Mặc dù biết ( thuyền cứu nạn) có thể kiếm được nhiều tiền, mà Diệp Chu lại không một chút nào biểu hiện sự sốt ruột.

Phải biết trong tiểu thuyết dù vai chính công thụ có bàn tay vàng bổ trợ, tình huống không thiếu tài chính cùng nhân tài cũng tốn mất ba năm mới đem bộ phim hoàn thành.

Thời gian ba năm quá dài, biến số trong đó cũng quá nhiều, so với ( thuyền cứu nạn) Diệp Chu ngược lại coi trọng ( một hồi trò khôi hài).

Diệp Chu tính đại khái thời gian, nếu như tất cả thuận lợi, nói không chừng có thể chiếu phim vào kỳ nghỉ hè năm sau.

Đem tư liệu sửa sang một chút, Diệp Chu và phòng tắm rửa, lúc mới đi ra liền nghe thấy tiếng chuông cửa.

Vốn tưởng là đầu bếp lại đây nấu bữa tối, Diệp Chu vừa dùng khăn lau tóc, vừa dùng tay trái buộc dây áo tắm, chạy nhanh đi mở cửa.

Sau khi cửa mở, cả hai người đều ngây người.

Diệp Chu có chút mơ màng nhìn nam nhân có thân ảnh cao gầy, khuôn mặt thanh tú ngoài cửa, sau một lúc lâu không xác định được hỏi: "Ngài tìm ai?"
"Xin hỏi cậu là Diệp tiên sinh Diệp Chu?" Nam nhân nhã nhặn giọng có chút không xác định, thấy Diệp Chu gật đầu, liền giải thích: "Tôi là biên kịch của công ty Kinh Chập, họ Tôn, cậu có thể gọi tôi Tôn Hàn Bách."
Nghe vậy, Diệp Chu có chút không hiểu chuyện gì: "Tìm tôi?"
Tôn Hàn Bách gật gật đầu: "Là Giang Đình Viễn kêu tôi tới, cậu ta nói bên này có vài bộ tác phẩm cần sửa."
Hắn chưa dứt lời, Diệp Chu nhất thời kinh ngạc.

Giang đại boss quả thật liệu sự như thần!
Chẳng lẽ trong đầu cậu có gắn camera có thể trong nháy mắt đọc được ý nghĩ của cậu, đây cũng quá kích thích!
Mà Diệp Chu không biết ( truy hung ác) vốn là Giang Đình Viễn Kinh Chập đầu tư, sản xuất tự nhiên cũng do Giang Đình Viễn phụ trách.


Cơ hồ Diệp Chu chân trước vừa rời khỏi đoàn phim, chân sau người sản xuất phim liền gọi điện thoại báo cho Giang Đình Viễn.

Bất quá Giang Đình Viễn biết chuyện cũng không nói gì, bộ phim này vốn là đầu tư cho Diệp Chu chơi đùa, nếu Diệp Chu không thích, thay một đoàn phim khác cũng không sao.

Bằng không, cũng sẽ không kêu biên kịch buổi tối liền qua.

Diệp Chu mời người vào nhà, đem tiểu thuyết ( vừa ra trò khôi hài) mua ngày hôm qua đưa cho Tôn Hàn Bách.

"Chính là bộ này, ngài trước tiên nhìn, tôi đi đổi bộ quần áo." Diệp Chu nói, nhanh chân chạy vào phòng.

Cậu cũng không muốn bàn chuyện khi mặc áo tắm a!
Thời gian tương đối khẩn cấp, Diệp Chu bỏ xuống cái khăn, không đoái hoài tới chuyện sấy tóc, trực tiếp từ tủ quần áo tùy mặc quàn áo dài tay.

Trước khi đi ra cậu tiện tay dùng điện thoại tìm kiếm tên Tôn Hàn Bách, kinh ngạc phát hiện vị biên kịch này đã từng tham dự chế tác nhiều thành phẩm, trong đó không thiếu những những tác phẩm có phòng bán vé cao.

Liên hoan phim Kim Dực giành giải biên kịch giỏi nhất không dưới ba lần.

Đây chính là vị bảo bối trong giới của đại boss a, nghe đâu chỉ cần mời hắn làm biên kịch, bộ phim liền thành công một nửa.

Diệp Chu cũng không phải trước đây chưa từng hợp tác với biên kịch có tiếng, nhưng dù hợp tác với nhiều biên kịch có tiếng, cũng chưa chắc tìm được một biên kịch có cấp bậc như Tôn Hàn Bách.

Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm đời trước của Diệp Chu mà xem, biên kịch như Tôn Hàn Bách có tiền cũng chưa chắc mời được.

Không những mời được người, còn trực tiếp đưa người ta tới cửa.

Nghĩ tới đây Diệp Chu không khỏi cảm thán, đây chính là khả năng của đại boss đi!
Lúc trở lại phòng khách, Tôn Hành Bách đang tập trung xem kịch bản, vừa nhìn vừa viết viết vẽ vẽ vào quyển vở bên cạnh.

Diệp Chu ngồi đối diện hắn, không lên tiếng đánh gãy đối phương, này vừa nhìn liền nhìn hai tiếng.

Tôn Hàn Bách đem tầm mắt từ kịch bản dời đi, nhìn về phía Diệp Chu, cười nói: "Đây là một cố sư rất có ý nghĩa."
Diệp Chu thấy hắn có suy nghĩ như mình, cũng cười.

"Xem ra ánh mắt của ngài và ta đều có điểm chung."
Hai người hàn huyên rất nhiều về nội dung kịch bản và phương diện sửa chữa kịch bản, đặt vấn đề phát triển từ nhân vật đến nội dung.

Trải qua một buổi tối thảo luận, vốn tưởng khi sửa chữa kịch bản sẽ vô cùng phiền phức, hiện tại đã có chút hình dạng.

Điều này làm Diệp Chu không khỏi không cảm khái, không hổ là thần cấp biên kịch, năng lực làm việc quá mức cường đại.


Lúc tiễn Tôn Hàn Bách tới cửa, Diệp Chu không nhịn được mà hỏ: "Tôn lão sư, mặc dù có điểm mạo muội, nhưng vẫn là muốn hỏi một chút..."
Tôn Hàn Bách nghe vậy, liền quay đầu nói: "Cái gì?"
"Giang ca mời ngài đến giúp tôi thay đổi kịch bản, ạch..."
Diệp Chu còn đang do dự cần phải hỏi thế nào tương đối uyển chuyển, Tôn Hàn Bách lại khẽ cười thành tiếng.

Hắn nhìn về phía Diệp Chu, ánh mắt tựa hồ mang theo vài phần tìm tòi, mà rất nhanh liền khôi phục bộ dáng ôn hòa.

"Cậu là muốn hỏi, Giang Đình Viễn mời tôi lại đây, tổng cộng bỏ ra bao nhiêu tiền đúng không?" Trong thanh âm Tôn Hàn Bách mang theo mấy phần ý cười, đem câu nói của Diệp Chu ra nói hết.

"Tôi là bạn thân Đình Viễn, cho nên...!Là miễn phí nhá."
"Bất quá cậu ta lại đáp ứng tôi một điều kiện, còn cụ thể điều kiện là gì, sợ là cậu phải tự mình đi hỏi hắn."
Tôn Hàn Bách nói xong liền phất phất tay với Diệp Chu, nói: "Sau khi thay đổi kịch bản xong, tôi sẽ bảo Đình Viễn nói với cậu, hẹn gặp lại, Diệp tiên sinh."
Mãi đến khi bóng lưng Tôn Hàn Bách hoàn toàn biến mất, Diệp Chu vẫn còn đứng ở cửa, thật lâu vẫn không hồi thần.

Không biết tại sao, lúc tạm biệt Diệp Chu có cảm giác ánh mắt Tôn Hàn Bách, rất là...!
Ý tứ sâu xa.

Cũng không biết có phải bản thân ảo giác không, ánh mắt Tôn Hàn Bách nhìn cậu, mơ hồ có chút...!Thương hại?
Không đợi Diệp Chu nghĩ rõ rốt cuộc là vì cái gì, chợt nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh của xe, ngay sau đó là tiếng bước chân quen thuộc.

Diệp Chu ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Giang Đình Viễn từ ngoài cửa đi vào.

Sáng nay lúc đi Diệp Chu nhớ tới hắn mặc một bộ âu phục màu đen, nhưng bây giờ khi trở lại, áo khoác âu phục khoác trên cánh tay, trên người chỉ mặc một cái áo sơmi màu tím.

Nút trên cổ sơmi không buộc, lộ ra cần cổ trắng nõn.

Ống tay áo hướng lên trên mấy khúc, làm khí chất của chủ nhân mặc nó có chút lười biếng.


Diệp Chu thu hồi tâm tư loạn thất bát tao trong đầu, tiến lên hai bước chuẩn bị cầm áo khoác thay Giang đại boss.

Ai ngờ, tay vừa duỗi ra, chưa chạm tới âu phục, lại bị một bàn tay có hơi lạnh nắm chặt.

Diệp Chu có chút mộng bức, vừa muốn nói gì, cả người liền bị một sức lực mạnh mẽ lối kéo về phía trước mà ngã tới.

Còn không chờ Diệp Chu ổn định thân hình, lại cảm giác miệng đụng phải thứ gì.

Man mát bên trong xen lẫn hương rượu nhàn nhạt.

Diệp Chu choáng váng.

Cả người như bị nhấn nút tạm dừng, một cử động cũng không dám.

Nhưng người kia giống như không hài lòng với phản ứng của cậu, tay nắm chặt hơn vài phần.

Lúc bờ môi rời đi, Diệp Chu vừa thở ra một hơi, liền bị sán tới hôn tiếp.

Bờ môi mỏng mang theo cảm giác mát mẻ rời đi chốc lát, chưa kịp để Diệp Chu thở, lại tiếp tục sán tới.

Tác giả có lời muốn nói:
Ta không quản! Làm tròn số chính là lên giường!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương