Khoảng cách tới lễ quốc khánh chỉ còn hai ngày, khoảng thời gian này vô luận bị phun tào hay bị mắng cũng được, ( một hồi trò khôi hài) trước sau luôn trong trạng thái giả chết cuối cùng cũng đăng bài.

Một hồi trò khôi hài V: Vậy mà đã sắp tới ngày mười một, chúc mọi người có một kỳ nghỉ vui vẻ, đừng quên đến rạp chiếu phim nhìn chúng tôi nha [ video ].

Vừa nhấn vào video, phát hiện đây là một video trailer và phỏng vấn người qua đường.

Không ít cư dân mạng dồn dập xách ghế đẩu nhỏ đến dưới bài đăng ăn dưa, chân chính quan tâm nội dung rất ít, đại đa số là dò hỏi mấy vấn đề xảy ra gần đây.

Còn có vài nhà phê bình phim thì liền trực tiếp nhục mạ bộ phim trên Weibo, nỗ lực hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tốt nhất là có thể nói ra cái gì đó kinh người, vậy thì có thể thỏa mãn sự mong đợi của tất cả mọi người.

Mỗi người một ý, dẫn đến phía dưới bình luận loạn thành một đoàn, câu hỏi này so với câu hỏi kia còn sắc bén hơn.

Mà nhân viên quản lý Weibo sớm đã được căn dặn, đối với bình luận phía dưới cũng không bận tâm, đăng xong liền lui, lần thứ hai tiến vào trạng thái giả chết.

Mặc cho dân mạng chế giễu như nào, cũng không trả lời nửa cái chữ.

Một mình tự biên tự diễn cũng chả có gì vui, không được trả lời, vốn nhiều người đang có cả đống nghi vấn trong bụng, nhưng thấy vậy cũng chỉ có thể đem nghi vấn nuốt lại vào bụng.

Sau khi sóng gió này trôi qua, rốt cuộc cũng có người bắt đầu chú ý tới video trailer và phỏng vấn người qua đường.

Người trong nghề vừa nhìn liền biết, thủ pháp cắt nối biên tập này vô cùng chuyên nghiệp và xuất sắc, toàn bộ video chưa được hai phút, nhưng lại có đủ tầng tầng lớp lớp nội dung, chỉ là video trailer cũng làm cho người xem không nhịn được mà cười ra tiếng.

Nguyên bản nhiều người trong giới vẫn giữ thái độ quan sát đối với bộ phim, bây giờ mới bắt đầu nhìn kĩ bộ phim này.

Nếu bộ phim thật sự buồn cười như trong video trailer, vậy thì dù cho không có nội hàm, doanh thu phòng vé cũng không mấy tệ.

Bất quá xét thấy trong vòng có không ít bộ phim có video trailer hay nhưng phim thì lại vô cùng tệ, cho nên khán giả từ lâu đã không còn sự tín nhiệm với video trailer.

Cho nên cứ việc video trailer của ( một hồi trò khôi hài) vô cùng xuất sắc, nhưng đại đa số người đối với bộ phim này vẫn không quá xem trọng.

Dù sao nhìn tình huống trước mắt mà nói, bộ phim này mặc dù có chút nhiệt độ trên mạng, nhưng điều đó cũng không liên quan gì nhiều tới nội dung bộ phim, cùng lắm chỉ là có được thời cơ tốt, hơn hết là đối phương vô cùng am hiểu chuyện này mà tạo ra một doanh tiêu tốt mà thôi.

Hơn nữa hiện tại nhiệt độ cao như vậy, bộ phim này đang hưởng thụ nhiệt độ mà chuyện này mang đến, vậy nên khi bộ phim mà tệ thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Hiện tại đoàn phim ( một hồi trò khôi hài) chính là đang đứng bên vách núi, chỉ cần tiến lên một bước là vực sâu vạn trượng, một khi bộ phim không chống đỡ được nhiệt độ mà nó mang đến, vậy chờ đợi bọn họ chính là tan xương nát thịt.

Chính như phó đạo diễn đã nói, đây chính là một trận đánh cược.

Thắng, thì bọn họ sẽ được ghi vào sách để dạy cho các bloger và những đoàn đội khác, vì người sau mà cung cấp thêm một cách làm mới cho họ.

Thua, tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng diễn viên và đạo diễn sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn, diễn viên ít ra còn có cơ hội vươn mình, nhưng Diệp Chu thân là đạo diễn, một khi té, thì chính là ném cả sự nghiệp nửa đời sau của mình.

Dưới áp lực lớn như vậy, đừng nói cư dân mạng hiện đang vô cùng tò mò với bộ phim này, ngay cả người trong giới thậm chí là cả bên truyền thông cũng bị gợi lên sự hiếu kỳ.

Trận đánh cược này, đến cùng là thắng hay thua?

Bên ngoài cuồn cuộn sóng ngầm, nhân viên tham dự chế tác sau khi trải qua kinh hoảng ban đầu, hai ngày nay cũng đã dần bình tĩnh.

Bọn họ đều đâu vào đấy mà làm theo mệnh lệnh của Diệp Chu, vì bộ phim mà làm tốt khâu chuẩn bị cuối cùng.

Dưới sự chú ý cùa nhiều người, tuần lễ quốc khánh cũng đã đến.

Trải qua khoảng thời gian này, nhiệt độ bộ phim không ngừng lên cao, trải qua sự nỗ lực hấp dẫn khán giả của đám người Diệp Chu, cuối cùng cũng đã có hiệu quả.

Trước ba ngày phim chiếu, vé phim ngày đầu cơ hồ là được mua hết, trong đó ngoại trừ một số ít không mua được vé trong lễ quốc khánh, còn lại phần lớn là khán giả bị các bloger tẩy não trong khoảng thời gian này.

Nhưng vô luận thế nào, có thể đem vé phim trong ngày đầu bán hết, thì đoàn đội tuyên truyền cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.

Tối hôm đó, Diệp Chu cùng Giang tổng chúc ngủ ngon lẫn nhau, cũng không lên mạng xem tin tức gì, trực tiếp tắt máy điện thoại, vươn người lên giường đi ngủ.

Cứ nghĩ sẽ rất khó mới có thể ngủ được, nhưng ai mà ngờ, đêm nay cậu vô cùng bình thản, không chút gợn sóng mà ngủ.

Buổi tối mười một giờ rưỡi.

Một bloger có hơn trăm vạn người theo dõi đăng ảnh một tấm vé xem phim.

Đại nhất ăn dưa V: Kế hoạch ban đầu vốn là định đi xem ( tàng long), thế nhưng vì có quá nhiều fan tag tôi muốn tôi xem ( một hồi trò khôi hài), nên tôi quyết định nhịn đau không đi xem ngày đầu của bộ ( tàng long), để xem xem ( một hồi trò khôi hài rốt cuộc là dở hay hay, phải nửa tiếng nữa bộ phim mới được chiếu, nên hiện tại tôi đang ngồi tại khu nghỉ ngơi chờ xoát vé, mọi người nhớ chờ tôi đi tìm hiểu hư thực như nào nhá. [ tranh ảnh ]

Trừ cậu ta ra, trong vòng cũng có không ít vài đại V tiểu V cũng đăng bài lên Weibo, nội dung không khác nhau mấy, phần lớn là nói bản thân sẽ hi sinh để giúp mọi người đỡ tốn tiền mua vé xem phim.

Trên hot search Weibo thậm chí còn xuất hiện một đề tài tên # ngày đầu một hồi trò khôi hài, hot searcg lấy tốc độ tên lửa mà không ngừng lên vị trí cao.

Rốt cục thì hot search thành công dừng tại vị trí thứ năm.

Đến đây, bộ phim cũng chính thức được mở màn, nhóm khán giả đầu tiên cuối đi vào trong rạp, họ sẽ là nhóm đầu tiên kiểm nghiệm chất lượng của bộ phim.

Vợ phó đạo diễn nhìn chồng mình ngồi trước máy tính không nhúc nhích, mặt lộ vẻ sầu lo: "Lão Mạnh, khoảng thời gian này ông cũng chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, nên hôm nay đi nghỉ sớm đi, sáng ngày mai rồi sẽ biết kết quả thôi."


Trên thực tế, áp lực của phó đạo diễn trong khoảng thời gian này rất lớn, gần đây chỉ ngủ được bốn đến năm tiếng, trời vừa sáng một cái liền tỉnh, nguyên bản có dáng người hơi mập nhưng giờ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đã ốm đi không ít.

Phó đạo diễn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của vợ mình, chậm rãi thở dài, nói: "Bà cứ đi ngủ trước đi, hôm nay là ngày đầu phim chiếu, sự nỗ lực của chúng tôi mấy tháng nay phải xem đêm nay, tôi thật sự không có cách nào ngủ được.

Khoảng thời gian này, chồng bà nỗ lực và trả giá bao nhiêu, bà là người rõ nhất, bà cũng biết chồng mình vô cùng coi trọng bộ phim này, cho nên thấy khuyên hai lần mà không được thì cũng không khuyên nữa.

Bà cũng chỉ có thể rót một ly nước nóng đặt lên bàn, lấy chăn từ trong tủ ra, giúp ông đắp chăn lại cho tốt, sau khi bảo đảm ông sẽ không bị cảm, lúc này mới về phòng.

Phó đạo diễn mở trình duyệt vừa rồi, trước máy tính có mười mấy trang, trong đó bao gồm chủ Weibo, vài nhà đài phát video phim, bên trong không ngoại lệ đều có ( một hồi trò khôi hài).

Thấy vợ mình đi rồi, phó đạo diễn rốt cuộc không cách nào che giấu được sự lo lắng của mình, nắm con chuột xoát mấy tin tức, cố gắng một khi có tin gì liên quan tới bộ phim liền có thể thấy ngay được.

Dù cho trong lòng phó đạo diễn biết rõ, một khi khán giả đánh giá bộ phim này không hay, vậy thì trên internet liền xuất hiện những bình luận tiêu cực, dù cho ông biết trước thì cũng không thể thay đổi được gì.

Thế nhưng ông vẫn không khống chế được tay mình đi xoát tin tức.

Phó đạo diễn cảm thấy bản thân như đã trải qua một thế kỷ vậy, nhìn thời gian dưới góc máy tính, phát hiện cư nhiên từ nãy tới giờ mà chỉ mới được năm phút.

"Đậu má." Phó đạo diễn thấp giọng chửi tục, thả con chuột xuống, lấy ra một hộp thuốc lá từ trong ngăn bàn, lấy một điếu nhét vào miệng.

Tay bởi vì quá mức căng thẳng mà có chút run, lấy bật lửa bật mãi mà không có lửa.

Điều này làm cho phó đạo diễn vốn nôn nóng bất an nhất thời càng nóng nảy hơn, trực tiếp ném thuốc lá và bật lửa vào ngăn kéo.

Nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trên mặt phó đạo diễn lộ ra một vệt cười khổ.

Ông vào nghề nhiều năm như vậy, tham gia làm phim không có mấy chục thì cũng được mười mấy, bình quân mỗi năm ông quay ba bộ phim, gặp qua đủ loại kiểu dáng đạo diễn, trong đó cũng không thiếu đạo diễn nổi tiếng.

Thế nhưng lại chưa từng có bộ phim nào làm ông lo lắng sốt sắng như này, không, nói ra thì cảm giác này có khi ông đã từng trải qua.

Đó là lúc ông mới đi làm, chính là trước đêm chiếu phim của bộ đầu tiên ông tham gia quay.

Từ đó về sau, đã bao nhiêu năm không gặp phải loại cảm giác căng thẳng lo lắng đến nỗi mất ngủ, phó đạo diễn cũng nhớ không rõ.

Thậm chí ông còn cảm thấy lần này so với lần đầu tiên thì càng làm ông lo lắng hơn.

Có cảm giác như phó đạo diễn cũng không phải một mình ông cảm thụ.

Phàm là nhân viên tham gia ( một hồi trò khôi hài), lúc này hiếm ai lại ngủ được, bọn họ người dùng điện thoại người dùng máy tính, mỗi người đều sốt sắng chú ý bình luận phim.

Cái này cùng ban đêm của lúc trước cũng không khác gì, đối với những nhân viên làm công việc này mà nói thì vô cùng khó khăn.

Đương nhiên, những người này trong đó, đáng lẽ phải bao gồm đạo diễn Diệp Chu của họ, thế mà lúc này cậu lại nằm trên giường ngủ say.

Cũng không phải nói Diệp Chu không quan tâm bộ phim, nhưng trải qua tuyên truyền hùng hậu như vậy, Diệp Chu cơ hồ là ném hết tiền của mình vào đây.

Cậu không sốt sắng sao được? Dĩ nhiên không phải.

Tương phản, cậu căng thẳng cũng không ít hơn nhân viên đoàn phim, chỉ là cậu có phương pháp giảm đi sự lo lắng có chút đặc biệt, chính là để cho bản thân đi ngủ sớm.

Khi kim chỉ nam chỉ về mười hai giờ hai mươi phút, trên mạng rốt cuộc cũng xuất hiện vài bài đăng bình luận liên quan tới bộ phim.

Lấy Đại nhất ăn dưa V lúc trước nói mình đang tại rạp phim cũng bắt đầu đăng bài.

12: 21

Đại nhất ăn dưa V: Ha ha ha đây rốt cuộc là kịch bản cái kiểu gì a!

12:36

Đại nhất ăn dưa V: Ngọa tào ha ha ha, toàn bộ nhân vật đều ngốc không thể nghi ngờ, làm ông đây cười muốn rụng răng!

01:36

Đại nhất ăn dưa V: Đừng hỏi tôi tại sao lâu như vậy mới phản hồi, đơn giàn là vì tôi đang cười!

02: 11

Đại nhất ăn dưa V: Thứ cho tôi nói thẳng, chứ tôi thấy đạo diễn quả thật là một tên cuồng trứng phục sinh, lấy nội dung kia trùm lên nội dung khác, làm bạn không bao giờ đoán được giây sau sẽ có chuyện gì xảy ra ha ha ha

02: 23

Đại nhất ăn dưa V: Vậy là phim đã hết rồi, nguyên cái bộ phim này cũng đã lấy hết năng lượng của tôi rồi, chờ tôi về sắp xếp lại dòng suy nghĩ, sau đó sẽ nói lại với mọi người!

Fan của vị bloger này chờ bình luận phim của cậu ta tới hừng đông, vậy mà từ đầu tới đuôi ngoại trừ là cười ha ha, thì cũng không có manh mối hữu dụng gì, ngược lại còn bị cậu ta làm cho tò mò hơn, quả thực là muốn chửi một câu má nó.


Mọi người dồn dập vào bình luận dưới Weibo của cậu ta.

Bloger cỏ cảnh ngộ giống cậu ta cũng không ít, cũng không phải là phim có vấn đề, mà là vì mấy bloger bọn họ trước khi mua vé xem phim thì đã xếp bộ phim này vào hàng ngũ phim dở.

Vốn là không ôm mong đợi gì đối với bộ phim, thế nhưng sau khi xem phim xong, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà cảm thấy...

Phim này cũng không tệ như trong tưởng tượng, thậm chí còn cảm thấy phim cũng khá hay??

Cái này giống như, nếu ban đầu ấn tượng của bạn về bộ phim là hai mươi điểm, nhưng khi chân chính cảm nhận nó, lại kinh ngạc nó có thể được bảy mươi điểm, hoàn toàn vượt qua khỏi sự tưởng tượng của bạn, trong thời gian ngắn làm bạn không nhận ra khuyết điểm của nó.

Đương nhiên, trong này cũng không phải tất cả đều là khen ngợi, bình luận kém đương nhiên cũng không thiếu.

Bất quá bọn họ đối với những phê bình phim này, nói thế nào đây... So với mấy cái bình luận mơ hồ lúc trước, cư dân mạng sớm đã thấy chán, cũng không có cái gì mới mẻ làm họ hứng thú.

So sánh hai bên với nhau, sau đó hâm lại mấy cái ngôn luận rồi tạo nhiệt! Ngôn luận mới mẻ như vậy mới làm người khác chú ý.

Kết thúc buổi chiếu phim ngày đầu, ngoại trừ Weibo ra, mấy cái video ngắn cũng lục tục được đăng lên.

So với ngôn luận trên Weibo chê khen nửa vời, thì bên diễn đàn lại tương đối gần với dân chúng hơn, trong đó bao gồm những người trẻ tuổi, trung niên, thậm chí là những ông bà, ngôn luận trong này thậm chí còn tốt hơn cả bên kia.

Độ chấp nhận của họ hiển nhiên là cao hơn so với bên Weibo, trên diễn đàn này đa số là những người trẻ tuổi.

Bình luận chê không phải là không có, nhưng so với họ tưởng thì có rất ít, ngược lợi là bình luận khen đã vượt xa với sự mong muốn ban đầu của họ.

Khoảng thời gian này, ngôn luận trên internet không có cách nào cân bằng được, họ cứ tưởng là bình luận chê với mắng nhiều nhất, cho nên các nhân viên sớm đã dự tính kết quả sớm nhất.

Có được kết quả này, thật sự là ngoài dự liệu của họ.

Phó đạo diễn mở to hai mắt đỏ bừng, không chớp lấy một cái, nhìn đánh giá của cư dân mạng đối với bộ phim, cứ thế mà trôi qua cả tối.

Sáng sớm ngày hôm sau, vợ phó đạo diễn không thấy thân ảnh của chồng mình đâu, mở cửa đi vào thư phòng, phát hiện chồng mình vẫn còn duy trì tư thế tối hôm qua, ông vẫn đang ngồi trước máy tính không nhúc nhích.

"Lão Mạnh?"

Phó đạo diễn quay đầu lại, do một đêm không ngủ nên sắc mặt tiều tụy, sắc mặt đã tái nhợt lại công thêm vành mắt đen, dá

ng vẻ này làm vợ ông sợ hết hồn.

Vội vã đi tới bên cạnh ông, lo lắng dò hỏi: "Ông đây là có chuyện gì xảy ra, nguyên một buổi tối không chợp mắt? Cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"

Phó đạo diễn Mạnh dưới ánh mắt lo lắng của vợ mình, khuôn mặt tái nhợt chậm rãi lộ ra một nụ cười thoải mái.

"Chuyện này vậy là xong rồi."

_________

Editor: Mọi người thông cảm vì có hơi sạn nha Chương 43: Xong rồi.

Khoảng cách tới lễ quốc khánh chỉ còn hai ngày, khoảng thời gian này vô luận bị phun tào hay bị mắng cũng được, ( một hồi trò khôi hài) trước sau luôn trong trạng thái giả chết cuối cùng cũng đăng bài.

Một hồi trò khôi hài V: Vậy mà đã sắp tới ngày mười một, chúc mọi người có một kỳ nghỉ vui vẻ, đừng quên đến rạp chiếu phim nhìn chúng tôi nha [ video ].

Vừa nhấn vào video, phát hiện đây là một video trailer và phỏng vấn về người qua đường.

Không ít cư dân mạng dồn dập xách ghế đẩu nhỏ đến dưới bài đăng ăn dưa, chân chính quan tâm nội dung rất ít, đại đa số là dò hỏi mấy vấn đề xảy ra gần đây.

Còn có vài nhà phê bình phim thì liền trực tiếp nhục mạ bộ phim trên Weibo, nỗ lực hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tốt nhất là có thể nói ra cái gì đó kinh người, vậy thì có thể thỏa mãn sự mong đợi của tất cả mọi người.

Mỗi người một ý, dẫn đến phía dưới bình luận loạn thành một đoàn, câu hỏi này so với câu hỏi kia còn sắc bén hơn.

Mà nhân viên quản lý Weibo sớm đã được căn dặn, đối với bình luận phía dưới cũng không bận tâm, đăng xong liền lui, lần thứ hai tiến vào trạng thái giả chết.

Mặc cho dân mạng chế giễu như nào, cũng không trả lời nửa cái chữ.

Một mình tự biên tự diễn cũng chả có gì vui, không được trả lời, vốn nhiều người đang có cả đống nghi vấn trong bụng, nhưng thấy vậy cũng chỉ có thể đem nghi vấn nuốt lại vào bụng.

Sau khi sóng gió này trôi qua, rốt cuộc cũng có người bắt đầu chú ý tới video trailer và phỏng vấn người qua đường.

Người trong nghề vừa nhìn liền biết, thủ pháp cắt nối biên tập này vô cùng chuyên nghiệp và xuất sắc, toàn bộ video chưa được hai phút, nhưng lại có đủ tầng tầng lớp lớp nội dung, chỉ là video trailer cũng làm cho người xem không nhịn được mà cười ra tiếng.

Nguyên bản nhiều người trong giới vẫn giữ thái độ quan sát đối với bộ phim, bây giờ mới bắt đầu nhìn kĩ bộ phim này.


Nếu bộ phim thật sự buồn cười như trong video trailer, vậy thì dù cho không có nội hàm, doanh thu phòng vé cũng không mấy tệ.

Bất quá xét thấy trong vòng có không ít bộ phim có video trailer hay nhưng phim thì lại vô cùng tệ, cho nên khán giả từ lâu đã không còn sự tín nhiệm với video trailer.

Cho nên cứ việc video trailer của ( một hồi trò khôi hài) vô cùng xuất sắc, nhưng đại đa số người đối với bộ phim này vẫn không quá xem trọng.

Dù sao nhìn tình huống trước mắt mà nói, bộ phim này mặc dù có chút nhiệt độ trên mạng, nhưng điều đó cũng không liên quan gì nhiều tới nội dung bộ phim, cùng lắm chỉ là có được thời cơ tốt, hơn hết là đối phương vô cùng am hiểu chuyện này mà tạo ra một doanh tiêu tốt mà thôi.

Hơn nữa hiện tại nhiệt độ cao như vậy, bộ phim này đang hưởng thụ nhiệt độ mà chuyện này mang đến, vậy nên khi bộ phim mà tệ thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Hiện tại đoàn phim ( một hồi trò khôi hài) chính là đang đứng bên vách núi, chỉ cần tiến lên một bước là vực sâu vạn trượng, một khi bộ phim không chống đỡ được nhiệt độ mà nó mang đến, vậy chờ đợi bọn họ chính là tan xương nát thịt.

Chính như phó đạo diễn đã nói, đây chính là một trận đánh cược.

Thắng, thì bọn họ sẽ được ghi vào sách để dạy cho các bloger và những đoàn đội khác, vì người sau mà cung cấp thêm một cách làm mới cho họ.

Thua, tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng diễn viên và đạo diễn sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn, diễn viên ít ra còn có cơ hội vươn mình, nhưng Diệp Chu thân là đạo diễn, một khi té, thì chính là ném cả sự nghiệp nửa đời sau của mình.

Dưới áp lực lớn như vậy, đừng nói cư dân mạng hiện đang vô cùng tò mò với bộ phim này, ngay cả người trong giới thậm chí là cả bên truyền thông cũng bị gợi lên sự hiếu kỳ.

Trận đánh cược này, đến cùng là thắng hay thua?

Bên ngoài cuồn cuộn sóng ngầm, nhân viên tham dự chế tác sau khi trải qua kinh hoảng ban đầu, hai ngày nay cũng đã dần bình tĩnh.

Bọn họ đều đâu vào đấy mà làm theo mệnh lệnh của Diệp Chu, vì bộ phim mà làm tốt khâu chuẩn bị cuối cùng.

Dưới sự chú ý cùa nhiều người, tuần lễ quốc khánh cũng đã đến.

Trải qua khoảng thời gian này, nhiệt độ bộ phim không ngừng lên cao, trải qua sự nỗ lực hấp dẫn khán giả của đám người Diệp Chu, cuối cùng cũng đã có hiệu quả.

Trước ba ngày phim chiếu, vé phim ngày đầu cơ hồ là được mua hết, trong đó ngoại trừ một số ít không mua được vé trong lễ quốc khánh, còn lại phần lớn là khán giả bị các bloger tẩy não trong khoảng thời gian này.

Nhưng vô luận thế nào, có thể đem vé phim trong ngày đầu bán hết, thì đoàn đội tuyên truyền cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.

Tối hôm đó, Diệp Chu cùng Giang tổng chúc ngủ ngon lẫn nhau, cũng không lên mạng xem tin tức gì, trực tiếp tắt máy điện thoại, vươn người lên giường đi ngủ.

Cứ nghĩ sẽ rất khó mới có thể ngủ được, nhưng ai mà ngờ, đêm nay cậu vô cùng bình thản, không chút gợn sóng mà ngủ.

Buổi tối mười một giờ rưỡi.

Một bloger có hơn trăm vạn người theo dõi đăng ảnh một tấm vé xem phim.

Đại nhất ăn dưa V: Kế hoạch ban đầu vốn là định đi xem ( tàng long), thế nhưng vì có quá nhiều fan tag tôi muốn tôi xem ( một hồi trò khôi hài), nên tôi quyết định nhịn đau không đi xem ngày đầu của bộ ( tàng long), để xem xem ( một hồi trò khôi hài rốt cuộc là dở hay hay, phải nửa tiếng nữa bộ phim mới được chiếu, nên hiện tại tôi đang ngồi tại khu nghỉ ngơi chờ xoát vé, mọi người nhớ chờ tôi đi tìm hiểu hư thực như nào nhá. [ tranh ảnh ]

Trừ cậu ta ra, trong vòng cũng có không ít vài đại V tiểu V cũng đăng bài lên Weibo, nội dung không khác nhau mấy, phần lớn là nói bản thân sẽ hi sinh để giúp mọi người đỡ tốn tiền mua vé xem phim.

Trên hot search Weibo thậm chí còn xuất hiện một đề tài tên # ngày đầu một hồi trò khôi hài, hot searcg lấy tốc độ tên lửa mà không ngừng lên vị trí cao.

Rốt cục thì hot search thành công dừng tại vị trí thứ năm.

Đến đây, bộ phim cũng chính thức được mở màn, nhóm khán giả đầu tiên cuối đi vào trong rạp, họ sẽ là nhóm đầu tiên kiểm nghiệm chất lượng của bộ phim.

Vợ phó đạo diễn nhìn chồng mình ngồi trước máy tính không nhúc nhích, mặt lộ vẻ sầu lo: "Lão Mạnh, khoảng thời gian này ông cũng chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, nên hôm nay đi nghỉ sớm đi, sáng ngày mai rồi sẽ biết kết quả thôi."

Trên thực tế, áp lực của phó đạo diễn trong khoảng thời gian này rất lớn, gần đây chỉ ngủ được bốn đến năm tiếng, trời vừa sáng một cái liền tỉnh, nguyên bản có dáng người hơi mập nhưng giờ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đã ốm đi không ít.

Phó đạo diễn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của vợ mình, chậm rãi thở dài, nói: "Bà cứ đi ngủ trước đi, hôm nay là ngày đầu phim chiếu, sự nỗ lực của chúng tôi mấy tháng nay phải xem đêm nay, tôi thật sự không có cách nào ngủ được.

Khoảng thời gian này, chồng bà nỗ lực và trả giá bao nhiêu, bà là người rõ nhất, bà cũng biết chồng mình vô cùng coi trọng bộ phim này, cho nên thấy khuyên hai lần mà không được thì cũng không khuyên nữa.

Bà cũng chỉ có thể rót một ly nước nóng đặt lên bàn, lấy chăn từ trong tủ ra, giúp ông đắp chăn lại cho tốt, sau khi bảo đảm ông sẽ không bị cảm, lúc này mới về phòng.

Phó đạo diễn mở trình duyệt vừa rồi, trước máy tính có mười mấy trang, trong đó bao gồm chủ Weibo, vài nhà đài phát video phim, bên trong không ngoại lệ đều có ( một hồi trò khôi hài).

Thấy vợ mình đi rồi, phó đạo diễn rốt cuộc không cách nào che giấu được sự lo lắng của mình, nắm con chuột xoát mấy tin tức, cố gắng một khi có tin gì liên quan tới bộ phim liền có thể thấy ngay được.

Dù cho trong lòng phó đạo diễn biết rõ, một khi khán giả đánh giá bộ phim này không hay, vậy thì trên internet liền xuất hiện những bình luận tiêu cực, dù cho ông biết trước thì cũng không thể thay đổi được gì.

Thế nhưng ông vẫn không khống chế được tay mình đi xoát tin tức.

Phó đạo diễn cảm thấy bản thân như đã trải qua một thế kỷ vậy, nhìn thời gian dưới góc máy tính, phát hiện cư nhiên từ nãy tới giờ mà chỉ mới được năm phút.

"Đậu má." Phó đạo diễn thấp giọng chửi tục, thả con chuột xuống, lấy ra một hộp thuốc lá từ trong ngăn bàn, lấy một điếu nhét vào miệng.

Tay bởi vì quá mức căng thẳng mà có chút run, lấy bật lửa bật mãi mà không có lửa.

Điều này làm cho phó đạo diễn vốn nôn nóng bất an nhất thời càng nóng nảy hơn, trực tiếp ném thuốc lá và bật lửa vào ngăn kéo.

Nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trên mặt phó đạo diễn lộ ra một vệt cười khổ.

Ông vào nghề nhiều năm như vậy, tham gia làm phim không có mấy chục thì cũng được mười mấy, bình quân mỗi năm ông quay ba bộ phim, gặp qua đủ loại kiểu dáng đạo diễn, trong đó cũng không thiếu đạo diễn nổi tiếng.

Thế nhưng lại chưa từng có bộ phim nào làm ông lo lắng sốt sắng như này, không, nói ra thì cảm giác này có khi ông đã từng trải qua.

Đó là lúc ông mới đi làm, chính là trước đêm chiếu phim của bộ đầu tiên ông tham gia quay.

Từ đó về sau, đã bao nhiêu năm không gặp phải loại cảm giác căng thẳng lo lắng đến nỗi mất ngủ, phó đạo diễn cũng nhớ không rõ.

Thậm chí ông còn cảm thấy lần này so với lần đầu tiên thì càng làm ông lo lắng hơn.


Có cảm giác như phó đạo diễn cũng không phải một mình ông cảm thụ.

Phàm là nhân viên tham gia ( một hồi trò khôi hài), lúc này hiếm ai lại ngủ được, bọn họ người dùng điện thoại người dùng máy tính, mỗi người đều sốt sắng chú ý bình luận phim.

Cái này cùng ban đêm của lúc trước cũng không khác gì, đối với những nhân viên làm công việc này mà nói thì vô cùng khó khăn.

Đương nhiên, những người này trong đó, đáng lẽ phải bao gồm đạo diễn Diệp Chu của họ, thế mà lúc này cậu lại nằm trên giường ngủ say.

Cũng không phải nói Diệp Chu không quan tâm bộ phim, nhưng trải qua tuyên truyền hùng hậu như vậy, Diệp Chu cơ hồ là ném hết tiền của mình vào đây.

Cậu không sốt sắng sao được? Dĩ nhiên không phải.

Tương phản, cậu căng thẳng cũng không ít hơn nhân viên đoàn phim, chỉ là cậu có phương pháp giảm đi sự lo lắng có chút đặc biệt, chính là để cho bản thân đi ngủ sớm.

Khi kim chỉ nam chỉ về mười hai giờ hai mươi phút, trên mạng rốt cuộc cũng xuất hiện vài bài đăng bình luận liên quan tới bộ phim.

Lấy Đại nhất ăn dưa V lúc trước nói mình đang tại rạp phim cũng bắt đầu đăng bài.

12: 21

Đại nhất ăn dưa V: Ha ha ha đây rốt cuộc là kịch bản cái kiểu gì a!

12:36

Đại nhất ăn dưa V: Ngọa tào ha ha ha, toàn bộ nhân vật đều ngốc không thể nghi ngờ, làm ông đây cười muốn rụng răng!

01:36

Đại nhất ăn dưa V: Đừng hỏi tôi tại sao lâu như vậy mới phản hồi, đơn giàn là vì tôi đang cười!

02: 11

Đại nhất ăn dưa V: Thứ cho tôi nói thẳng, chứ tôi thấy đạo diễn quả thật là một tên cuồng trứng phục sinh, lấy nội dung kia trùm lên nội dung khác, làm bạn không bao giờ đoán được giây sau sẽ có chuyện gì xảy ra ha ha ha

02: 23

Đại nhất ăn dưa V: Vậy là phim đã hết rồi, nguyên cái bộ phim này cũng đã lấy hết năng lượng của tôi rồi, chờ tôi về sắp xếp lại dòng suy nghĩ, sau đó sẽ nói lại với mọi người!

Fan của vị bloger này chờ bình luận phim của cậu ta tới hừng đông, vậy mà từ đầu tới đuôi ngoại trừ là cười ha ha, thì cũng không có manh mối hữu dụng gì, ngược lại còn bị cậu ta làm cho tò mò hơn, quả thực là muốn chửi một câu má nó.

Mọi người dồn dập vào bình luận dưới Weibo của cậu ta.

Bloger cỏ cảnh ngộ giống cậu ta cũng không ít, cũng không phải là phim có vấn đề, mà là vì mấy bloger bọn họ trước khi mua vé xem phim thì đã xếp bộ phim này vào hàng ngũ phim dở.

Vốn là không ôm mong đợi gì đối với bộ phim, thế nhưng sau khi xem phim xong, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà cảm thấy...

Phim này cũng không tệ như trong tưởng tượng, thậm chí còn cảm thấy phim cũng khá hay??

Cái này giống như, nếu ban đầu ấn tượng của bạn về bộ phim là hai mươi điểm, nhưng khi chân chính cảm nhận nó, lại kinh ngạc nó có thể được bảy mươi điểm, hoàn toàn vượt qua khỏi sự tưởng tượng của bạn, trong thời gian ngắn làm bạn không nhận ra khuyết điểm của nó.

Đương nhiên, trong này cũng không phải tất cả đều là khen ngợi, bình luận kém đương nhiên cũng không thiếu.

Bất quá bọn họ đối với những phê bình phim này, nói thế nào đây... So với mấy cái bình luận mơ hồ lúc trước, cư dân mạng sớm đã thấy chán, cũng không có cái gì mới mẻ làm họ hứng thú.

So sánh hai bên với nhau, sau đó hâm lại mấy cái ngôn luận rồi tạo nhiệt! Ngôn luận mới mẻ như vậy mới làm người khác chú ý.

Kết thúc buổi chiếu phim ngày đầu, ngoại trừ Weibo ra, mấy cái video ngắn cũng lục tục được đăng lên.

So với ngôn luận trên Weibo chê khen nửa vời, thì bên diễn đàn lại tương đối gần với dân chúng hơn, trong đó bao gồm những người trẻ tuổi, trung niên, thậm chí là những ông bà, ngôn luận trong này thậm chí còn tốt hơn cả bên kia.

Độ chấp nhận của họ hiển nhiên là cao hơn so với bên Weibo, trên diễn đàn này đa số là những người trẻ tuổi.

Bình luận chê không phải là không có, nhưng so với họ tưởng thì có rất ít, ngược lợi là bình luận khen đã vượt xa với sự mong muốn ban đầu của họ.

Khoảng thời gian này, ngôn luận trên internet không có cách nào cân bằng được, họ cứ tưởng là bình luận chê với mắng nhiều nhất, cho nên các nhân viên sớm đã dự tính kết quả sớm nhất.

Có được kết quả này, thật sự là ngoài dự liệu của họ.

Phó đạo diễn mở to hai mắt đỏ bừng, không chớp lấy một cái, nhìn đánh giá của cư dân mạng đối với bộ phim, cứ thế mà trôi qua cả tối.

Sáng sớm ngày hôm sau, vợ phó đạo diễn không thấy thân ảnh của chồng mình đâu, mở cửa đi vào thư phòng, phát hiện chồng mình vẫn còn duy trì tư thế tối hôm qua, ông vẫn đang ngồi trước máy tính không nhúc nhích.

"Lão Mạnh?"

Phó đạo diễn quay đầu lại, do một đêm không ngủ nên sắc mặt tiều tụy, sắc mặt đã tái nhợt lại công thêm vành mắt đen, dá

ng vẻ này làm vợ ông sợ hết hồn.

Vội vã đi tới bên cạnh ông, lo lắng dò hỏi: "Ông đây là có chuyện gì xảy ra, nguyên một buổi tối không chợp mắt? Cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"

Phó đạo diễn Mạnh dưới ánh mắt lo lắng của vợ mình, khuôn mặt tái nhợt chậm rãi lộ ra một nụ cười thoải mái.

"Chuyện này vậy là xong rồi."

__________

Editor: Mọi người thông cảm vì truyện có chút sạn, tại sau gần hai tháng mới edit lại bộ này nên có chút lạ tay

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương