"Đạo diễn Diệp, tôi...!Đã hiểu." Tạ Cách Phi trầm mặc một hồi lâu, lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Chu, khóe mắt ửng đỏ, hai mắt lại sáng lên kinh người.

Diệp Chu thấy anh đã ý thức được, mở miệng hỏi: "Nếu vậy, nếu như anh là anh ta, như vậy tại thời khắc cuối cùng của sinh mạng, anh ta đang nghĩ cái gì."
Phó đạo diễn ở bên cạnh tuy không hiểu hai người đang nói cái gì, nhưng sau khi nhìn thấy Tạ Cách Phi cảm ơn Diệp Chu tựa hồ chỉ vì mấy câu vừa rồi, bộ dạng ủ rũ liền biến mất, liền thức thời không nói gì nữa, nỗ lực đem cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.

Tạ Cách Phi nhắm mắt lại, đem cảm xúc của bản thân chìm đắm với nhân vật, khoảng chừng sau năm phút, lần thứ hai mở mắt, cặp mắt kia đã không còn cảm xúc thuộc về Tạ Cách Phi, thay vào đó, là ánh mắt mà Số Ba nên có.

Loại cảm giác đó phi thường kì lạ, dù cho anh không nói một lời, thế nhưng khí tràng quanh người anh đã thay đổi long trời lở đất, giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác.

Phó đạo diễn giật mình trợn to mắt, có chút không dám tin, tốc độ nhập vai của Tạ Cách Phi, cũng không khỏi quá nhanh đi.

Diệp Chu cũng không kinh ngạc mấy, bởi vì cậu biết rõ, đây vốn dĩ là thực lực Tạ Cách Phi nên có.

Chỉ có điều thực lực này trải qua năm tháng giày xéo, bị trong giới và đạo diễn chèn ép, nên bị bịt kín bởi một lớp bụi mà thôi, không cần tận lực đánh bóng, chỉ cần nhẹ nhàng lau chùi, sẽ tỏa ra vòng hào quang nên có.

"Thì ra, là giải thoát a."
Tạ Cách Phi đã hoàn toàn tiến vào nhân vật nhẹ giọng nói, mặt vốn không biểu tình gì dần tràn ra một nụ cười.

Nụ cười kia nhìn qua vừa sạch sẽ lại đơn thuần, tốt đẹp đến khó mà tin được.Diệp Chu rốt cục gật đầu, khẳng định ý nghĩ của anh: "Không sai."
Nhân vật Số Ba trong câu chuyện là một nhân vật có sắc thái rất hí kịch, anh ta vừa sinh ra chưa được bao lâu liền bị cha mẹ vứt bỏ, ngay sau đó được cha nuôi vốn là sát thủ nuôi.

Nói hai người là quan hệ phụ tử, không bằng nói là quan hệ thầy trò còn chính xác hơn.

Cha nuôi Số Ba là một người trầm mặc ít nói, mặc dù trên danh nghĩa hai người là quan hệ phụ tử, thế nhưng quang năm suốt tháng hiếm khi mới nói được đôi ba câu.

Cha nuôi Số Ba không hề dạy bất kỳ kỹ năng giết người nào cho anh ta, đa số đều là Số Ba tự tìm tòi, từ đây cũng chôn xuống cuộc đời của anh ta.

Có câu cái gì mà, trong hài kịch lại là bi thương kịch, hình tượng Số Ba đem câu nói này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Hình tượng của anh ta là sát thủ lãnh khốc vô tình, thời điểm không mở miệng thì độc ác, nhưng khi mở miệng rồi, hình tượng sát thủ không còn sót lại chút gì.

Một hồi trò khôi hài cứ như vậy kết thúc, cuộc đời Số Ba từ đầu tới cuối đều là bi kịch.

Anh ta sợ hãi pháp luật và cảnh sát, mà giết người là kỹ năng duy nhất để anh ta có thể sinh tồn trên thế giới này, ngay cả một câu anh ta cũng không thể nói rõ ràng.

Anh ta muốn nhìn thấy bình minh, lại chỉ có thể sống trong cống ngầm như những con chuột, chỉ có thể ở trong hoàn cảnh âm u mà tham sống sợ chết.


Lúc bị cảnh sát vây bắt, anh ta có thể bỏ chạy, nhưng anh ta lại không làm như vậy.

Lần đầu tiên trong đời anh ta không muốn lại phải trốn đằng đông nấp đằng tây, mà muốn đứng dưới ánh mặt trời, dù cho phải đánh đổi mạng sống, anh ta cũng cam tâm tình nguyện.

Anh ta quyết định trước khi bị tuyên án liền chấm dứt sinh mệnh, anh ta không phải là coi thường pháp luật, anh ta chỉ là...!Hiếm thấy mà ngây thơ một lần, muốn dùng cơ hội lần này để đi ra khỏi bóng tối, kết thúc cuộc đời u ám của bản thân.

Tạ Cách Phi tựa hồ có thiên phú trời sinh, chuyện nhập vai như vậy đối với diễn viên khác chỉ có thể gặp không thể cầu, trong đó cũng có không ít ảnh đế, ảnh hậu và lão diễn viên.

Thế nhưng đối với anh lại phảng phất dễ như ăn cháo.

Dù Số Ba là bị cáo, tay chân bị trói buộc bởi còng số tám, nhưng anh lại không nửa điểm nản lòng, đứng thẳng như cây tùng, đáy mắt không mảy may có oán hận, mà là đặc biệt bình tĩnh, như minh nguyệt thanh phong*.

Minh nguyệt thanh phong: trăng thanh gió mát
Dù cho luật sư bên đối phương liệt kê cả đống tội cùng những lời quở trách, nhưng anh ta không hề để ý, phảng phất như người bị chỉ trích không phải là anh ta vậy.

Thời khắc tiếng chùy của quan tòa vang lên, Số Ba đã biết, lúc này cuộc đời của anh ta rốt cuộc cũng có thể nghênh đón hy vọng muốn giải thoát từ lâu.

Thời điểm cắn thuốc độc, Số Ba không chần chừ chút nào, hành động dị thường kiên quyết.

Thuốc độc dần tác dụng, thân thể Số Ba hơi lay động, anh ta chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ tính mạng của bản thân mất đi dần dần.

Trước khi sắp chết, Số Ba nỗ lực giương khóe môi, lộ ra nụ cười hiếm thấy cũng như là cuối cùng trên thế giới này.

"Thẻ, qua."
Thời điểm Diệp Chu dứt tiếng, tất cả mọi người vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ biểu diễn của Tạ Cách Phi, có vài nhân viên tương đối mẫn cảm thậm chí còn lệ rơi đầy mặt.

Điều này làm cho Diệp Chu dù sớm đã chuẩn bị tâm lý cũng có chút kinh ngạc.

Diệp Chu tập trung tinh thần nhìn máy quay chiếu lại nhất cử nhất động của Tạ Cách Phi vừa rồi, một giây cũng không nỡ dời tầm mắt.

Dưới ống kính, nhân vật này tựa hồ không còn là vai diễn nữa, mà là một linh hồn thật sự, một người cực kỳ tươi sáng.

Dù đời trước Diệp Chu gặp qua không ít diễn viên, lúc này cũng phải cảm thán năng lực nhập diễn của anh, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, diễn viên như Tạ Cách Phi, ngoại trừ nỗ lực bên ngoài, đúng là bát cơm mà ông trời cho.

Khoảng chừng hai phút sau, sự yên tĩnh trong trường quay cũng có người kịp hoàn hồn lại phá vỡ.

"Ôi chao, tôi như thế nào lại khóc vậy nè?"

Tiểu trợ lý Diệp Chu sờ sờ chất lỏng lạnh lẽo trên mặt, kinh ngạc kêu thành tiếng, sau khi phản ứng lại, nhất thời có chút ngượng ngùng.

Thế nhưng sau khi cô nhìn quanh một vòng, phát hiện người giống mình có cả đống, lúc này sự lúng túng cũng tiêu tan mấy phần.

Diệp Chu cười nói: "Điều này đại biểu Tạ lão sư của chúng ta diễn vô cùng tốt a, mọi người cho một tràng pháo tay vì Tạ lão sư nào, cảm tạ anh vì đã mang đến cho chũng ta một cảnh diễn đầy đặc sắc."
Theo câu nói này của Diệp Chu, phim trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, nếu có người không biết gì đi ngang qua, có khi còn tưởng là bọn họ làm cái gì trong này.

Sau khi trải qua sự chỉ điểm của Diệp Chu, Tạ Cách Phi giống như đã lột xác, quay phim tiến hành vô cùng thuận lợi, mỗi lần đều đem đến niềm vui cho Diệp Chu.

Điều này dẫn đến, vô hình trung yêu cầu của Diệp Chu đối với anh cao hơn.

Dựa theo tiêu chuẩn trước đây có thể dễ dàng thông qua cảnh diễn, hiện tại cậu lại muốn Tạ Cách Phi làm tốt hơn, Diệp Chu không ngừng khiêu chiến cực hạn của Tạ Cách Phi.

Làm như vậy cũng dẫn đến, vốn đã xác định thời gian tan tầm nhưng bây giờ không có cách nào để đúng giờ, thời gian kéo dài gần hai giờ, quay phim ngày hôm nay mới coi như kết thúc.

Trong hai tuần này, đôi khi Diệp Chu muốn quay lại vài cảnh, đôi khi đưa ra ý kiến muốn quay lại với Tạ Cách Phi và Chúc Ninh.

Đúng, nhờ sự dạy dỗ không keo kiệt chút nào của Diệp Chu dưới sự phối hợp và hợp tác của Tạ Cách Phi, diễn xuất của Chúc Ninh trong khoảng thời gian này cũng tăng như diều gặp gió.

Có hôm trời xế chiều mới kết thúc quay phim, lúc nghiên cứu bộ phim cùng với mấy ngôi sao điện ảnh, Chúc Ninh lúc vừa mới vào tổ không cách nào tiến vào trạng thái, muốn lôi kéo Diệp Chu quay lại toàn bộ một lần.

Bất quá đây đương nhiên là diều không thể.

Không nói tới thời gian và tài chính phải bỏ ra, chỉ nói riêng thời gian của Chúc Ninh cũng không đủ để quay lại toàn bộ.

Là lưu lượng được giải trí Điên Phong nâng lên, thời gian của Chúc Ninh phi thường quý giá, mỗi thời mỗi khắc đều được sắp xếp rõ ràng.

Công ty giải trí Điên Phong chỉ cho Chúc Ninh ba tháng để quay ( một hồi trò khôi hài), toàn bộ lịch trình một năm sau cũng đã sắp xếp đầy, quả thật không thể cho phép Chúc Ninh lãng phí thời gian dù chỉ một ngày.

Bất quá khi Chúc Ninh biểu thị muốn cùng công ty thương lượng, có thể kéo dài thời gian quay phim là một tháng, Diệp Chu cũng không ngăn cản cậu ta.

Cũng không phải nói Diệp Chu nhất định phải quay lại toàn bộ, nhưng nếu như có thể, Diệp Chu thật sự muốn Chúc Ninh có thể ở đoàn phim một khoảng thời gian.

So với cường độ cao công việc thường ngày của Chúc Ninh, khoảng thời gian ở đoàn phim này quả thực giống như nghỉ phép, trong ba tháng ngắn ngủi này, tình trạng của cậu ta so với lúc mới tới tốt hơn nhiều, quầng thâm vành mắt cũng không còn.


Diệp Chu thật vất vả mới đem người dưỡng cho béo trắng lên, cứ như vậy mà trả về thật sự có chút không cam lòng.

Thiên phú của Chúc Ninh cũng không mấy xuất sắc, cậu ta không có thiên phú trời sinh như Tạ Cách Phi, cũng không có kinh nghiệm lâu năm như Lưu Thụy Hoa, nhưng Chúc Ninh lại kiên trì cố gắng không ngừng nghỉ ngày đêm thâu luyện để đi lên.

Thông qua ba tháng ở chung này, Diệp Chu biết cậu ta chăm chỉ như vậy cũng có chút đau lòng, nhưng nếu không trả giá, cậu không muốn cậu ta sớm như vậy đã bị công ty ghiền ép.

Nếu như ở lại đoàn phim vào một tháng trước, phỏng chừng thân thể cậu ta sẽ có chuyển biến tốt hơn.

Cho nên, đây cũng coi như là tâm tử nhỏ của Diệp Chu đi.

Có sự đồng ý của Diệp Chu, Chúc Ninh trước giờ luôn nghe lời, chấp hành sự sắp xếp của công ty, lần đầu tiên vì chuyện này mà đưa ra yêu cầu với công ty, hy vọng có thể kéo dài thời gian một tháng.

Nhưng kết quả lại không như ý muốn, cao tầng công ty không những cự tuyệt yêu cầu cầu của Chúc Ninh, ngược lại còn kêu người đại diện của Chúc Ninh đi tìm Diệp Chu nói chuyện.

Hai bên không đạt thành nhận thức chung, tan rã trong không vui.

Cuối cùng vẫn là sau khi Giang Đình Viễn biết đến chuyện này, liền đứng ra câu thông cùng với cao tầng công ty bên kia, cụ thể hai bên đã nói những gì, Diệp Chu gặng hỏi mà Giang tổng vẫn không chịu nói, cậu hỏi đến phiền liền uy hiếp cậu chén nước rau dưa.

Cuối cùng Diệp Chu vẫn nghe được chuyện này từ vài manh mối của Chúc Ninh.

Vì để cho Chúc Ninh có thể ở lại đoàn phim thêm một tháng, Kinh Chập bên này liền đưa minh tinh nữ hạng hai sang bên kia.

Sau khi Diệp Chu biết chuyện này có chút luống cuống, cậu cảm giác bản thân mình giống yêu phi cổ đại hại nước hại dân, mà Giang đại boss chính là hôn quân nguyện phóng hỏa chỉ vì muốn thấy nụ cười của mỹ nhân.

Lúc cậu tìm đại boss nói về chuyện này, Gaing đại boss vẫn một bộ dạng nhẹ như mây gió, mấy câu nói ngắn ngủi liền đem Diệp Chu sửng sốt.

Đối thoại của hai người như sau:
Diệp Chu vô cùng đau đớn mà hỏi: "Giang ca anh tại sao lại không thương lượng gì với tôi liền đem người sang bên kia, hiện tại bồi dưỡng một nghệ sĩ khó biết bao a, thật vất vả mới có chút khởi sắc, làm sao có thể nói chạy liền đi a!"
Giang tổng thần sắc nhàn nhạt: "Cô ta tự nguyện."
Tâm Diệp Chu đều nát: "Hợp đồng vẫn còn chưa tới kỳ đâu..."Giang tổng thần sắc nhàn nhạt: "Chỉ còn ba tháng."
Diệp Chu không chịu hết hy vọng: "Vạn nhất tương lai nổi tiếng..."
Giang tổng vẫn như trước nhàn nhạt: "Đi cũng đã đi rồi."
Diệp Chu gấp đến muốn khóc: "Nhưng..."
Giang tổng nhấc mí mắt: "Muốn chén nước ra dưa à."
Diệp Chu: "..."
Được rồi, anh nói ít, anh có lý.

Tối hôm đó Giang tổng tan làm về nhà, liền phát hiện đồ vật trong nhà ít đi một chút.

Bàn chải đánh răng, khăn lau mặt và đồ rửa mặt của Diệp toàn bộ đều biến mất, trong đó còn có cái valy màu xám bạc, cùng với sổ ghi chép bảo bối của Diệp Chu.

Giang tổng lúc này mới ý thức được, Diệp Chu lại bỏ nhà ra đi lần nữa.


Giang tổng ngồi trong ngôi nhà trống vắng, nhìn đồng hồ treo tường dạo qua một vòng lại một vòng, thế mà Diệp Chu vẫn chưa về.

Giang tổng đành phải thỏa hiệp, cầm chìa khóa xe tự mình đến khách sạn đoàn phim đang ở đến tóm người.

Đem người chặn lại trước cửa gian phòng, cúi đầu nhìn Diệp Chu đang hờn dỗi, Giang tổng nghiến răng, cuối cùng vẫn không nỡ nổi nóng với cậu.

Đem người ôm vào trong lồng ngực, trước khi Diệp Chu tạc mao, liền đem nội tình hắn trao đổi với công ty bên kia nói cho cậu nghe từ a đến z.

Nữ minh tinh hạng hai kia tên Tống Tư Nhã, trước đây ký hợp đồng năm năm với Kinh Chập, dựa theo quy định của Kinh Chập, đa số các nghệ sĩ trước kì hạn hợp đồng nửa năm sẽ quyết định tiếp tục ký hợp đồng mới.

Nhưng khi người đại diện của Tống Tư Nhã tìm đến cô nàng, thái độ của nàng vô cùng ba phải thế nào cũng được.

Kỳ thực chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, vô luận muốn ký hay không ký hợp đồng mới đều là do nghệ sĩ lựa chọn, công ty tôn trọng quyết định của nghệ sĩ, sẽ không can thiệp vào chuyện bọn họ đi hay ở.

Nhưng vấn đề là, Tống Tư Nhã không biểu hiện bản thân không muốn ký hợp đồng, cũng không biểu hiện ý tứ bản thân muốn ký tiếp hợp đồng, nói chung chỉ có một chữ, tùy.

Sau đó trải qua sự điều tra của công ty mới biết, nguyên lai gần đây Tống Tư Nhã đang hẹn hò với tiểu thịt tươi bên công ty giải trí Điên Phong, hai người yêu nhau cũng đã được một thời gian.

Muốn hủy hợp đồng, lại sợ Kinh Chập không thả người đi, dù công ty không can thiệp vào quyết định của nghệ sĩ, nhưng khi đó Tống Tư Nhã ký hợp đồng giấy trắng mực đen ở đấy, một khi đến kỳ hợp đồng, Kinh Chập vẫn nắm quyền ưu tiên thêm hạn hợp đồng.

Nhưng nếu ở lại, cô nàng cũng không nguyện ý mấy, cô nàng muốn đi tìm tiểu bạn trai nói chuyện yêu đương, chuyện này liền cứ kéo dài như vậy.

Ban đầu Tống Tư Nhã định thỏa hiệp, ai ngờ lúc này Giang Đình Viễn vì chuyện của Chúc Ninh mà tìm tới cửa.

Công ty giải trí Điên Phong cân nhắc một hồi, cho Chúc Ninh thêm một tháng liền đổi được Tống Tư Nhã còn ba tháng là hết hợp đồng, sau đó lại có những lợi ích đem đến cho công ty, cảm thấy rất có giá trị.

Vì vậy liền đưa ra yêu cầu này với Giang Đình Viễn, vốn tưởng Giang Đình Viễn sẽ không đồng ý, dù sao đi nữa thì Tống Tư Nhã cũng là ngôi sao hạng hai, muốn danh tiếng có danh tiếng, độ nổi tiếng cũng mạnh.

Nhưng không ngờ Giang Đình Viễn không chút do dự liền đồng ý.

Diệp Chu nghe xong, có chút không tin tưởng: "Cứ như vậy mà để người đi?"
Giang Đình Viễn nhu nhu đầu cậu: "Tâm không ở nơi này, hà tất phải ép ở lại."
Nghe thấy đại boss nói ra câu này, Diệp Chu cúi đầu, sau một lát, suy tư hỏi: "Vậy nếu như có một ngày, tôi cũng phải đi..."
"Diệp Chu." Âm thanh Giang tổng chìm chìm, giống như đang đè nén tâm tình gì.

"Hả?" Vẫn chưa cảm nhận được dị thường, Diệp Chu có chút mờ mịt.

Sau đó cũng cảm giác giác được bàn tay kia đang nắm chặt vòng eo của cậu, Giang Đình Viễn ghé vào lỗ tai cậu nói xa xôi.

"Cậu mà dám chạy..."
"Tôi liền đem chân cậu đánh gãy."
Diệp Chu bị dọa đến run run một cái, đầu lắc lắc như cái trống bỏi, lâp trường thập phần kiên định, ngữ điệu chân chó mà nói: "Ha, ha ha ha, tôi đùa giỡn, không dám không dám, cái này thật sự không dám.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương