Giang Đình Viễn lạnh lùng thu cái tay về.

Đôi mắt màu đen nhiễm vài phần hàn ý, nhìn về phía Tạ Cách Phi.

"Trùng hợp đi ngang qua nên đến tham ban luôn."
Lúc Giang Đình Viễn mở miệng nói, ngữ điệu bình tĩnh không nhìn rõ tâm tình, nhưng vẫn làm cho Tạ Cách Phi cảm thấy rùng mình.

Tạ Cách Phi theo bản năng lui về sau hai bước, lùi tới khi bản thân đã cảm thấy an toàn.

Hiển nhiên Giang Đình Viễn vô cùng thỏa mãn với phản ứng của anh, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, ra hiệu cho trợ lý.

Trợ lý lập tức hiểu ý hắn, ba bước từ bên cạnh lão bản liền lùi về phía sau lão bản, bắt đầu giới thiệu.

"Đạo diễn Diệp, mấy cái này là dựa theo Giang tổng dặn dò gồm điểm tâm ngọt và trà lạnh." Trợ lý nói xong, liền đem mấy túi đồ trên tay đem lên bàn.

Cùng lúc đó, bên ngoài lại có ba bốn bảo tiêu đi vào, trên tay đều cầm túi lớn túi nhỏ, nhìn qua phân lượng khá nhiều, có tới năm mươi đến sáu mươi phần, hiển nhiên là cho nhân viên đoàn phim.

Nhân viên đoàn phim lúc này mới kịp phản ứng, liền vội vàng tiến lên giúp đỡ mấy bảo tiêu thu xếp đống điểm tâm ngọt cùng trà lạnh.

Diệp Chu nhìn đống đồ ăn tràn lan trên bàn, rồi nhìn về phía đại boss mặt không cảm xúc, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Đoàn phim cũng coi như là khá giả, lúc quay phim nếu thuận lợi hoàn thành quay phim, mấy đạo diễn hay mấy diễn viên sẽ tự móc tiền túi, kêu nhân viên đoàn phim đi mua gì đó rồi cùng ăn.


Một là để bớt cảm giác xa lạ để đoàn phim nhanh chóng quen thuộc hơn, như vậy có thể tăng năng suất làm việc hơn.

Thứ hai là để lung lay lòng người, vậy sẽ có thanh danh tốt trong mắt nhân viên đoàn phim, kết thêm một phần thiện duyên.

Những chuyện này đa số là diễn viên làm, bất quá tình huống đoàn phim Diệp Chu cũng không quá tốt, tiền kiếm được cũng không dễ dàng gì, liền cố ý nói với mấy diễn viên không cần mời khách làm gì.

Không phải chuyện lớn gì nên Diệp Chu cũng không để trong lòng.

Giang Đình Viễn bận rộn nhiều việc như vậy lại có thể nhớ, không những nhớ rõ, còn bỏ ra thời gian đến tham ban cậu.

Diệp Chu không phải không biết nhìn người, tương phản, cậu là một người cực dễ thỏa mãn trong mọi chuyện.

Người đối tốt với cậu, cậu sẽ không nhịn được mà nghĩ muốn trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần, thậm chí ngàn lần.

Diệp Chu nhẹ nhàng chỉnh lại tay áo của hắn, lúc hắn nhìn sang, cậu thập phần chân thành nói: "Giang ca, cảm ơn anh."
Ánh mắt Giang Đình Viễn nhìn đến tay áo vừa bị Diệp Chu chỉnh sửa, sau đó chậm rãi chuyển qua mặt cậu.

Mặt thanh niên lúc này tràn đầy nụ cười thỏa mãn, lông mi nhỏ dài chớp chớp mắt mà run rẩy, nhìn có chút giống bàn chải, trong lòng Giang tổng không tự chủ nổi lên tầng tầng gợn sóng.

"Không có gì."
Tay Giang Đình Viễn xẹt qua Diệp Chu, Diệp Chu nghĩ rằng hắn muốn vò đầu mình, theo bản năng nhắm mắt lại.

Chờ giây lát không cảm thấy gì Diệp Chu liền hé hé mở mắt, liền thấy trước mặt mình là cái hộp bánh đậu đỏ nước cốt dừa đã được mở nắp.

Diệp Chu luống cuống tay chân nhận cái hộp, dùng cái muống múc một miếng đưa vào miệng, sau khi cảm nhận liền gật đầu liên tục khen: "Ăn ngon."
Bản thân ăn, Diệp Chu cũng không quên đưa cho đại boss một phần.

Giang Đình Viễn không thích ăn ngọt, Diệp Chu cố ý chọn lê tuyết cao đưa cho hắn, nhưng lúc đưa chợt nhớ ra, đại boss hình như...!Có hơi khiết phích.

Trường quay phim tuy không kém, nhưng dù sao cũng là nơi đóng phim nên cũng không sạch sẽ mấy.

Kêu Giang đại boss ăn tại nơi như này, đúng là làm khó hắn.

Nghĩ tới đây, Diệp Chu đưa hay không đưa đều không được, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.

"Cái này lát tôi ăn..." Diệp Chu đang định tìm cái cớ thu tay về, nhưng không ngờ tay cậu mới rút về được một nửa, trên tay liền truyền đến cảm giác ấm áp.

Khớp xương tay Giang Đình Viễn rõ ràng nắm cổ tay Diệp Chu, không nói gì ngăn lại hành động của cậu.

Sau đó, rất tự nhiên mà đem cái hộp trên tay cậu đến trước mặt hắn, trong lúc Diệp Chu đang kinh ngạc, hắn mở cái nắp múc một miếng nếm thử.


"Có hơi ngọt." Giang Đình Viễn nói.

Diệp Chu sửng sốt một chút, theo bản năng dùng cái muỗng múc của mình một miếng nhỏ, nếm nếm, mặt có chút mờ mịt: "Không ngọt, vả lại cũng không bỏ đường."
Giang đại boss yên tĩnh nhìn cậu, không nói lời nào.

Diệp Chu bị hắn nhìn đến nỗi không nhịn được bắt đầu hoài mghi vị giác của bản thân, trong thanh âm mang theo vài phần không xác định: "Hình như, là có hơi...!Ngọt?"
Vừa dứt lời, Diệp Chu liền thấy Giang Đình Viễn mặt không cảm xúc hình như khóe miệng cong lên một độ cung nhỏ, tròng mắt đen cũng nhiễm phải mấy phần ý cười.

Không chờ Diệp Chu ngẫm lại lời mình vừa nói, điện thoại Giang Đình Viễn bỗng vang lên.

Không biết người bên kia điện thoại nói cái gì, khó lắm Giang Đình Viễn mới cười một cái liền thu lại biểu tình, trên người tỏa ra khí tràng vạn dặm chớ người lại gần.

Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Giang Đình Viễn liền rời khỏi trường quay.Hắn cứ vậy đột nhiên đến lại đột nhiên rời đi.

Nhìn xe Giang Đình Viễn dần dần rời đi, Diệp Chu thu tầm mắt lại, lắc lắc đầu, bắt mọi người tăng nhanh tốc độ ăn, ăn xong rồi tiếp tục làm việc.

Mãi đến khi hắn rời đi, Diệp Chu vẫn chưa hiểu hành động bất thường ngày hôm nay của đại boss là ý gì.

Mà dù cậu không hiểu, thì cũng có người hiểu được đại khái.

Tạ Cách Phi mắt thấy toàn bộ quá trình hai người hỗ động rốt cục cũng hiểu, nếu như anh đoán không sai, thì vị tiên sinh vừa rồi là đang tuyên bố chủ quyền với anh.

Anh trái lo phải nghĩ, lý do duy nhất chỉ có thể là vì vừa rồi anh thảo luận với đạo diễn Diệp, do khoảng cách quá gần.

Tạ Cách Phi cảm thấy tâm hơi mệt thở dài một cái.

Ai có thể ngờ được, đại bos bên ngoài lạnh lùng nghiêm túc, nhưng thực chất bên trong lại là một bình dấm chua.

Anh cảm thấy bản thân quá khó khăn...!

Giang Đình Viễn đi rồi, Diệp Chu rất nhanh bảo nhân viên làm việc trở lại.

Như Diệp Chu suy đoán, sau khi Tạ Cách Phi đảm nhận vai diễn, tiến trình quay phim tương đối thuận lợi.

Ngoại trừ một số cảnh quay khó ở bên ngoài, còn lại phần lớn Tạ Cách Phi chỉ NG tất cả ba lần trong ngày.

Làm Diệp Chu cảm thấy vui mừng chính là, Tạ Cách Phi cũng không phải hoàn toàn diễn thuận theo kịch bản, mà sẽ thỉnh thoảng diễn theo tâm lí của nhân vật.

Lúc là một biểu tình, lúc là một cái động tác thỏa đáng.

Chớ xem thường những thay đổi nhỏ như vậy, chỉ những thay đổi như vậy, liền biến kịch bản nguyên tác có hơi cứng ngắc trong nhất thời liền trở nên sinh động hơn.

Trải qua một ngày ở chung quay phim, Diệp Chu có thể khẳng định, Tạ Cách Phi chính là loại diễn viên làm vô số đạo diễn thích nhất.

Bất quá, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, Diệp Chu phát hiện, sau khi ăn đống đồ ngọt kia, Tạ Cách Phi tựa hồ hữu ý vô ý mà tạo một khoảng cách với cậu.

Ân...!Chính là ý tứ trên mặt chữ.

Bây giờ ngay cả trao đổi giảng giải cũng cần phải duy trì khoảng cách một mét.

Tác giả có lời muốn nói:
Giang Đình Viễn: Tiểu tử ngươi hiểu chuyện đấy:).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương