gói nhỏ, cuối cùng lấy từ dưới đáy túi ra một chiếc đồng hồ, đúng là chiếc đồng hồ giống cái mà ông Hạ thường hay đeo. Diệp Gia Dĩnh cũng dùng khăn giấy lót vào tay, cầm một góc nhỏ của dây đồng hồ lôi ra.

Ông Hạ và dì Vương đưa mặt nhìn nhau, một là cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy đồng hồ thực sự đang ở trong tay Diệp Gia Dĩnh, hai là cảm thấy kỳ quái không biết cô đang làm gì.

Sally lập tức kêu lên: "Rõ ràng đồ ở trong túi chị, sự thật bày ra ngay trước mắt, có muốn nguỵ biện cũng vô dụng!"

Diệp Gia Dĩnh liếc mắt xem thường cô ta: "Tôi nói là người khác bỏ vào!"

Sally cười lạnh: "Làm sao có thể, ai lại đi làm chuyện nhàm chán như vậy?"

"Cô!"

Sally cao giọng kêu lên: "Chị đừng có vu oan hãm hại tôi!"

Diệp Gia Dĩnh nghiêm túc nói với cô ta: "Tôi có chứng cứ."

"Chứng cứ gì?"

"Vân tay, cô xem." Diệp Gia Dĩnh cẩn thận cầm một góc điện thoại di động đưa ra trước ánh sáng, vài dấu vân tay mất trận tự hiện rõ trên màn hình.

"Trên màn hình điện thoại di động rất dễ lưu lại dấu vân tay, nhất định đó là của cô!" Sally trợn mắt.

"Nếu như là của chính mình, thì đó là chuyện bình thường, nhưng cả buổi chiều điện thoại di động của tôi vẫn để trong túi, chưa từng lấy ra, nếu trên màn hình có dấu vân tay của người khác thì đó lại là chuyện đáng suy xét, vậy có thể chứng minh có người đã lục túi của tôi!" Diệp Gia Dĩnh cười với cô ta: "Thật đúng lúc, hôm nay lúc đi đón con, trước khi tới đây tôi đã từng qua chỗ sửa điện thoại, sau đó tiện tay dùng khăn tay lau sạch màn hình rồi mới bỏ vào túi, làm sao trên màn hình có thể có nhiều dấu vết như vậy?" Lại chỉ về chiếc đồng hồ bên cạnh: "Bác Hạ, xin bác đừng chạm đến nó, chắc chắn trên mặt cũng có vân tay của tên trộm."

Sắc mặt Sally tái đi: "Đừng nói thần kỳ như vậy, còn kiểm tra vân tay! Chị cho là đóng phim sao!"

Diệp Gia Dĩnh chớp chớp mắt: "Nếu không chúng ta giữ nguyên hiện trường, lập tức báo cảnh sát, để họ đến xem có đáng kiểm tra vân tay không? Thật ra chuyện đơn giản như vậy, không cần nhân viên chuyên nghiệp, chỉ cần tìm một tờ giấy, mỗi người chúng ta ấn vài dấu vân tay lên đó, cũng có thể tìm ra là ai làm."

Sally ngậm chặt miệng không lên tiếng.

Diệp Gia Dĩnh tiếp tục nói: "Sao, cô có lo lắng không?"

"Lo lắng cái gì?" Trong mắt Sally hiện lên vẻ lo sợ.

Ông Hạ và dì Vương đứng một bên mở miệng không biết nói cái gì, mơ hồ hiểu được đây là do Sally lén lút quấy rối, lấy trộm đồng hồ của ông Hạ bỏ vào trong túi Diệp Gia Dĩnh nhằm hãm hại cô.

Diệp Gia Dĩnh tiếp tục doạ dẫm Sally: "Thử suy nghĩ xem cô nên tự thú nhận hay để tôi báo cảnh sát? Nể mặt dì Vương tôi cho cô một cơ hội, tự mình thành thật thú tội rồi nhận lỗi với tôi, tôi sẽ không tính toán nữa, nếu không chúng ta cùng nhau giải quyết, đã xảy ra vụ mất trộm thì tất nhiên phải gọi 110*."

*110: là số điện thoại báo cảnh sát ở Trung Quốc, tương tự như 113 ở Việt Nam.

"Cô nói bậy, không phải tôi." Sally vẫn mạnh miệng như cũ, nhưng khí thế đã kém đi nhiều, gương mặt xanh cả lên, môi cũng vì vậy mà có phần run rẫy.

"Vậy gọi điện thoại báo cảnh sát đi, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, pháp luật nước ta quy định, số tiền lấy trộm quá một nghìn sẽ phải chịu quản lý cưỡng chế tại nơi cư trú, tạm giam ngắn hạn; số tiền lớn hơn nữa thì phải ngồi tù có thời hạn, bảy nghìn là từ hai năm trở lên, ba vạn là từ sáu năm trở lên! Dì Vương vừa nói đồng hồ của bác Hạ giá trị khoảng hơn ba vạn! Cô hãy chuẩn bị tư tưởng trước!"

Sally vội cầm chặt tay dì Vương: "Chị đừng hù doạ người khác! Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi."

"Đương nhiên rồi, người ngay thẳng không sợ bóng gió, nếu cô thật sự không lấy trộm đồng hồ của bác Hạ, vậy chuyện bản án giam giữ mười sáu năm cũng không phải là chuyện của cô!" Diệp Gia Dĩnh buông lỏng tay, làm ra vẻ sẽ đi gọi điện thoại.

Suy cho cùng Sally chưa trải qua sóng gió gì, không chịu nổi sợ hãi, ôm lấy dì Vương nói lắp bắp khóc oà: " Dì! Dì! Không phải cháu cố ý! Cháu, cháu chỉ muốn đùa một chút, ồ, ồ....-"

Dì Vương tức giận đến nỗi gõ vào đầu cô ta một cái: "Cái đứa nhỏ đáng chết này, cháu điên hả, cô Diệp không trêu ghẹo không chọc giận cháu mà? Cháu làm ra loại chuyện này, khiến cái mặt già này của ta biết để ở đâu!"

Diệp Gia Dĩnh im lặng thờ ơ quan sát, cô từng vì kiếm sống mà cắn răng đi làm nhân viên quản lý kho hàng ở một công ty nhỏ mà chẳng ai muốn, có một người làm cùng là thông gia với ông chủ ở đó, lại thường xuyên trộm cắp, trộm xong còn vu oan cho đồng nghiệp quản lý kho hàng, sau khi đấu trí và so dũng khí hơn nửa năm, cuối cùng cô rời đi một cách hoàn hảo, lấy được toàn bộ tiền lương. Cho nên mánh khoé nho nhỏ ấy của Sally, cô nhìn một cái là thấy ngay, bị vạch trần là đương nhiên.

Ông Hạ nhìn Sally tội nghiệp đang khóc đầy nước mắt nước mũi, lại nhìn Diệp Gia Dĩnh, nặng nề nhíu mày: "Sally à, sao cháu có thể làm loại chuyện thế này! Cô Diệp là người đến dạy cháu nấu ăn mà!"

Dường như ngại mọi thứ chưa đủ loạn, tiếng ô tô vang lên ở bên ngoài, lát sau cậu Hạ đột nhiên về sớm hơn mọi ngày bước vào, nhìn mọi người đang tập trung trong phòng khách, Sally còn đang ôm dì Vương khóc hết nước mắt, không khỏi sững sờ: "Làm sao vậy?"

Sally liền co người lại: "Không có việc gì, em không cẩn thận bị ngã." Ra sức kéo dì Vương: "Dì, chúng ta về phòng trước đi."

Ông Hạ ngăn hai người lại, giận tái mặt: "Chậm chút, trong nhà xảy ra chuyện này bác nhất định không thể giúp cháu giấu diếm, cứ ở lại nói rõ ràng đi."

Ông kéo cậu Hạ sang một bên, khẽ giọng kể hết lại mọi chuyện vừa xảy ra, vừa nói vừa lắc đầu thở dài, có thể thấy được ông vô cùng thất vọng với những chuyện Sally làm ra.

Cậu Hạ đứng thẳng, hơi cúi đầu, bình tĩnh nghe.

Diệp Gia Dĩnh không có ý định quản chuyện bọn họ sẽ xử lý như thế nào, cô chỉ phụ trách bảo vệ bản thân thật tốt, không để bị mắc mưu, chịu thiệt hay bị hãm hại là được, tôn chỉ làm việc của cô từ trước đến nay là người không phạm mình - mình không phạm người.

Đưa tay lấy các thứ trên bàn để vào trong túi, gật đầu với dì Vương: "Dì Vương, con cháu còn đang chờ ở nhà, cháu phải về rồi, nếu xảy ra loại chuyện này, cháu nghĩ bắt đầu từ ngày mai cháu sẽ không đến đây nữa, nhờ dì nói với bác Hạ một tiếng, làm ơn chuyển tiền lương cháu làm việc hai tuần vào tài khoản mà cháu đã cho ông ấy. Cám ơn!"

Vẻ mặt già nua của dì Vương đỏ bừng: "Cô Diệp, thật xin lỗi, dì thật sự không nghĩ con bé Sally lại làm ra loại việc này!" Sally vừa nghe, lại nghẹn ngào khóc thút thít lau nước mắt đang chảy.

Diệp Gia Dĩnh tốt bụng nói với cô ta: "Không cần sợ như vậy, thật ra chỉ bị mất đồ, cho dù báo cảnh sát, chưa chắc người ta đã quan tâm đến, chỉ cần bác Hạ không truy cứu cô sẽ không có chuyện gì."

Hai mắt Sally đỏ ngầu, im lặng không nói gì.

Sau khi Diệp Gia Dĩnh để mọi thứ vào túi xong, còn không quên đến bên tường nhấc cây dâu tây cho Diệp Ba Ni lên, đang muốn đi, bỗng nhiên nghe thấy giọng cậu Hạ vang lên từ phía sau, anh ta gọi cô lại: "Diệp Gia Dĩnh, cô chờ một lát!"

Diệp Gia Dĩnh dừng chân, trong lòng dâng lên một chút cảm giác không biết làm sao và không kiên nhẫn, bây giờ cô đi đến đâu cũng dùng nghệ danh Diệp Dĩnh. Tuy rằng khi đến đây đã từng thông báo thông tin về thân phận thật cho người phòng bảo vệ, nhưng tin rằng sẽ chẳng có ai không có việc gì vô duyên vô cớ đi lục lọi cái thông tin đó. Cho nên người có thể gọi tên cô là Diệp Gia Dĩnh nhất định là người từng quen cô trước kia.

Quay đầu nở một nụ cười xa cách lại khách sáo: "Có chuyện gì?"

Cậu Hạ bước lên hai bước, đến trước mặt cô, cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới một lúc lâu, hai hàng lông mày nhướn cao: "Thật sự là cô! Diệp Gia Dĩnh, cô làm cái gì vậy? Mọi người đều nói gần đây cô không xuất đầu lộ diện, nhất định là trốn ra nước ngoài, hoá ra cô còn chưa đi. Nhưng thế nào, bản thân cô đem hết tài sản ra lăn qua lăn lại rồi giờ nghĩ cách đến đây gây sức ép với tôi sao? Thật đúng là co được dãn được(*), lại còn luyện được tay nghề nấu ăn lặng lẽ đến đây nấu cơm cho tôi!!! Diệp Gia Dĩnh, tôi nói cho cô biết, nếu là người phụ nữ khác, chỉ bằng phần tâm tư và tay nghề nấu ăn này, tôi cũng có thể suy nghĩ một chút, nhưng là cô thì coi như xong....--"

(*co được dãn được : biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể)

"Ngừng! Ngừng! Ngừng!" Diệp Gia Dĩnh vội vàng cắt ngang lời anh ta, vì vẻ mặt cậu Hạ đứng đánh giá mình từ trên xuống dưới rất giống vẻ mặt của Lý Hạo Nhiên lúc vừa nhìn thấy cô ở cuộc họp, là một loại cảm xúc ra vẻ vừa được hả giận lại vừa vui sướng khi người khác gặp hoạ. Do đó Diệp Gia Dĩnh đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, có thể là lúc trước người chủ của thân thể này đã đắc tội anh ta, nói lời gì đó không hay ho, vì vậy cũng không khách khí, đáp trả lại: "Cậu Hạ, đầu tiên anh đừng vội thao thao bất tuyệt, phát huy trí tưởng tượng, chúng ta không quen nhau. Nói thật, tôi cảm thấy mình không thể nào biết anh, cái gì mà tôi để ý đến anh, cố ý học nấu ăn chạy đến đây nấu cơm cho anh, tất cả chỉ là anh đã nghĩ nhiều. Tôi không phải tự nhiên đến, tôi đến đây để dạy nấu ăn, cũng chỉ hướng dẫn hai tuần mà thôi, làm đến bây giờ cũng không sai lệch nhiều lắm, tôi đang chuẩn bị kết thúc trong hôm nay, ngày mai sẽ không đến đây nữa. Bây giờ quan hệ của chúng ta là anh nợ tôi tiền lương hai tuần qua.....nói chính xác là tiền lương mười bảy ngày, không còn cái gì khác! Xin đừng quên, mong anh nhanh chóng trả tiền cho tôi, cám ơn! Tạm biệt, à, tốt nhất không cần hẹn gặp lại."

Lông mày xinh đẹp của cậu Hạ đều dựng thẳng lên: "Diệp Gia Dĩnh! Cô nói cô không biết tôi! Cô thật sự dám nói như thế sao!!!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương