Nhất Diệp Chướng Mục
-
Chương 53
Edit: Tieumanulk
Bắt đầu từ ngày đó tính tình Ngô Tang trở nên càng quấy hơn, thỉnh thoảng cũng sẽ giận dỗi để hoàng đế hạ mình đi dụ dỗ y. Ngoài ra Ngô Tang có thêm một sở thích đặc biệt, khi ở trên giường bất thình lình cắn hoàng đế một ngụm. Lồng ngực, cánh tay, bả vai, eo ếch tất cả đều trở thành vị trí dễ dạng bị Ngô Tang tập kích.
Đặc biệt vị trí ngay eo, sau khi cắn lại dùng hàm răng tinh tế cọ cọ thịt non, đôi khi làm hoàng đế đau đến hút không khí, Ngô Tang biết hắn đau vẫn không nhả ra.
Một ngày nọ, sau khi Ngô Tang rời đi, Phụng An đi vào hầu hạ nhìn thấy trên cánh tay hoàng đế chằng chịt dấu răng, đau lòng nói: ” Ngô đại nhân này cũng thật là, không chịu nhã nhặn một tí nào, hạ thủ sao không biết nặng nhẹ.”
Hoàng đế nhìn dấu răng hằn sâu trên tay, tâm tình rất tốt giúp sửa lại câu nói: “Không phải y hạ thủ mà rõ ràng là hạ khẩu a.”
Phụng An nói: “Để nô tài giúp bệ hạ thoa chút thuốc, vậy mới mau lành.”
“Không cần.” Hoàng đế mở miệng, bất đắc dĩ cười khổ: “Giữ đó đi, để buổi tối y nhìn thấy sẽ hạ thủ nhẹ một chút.”
Phụng An lỗ mũi cay cay, im lặng không nói. Hoàng đế lấy tay vẽ theo viền dấu răng trên tay, cười khẽ: “Chỉ cần y chịu ở lại bên cạnh trẫm, mấy chuyện vặt vãnh này có đáng là gì.”
Thật ra Ngô Tang làm những hành động này đơn giản chỉ muốn thử dò xét tâm tư hoàng đế. May hoàng đế trước đó đang ước gì có cơ hội chứng minh cùng Ngô Tang, hôm nay thấy Ngô Tang làm những hành dộng tùy hứng trẻ con cũng mặc y làm, vì thế Ngô Tang càng không tìm ra được điểm sai.
Song cuộc sống tốt đẹp lại không kéo dài được bao lâu, bởi vì một câu nói vô tâm của Ngô Tang khiến hoàng đế rơi vào tình trạng lo lắng khẩn trương. Một câu đó khiến hoàng đế cảm thấy như có nhiều luồng gió gào thét xâm chiếm màng nhĩ, đại não ong ong, lảo đảo thân người suýt vấp ngã. Nỗi sợ hãi vốn bị lãng quên lần nửa xuất hiện vây hãm hắn.
Hôm đó, Ngô Tang ngồi trong chòi nghỉ mát tò mò chỉ vào bên ngoài Đông Noãn các: “Bệ hạ, nơi này trước kia không phải có một hồ sen sao?”
Hoàng đế nhảy dựng lên, theo bản năng phủ nhận: “Không có!”
Ngô Tang nghiêng đầu nhìn hoàng đế, cảm thấy giọng nói cứng ngắc của hắn hơi kỳ quái, tự nhủ: “Tại sao thần cảm thấy nơi đó hẳn có một hồ sen, hương thơm của hoa sen còn lan tỏa đến tận bên trong Đông Noãn Các......”
Ngô Tang cúi đầu trầm tư ngẫm nghĩ, hoàng đế cảm giác tay chân lạnh như hàn băng, sợ y sẽ nghĩ ra điều gì.
“Ngô đại nhân nhất định nhớ lầm rồi.” Phụng An tiến lên, cười đến căng hết thảy nếp nhăn trên mặt: “Thời điểm xây Đông Noãn Các, Khâm Thiên Giám đã kiểm tra mực nước, vì thế không ai to gan đến nỗi xây ao hồ ngoài nơi đó.”
Ngô Tang gật đầu, cười nói: “Thật ra tôi vốn chỉ cảm thấy vậy thôi, huống chi nơi này là hoàng cung, trước kia nhất định không có cơ hội đến đây ——” Ngô Tang vẫn còn huyên thuyên, nụ hôn vội vã của hoàng đế đã không kìm được lũ lượt kéo đến dán lên môi y.
Ngô Tang kinh ngạc mở to hai mắt, cảm nhận được ấm áp nơi kia mang đến lại chậm rãi nhắm lại hai mắt, tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt của hoàng đế. Cũng từ ngày đó, Ngô Tang thường hay nằm mộng, thân người vốn ngủ ngay ngắn lúc này lại như nằm thấy ác mộng quơ tay loạn xạ, hất tung chăn bông, đôi khi đạp hoàng đế tỉnh giấc.
Hoàng đế nhìn y cả người đổ mồ hôi lạnh, ***g ngực phập phồng kịch liệt như đang hút khí, liền ngồi dậy lay tỉnh y. Ngô Tang tỉnh dậy ánh mơ màng đưa tay đẩy hoàng đế ngã trên mặt đất, bản thân thì co lại tứ chi chui rút trong góc giường.
Hoàng đế sửng sốt, không quản cơn đau trên người, lên giường ôm lấy Ngô Tang. Một lúc sau, Ngô Tang mới phục hồi tinh thần, run rẩy nói y nằm thấy ác mộng,trong mộng y bị dìm xuống nước, dù có cố gắng thế nào cũng không thể trồi lên. Còn có một bóng đen phát hiệu lệnh, không cho phép y nổi lên mặt nước.
“Vậy ngươi thấy rõ mặt người kia không?” Hoàng đế đặt câu hỏi.
“Không có.” Ngô Tang lắc đầu, vẫn chưa thoát khỏi u mê nên không phát hiện giọng hoàng đế đang run rẩy: “Không nhìn rõ, chỉ thấy được một cái bóng mơ hồ.”Nói xong, thở mạnh một hơi, nằm trở lại giường.
Hoàng đế bảo nội thị đem lên khăn lông, đích thân giúp Ngô Tang lau mồ hôi lạnh. Ngô Tang bị cơn ác mộng quấy nhiễu hao tâm tổn sức không ít, giờ đây được khăn lông ấm áp phủ lên cảm thấy vô cùng thoải mái, bàn tay theo thói quen ôm lấy vòng eo cường tráng của đối phương, sau đó ngủ thật say.
Thế nhưng hoàng đế sau khi nghe Ngô Tang nói thì không cách nào yên giấc, bên tai vanh vãnh lời Ngô Tang khi tỉnh lại nói. “Còn có một bóng đen phát hiệu lệnh, không cho phép y nổi lên mặt nước” ; “Không nhìn rõ, chỉ thấy được một cái bóng mơ hồ.”.
Trước kia, hoàng đế từng vô số lần hi vọng thời gian có thể đảo lưu, năm tháng có thể trở lại. Hình ảnh Tề Điềm trước khi nhảy núi, lời thề ác độc cùng ánh mắt quyết tuyệt, mỗi hồi tưởng đều như một lần vạn tiễn xuyên tâm, vô luận đã xảy ra bao nhiêu năm vẫn không thể thay đổi. Nếu như ban đầu hắn giải quyết cẩn trọng thì Tề Điềm sẽ không hận hắn, dẫn đến tình cảnh khó xử như hiện tại.
Bắt đầu từ ngày đó tính tình Ngô Tang trở nên càng quấy hơn, thỉnh thoảng cũng sẽ giận dỗi để hoàng đế hạ mình đi dụ dỗ y. Ngoài ra Ngô Tang có thêm một sở thích đặc biệt, khi ở trên giường bất thình lình cắn hoàng đế một ngụm. Lồng ngực, cánh tay, bả vai, eo ếch tất cả đều trở thành vị trí dễ dạng bị Ngô Tang tập kích.
Đặc biệt vị trí ngay eo, sau khi cắn lại dùng hàm răng tinh tế cọ cọ thịt non, đôi khi làm hoàng đế đau đến hút không khí, Ngô Tang biết hắn đau vẫn không nhả ra.
Một ngày nọ, sau khi Ngô Tang rời đi, Phụng An đi vào hầu hạ nhìn thấy trên cánh tay hoàng đế chằng chịt dấu răng, đau lòng nói: ” Ngô đại nhân này cũng thật là, không chịu nhã nhặn một tí nào, hạ thủ sao không biết nặng nhẹ.”
Hoàng đế nhìn dấu răng hằn sâu trên tay, tâm tình rất tốt giúp sửa lại câu nói: “Không phải y hạ thủ mà rõ ràng là hạ khẩu a.”
Phụng An nói: “Để nô tài giúp bệ hạ thoa chút thuốc, vậy mới mau lành.”
“Không cần.” Hoàng đế mở miệng, bất đắc dĩ cười khổ: “Giữ đó đi, để buổi tối y nhìn thấy sẽ hạ thủ nhẹ một chút.”
Phụng An lỗ mũi cay cay, im lặng không nói. Hoàng đế lấy tay vẽ theo viền dấu răng trên tay, cười khẽ: “Chỉ cần y chịu ở lại bên cạnh trẫm, mấy chuyện vặt vãnh này có đáng là gì.”
Thật ra Ngô Tang làm những hành động này đơn giản chỉ muốn thử dò xét tâm tư hoàng đế. May hoàng đế trước đó đang ước gì có cơ hội chứng minh cùng Ngô Tang, hôm nay thấy Ngô Tang làm những hành dộng tùy hứng trẻ con cũng mặc y làm, vì thế Ngô Tang càng không tìm ra được điểm sai.
Song cuộc sống tốt đẹp lại không kéo dài được bao lâu, bởi vì một câu nói vô tâm của Ngô Tang khiến hoàng đế rơi vào tình trạng lo lắng khẩn trương. Một câu đó khiến hoàng đế cảm thấy như có nhiều luồng gió gào thét xâm chiếm màng nhĩ, đại não ong ong, lảo đảo thân người suýt vấp ngã. Nỗi sợ hãi vốn bị lãng quên lần nửa xuất hiện vây hãm hắn.
Hôm đó, Ngô Tang ngồi trong chòi nghỉ mát tò mò chỉ vào bên ngoài Đông Noãn các: “Bệ hạ, nơi này trước kia không phải có một hồ sen sao?”
Hoàng đế nhảy dựng lên, theo bản năng phủ nhận: “Không có!”
Ngô Tang nghiêng đầu nhìn hoàng đế, cảm thấy giọng nói cứng ngắc của hắn hơi kỳ quái, tự nhủ: “Tại sao thần cảm thấy nơi đó hẳn có một hồ sen, hương thơm của hoa sen còn lan tỏa đến tận bên trong Đông Noãn Các......”
Ngô Tang cúi đầu trầm tư ngẫm nghĩ, hoàng đế cảm giác tay chân lạnh như hàn băng, sợ y sẽ nghĩ ra điều gì.
“Ngô đại nhân nhất định nhớ lầm rồi.” Phụng An tiến lên, cười đến căng hết thảy nếp nhăn trên mặt: “Thời điểm xây Đông Noãn Các, Khâm Thiên Giám đã kiểm tra mực nước, vì thế không ai to gan đến nỗi xây ao hồ ngoài nơi đó.”
Ngô Tang gật đầu, cười nói: “Thật ra tôi vốn chỉ cảm thấy vậy thôi, huống chi nơi này là hoàng cung, trước kia nhất định không có cơ hội đến đây ——” Ngô Tang vẫn còn huyên thuyên, nụ hôn vội vã của hoàng đế đã không kìm được lũ lượt kéo đến dán lên môi y.
Ngô Tang kinh ngạc mở to hai mắt, cảm nhận được ấm áp nơi kia mang đến lại chậm rãi nhắm lại hai mắt, tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt của hoàng đế. Cũng từ ngày đó, Ngô Tang thường hay nằm mộng, thân người vốn ngủ ngay ngắn lúc này lại như nằm thấy ác mộng quơ tay loạn xạ, hất tung chăn bông, đôi khi đạp hoàng đế tỉnh giấc.
Hoàng đế nhìn y cả người đổ mồ hôi lạnh, ***g ngực phập phồng kịch liệt như đang hút khí, liền ngồi dậy lay tỉnh y. Ngô Tang tỉnh dậy ánh mơ màng đưa tay đẩy hoàng đế ngã trên mặt đất, bản thân thì co lại tứ chi chui rút trong góc giường.
Hoàng đế sửng sốt, không quản cơn đau trên người, lên giường ôm lấy Ngô Tang. Một lúc sau, Ngô Tang mới phục hồi tinh thần, run rẩy nói y nằm thấy ác mộng,trong mộng y bị dìm xuống nước, dù có cố gắng thế nào cũng không thể trồi lên. Còn có một bóng đen phát hiệu lệnh, không cho phép y nổi lên mặt nước.
“Vậy ngươi thấy rõ mặt người kia không?” Hoàng đế đặt câu hỏi.
“Không có.” Ngô Tang lắc đầu, vẫn chưa thoát khỏi u mê nên không phát hiện giọng hoàng đế đang run rẩy: “Không nhìn rõ, chỉ thấy được một cái bóng mơ hồ.”Nói xong, thở mạnh một hơi, nằm trở lại giường.
Hoàng đế bảo nội thị đem lên khăn lông, đích thân giúp Ngô Tang lau mồ hôi lạnh. Ngô Tang bị cơn ác mộng quấy nhiễu hao tâm tổn sức không ít, giờ đây được khăn lông ấm áp phủ lên cảm thấy vô cùng thoải mái, bàn tay theo thói quen ôm lấy vòng eo cường tráng của đối phương, sau đó ngủ thật say.
Thế nhưng hoàng đế sau khi nghe Ngô Tang nói thì không cách nào yên giấc, bên tai vanh vãnh lời Ngô Tang khi tỉnh lại nói. “Còn có một bóng đen phát hiệu lệnh, không cho phép y nổi lên mặt nước” ; “Không nhìn rõ, chỉ thấy được một cái bóng mơ hồ.”.
Trước kia, hoàng đế từng vô số lần hi vọng thời gian có thể đảo lưu, năm tháng có thể trở lại. Hình ảnh Tề Điềm trước khi nhảy núi, lời thề ác độc cùng ánh mắt quyết tuyệt, mỗi hồi tưởng đều như một lần vạn tiễn xuyên tâm, vô luận đã xảy ra bao nhiêu năm vẫn không thể thay đổi. Nếu như ban đầu hắn giải quyết cẩn trọng thì Tề Điềm sẽ không hận hắn, dẫn đến tình cảnh khó xử như hiện tại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook