Nhặt Được 201 Vạn
-
Chương 19
Edit: Thiên Kết
Beta: Tịnh Yên
Chín rưỡi đêm, ông Hạ không kịp chờ đợi mà điện thoại tới.
Bởi vì mỗi tối Diệp Ba Ni đều lên giường ngủ lúc chín rưỡi, do đó Diệp Gia Dĩnh chỉnh điện thoại về chế độ im lặng nên không có nghe thấy, một lát sau phát hiện có cuộc gọi nhỡ thì lập tức gọi lại: “Thật xin lỗi, con cháu còn nhỏ, buổi tối ngủ sớm, cháu chỉnh di động về chế độ im lặng, cho nên mới không biết ông gọi cho cháu.”
“À, không có việc gì.” Ở đầu dây bên kia Ông Hạ lập tức hạ giọng, giống như sợ làm ồn đến giấc ngủ của con trai Diệp Gia Dĩnh: “Là lỗi của tôi, trễ như thế còn gọi điện thoại, cô Diệp, không làm phiền cô chứ.”
“Không có, không có.” Ông Hạ có ấn tượng rất tốt về Diệp Gia Dĩnh, không giống với vài người, ỷ mình bỏ chút tiền làm chủ rồi nghênh ngang muốn làm gì thì làm, quên mất điều căn bản nhất là lịch sự.
“Là như thế này, món ăn của cô rất hợp với khẩu vị của cậu Hạ nhà tôi, ý của cậu ấy là muốn cô có thể tới làm lâu dài, tiền công có thể thương lượng, tôi nhớ buổi chiều cô có nói với tôi cô đang làm việc ở phim trường, mỗi tháng được hơn bảy ngàn đúng không, chúng tôi nguyện ý trả một vạn, cuối năm còn có tiền thưởng, cô có thể suy nghĩ một chút?” Giọng nói ông Hạ tràn ngập mong đợi, đoán chừng bởi vì những ngày qua lo tìm đầu bếp cho nhà mà quá vất vả.
Diệp Gia Dĩnh bật cười: “Một vạn? Các người có thể thuê ba người làm toàn thời gian rồi, khẳng định họ cũng biết nấu cơm. Coi như cháu rất muốn kiếm tiền cũng không thể nhận lương loạn như vậy.”
“Không giống như thế, cô Diệp, coi như tôi mướn ba người làm, thì cũng không thể làm ra thức ăn vừa miệng cậu Hạ, kể từ sau khi lão Ngô nằm viện, cậu ấy gầy đi trông thấy, cũng bởi vì thức ăn người khác làm không hợp khẩu vị, cô cũng đừng khiêm nhường, như thế nào, cô suy nghĩ một chút chứ?”
Nói không động lòng là giả, nếu là trước kia gặp loại cơ hội tốt như thế này, khẳng định Diệp Gia Dĩnh không cần suy nghĩ mà lập tức đồng ý. Đồng ý xong còn không khỏi đắc ý, đây quả thực là trời sập. Mỗi ngày chỉ cần làm một bữa cơm tối, yêu cầu cũng không cao, không cần phải nấu sơn hào hải vị, chỉ cần nghiêm túc làm mấy món ăn gia đình là được, người xung quanh cũng rất hòa đồng, ông Hạ là người tốt, đoán chừng người bảo mẫu kia cũng không phải là người khó tính.
Nhưng bây giờ cô có rất nhiều băn khoăn, coi như cô có lòng dạ rộng lượng không bị thân phận của chủ trước ràng buộc đi nữa, bản thân cô cũng không có chuyện sĩ diện nhục nhã này kia, nhưng cô luôn chú ý đến mặt mũi của con trai bảo bối Diệp Ba Ni. Nếu một quán cơm mướn đầu bếp thì tốt rồi, nấu cơm cho một gia đình hết lần này đến lần khác, miễn là tính về phạm trù công việc nữ công gia chính.
Diệp Gia Dĩnh không thể không nén đau lòng cự tuyệt: “Không được ạ…, giữa tháng bảy cháu phải quay về công việc ở phim trường, chỉ có thể giống như đã nói lúc trước, tới chỗ mọi người hướng dẫn giúp việc của nhà nấu ăn.”
Ông Hạ không khỏi tiếc nuối, lại khuyên nửa ngày, nhưng nhìn Diệp Gia Dĩnh thật sự không muốn, đành phải thôi, dặn dò cô ngày mai tới sớm một chút, giới thiệu Sally cho cô biết, nửa tháng kế tiếp đành nhờ cô, nhất định phải làm cho tài nấu nướng của Sally tiến bộ hơn.
Diệp Gia Dĩnh nghe đã cảm thấy tên của người giúp việc nhà họ Hạ này có vẻ rất Tây, ngày thứ hai gặp mặt, cô phát hiện thì ra tính cách con người Sally cũng rất Tây. Dáng vẻ chừng hai mươi, da trắng, mặt mày cũng đoan trang, xinh xắn, mái tóc dài xoăn nhẹ được buộc đuôi ngựa cao phía sau ót, có thể nhìn ra khi xõa tóc nó quăn dài tới ngang eo. Gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng ngắn tay phối với quần dài màu trắng, chợt nhìn giống như là cô gái nhà bên đến ăn tối, căn bản không giống như giúp việc.
Sally thấy Diệp Gia Dĩnh cũng sửng sốt một chút, bật thốt lên: “Ôi trời ơi! Cô còn trẻ tuổi vậy sao, tôi đoán cũng phải là người trên bốn mươi rồi.” Ngay sau đó liền nhẹ nhàng che miệng, lúng túng cười một cái: “Thật ngại quá, tôi nghe bác Hạ nói cô đã có con, lại có thể nấu các món ăn gia đình rất ngon, liền cho rằng cô còn trẻ nữa.”
Diệp Gia Dĩnh gật đầu với Sally một cái, hiền hòa nói: “Không có gì.”
Ông Hạ đứng bên cạnh giới thiệu: “Đây chính là Sally, cháu gái của Tiểu Vương, năm ngoái vừa tốt nghiệp lập tức lên đây làm việc, vừa đúng lúc nhà cậu chủ thiếu người, Tiểu Vương giới thiệu cô ấy tới làm.” Người tên Tiểu Vương trong miệng của ông chính là một người chuyên lo chuyện giặt quần áo và quét dọn vệ sinh, cũng đã năm mươi mấy tuổi, nhưng nếu so với ông Hạ thì vẫn nhỏ tuổi hơn, cho nên bị ông gọi là Tiểu Vương.
Diệp Gia Dĩnh hỏi sơ về tài nghê nấu ăn của Sally rồi bắt đầu ‘dạy học’. Vẫn giống như hôm qua, đầu tiên là lấy sách dạy nấu ăn cho Diệp Ba Ni ra xem một chút, sau đó sẽ tùy tình hình mà thêm bớt cho vừa miệng.
Sally trẻ tuổi hoạt bát, ứng xử rất tốt, Diệp Gia Dĩnh dạy cô ta cái gì cô ta cũng sử dụng máy tính xách tay cẩn thận ghi chép lại, Diệp Gia Dĩnh rất hài lòng với thái độ này, cảm thấy dạy hai tuần lễ là đủ.
Cô đoán không lầm, cái cậu Hạ trong nhà này thì ra là nhân vật mà Sally không ngừng nhắc tới, Hạ Tống là một người xa xỉ, một mình ở trong căn nhà ba lầu, sau nhà còn có một hồ bơi nhỏ, còn dùng tới bốn người giúp việc nhà cho anh ta, ông Hạ là quản gia, dì Vương trông nom quét dọn phòng tắm, Sally phụ giúp cô một tay, còn có một đầu bếp đặc biệt nấu cơm. Tháng trước vị đầu bếp kia bị đột quỵ nên được đưa vào bệnh viện, trong nhà lúc này mới biến thành ba người, nếu Diệp Gia Dĩnh đồng ý tới làm đầu bếp thì lập tức trở thành một đội bốn người.
Thật ra thì cậu Hạ là một người đàn ông độc thân, như lời ông Hạ nói thì là một người làm kinh doanh, mỗi ngày đi sớm về trễ, chỉ ngủ ở nhà một giấc, ăn một bữa cơm, mà phải dùng đến nhiều người như vậy để làm việc nhà, Diệp Gia Dĩnh dùng sức lắc đầu, than thở người có tiền thật lãng phí, nhất thời cũng quên đi việc mình đã phá sản trước đó, ngày tháng cứ trôi đi trong cảm giác sợ người khác xa xỉ hơn.
Ngày thứ hai, rau trộn ngó sen, rau diếp trộn tương vừng, chim bồ câu hầm cách thủy với nấm tuyết.
Ngày thứ ba, tôm xào tỏi chua ngọt, mướp đắng xào với trứng, canh rau chân vịt với thịt viên.
Ngày thứ tư, nấm tuyết xào với cẩu kỷ* và bông cải, thịt bò xào với cải xoăn, canh măng với bí đao.
*Cẩu kỷ: một vị thuốc đông y, có tác dụng bổ máu.
…..Thức ăn mỗi ngày đều không phải là các món quá phức tạp, nhưng rau trộn hợp lý, dĩnh dưỡng đầy đủ, sắc hương vị đều tốt; ngày thứ hai ông Hạ liền tán dương một hồi, nói ngày hôm qua cậu Hạ rất hài lòng.
Diệp Gia Dĩnh cũng nhanh chóng thích ứng với cuộc sống mới, buổi sáng đưa Diệp Ba Ni đi học, rồi mua thức ăn quét dọn nhà cửa, sau buổi trưa lập tức làm cơm tối cho con trai, ba giờ thì chạy tới nhà họ Hà ở khu Bắc Tạ để dạy nấu ăn, chừng bảy giờ tối sẽ về nhà, chơi cùng Diệp Ba Ni một lát, sau đó tắm rồi cho thằng bé ngủ.
Cô làm việc rất vui vẻ, cảm thấy công việc còn nhẹ nhàng hơn so với làm việc ở phim trường, nhưng Diệp Ba Ni lại có bất mãn nhỏ với cô.
Tối hôm đó sau khi Diệp Gia Dĩnh đưa thằng bé đi tắm rửa thơm tho sạch sẽ, ôm lên giường hôn một cái: “Ngủ ngon, Ba Ni, ngủ ngoan nha.”
Theo thường lệ Diệp Ba Ni không lên tiếng, chỉ nháy nháy đôi mắt to tròn, lông mi dày cọ vào gò má Diệp Gia Dĩnh, cọ cọ làm cho tâm tình cô vô cùng tốt, nhẹ giọng vừa ngâm nga một bài hát vừa đi tắm.
Vừa tắm xong bước ra, phát hiện giường mình phồng lên một cục, cô bước đến vạch chăn ra, quả nhiên nhìn thấy Diệp Ba Ni mở to mắt nằm bên trong nhìn cô, lúc này trên người chỉ mặc một cái áo ba lỗ và một chiếc quần cụt, đôi chân và cánh tay trắng nõn lộ hết ra ngoài, trong ngực còn đang ôm đầu gối nhỏ, có lẽ do chăn bị vén quá cao làm cho bé hơi lạnh, vặn vặn thân thể.
“Ba Ni, sao con lại chạy lên giường mẹ? Không phải đã nói là bé ngoan đều tự ngủ một mình sao?.” Diệp Gia Dĩnh vội vàng đắp chăn lại rồi đứng lên sau đó hỏi.
Diệp Ba Ni chu môi: “Mấy ngày nay không được ăn cơm với mẹ.”
Theo thường lệ Diệp Gia Dĩnh sẽ cực kỳ coi trọng cảm xúc rất ít khi biểu hiện ra ngoài của con trai, lập tức nói xin lỗi: “Mẹ xin lỗi, Ba Ni, bây giờ công việc của mẹ đều làm từ ba giờ đến sáu rưỡi tối, về nhà sớm nhất cũng phải bảy giờ, con không thể thay đổi thời gian ăn cơm, nếu con đợi mẹ về ăn chung thì sẽ đói bụng.”
“Vậy thì cùng ngủ.” Diệp Ba Ni là đứa bé rất biến hóa, đồng thời cũng rất biết ra điều kiện, nghe Diệp Gia Dĩnh nói không thể ăn cơm với bé là có lý do đàng hoàng, cũng không dây dưa, ngược lại nó đưa ra một yêu cầu khác.
“Haizzz.” Diệp Gia Dĩnh khó xử: “Bảo bối, trẻ con ngủ một mình là thói quen tốt, ngủ cùng với mẹ không tốt. Công việc này chỉ là công việc tạm thời của mẹ, khoảng mười ngày nữa sẽ không làm nữa, đến lúc đó không phải sẽ ăn cơm cùng với Ba Ni sao?”
“Mặc kệ.”
“Ngoan, chỉ mấy ngày thôi. Về phòng của mình ngủ đi.”
“Không, mấy ngày nữa con sẽ ngủ với mẹ.”
…..
Mười phút sau, Diệp Gia Dĩnh đàm phán thất bại, không thể làm gì khác hơn là đồng ý không thể ăn cơm với con trai thì mấy ngày nay phải ngủ cùng bé, cô kéo gối của Diệp Ba Ni lên, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ có thể ngủ chưa?”
“Dạ.” Diệp Ba Ni ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc dù vẫn là nét mặt không biểu lộ gì, nhưng Diệp Gia Dĩnh cảm thấy bộ dáng thằng nhóc có chút hài lòng, nhẹ nhàng nhéo chiếc mũi nhỏ của bé: “Tiểu bại hoại.”
Buổi chiều ngày thứ hai khi đến nhà họ Hạ, cô cố gắng làm việc nhanh nhẹn một chút, vừa qua sáu giờ đã làm xong mọi việc, chạy xe đạp về nhà, thầm nghĩ về nhà sớm hai mươi phút cũng tốt, sáu giờ bốn mươi phút Diệp Ba Ni mới ăn cơm xong có thể chơi cùng thằng bé nhiều thêm một chút, để bé được vui vẻ.
Vừa vào đến nhà lập tức lớn tiếng gọi: “Ba Ni, mẹ đã về.”
Bên bàn trà trong phòng khách một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau, cùng quay đầu qua nhìn cô.
Diệp Gia Dĩnh nghẹn họng: “Sao anh lại tới đây?”
Diệp Thừa Trạch đang chơi cờ nhảy cùng Diệp Ba Ni, liếc mắt nhìn Diệp Gia Dĩnh sau đó mặt không đổi sắc lại quay đầu đi, hạ một con cờ xuống rồi mới nhàn nhạt nói: “Hôm nay anh đi ngang qua nhà trẻ của Ba Ni, vừa lúc thấy bảo mẫu tới đón nó, nên đưa bọn họ về.”
Người giúp việc theo giờ Chu Mai cởi tạp dề từ trong bếp đi ra, cười nói cho cô biết: “Cô Diệp, tôi và cậu của Ba Ni gặp nhau ở cửa nhà trẻ, anh ấy đưa chúng tôi về. Cậu của Ba Ni cho tôi một cái thẻ đi xe, về sau tôi không cần dẫn Ba Ni đi bộ nữa, chúng tôi có thể đi taxi.” Sau đó chỉ về phía TV: “Anh ấy lấy ra rất nhiều loại thẻ, còn có một chồng đặt bên cạnh TV của cô.”
Diệp Gia Dĩnh vỗ trán, cái gì mà đi ngang qua nhà trẻ đúng lúc gặp Chu Mai đi đón Ba Ni, anh ta là lại tới ‘giúp đỡ người nghèo’ rồi.
Beta: Tịnh Yên
Chín rưỡi đêm, ông Hạ không kịp chờ đợi mà điện thoại tới.
Bởi vì mỗi tối Diệp Ba Ni đều lên giường ngủ lúc chín rưỡi, do đó Diệp Gia Dĩnh chỉnh điện thoại về chế độ im lặng nên không có nghe thấy, một lát sau phát hiện có cuộc gọi nhỡ thì lập tức gọi lại: “Thật xin lỗi, con cháu còn nhỏ, buổi tối ngủ sớm, cháu chỉnh di động về chế độ im lặng, cho nên mới không biết ông gọi cho cháu.”
“À, không có việc gì.” Ở đầu dây bên kia Ông Hạ lập tức hạ giọng, giống như sợ làm ồn đến giấc ngủ của con trai Diệp Gia Dĩnh: “Là lỗi của tôi, trễ như thế còn gọi điện thoại, cô Diệp, không làm phiền cô chứ.”
“Không có, không có.” Ông Hạ có ấn tượng rất tốt về Diệp Gia Dĩnh, không giống với vài người, ỷ mình bỏ chút tiền làm chủ rồi nghênh ngang muốn làm gì thì làm, quên mất điều căn bản nhất là lịch sự.
“Là như thế này, món ăn của cô rất hợp với khẩu vị của cậu Hạ nhà tôi, ý của cậu ấy là muốn cô có thể tới làm lâu dài, tiền công có thể thương lượng, tôi nhớ buổi chiều cô có nói với tôi cô đang làm việc ở phim trường, mỗi tháng được hơn bảy ngàn đúng không, chúng tôi nguyện ý trả một vạn, cuối năm còn có tiền thưởng, cô có thể suy nghĩ một chút?” Giọng nói ông Hạ tràn ngập mong đợi, đoán chừng bởi vì những ngày qua lo tìm đầu bếp cho nhà mà quá vất vả.
Diệp Gia Dĩnh bật cười: “Một vạn? Các người có thể thuê ba người làm toàn thời gian rồi, khẳng định họ cũng biết nấu cơm. Coi như cháu rất muốn kiếm tiền cũng không thể nhận lương loạn như vậy.”
“Không giống như thế, cô Diệp, coi như tôi mướn ba người làm, thì cũng không thể làm ra thức ăn vừa miệng cậu Hạ, kể từ sau khi lão Ngô nằm viện, cậu ấy gầy đi trông thấy, cũng bởi vì thức ăn người khác làm không hợp khẩu vị, cô cũng đừng khiêm nhường, như thế nào, cô suy nghĩ một chút chứ?”
Nói không động lòng là giả, nếu là trước kia gặp loại cơ hội tốt như thế này, khẳng định Diệp Gia Dĩnh không cần suy nghĩ mà lập tức đồng ý. Đồng ý xong còn không khỏi đắc ý, đây quả thực là trời sập. Mỗi ngày chỉ cần làm một bữa cơm tối, yêu cầu cũng không cao, không cần phải nấu sơn hào hải vị, chỉ cần nghiêm túc làm mấy món ăn gia đình là được, người xung quanh cũng rất hòa đồng, ông Hạ là người tốt, đoán chừng người bảo mẫu kia cũng không phải là người khó tính.
Nhưng bây giờ cô có rất nhiều băn khoăn, coi như cô có lòng dạ rộng lượng không bị thân phận của chủ trước ràng buộc đi nữa, bản thân cô cũng không có chuyện sĩ diện nhục nhã này kia, nhưng cô luôn chú ý đến mặt mũi của con trai bảo bối Diệp Ba Ni. Nếu một quán cơm mướn đầu bếp thì tốt rồi, nấu cơm cho một gia đình hết lần này đến lần khác, miễn là tính về phạm trù công việc nữ công gia chính.
Diệp Gia Dĩnh không thể không nén đau lòng cự tuyệt: “Không được ạ…, giữa tháng bảy cháu phải quay về công việc ở phim trường, chỉ có thể giống như đã nói lúc trước, tới chỗ mọi người hướng dẫn giúp việc của nhà nấu ăn.”
Ông Hạ không khỏi tiếc nuối, lại khuyên nửa ngày, nhưng nhìn Diệp Gia Dĩnh thật sự không muốn, đành phải thôi, dặn dò cô ngày mai tới sớm một chút, giới thiệu Sally cho cô biết, nửa tháng kế tiếp đành nhờ cô, nhất định phải làm cho tài nấu nướng của Sally tiến bộ hơn.
Diệp Gia Dĩnh nghe đã cảm thấy tên của người giúp việc nhà họ Hạ này có vẻ rất Tây, ngày thứ hai gặp mặt, cô phát hiện thì ra tính cách con người Sally cũng rất Tây. Dáng vẻ chừng hai mươi, da trắng, mặt mày cũng đoan trang, xinh xắn, mái tóc dài xoăn nhẹ được buộc đuôi ngựa cao phía sau ót, có thể nhìn ra khi xõa tóc nó quăn dài tới ngang eo. Gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng ngắn tay phối với quần dài màu trắng, chợt nhìn giống như là cô gái nhà bên đến ăn tối, căn bản không giống như giúp việc.
Sally thấy Diệp Gia Dĩnh cũng sửng sốt một chút, bật thốt lên: “Ôi trời ơi! Cô còn trẻ tuổi vậy sao, tôi đoán cũng phải là người trên bốn mươi rồi.” Ngay sau đó liền nhẹ nhàng che miệng, lúng túng cười một cái: “Thật ngại quá, tôi nghe bác Hạ nói cô đã có con, lại có thể nấu các món ăn gia đình rất ngon, liền cho rằng cô còn trẻ nữa.”
Diệp Gia Dĩnh gật đầu với Sally một cái, hiền hòa nói: “Không có gì.”
Ông Hạ đứng bên cạnh giới thiệu: “Đây chính là Sally, cháu gái của Tiểu Vương, năm ngoái vừa tốt nghiệp lập tức lên đây làm việc, vừa đúng lúc nhà cậu chủ thiếu người, Tiểu Vương giới thiệu cô ấy tới làm.” Người tên Tiểu Vương trong miệng của ông chính là một người chuyên lo chuyện giặt quần áo và quét dọn vệ sinh, cũng đã năm mươi mấy tuổi, nhưng nếu so với ông Hạ thì vẫn nhỏ tuổi hơn, cho nên bị ông gọi là Tiểu Vương.
Diệp Gia Dĩnh hỏi sơ về tài nghê nấu ăn của Sally rồi bắt đầu ‘dạy học’. Vẫn giống như hôm qua, đầu tiên là lấy sách dạy nấu ăn cho Diệp Ba Ni ra xem một chút, sau đó sẽ tùy tình hình mà thêm bớt cho vừa miệng.
Sally trẻ tuổi hoạt bát, ứng xử rất tốt, Diệp Gia Dĩnh dạy cô ta cái gì cô ta cũng sử dụng máy tính xách tay cẩn thận ghi chép lại, Diệp Gia Dĩnh rất hài lòng với thái độ này, cảm thấy dạy hai tuần lễ là đủ.
Cô đoán không lầm, cái cậu Hạ trong nhà này thì ra là nhân vật mà Sally không ngừng nhắc tới, Hạ Tống là một người xa xỉ, một mình ở trong căn nhà ba lầu, sau nhà còn có một hồ bơi nhỏ, còn dùng tới bốn người giúp việc nhà cho anh ta, ông Hạ là quản gia, dì Vương trông nom quét dọn phòng tắm, Sally phụ giúp cô một tay, còn có một đầu bếp đặc biệt nấu cơm. Tháng trước vị đầu bếp kia bị đột quỵ nên được đưa vào bệnh viện, trong nhà lúc này mới biến thành ba người, nếu Diệp Gia Dĩnh đồng ý tới làm đầu bếp thì lập tức trở thành một đội bốn người.
Thật ra thì cậu Hạ là một người đàn ông độc thân, như lời ông Hạ nói thì là một người làm kinh doanh, mỗi ngày đi sớm về trễ, chỉ ngủ ở nhà một giấc, ăn một bữa cơm, mà phải dùng đến nhiều người như vậy để làm việc nhà, Diệp Gia Dĩnh dùng sức lắc đầu, than thở người có tiền thật lãng phí, nhất thời cũng quên đi việc mình đã phá sản trước đó, ngày tháng cứ trôi đi trong cảm giác sợ người khác xa xỉ hơn.
Ngày thứ hai, rau trộn ngó sen, rau diếp trộn tương vừng, chim bồ câu hầm cách thủy với nấm tuyết.
Ngày thứ ba, tôm xào tỏi chua ngọt, mướp đắng xào với trứng, canh rau chân vịt với thịt viên.
Ngày thứ tư, nấm tuyết xào với cẩu kỷ* và bông cải, thịt bò xào với cải xoăn, canh măng với bí đao.
*Cẩu kỷ: một vị thuốc đông y, có tác dụng bổ máu.
…..Thức ăn mỗi ngày đều không phải là các món quá phức tạp, nhưng rau trộn hợp lý, dĩnh dưỡng đầy đủ, sắc hương vị đều tốt; ngày thứ hai ông Hạ liền tán dương một hồi, nói ngày hôm qua cậu Hạ rất hài lòng.
Diệp Gia Dĩnh cũng nhanh chóng thích ứng với cuộc sống mới, buổi sáng đưa Diệp Ba Ni đi học, rồi mua thức ăn quét dọn nhà cửa, sau buổi trưa lập tức làm cơm tối cho con trai, ba giờ thì chạy tới nhà họ Hà ở khu Bắc Tạ để dạy nấu ăn, chừng bảy giờ tối sẽ về nhà, chơi cùng Diệp Ba Ni một lát, sau đó tắm rồi cho thằng bé ngủ.
Cô làm việc rất vui vẻ, cảm thấy công việc còn nhẹ nhàng hơn so với làm việc ở phim trường, nhưng Diệp Ba Ni lại có bất mãn nhỏ với cô.
Tối hôm đó sau khi Diệp Gia Dĩnh đưa thằng bé đi tắm rửa thơm tho sạch sẽ, ôm lên giường hôn một cái: “Ngủ ngon, Ba Ni, ngủ ngoan nha.”
Theo thường lệ Diệp Ba Ni không lên tiếng, chỉ nháy nháy đôi mắt to tròn, lông mi dày cọ vào gò má Diệp Gia Dĩnh, cọ cọ làm cho tâm tình cô vô cùng tốt, nhẹ giọng vừa ngâm nga một bài hát vừa đi tắm.
Vừa tắm xong bước ra, phát hiện giường mình phồng lên một cục, cô bước đến vạch chăn ra, quả nhiên nhìn thấy Diệp Ba Ni mở to mắt nằm bên trong nhìn cô, lúc này trên người chỉ mặc một cái áo ba lỗ và một chiếc quần cụt, đôi chân và cánh tay trắng nõn lộ hết ra ngoài, trong ngực còn đang ôm đầu gối nhỏ, có lẽ do chăn bị vén quá cao làm cho bé hơi lạnh, vặn vặn thân thể.
“Ba Ni, sao con lại chạy lên giường mẹ? Không phải đã nói là bé ngoan đều tự ngủ một mình sao?.” Diệp Gia Dĩnh vội vàng đắp chăn lại rồi đứng lên sau đó hỏi.
Diệp Ba Ni chu môi: “Mấy ngày nay không được ăn cơm với mẹ.”
Theo thường lệ Diệp Gia Dĩnh sẽ cực kỳ coi trọng cảm xúc rất ít khi biểu hiện ra ngoài của con trai, lập tức nói xin lỗi: “Mẹ xin lỗi, Ba Ni, bây giờ công việc của mẹ đều làm từ ba giờ đến sáu rưỡi tối, về nhà sớm nhất cũng phải bảy giờ, con không thể thay đổi thời gian ăn cơm, nếu con đợi mẹ về ăn chung thì sẽ đói bụng.”
“Vậy thì cùng ngủ.” Diệp Ba Ni là đứa bé rất biến hóa, đồng thời cũng rất biết ra điều kiện, nghe Diệp Gia Dĩnh nói không thể ăn cơm với bé là có lý do đàng hoàng, cũng không dây dưa, ngược lại nó đưa ra một yêu cầu khác.
“Haizzz.” Diệp Gia Dĩnh khó xử: “Bảo bối, trẻ con ngủ một mình là thói quen tốt, ngủ cùng với mẹ không tốt. Công việc này chỉ là công việc tạm thời của mẹ, khoảng mười ngày nữa sẽ không làm nữa, đến lúc đó không phải sẽ ăn cơm cùng với Ba Ni sao?”
“Mặc kệ.”
“Ngoan, chỉ mấy ngày thôi. Về phòng của mình ngủ đi.”
“Không, mấy ngày nữa con sẽ ngủ với mẹ.”
…..
Mười phút sau, Diệp Gia Dĩnh đàm phán thất bại, không thể làm gì khác hơn là đồng ý không thể ăn cơm với con trai thì mấy ngày nay phải ngủ cùng bé, cô kéo gối của Diệp Ba Ni lên, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ có thể ngủ chưa?”
“Dạ.” Diệp Ba Ni ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc dù vẫn là nét mặt không biểu lộ gì, nhưng Diệp Gia Dĩnh cảm thấy bộ dáng thằng nhóc có chút hài lòng, nhẹ nhàng nhéo chiếc mũi nhỏ của bé: “Tiểu bại hoại.”
Buổi chiều ngày thứ hai khi đến nhà họ Hạ, cô cố gắng làm việc nhanh nhẹn một chút, vừa qua sáu giờ đã làm xong mọi việc, chạy xe đạp về nhà, thầm nghĩ về nhà sớm hai mươi phút cũng tốt, sáu giờ bốn mươi phút Diệp Ba Ni mới ăn cơm xong có thể chơi cùng thằng bé nhiều thêm một chút, để bé được vui vẻ.
Vừa vào đến nhà lập tức lớn tiếng gọi: “Ba Ni, mẹ đã về.”
Bên bàn trà trong phòng khách một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau, cùng quay đầu qua nhìn cô.
Diệp Gia Dĩnh nghẹn họng: “Sao anh lại tới đây?”
Diệp Thừa Trạch đang chơi cờ nhảy cùng Diệp Ba Ni, liếc mắt nhìn Diệp Gia Dĩnh sau đó mặt không đổi sắc lại quay đầu đi, hạ một con cờ xuống rồi mới nhàn nhạt nói: “Hôm nay anh đi ngang qua nhà trẻ của Ba Ni, vừa lúc thấy bảo mẫu tới đón nó, nên đưa bọn họ về.”
Người giúp việc theo giờ Chu Mai cởi tạp dề từ trong bếp đi ra, cười nói cho cô biết: “Cô Diệp, tôi và cậu của Ba Ni gặp nhau ở cửa nhà trẻ, anh ấy đưa chúng tôi về. Cậu của Ba Ni cho tôi một cái thẻ đi xe, về sau tôi không cần dẫn Ba Ni đi bộ nữa, chúng tôi có thể đi taxi.” Sau đó chỉ về phía TV: “Anh ấy lấy ra rất nhiều loại thẻ, còn có một chồng đặt bên cạnh TV của cô.”
Diệp Gia Dĩnh vỗ trán, cái gì mà đi ngang qua nhà trẻ đúng lúc gặp Chu Mai đi đón Ba Ni, anh ta là lại tới ‘giúp đỡ người nghèo’ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook