Edit: Tieumanulk

“Thái Phó, ngài nhìn Diễm Nhi đi, nơi này vừa đỏ lại vừa sưng!” Lăng Diễm đem ngón tay nho nhỏ ú nần giơ lên cao cho Ngô Tang nhìn, khoa trương thút thít nói.

Ngô Tang khom lưng cẩn thận nhìn: “Ừm, có chút đỏ.”

Lăng Diễm nghe ra trong giọng nói Ngô Tang có phần đau lòng, lập tức vươn hai tay lên cao, nói: “Thái Phó ôm.”

Ngô Tang đem Lăng Diễm bế lên, lại đem bàn tay bị thương của bé kề sát miệng thổi khí, an ủi: “Điện hạ, ngài là hoàng tử, hiện tại không luyện tốt cỡi ngựa bắn cung sau này làm sao giúp bệ hạ phân ưu?”

Lăng Diễm cúi đầu không nói, nó chỉ cảm thấy thật ủy khuất, trước kia ở trong cung Minh phi cũng không khổ cực như vậy. Nó vốn cho rằng Ngô Tang luôn yêu thương nó, sau khi nhìn thấy mấy vết đỏ này nhất định sẽ mềm lòng giúp nó cầu tình cùng phụ vương, không cần học nhiều thứ nữa.

Ngô Tang nói tiếp: “Điện hạ, vạn nhất có người khi dễ thần, điện hạ có giúp thần ra mặt không?”

Lăng Diễm ngẩng đầu, đáp trả chắc chắn: “Ai dám khi dễ Thái Phó, Dễm Nhi nhất định thay Thái Phó báo thù!”

Theo lý mà nói Tư học không thể xưng thẳng Thái Phó, chỉ có người chân chính dạy Lăng Diễm học vấn mới được phép gọi, thế nhưng hết lần này tới lần khác mỗi Lăng Diễm thấy Ngô Tang sẽ gọi Thái Phó này Thái Phó nọ, đến khi đụng phải những Thái Phó chân chính ngược lại chỉ bâng quơ một câu đại nhân cho xong chuyện.

Hiện tại Lăng Diễm còn nhỏ lại là điện hạ, tất cả mọi người sẽ không so đo, đến khi nó trưởng thành đương nhiên phải thay đổi, Lăng Diễm đã không chịu đổi cách xưng hô Ngô Thái Phó vậy cũng hết cách, hắn chỉ có thể bắt tay uốn nắng từ từ sửa đổi.

“Thần trước tạ ơn điện hạ. Nhưng điện hạ, vạn nhất ngài không đủ mạnh không đủ cường tráng, cỡi ngựa bắn cung lại học không tốt làm sao ra mặt giúp thần đây?” Ngô Tang tiếp tục tiến hành bổ khuyết.

Dù sao Lăng Diễm cũng là nhi tử đế vương vừa nghe liền hiểu cũng biết đây là ý tốt của Ngô Tang, bất quá nó cảm thấy y nói rất lý, vạn nhất có người để khi Thái Phó, nó không giỏi công phu cũng không giỏi bắn cung làm sao ra mặt giúp Thái Phó. Cho nên tiểu gia hỏa chán nản gục trên bả vai Ngô Tang im lặng không nói. Nhưng nó không thể dựa lâu trong ngực Ngô Tang vì mỗi lần phụ vương thấy, phụ vương sẽ trách nó mất thể thống. Nhưng gục trên bả vai Thái Phó khiến nó có loại cảm giác đặc biệt yên tâm.

Trong tình trạng hoàng đế thất trách nghiêm trọng cùng thờ ơ không quan tâm, Ngô Tang vừa ôn hòa lại biết cách dụ dỗ nhanh chóng lấy được sự tính nhiệm từ Lăng Diễm cũng là người được nó lệ thuộc duy nhất trong thâm cung.

Ngô Tang đốc thúc Lăng Diễm học hành mới đây đã hơn một tháng, mới đầu Lăng Diễm bám dính Ngô Tang như một khối kẹo da trâu, trừ buổi tối nghỉ ngơi ra ban ngày một tấc cũng không rời.

Lúc đầu hoàng đế vì muốn Ngô Tang có nhiều thời gian ở bên cạnh mới đưa ra yêu cầu muốn hắn giúp Lăng Diễm học tập, không ngờ thằng nhóc này lại phá kế hoạch của hắn. Cho nên hạ lệnh buổi sáng luyện cỡi ngựa bắn cung, buổi chiều Thượng Thư các nơi thay phiên đến dạy nó. Thẳng đến lịch học xếp đầy không chừa khe hở, không để nó quấy rầy người nọ.

Ngô Tang không phải không biết tâm tư hoàng đế, giải thích mấy lần, hoàng đế ngoài miệng đáp ứng trên thực tế âm phụng dương vi (trong ngoài đối lập). Ngô Tang ôm Lăng Diễm vào lòng, trong lòng ngầm ra quyết định, lát nữa nhìn thấy hoàng đế nhất định phải cùng hắn nói chuyện, dù sao điện hạ vẫn rất nhỏ.

Ngô Tang nhìn chiếc cằm nhỏ gầy của Lăng Diễm, mở miệng an ủi: “Hạ thần muốn nói cùng bệ hạ, điện hạ còn nhỏ, cần phải giảm bớt một số công khóa.”

Nghe được Ngô Tang biện giải cho mình, nó hô một tiếng, cánh tay nhỏ bé vòng ôm chặt lấy cổ Ngô Tang, vui vẻ nói: “Thái Phó thật tốt với Diễm Nhi! Diễm Nhi nhất định học tốt cỡi ngựa bắn cung, sau này bảo vệ Thái Phó!”

“Bất quá buổi chiều là buổi học của Lễ bộ Thượng thư cùng Binh bộ Thượng thư đại nhân, hai người bọn họ năm đó tham gia khoa cử cũng là Trạng Nguyên giỏi nhất trong lịch sử Tịnh đế, học rộng tài cao, điện hạ phải chăm chú lắng nghe.” Ngô Tang vừa dặn dò Lăng Diễm vừa đem nó đặt xuống.

Lăng Diễm biết điều gật gật đầu, đôi mắt lóe sáng biểu hiện nó đang rất vui.

Mới nhắc đến, từ xa đã có hai người chậm rãi đi tới. Một gầy gò tao nhã, một bình thảnh khí định thần nhàn. Người đến chính là Lễ bộ Thượng thư Trương Độn Tuyết cùng Binh bộ thượng thư Phương Bác Minh.

Ngô Tang là quan viên tứ phẩm nhìn thấy quan viên tam phẩm lập tức tiến lên mấy bước nghênh đón, hành lễ nói: “Trương đại nhân, Phương đại nhân.”

Trương Độn Tuyết vội vàng hoàn lễ.

Phương Bác Minh vừa hoàn lễ vừa nói: “Ngô đại nhân, khách khí làm gì.”

Ngô Tang cung kính cúi xuống: “Đây hẳn nên có.”

Phương Bác Minh cười nói: “Ngô đại nhân, chúng ta là Lão sư, ngươi là đốc học, chúng ta nên hướng ngươi hành lễ, có lý nào để ngươi hành lễ cùng chúng ta?”

Ngô Tang chỉ luôn miệng nói không dám không dám, không biết nên nói tiếp thế nào.

“Trương Độn Tuyết thấp giọng nhắc nhở, “Điện hạ phải bắt đầu đi học.”

“Thái Phó, vậy ngươi có chờ Diễm Nhi tan học không?” Lăng Diễm ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó chờ đợi nhìn Ngô Tang.

Ngô Tang mặt mũi ôn hòa mang theo vài phần yêu thương, nói: “Có nha, thần sẽ ở bên ngoài chờ điện hạ.”

Lăng Diễm gật đầu, định đi lại không yên lòng quay lại nói: “Sù phụ vương gọi ngươi, ngươi cũng sẽ không đi đúng không?”

Ngô Tang ngừng một chút, tiếp tục cất lời: “Cho dù bệ hạ gọi thần đi, thần cũng nhất định sẽ đến đây đón điện hạ tan học.”

Lăng Diễm bĩu môi lại nghĩ tới Ngô Tang không thích nó như vậy, biết điều gật đầu, đi theo Trương Độn Tuyết vào trong. Bởi vì Trương Độn Tuyết dạy trước, nên Phương Bác Minh cùng Ngô Tang đợi ngoài phòng.

“Trước kia bệ hạ lo lắng tiểu điện hạ thể chất yếu ớt nên chần chừ mãi không cho nhập học, hiện tại tiểu điện hạ đã phổ cập kiến thức, Ngô đại nhân đảm nhiệm chức đốc học nhất định rất khổ cực.”

“Không có, điện hạ hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, chăm sóc điện hạ, thần cảm thấy rất thoải mái.”

Phương Bác Minh ngoài cười nhưng trong lòng lại bắt đầu oán thầm những trò ranh ma trên lớp học, không tuân thủ quy củ của điện hạ, lại nói tiếp: “Ngô đại nhân học thức nhân phẩm đều rất tốt, làm đốc học hình như hơi ủy khuất cho ngài.”

Ngô Tang cuống quít giải thích: “Thần rất hài lòng chức quan đốc quan thúc đẩy điện hạ học tập, cảm thấy trách nhiệm này thật trọng đại, nào có ủy khuất như ngài nói.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương