Diệp Chu đứng gần cửa sổ văn phòng Giang Đình Viễn, không nhịn được hướng xuống dưới nhìn.

Lúc cậu nhìn xuống dưới lần thứ ba mươi lăm, Giang tổng vẫn luôn dựa vào bàn làm việc từ nãy rốt cuộc bộc phát lòng từ bi.

"Muốn nhìn thì xuống dưới xem đi." Giang Đình Viễn nói.

Được sự cho phép của Giang đại boss, Diệp Chu liền hiện lên thần sắc vui vẻ, nhưng cậu liền kiềm nén lại nét mặt vui mừng, vẻ mặt muốn nói lại thôi: "Đã nói là sẽ cùng anh đi làm, như vậy thì không tốt lắm..."
Giang Đình Viễn lẳng lặng nhìn Diệp Chu giả vờ giả vịt, sau một lúc lâu, bình tĩnh nói: "Thế à, vậy quên đi."
Diệp Chu chỉ là tỏ vẻ một chút, đang chờ Giang Đình Viễn cho cậu đi, ai ngờ một giây trước vừa nói cho cậu đi, một giây sau liền không cho cậu đi!
"Vậy tạm biệt a!" Diệp Chu bật thốt lên, tựa hồ nhận ra bản thân kích động quá mức, ho nhẹ một tiếng, "Tôi muốn nói, phía dưới hẳn là rất bận rộn, tôi đi xem thử dưới đó có cần gì giúp đỡ không."
Nói xong, lập tức nhanh chân chạy phía cửa phòng.

Rời khỏi văn phòng của Giang Đình Viễn, Diệp Chu chưa bao giờ thấy tâm tình mình khoan khoái như bây giờ, chỉ là bên trong khoan khoái còn có mấy phần thấp thỏm.

Cậu hiện tại rất muốn gặp ba người phụ trách hạng mục cậu chọn.

Nhớ lại hạng mục một lời khó nói hết của ba người, Diệp Chu không biết bản thân có nên vui hay không, có thể từ một đống hạng mục kiếm tiền vào như nước lại chọn được ba cái hạng mục không có khả năng kiếm ra tiền.

Khổ sở nhất là, rõ ràng có thể kiếm được cả đống tiền nhưng lại chỉ có thể mắt nhìn chúng nó bay đi.

Một tiếng đinh nhỏ vang lên, thang máy đã đến lầu một.

Diệp Chu chỉ thấy một đám người vây quanh cửa vào của công ty, nhìn chằm chằm màn hình LED.

Cậu đi tới chỗ đám người tụ tập, cùng bọn họ ngẩng đầu nhìn về hướng màn hình lớn, vốn ban đầu phát quảng cáo của công ty, lúc này đã được đổi bằng danh sách xét duyệt lần hai của giấc mộng ấp vườn ảnh nghiệp Kinh Chập.

Thật ra mỗi khi có kết quả xét duyệt, Kinh Chập sẽ công bố trên website của công ty, đồng thời trong hai mươi bốn giờ sẽ thông báo qua điện thoại của người phụ trách hạng mục.

Đơn giản mà nói, nếu người phụ trách hạng mục muốn biết kết quả, cũng không cần phải chạy tới công ty Kinh Chập đến xem.

Thế nhưng mấy người này lại tập hợp ở cửa công ty cò nhìn chăm chú màn hình là cái tình huống gì?
Những người này trong đó cũng có vài thành phần không chỉ đến xem kết quả, sau khi xét duyệt lần hai kết thúc, thường thường đều phải gặp mặt nói chuyện với cao tầng công ty Kinh Chập.

Muốn một hạng mục thành công ngoại trừ có nội dung đặc sắc, thì không thể thiếu người phụ trách hạng mục có cơ trí, Kinh Chập thường sẽ cân nhắc xem người phụ trách hạng mục này có đủ năng lực để quản lý không sau khi cuộc nói chuyện kết thúc.

Cân nhắc đến thời gian tìm người phụ trách có hạn, Kinh Chập cũng chưa cho một cái thời gian cụ thể, mầ là sau khi công bố kết quả xét duyệt, sẽ trong vòng năm ngày hẹn thời gian để gặp mặt.

Trước khi hẹn gặp, người phụ trách hạng mục phải tự mình đên trình diện mới có thể hẹn trước.


Đối với người phụ trách hạng mục thì cuộc gặp mặt nói chuyện này có lợi thế rất lớn, có thể hẹn được thời gian tốt, nói khôg chừng còn được thông qua xét duyệt lần ba.

Điều này cũng làm cho hằng năm mỗi khi xét duyệt lần hai được công bố, người phụ trách hạng mục đều sẽ ngồi một bên chờ, để sau khi biết kết quả liền có thể hẹn thời gian gặp mặt thích hợp.

Đương nhiên, cũng không thiếu những người không thể thông qua xét duyệt, vẫn hy vọng mà nỗ lực tìm cách câu thông với cao tầng Kinh Chập, nài nỉ bọn họ nhìn lại hạng mục của mình để tìm một chút hi vọng sống.

Thế nhưng tỉ lệ phát sinh chuyện như vậy lại ít đến đáng thương, ít nhất là từ lúc giấc mộng ấp vườn ảnh nghiệp Kinh Chập thành lập đến nay, chuyện như vậy chỉ từng xảy ra một lần.

Nhưng dù chỉ có một lần, cũng sẽ không có chuyện cho người phụ trách hạng mục một tia hi vọng gì.

Màn hình chia làm hai hàng, mỗi bên liệt kê mười cái tên hạng mục.

Ngửa đầu cùng đám người xem kết quả, có người vui có người buồn, vài người có tố chất tâm lý tốt vẫn còn duy trì được bình tĩnh, còn tâm lý kém thì không cách nào kiềm nén được tâm tình của mình.

Nam nhân bên cạnh Diệp Chu không thấy tên hạng mục của mình, ngơ ngác mà đứng đó, giống như bị mất hồn, khuôn mặt trong nháy mắt không có huyết sắc, cả người có chút lảo đà lảo đảo.

Mắt thấy trạng thái của hắn không đúng, Diệp Chu đang tính đỡ hắn, thì thấy người này đã ổn định lại, chậm rãi ngồi xổm xuống, vai hơi rung động, cố kiềm nén tiếng nghẹn ngào.

"Chỉ sợ, lần này chúng ta...!Thật sự không thể tiếp tục được nữa." Thanh âm nam nhân mang theo vài phần tuyệt vọng, làm người ta cảm thấy không thoải mái.

Cũng không phải chỉ có một người như vậy, cùng hoàn cảnh giống hắn cũng không phải ít, người nhìn thấy hạng mục mình không được chọn, lảo đà lảo đảo rời đi, một số vẫn chưa từ bỏ thì dò hỏi làm thế nào để gặp được người phụ trách.

Diệp Chu có thể hiểu được tâm tình của bọn họ lúc này.

Cậu cũng từng trải qua khó khăn như thế, đoạn thời gian mới tốt nghiệp, tính quay phim, diễn viên, kịch bản, đạo diễn, phim trường tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng bởi vì không có đủ tài chính, không thể nào khởi động máy, bất đắc dĩ chỉ có thể giải tán.

Có lần đã quay được nửa bộ phim, tài chính không đủ nên cả đoàn phim chỉ có thể bớt phần ăn để duy trì, cuối cùng vẫn là chết non.

Đối với một số người thì tiền cũng chỉ là mấy con số, nhưng đối với những người đang theo đuổi ước mơ mà nói, chỉ cần có được một khoản tiền, lại có thể cho bọn họ một tia hy vọng để mà theo đuổi ước mơ.

Diệp Chu thở dài, cảm thấy có hơi buồn phiền.

Ngay lúc này, đám người vốn đang yên tĩnh bỗng rỗi loạn thành đoàn.

Diệp Chu đang thấy buồn bực, vừa ngẩng đầu liền thấy không biết khi nào màn hình đã thay đổi nội dung.

Danh sách hai mươi hạng mục biến mất, thay vào đó là ba cái tên to chình ình làm người ta cay mắt.


( kế hoạch bồi dưỡng ánh sao thiếu niên)
( câu lạc bộ thi đấu điện tử FOX)
( song sắt nước mắt)
Phía sau ba cái tên hạng mục còn kèm theo một hàng chữ lớn.

Những hạng mục này là được một cá nhân đầu tư, nên không thêm vào danh sách xét duyệt lần ba.

Diệp Chu giật giật khóe miệng, dù bề ngoài chỉ nói là cá nhân, cũng không nói cụ thể là cậu, thế nhưng những lời phán xét của những người chung quang làm cậu thấy phi thường khó chịu.

"Đây là cái quái gì? Công ty Kinh Chập từ khi nào tăng hình thức cá nhân đầu tư?"
"Không biết a, trước đây chưa từng nghe nói."
"Này cũng coi như là chuyện tốt đi? So với tiêu chuẩn đã định ra thì có nhiều hơn ba hạng mục."
"Thế nhưng không biết tiêu chuẩn của cá nhân đầu tư là gì."
"Mấy người có để ý tới cái tên của ba hạng mục này có hơi một lời khó nói hết..."
"( kế hoạch bồi dưỡng ánh sao thiếu niên) là hạng mục trò chơi à?"
"Câu lạc bộ thi đấu điện tử...!Thì có liên quan gì đến điện ảnh, còn lập một chiến đội, đây là muốn đến Kinh Chập làm trò cười a?"
"Đệt, mấy người mau nhìn cái cuối cùng, đó là ( song sắt nước mắt)!"
"Chẳng lẽ tiêu chuẩn của cá nhân đầu tư đây chính là hạng mục càng kỳ ba thì càng tốt?"
"Tôi thấy đây chính là có nhiều tiền quá nên làm bậy đi, mấy hạng mục này nghe tên thôi đã thấy buồn cười, chỉ sợ là bị ai đó lừa tiền đầu tư."
Tiếng bàn luận như thế vẫn chưa dứt, không đợi Diệp Chu có phản ứng, đã có mấy người trước cậu phản ứng.

Vốn Hứa Trừng không thấy hạng mục của mình hiển thị trong danh sách, tâm tình sớm đã chìm vào đáy vực, sau đó bỗng nhiên thấy hạng mục của mình được cá nhân đầu tư, chưa kịp cao hứng, liền nghe mấy người kia giễu cợt hạng mục của bọn họ.

Hắn vốn tính tình nóng nảy, mắt thấy mấy người này càng nói càng quá phận, Hứa Trừng nhất thời không nhịn được, bỏ qua sự ngăn cản của đội phó.

Mặt con nít không lưu tình u oán nói: "Rảnh rỗi ở chỗ này cười nhạo hạng mục người khác kỳ ba, sao không xem lại hạng mục của người ta kỳ ba như thế còn được tuyển chọn, còn hạng mục của mấy người thì không!"
Hắn vừa dứt lời, còn không chờ người bị phun tào phản bác lại, liền nghe thấy một giọng nữ từ phía sau.

"Vị tiên sinh này nói đúng.

So với ở đây nói xấu hạng mục người khác, không bằng tìm xem vấn đề trên hạng mục của mình." Từ Vi khuôn mặt vốn trang điểm tinh xảo thế nhưng giờ có chút chật vật.

Viền mắt nhìn qua hồng hồng, như vừa mới khóc, chỉ là cặp mắt kia lúc này lại sáng kinh người, làm người ta không khỏi chấn động vì sự kiên định của cô.

Người dèm pha hạng mục của bọn họ vừa rồi là một gã mập khoảng chừng bốn mươi tuổi, bị chỉ trích công khai như vậy, mặt gã liền đỏ lên.


Nín nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Loại hạng mục nhìn qua liền biết là đồ bỏ đi mà cũng qua được xét duyệt, có khi mấy cao tầng Kinh Chập mắt đều mù hết!"
"Ngươi nói hạng mục ai là hạng mục bỏ đi?" Hứa Trừng hai ba bước đi tới trước mặt gã, kéo gần khoảng cách của hai người lại.

Nam nhân trung niên bỗng bị hắn lại gần sợ hết cả hồn, theo bản năng muốn động thủ.

Thế nhưng tay gã vừa mới giơ lên, liền bị một đôi tay từ phía sau nắm chặt, gã dùng sức trốn tránh, phát hiện không nhúc nhích được gì, hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi.

Gã sợ hãi quay đầu nhìn phía sau, chỉ thấy không biết từ khi nào, bỗng có một nam nhân nào cao mét tám, vóc người còn thập phần cường tráng đứng phía sau gã.

Hà Phi Dương nhăn mặt lại, mắng: "Làm gì, lẽ nào anh muốn động thủ ở chỗ này?"
Gã ngay cả ý định muốn khóc cũng có, bản thân bất quá chỉ không cam lòng, thuận miệng nói vài câu trào phúng cho hả dạ, bây giờ người động thủ không phải là mình, hẳn là người này mới đúng!
Bảo an nghe nói mà cấp tốc đến, đơn giản dò hỏi vài câu, liền đem mấy người này vào phòng an ninh trước rồi có gì lại nói.

Diệp Chu đứng một bên quan sát một hồi, suy nghĩ mấy lời những người kia vừa nói, khẳng định là người phụ trách hạng mục mà cậu đầu tư.

Hiện tại người đều bị mang đi, cậu còn có thể làm sao, chỉ có thể tiến đến đòi người thôi!
Diệp Chu từ phía sau đi theo mấy người vào phòng an ninh, trước khi bảo an tính báo cảnh sát, liền đem người ra ngoài.

May là mấy ngày gần đây Diệp Chu đều theo chân Giang Đình Viễn ra vào công ty, bảo an nhìn liền biết anh, phủ nhận ban đầu cậu còn có ý định kêu Giang đại boss tự mình lại đây chuộc người.

Diệp Chu đem mấy người đi vào một phòng tiếp khách không người.

Không chờ bọn họ đặt câu hỏi gì, trước một bước hỏi: "Mọi người hẳn là người phụ trách ( ánh sao thiếu niên), câu lạc bộ FOX cùng...!( song sắt nước mắt) đi?"
Mấy người một mặt mờ mịt gật đầu càng khẳng định suy đoán của Diệp Chu.

"Thật hân hạnh được gặp mọi người." Diệp Chu đưa ra ra hướng về bọn họ, cười nói: "Tôi tên Diệp Chu, là người đầu tư hạng mục của mọi người."
Nghe Diệp Chu nói ra thân phận của mình, Hà Phi Dương, Từ Vi cùng Hứa Trừng ba người đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó liền không cách nào duy trì được thần sắc bình tĩnh.

Ba người lần lượt bắt tay với Diệp Chu, lần đầu Diệp Chu được trải nghiệm cái cảm giác làm đại gia, dù Hà Phi Dương bình thường là người giữ được bình tĩnh giỏi nhất lúc này cũng không khỏi kích động.

"Ngài là...!Người đầu tư hạng mục của chúng tôi?" Từ Vi cẩn thận từng li từng tí một mở miệng hỏi.

Diệp Chu đầu tiên là gật đầu một cái, sau đó có hơi chần chờ, lại lắc đầu, cảm thấy chính mình không nên mạo hiểm lấy đi công lao của kim chủ.

"Tôi chỉ là cái danh mà thôi, trên thực tế người chân chính cung cấp tài chính, là Giang tổng."
Từ Vi nghe vậy, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy vẻ không tin tưởng: "Là...!vị Giang tổng kia của Kinh Chập ư?"
"Đúng vậy." Diệp Chu trịnh trọng mà đàng hoàng kéo Giang đại boss xuống nước cùng.

Kỳ thực cũng không hẳn cậu nói sai, dù sao thì tài chính thật sự chảy ra từ Giang Đình Viễn, làm tròn số thì Giang đại boss cũng tham dự đầu tư a!
"Tôi có thể hỏi một chuyện không?"
Từ khi vào phòng, Hứa Trừng vẫn không nói gì bỗng mở miệng.

Nhận được sự đồng ý của Diệp Chu, Hứa Trừng cau mày nói: "...!Xin hỏi ngài, vì sao lại đầu tư hạng mục của chúng tôi."
"Nhìn qua thì chúng nó cũng không mấy đặc sắc."
Cứ việc trước đây Hứa Trừng không lâu cũng vì tên hạng mục mà làm ầm ĩ một trận với mấy người kia, nhưng hắn cũng hiểu rõ, hạng mục của bọn họ có thể được người đầu tư cảm thấy hứng thú thì thật sự không có khả năng.


Tuy Từ Vi cùng Hà Phi Dương không nói gì, thế nhưng trong mắt cũng có đồng dạng nghi vấn.

Diệp Chu bị hỏi nghẹn một chút.

Muốn cậu nói thế nào giờ?
Cũng không thể trực tiếp nói với bọn họ, chính mình chọn hạng mục của bọn họ là vì cậu thấy trong vô vàn hạng mục có thể kiếm được bội tiền thì hạng mục của bọn họ lại không thể kiếm được tiền, nên cậu liếc mắt nhìn một cái liền được chọn đi!
Diệp Chu đương nhiên sẽ không nói thế.Cậu học bộ dáng của đại boss, nở một nụ cười thương nhân điển hình.

"Không thể không nói, mọi người đặt tên cho hạng mục quả thật có chút ngốc.

Thế nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến sự mong đợi của tôi đối với mọi người."
Nói tới đây, như sợ bọn họ không tin, Diệp Chu còn lấy ví dụ là bản thân để chứng minh.

Cậu nhìn về phía Từ Vi, nói: "Từ tiểu thư, chắc chắn cô cũng biết, trước mắt thì trong nước đã lâu không xuất hiện chương trình tuyển chọn tài năng làm mọi người kinh thán."
"Tôi rất xem trọng ( ánh sao thiếu niên), chỉ cần dụng tâm nhất định nó sẽ trở thành một con hắc mã.

Tôi chắc rằng cô sẽ không phụ kì vọng của tôi, đúng chứ?"
Đương nhiên là cậu nói xàm, thực tế thì Diệp Chu càng mong nó không bạo, tốt nhất là một đường làm cho đại boss thiệt thòi tới táng gia bại sản!
Từ Vi cũng không biết cậu đang suy nghĩ gì, bị Diệp Chu một phen nói những lời tốt đẹp trong lòng liền tràn sự quyết tâm, lập tức dùng sức gật gật đầu, bảo đảm nói: "Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực!"
Vị Diệp lão bản này thật sự là quá tốt rồi, cô nhất định phải dùng hết mọi khả năng của mình, để cậu không lãng phí tiền!
Diệp Chu vừa nhìn về phía Hứa Trừng, trên mặt nở nụ cười chứa vài phần phiền muộn.

Cậu cúi đầu nhìn tay của mình, xa xôi thở dài, nói thẳng ra: "Thẳng thắn mà nói, tôi cũng không coi trọng mấy cậu.

Sở dĩ nguyện ý đầu tư, nói là đầu tư, không bằng nói đây chính là giấc mộng một thời của tôi."
"Từ nhỏ, tôi đã khao khát một giấc mộng..."
Diệp Chu lưu loát mà nói bậy, thế nhưng không biết từ khi nào mà thanh niên măt con nít cư nhiên viền mắt lại đỏ!
Cậu nhất thời có chút hoảng loạn, chẳng lẽ cậu nói cái nào hơi quá đáng, vậy mà đem người ta dọa khóc!
Diệp Chu định nói gì đó để cứu vãn tình hình, tay liền bị thanh niên mặt con nít nắm lấy.

Hứa Trừng cầm thật chặt tay Diệp Chu, tay, đôi mắt tràn đầy sự kiên định, khàn giọng trịnh trọng nói: "Diệp tiên sinh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực thi đấu, liên quan...!Nhất định sẽ hoàn thành giấc mộng thay ngài!"
Diệp Chu lúc đầu còn sửng sốt, sau đó một mặt vui mừng vỗ vỗ bờ vai hắn: "Cứ dùng tiền thoải mái! Tiền không đủ liền nói với tôi, tôi tin rằng mọi người nhất định sẽ thành công!"
Thành công xài hết tiền của tôi! Cứ việc thoải mái mà xài!
Diệp Chu nhìn về phía sau một cái, thế nhưng không biết từ khi nào vị hán tử cao mét tám kia chưa kịp cậu nói gì, mắt liền đỏ.

Diệp Chu:...?
Hà Phi Dương lau lau vệt nước mắt, cho Diệp Chu một cái ôm nhiệt tình, nức nở nói: "Diệp tiên sinh, cái gì cũng không cần nói, tôi đều hiểu, tôi nhất định sẽ hảo hảo quay phim, sẽ không để cho ngài thất vọng!"
Dù như thế nào, hắn cũng không thể khiến người tốt như Diệp tiên sinh lãng phí số tiền trôi theo nước!
Tuyệt đối không!!
Tác giả có lời muốn nói:
Tổ ba người thái quá: Nếu như cậu đã chọn chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không làm cậu bẽ mặt!
Diệp Chu: Chờ, chờ đã...!mấy người có phải là hiểu nhầm gì khống??.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương