Cận Tiêu bị chọc tức muốn chết rồi!

Mặt anh âm trầm, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm nam nhân đối diện đang không coi ai ra gì mà thu dọn đồ đạc, cắn răng nghẹn nửa ngày mới nói một câu: “Anh thật sự muốn đi?”

Nam nhân dừng một chút, gật gật đầu: “Phải”

Cận Tiêu nghe hắn bình thản đáp lời, thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ ghế sa lông, chẳng qua trong nháy mắt, động tác bị anh miễn cưỡng áp chế xuống.

Phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!! Cận Tiêu hít một hơi thật sâu, dùng sức bóp bóp mi tâm, cố gắng dùng ngữ điệu bình thản nói: “Vậy lần này anh muốn đi bao lâu?“

Nam nhân tạm dừng động tác, một lúc lâu sau mới nói: “Chắc là… sẽ không trở lại.”

“Cái gì?!” Cận Tiêu rốt cục nhịn không được bật dậy, đen mặt một bước vọt thẳng tới trước mặt nam nhân, cắn chặt khớp hàm, “Anh có ý gì! Cái gì gọi là không – trở – lại?“

“Ý trên mặt chữ.“ Nam nhân bắt lấy tay Cận Tiêu, lại trầm mặc một lát, “Cận Tiêu, chúng ta chia tay đi.“

Lửa giận của Cận Tiêu bốc lên lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Anh nắm chặt tay, giơ lên lại buông xuống vài lần, cuối cùng nện một đấm vào nam nhân đang thu dọn hành lý. “Rầm“ một tiếng, đồ dùng quần áo đối phương vất vả lắm mới xếp gọn liền vương vãi đầy sàn.

Nam nhân thần sắc không đổi, chỉ nhẹ thở dài một hơi, ngồi xổm xuống, một lần nữa đem quần áo nhét vào vali.

Cận Tiêu khoanh tay, đứng một bên lạnh lùng nhìn chằm chằm động tác của hắn, được một lúc, thấy hắn đã thu thập ổn thỏa bỗng dưng đá thẳng vào đống hành lí trước mặt: “Muốn đi cũng được, muốn chia tay cũng có thể, nhưng ít nhất anh phải cho tôi biết lý do chứ?“ Nói tới đây, dường như lửa giận cũng sắp phun ra khỏi khớp hàm: “Là có người khác hay là anh chán ghét tôi, nói rõ một lần luôn đi.“

Nam nhân không hề hé răng.

Kiên nhẫn của Cận Tiêu dần dần hao hết, lại đá mạnh vào vali một cái: “Nói chuyện!“

Nam nhân vẫn như cũ không rên một tiếng, ước chừng qua mấy phút đồng hồ, mới chậm rãi mở miệng: “Không muốn nói chuyện.”

Cận Tiêu: “………..”

Cận Tiêu rất muốn đánh người. Anh oán hận nhìn chằm chằm nam nhân không có bất cứ biểu tình gì, mệt mỏi đi tới đi lui bên trong gian phòng nửa ngày, lại dùng sức đá bay vali lần nữa.

Đột nhiên lúc này cả người anh lãnh tĩnh trở lại, vuốt vuốt mặt, ánh mắt nặng nề, từng chữ từng chữ chậm rãi nói ra: “Được rồi, anh cút đi.“

Nam nhân khom lưng xuống, nhặt vali lên, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Cận Tiêu nhìn bóng lưng của hắn, chợt cảm thấy thực vô lực, thực thương tâm, tưởng tượng sẽ như dĩ vãng chạy theo ôm lấy thắt lưng hắn làm nũng, cọ cọ hắn nói không cần đi, nhưng nghĩ tới bộ dáng đáng giận của nam nhân không rên một tiếng, anh lại rất muốn một cước dùng sức đạp, hận không thể khiến hắn lập tức biến mất khỏi tầm mắt.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt muốn ăn thịt người của Cận Tiêu, nam nhân dừng lại một chút, ngay sau đó nhanh chóng ly khai.

“Cạch“ một tiếng, bên trong rơi vào tĩnh lặng.

Bả vai Cận Tiêu thời khắc này cũng suy sụp, ngã vào sô pha.

Ánh mắt anh rũ xuống, có chút mê mang mà trừng mắt nhìn, hồi lâu đột nhiên ngồi dậy, với lấy di động đặt trên bàn trà, sắc mặt âm u mà đánh chữ:

“Chúng ta chia tay! Không vui!“

Nghĩ nghĩ, càng thấy không ổn, đổi “Không” thành “Cực kì”, sau đó nhấn nút gửi hàng loạt.

Không quá hai giây, hắn liền nhận được hồi âm, mở ra liền thấy người gửi là Lý Nhất Xuyên, cũng chính là nam nhân vừa rồi.

Đối phương trả lời: “Vui vẻ là tốt rồi“

Cận Tiêu: “………”

Ánh mắt đảo tròn, cái mũi thiếu chút nữa phun ra lửa, cả người Cận Tiêu tản ra mùi thuốc súng nồng nặc!

(ღ˘◡˘ღ) *****  (ღ˘◡˘ღ)

Cận Tiêu cùng Lý Nhất Xuyên là một cặp đôi đồng tính, sống cùng nhau đã gần tám năm.

Trong tám năm này, tuy rằng có tranh cãi trận to trận nhỏ, nháo đòi chia tay nhưng chưa từng có lần nào khiến Cận Tiêu tức giận như vậy.

Có bản lĩnh nói chia tay thì nói rõ lý do luôn đi!

Rốt cuộc là do món cà tím hôm trước quá mặn, hay là do ngày hôm qua quần áo vứt lung tung hỗn loạn, lấy xằng bậy – một – lý – do – không – được – à!

Buổi sáng tại văn phòng, Cận Tiêu càng nghĩ càng giận, càng thở càng tức, cuối cùng cơn giận bùng lên tận ngực thật khó chịu, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân là gì, dứt khoát dùng điện thoại nội bộ gọi Lý Nhất Xuyên lên, để hắn tự nói cho rõ ràng.

Lý Nhất Xuyên không động: “Chính em tự ngẫm đi, anh còn có việc.“

Cận Tiêu tiếng nói âm âm: “Anh có thể có chuyện gì, mau cút lên đây cho tôi!”

Lý Nhất Xuyên: “Không.”

Chết tiệt!

Cận Tiêu nắm chặt điện thoại, ánh mắt phát trầm, rất muốn nói “Không được anh liền biến luôn đi”, nhưng dừng một chút, anh có điểm sợ hắn thật sự cứ như thế mà cút...

Cái này không thể được, Cận tổng mặt không đổi sắc mà nhớ lại, lúc trước chính mình theo đuổi hắn hơn một năm mới cướp được người về tay, tuyệt không thể cứ như vậy vuột mất!

Vì thế, Cận Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Được, tôi đây tới tìm anh.“

Lý Nhất Xuyên: “………”

Cận Tiêu thấy anh không nói lời nào, trong lòng có chút đắc ý, cảm giác như hòa nhau một trận, đang muốn vui vẻ mà chặn họng hắn vài câu, đột nhiên nghe thấy bên kia Lý Nhất Xuyên thực ôn nhu mà nói: “Buổi tối? Buổi tối tôi đương nhiên là có thời gian…. Tôi biết một nhà nhà hàng…..”

“Cạch —— “

Cận Tiêu đứng phắt lên.

Ánh mắt của anh lạnh đến đáng sợ, biểu tình cũng âm trầm đến đáng sợ, không nói một lời, từng bước như gió mà đẩy cửa phòng, đi tới khu làm việc dưới lầu, chỉ thấy Lý Nhất Xuyên nghiêng mặt, ánh mắt mỉm cười với một cô gái, khung cảnh nhìn qua hài hòa vô cùng.

Một màn này Cận Tiêu xem đến ánh mắt bốc hỏa, trong ngực thoáng qua chút hờn dỗi, nhưng không quá vài giây, vẻ mặt anh chợt biến đổi, cứng rắn đổi thành một bộ phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ của một lãnh đạo ôn nhu thân thiện.

Đúng lúc đó, Lý Nhất Xuyên quay lại nhìn anh.

Trong chớp mắt kia ánh mắt đụng nhau, Cận Tiêu phát hiện Lý Nhất Xuyên hơi nhíu mày.

Cơn giận lập tức bùng lên, anh gắt gao cắn chặt khớp hàm, mi nhăn cái rắm!

Cận Tiêu áp chế xúc động muốn một cước đá bay Lý Nhất Xuyên, khẽ mỉm cười đi đến bên cạnh hắn, không tiếng động ngồi ở trên bàn, thực tùy ý mà nói: “Trò chuyện vui thật nha.“

Cô gái a một tiếng: “Không có không có, tôi chỉ là đi ngang qua… Tiểu Lý, anh đang bận, em đi trước!”

Cận Tiêu ở trong lòng hừ hừ: “Coi như cô thức thời… Bất quá Tiểu Lý là ý gì!”

Anh tràn ngập ác ý nhìn lướt qua khóe mắt Lý Nhất Xuyên, thầm nghĩ: “Lão Lý mới đúng chứ?”

“Lão Lý” mặt không đổi sắc, coi như đương nhiên mà chuyên tâm làm báo cáo.

Cận Tiêu không vui: “Lý Nhất Xuyên.”

Lý Nhất Xuyên: “Ừ.”

Cận Tiêu: “Tôi hỏi anh lý do đâu.”

Lý Nhất Xuyên cũng không ngẩng lên: “Tự mình nghĩ.“

Cận Tiêu quay mặt qua, ngữ khí rầu rĩ: “Nghĩ không ra.”

Lý Nhất Xuyên lúc này mới ngẩng đầu, biểu tình không rõ mà theo dõi hắn: “Thật nghĩ không ra?”

Cận Tiêu cảm thấy ngữ khí của hắn có chút buông lỏng, vội vàng ôm chặt hắn, dùng sức cọ cọ cổ hắn, làm nũng nói: “Thật nghĩ không ra, đừng nháo nữa được không –“

Lý Nhất Xuyên thân thể cứng đờ, rất nhanh trầm tĩnh lại, a một tiếng đẩy anh ra: “Nghĩ không ra coi như hết, vốn cũng không có lý do nào.”

Cận Tiêu: “…..”

Lý Nhất Xuyên: “Chỉ đơn thuần là một lần chia tay, em đừng suy nghĩ nhiều.“

Cận Tiêu: “…….”

Lý Nhất Xuyên: “Ngoan, quay lại văn phòng của em đi.”

Cận Tiêu biểu tình hốt hoảng mà buông lỏng tay, đứng ngây ra một lúc lâu mới về phòng, thẳng đến khi ngồi xuống ghế xoay mới phản ứng, sắc mặt dữ tợn.

Hóa ra không, có, lý, do!

Kháo! Chơi tôi hả!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương