Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản
-
Chương 24
Trịnh Ngạn khiêng Dương Khánh Kiều đẩy cửa đi ra, người bên ngoài xếp hàng chờ đi vào trợn to mắt nhìn bọn họ.
“Mau buông tôi xuống!”, Dương Khánh Kiều nhỏ giọng hô, xấu hổ muốn chết.
“Chơi đủ chưa?”, Trịnh Ngạn hỏi, vẫn như cũ khiêng người như khiêng trư giống nhau, đi hướng bãi đỗ xe của First One.
“Tôi không có chơi.”
“Hừ, em dám để cho nam nhân khác hôn em.”, người nào đó họ Trịnh bị dấm chua dìm cho chết đuối.
“Anh có thể cùng nam nhân khác lên giường, tôi không thể cùng nam nhân khác hôn môi sao?”, người nào đó họ Dương trong cơn say căm giận phản bác.
“Không được.”
“Anh sao không phân rõ phải trái như thế, mau buông tôi xuống!”
“Tôi chính là không phân rõ phải trái.” nhất là đối với em. Trịnh Ngạn trong lòng bổ sung.
Khi đến được xe, cuối cùng mới đặt người trên vai xuống, lại không buông ra, mà là đặt ở trên cửa xe, cúi đầu hung hăng hôn lên môi Dương Khánh Kiều, mặc kệ sẽ có người qua đường nhìn thấy, đối bọn họ hai nam nhân hôn môi chỉ trỏ, phẫn nộ, hưng phấn, ghen tị, mừng như điên hay không, nỗi lòng phức tạp lúc này cũng mãnh liệt như nụ hôn kia.
Cô cho là Trịnh đại tổng tài mới vừa rồi thật sự vô động vu trung? Sao được chứ, ở ngoài mặt xem ra mặc dù hờ hững không thèm nhìn, nhưng anh vừa nghe được mật báo của Ngô Kiệt Chí, cả người liền bừng lên cơn ghen ghét dữ dội, kéo theo Lương Hi Luân đang “có hẹn” cùng mình hoả tốc đến đây.
Sau khi bước vào trong bar, liền tìm vị trí mặt đối mặt để vừa quan sát vừa kiêm giám thị, nhìn thấy Dương Khánh Kiều cùng nam nhân khác nói nói cười cười, một hũ dấm chua xối vào bao tử đến quặn đau. Tiếp theo Giản Lại An đối Dương Khánh Kiều làm ra cử chỉ thân mật, càng tức giận đến lục phủ ngũ tạng Càn Khôn Đại Na Di (*), không khác gì bị nội thương nghiêm trọng, chỉ kém không một búng máu phun ra mà thôi.
May mắn công phu khống chế vẻ mặt cùng cơ thể cùa anh rất cao, người khác mới nhìn không ra anh muốn phát điên mà lật bàn.
Mà khi Giản Lại An hôn môi Dương Khánh Kiều, suýt nữa không nhịn được đi qua một quyền đánh Giản Lại An, nhưng mà anh vẫn bắt buộc chính mình nhẫn xuống, nhẫn đến sắp xuất huyết não.
Vì sao muốn nhẫn? Anh vốn có thể tiến lên cướp người, ngại mất mặt sao? Không, không phải, anh đang chờ đợi, giống con sói tập trung truy theo con mồi, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Anh muốn thấy được dục vọng muốn chiếm giữ anh của Dương Khánh Kiều, tại trong chính khát vọng chiếm hữu đó xác nhận một sự kiện ── Dương Khánh Kiều yêu anh.
Rồi mới, nhất cử thành cầm.
Chính là không đoán được phản ứng của cậu lại kịch liệt như vậy, phản ứng kia khiến anh mừng như điên đến mức cơ hồ run rẩy, câu “anh ta là nam nhân của tôi“ kinh thiên động địa kia đưa anh từ trong hoang mang sương mù lôi ra, Dương Khánh Kiều không chỉ thương anh mà là thực sự thực sự yêu anh.
Đến nỗi cùng với Lương Hi Luân là nói muốn thử Dương Khánh Kiều, không bằng nói anh là đang thử chính mình.
Nam nhân quen nắm giữ hết thảy, trong cuộc đời lần đầu tiên trải qua thử nghiệm, mới chính thức hiểu được chân chính khát vọng của mình.
Anh khát vọng thân thể Dương Khánh Kiều, điểm ấy không thể nghi ngờ, nhưng mà, anh phát hiện anh khát vọng càng nhiều, càng sâu.
Anh từng nói Dương Khánh Kiều tham lam, trên thực tế, anh cùng Dương Khánh Kiều đều tham lam, thậm chí càng tham lam hơn, như một kẻ tham ăn tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, đói khát cực độ mà lòng tham không đáy.
Nói tóm lại một câu, tổng tài đại nhân vẫn là một kẻ đáng ghét bá đạo cho mình là trung tâm, nhưng mà trung tâm này của anh, lại vây chung quanh Dương Khánh Kiều mà chuyển động.
Một khi đã xác định, liền sẽ rất cố chấp.
Cho nên trước kia không chịu yêu, không muốn yêu, cho rằng cả đời sẽ không gặp được người có thể khiến cho anh nguyện ý yêu thương.
Nay, trong nháy mắt kia khi tiểu cừu ôn thuần lại dũng cảm nhảy đến trước mặt đại dã lang là anh, lớn tiếng nói “anh ta là nam nhân của tôi!”, anh biết ở bên ngoài anh thắng, nhưng mà kẻ chân chính thua là anh, hoàn toàn đã bại bởi dũng khí của Dương Khánh Kiều.
Tiểu cừu đã bắt được đại dã lang.
Bởi vì tiểu cừu dám ở trước mặt người khác lớn tiếng tuyên cáo, đại dã lang là của cậu, ai cũng không thể cướp đi!
Thua…… Dương Khánh Kiều, tôi thật sự bại bởi em…… Em đã có được khát vọng mà em theo đuổi, chỉ cần là thứ em muốn, tôi sẽ cho em tất cả……
Kịch liệt hôn khiến cho môi Dương Khánh Kiều bị hôn đến phát đau, lại vô lực phản kháng, cả người đều nhuyễn, đột nhiên choáng váng, tê liệt ngã vào trong lòng Trịnh Ngạn.
“Em còn muốn chia tay với tôi sao?”, Trịnh Ngạn gắt gao ôm lấy cậu hỏi.
“Tôi……”
“Ân?”, âm thanh trầm thấp trầm mê người, gợi cảm mà dụ hoặc.
“Tôi…… muốn nôn…… Nôn……”
Nôn nôn nôn ── Tiểu Kiều đồng thật sự nôn ra, ba ly Tequila cùng một ly Martini, một người tửu lượng bình thường cũng say, huống chi là một người tửu lượng kém như cậu, có thể chống đỡ được đến bây giờ xem như là rất lợi hại.
Một trận nôn mửa nhè trên người Trịnh Ngạn mà phun, phun đến khiến cho Trịnh đại tổng tài mặt tái xanh, vừa tức giận, lại đau lòng vỗ vỗ lưng cậu, thầm nghĩ, cậu uống rượu rồi lập tức nôn mửa ở trên người anh, xem ra oán hận của Dương Khánh Kiều đối anh rất lớn đây.
Dương Khánh Kiều khó chịu hai chân như nhũn ra, thứ nôn ra vừa bẩn lại thối, bất đắc dĩ, Trịnh Ngạn đành phải lại đem người tha vào quán, tới trong phòng rửa mặt rửa sạch một chút.
Dương Khánh Kiều tựa như tiểu hài tử làm sai chuyện, vẻ mặt vô tội, ngoan ngoãn đứng yên để cho Trịnh Ngạn giúp cậu rửa sạch.
Kỳ thật đại bộ phận uế vật toan thủy toàn phun lên người Trịnh Ngạn, may mắn là nôn lên áo khoác ngoài tây phục, cởi ra là được. Bất quá Trịnh Ngạn vẫn bảo nhân viên phục vụ mang khăn đến, cẩn thận thay Dương Khánh Kiều lau mặt sát cổ, thấy hai mắt cậu ngân ngấn thủy quang, bộ dáng giống như sắp khóc, trong lòng một trận rung động, tràn đầy nhu tình từ trong thân thể tràn ra.
Xong rồi, anh nghĩ, kiếp này của anh thật sự đã xong đời.
“Tôi hỏi lại một lần, em còn muốn chia tay với tôi không?”, Trịnh Ngạn hỏi.
“Chúng ta chưa từng cùng một chỗ, thì nói gì tới chia tay……”, nói đến điểm ấy, Dương Khánh Kiều lại cảm thấy khổ sở.
“Chúng ta vẫn đều cùng một chỗ.”
“Chúng ta chỉ là bạn tình.”
“Không phải chỉ là bạn tình, ít nhất em yêu tôi, yêu muốn chết.”, già mồm cãi lại, Trịnh tiên sinh da mặt đã không phải dày một cách bình thường.
“Tôi, tôi không có!”, mở miệng phủ nhận, giấu đầu hở đuôi.
“Đợi một chút liền biết có hay không.”, Trịnh Ngạn lại lần nữa túm lấy cậu, lần này thuận lợi đem người nhét vào trong xe, giống như bắt cóc mà đem người đi.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”, Dương Khánh Kiều mặc dù ra vẻ sợ hãi, nội tâm lại không có chút lo lắng, không biết vì sao, chính là hiểu được Trịnh Ngạn sẽ không lần nữa thương tổn cậu, một chút cũng sẽ không.
“Về nhà.”
Về nhà ai? Đương nhiên là về nơi Trịnh Ngạn ở.
Đến đó làm gì? Đương nhiên là làm cái việc kia.
Bọn họ đều đã dồn nén lâu lắm, chịu dày vò suốt một tuần, ngọn lửa tình dục chỉ cần một ánh mắt liền có thể dễ dàng bị châm ngòi, lửa cháy lan ra đồng cỏ bừng lên ngọn lửa lớn càng không thể vãn hồi.
–
Ghi chú
(*) Càn không đại na di: ờ, nếu nhớ không lầm thì đây là chiêu võ công thượng thừa của Minh Giáo trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký của tác giả Kim Dung
“Mau buông tôi xuống!”, Dương Khánh Kiều nhỏ giọng hô, xấu hổ muốn chết.
“Chơi đủ chưa?”, Trịnh Ngạn hỏi, vẫn như cũ khiêng người như khiêng trư giống nhau, đi hướng bãi đỗ xe của First One.
“Tôi không có chơi.”
“Hừ, em dám để cho nam nhân khác hôn em.”, người nào đó họ Trịnh bị dấm chua dìm cho chết đuối.
“Anh có thể cùng nam nhân khác lên giường, tôi không thể cùng nam nhân khác hôn môi sao?”, người nào đó họ Dương trong cơn say căm giận phản bác.
“Không được.”
“Anh sao không phân rõ phải trái như thế, mau buông tôi xuống!”
“Tôi chính là không phân rõ phải trái.” nhất là đối với em. Trịnh Ngạn trong lòng bổ sung.
Khi đến được xe, cuối cùng mới đặt người trên vai xuống, lại không buông ra, mà là đặt ở trên cửa xe, cúi đầu hung hăng hôn lên môi Dương Khánh Kiều, mặc kệ sẽ có người qua đường nhìn thấy, đối bọn họ hai nam nhân hôn môi chỉ trỏ, phẫn nộ, hưng phấn, ghen tị, mừng như điên hay không, nỗi lòng phức tạp lúc này cũng mãnh liệt như nụ hôn kia.
Cô cho là Trịnh đại tổng tài mới vừa rồi thật sự vô động vu trung? Sao được chứ, ở ngoài mặt xem ra mặc dù hờ hững không thèm nhìn, nhưng anh vừa nghe được mật báo của Ngô Kiệt Chí, cả người liền bừng lên cơn ghen ghét dữ dội, kéo theo Lương Hi Luân đang “có hẹn” cùng mình hoả tốc đến đây.
Sau khi bước vào trong bar, liền tìm vị trí mặt đối mặt để vừa quan sát vừa kiêm giám thị, nhìn thấy Dương Khánh Kiều cùng nam nhân khác nói nói cười cười, một hũ dấm chua xối vào bao tử đến quặn đau. Tiếp theo Giản Lại An đối Dương Khánh Kiều làm ra cử chỉ thân mật, càng tức giận đến lục phủ ngũ tạng Càn Khôn Đại Na Di (*), không khác gì bị nội thương nghiêm trọng, chỉ kém không một búng máu phun ra mà thôi.
May mắn công phu khống chế vẻ mặt cùng cơ thể cùa anh rất cao, người khác mới nhìn không ra anh muốn phát điên mà lật bàn.
Mà khi Giản Lại An hôn môi Dương Khánh Kiều, suýt nữa không nhịn được đi qua một quyền đánh Giản Lại An, nhưng mà anh vẫn bắt buộc chính mình nhẫn xuống, nhẫn đến sắp xuất huyết não.
Vì sao muốn nhẫn? Anh vốn có thể tiến lên cướp người, ngại mất mặt sao? Không, không phải, anh đang chờ đợi, giống con sói tập trung truy theo con mồi, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Anh muốn thấy được dục vọng muốn chiếm giữ anh của Dương Khánh Kiều, tại trong chính khát vọng chiếm hữu đó xác nhận một sự kiện ── Dương Khánh Kiều yêu anh.
Rồi mới, nhất cử thành cầm.
Chính là không đoán được phản ứng của cậu lại kịch liệt như vậy, phản ứng kia khiến anh mừng như điên đến mức cơ hồ run rẩy, câu “anh ta là nam nhân của tôi“ kinh thiên động địa kia đưa anh từ trong hoang mang sương mù lôi ra, Dương Khánh Kiều không chỉ thương anh mà là thực sự thực sự yêu anh.
Đến nỗi cùng với Lương Hi Luân là nói muốn thử Dương Khánh Kiều, không bằng nói anh là đang thử chính mình.
Nam nhân quen nắm giữ hết thảy, trong cuộc đời lần đầu tiên trải qua thử nghiệm, mới chính thức hiểu được chân chính khát vọng của mình.
Anh khát vọng thân thể Dương Khánh Kiều, điểm ấy không thể nghi ngờ, nhưng mà, anh phát hiện anh khát vọng càng nhiều, càng sâu.
Anh từng nói Dương Khánh Kiều tham lam, trên thực tế, anh cùng Dương Khánh Kiều đều tham lam, thậm chí càng tham lam hơn, như một kẻ tham ăn tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, đói khát cực độ mà lòng tham không đáy.
Nói tóm lại một câu, tổng tài đại nhân vẫn là một kẻ đáng ghét bá đạo cho mình là trung tâm, nhưng mà trung tâm này của anh, lại vây chung quanh Dương Khánh Kiều mà chuyển động.
Một khi đã xác định, liền sẽ rất cố chấp.
Cho nên trước kia không chịu yêu, không muốn yêu, cho rằng cả đời sẽ không gặp được người có thể khiến cho anh nguyện ý yêu thương.
Nay, trong nháy mắt kia khi tiểu cừu ôn thuần lại dũng cảm nhảy đến trước mặt đại dã lang là anh, lớn tiếng nói “anh ta là nam nhân của tôi!”, anh biết ở bên ngoài anh thắng, nhưng mà kẻ chân chính thua là anh, hoàn toàn đã bại bởi dũng khí của Dương Khánh Kiều.
Tiểu cừu đã bắt được đại dã lang.
Bởi vì tiểu cừu dám ở trước mặt người khác lớn tiếng tuyên cáo, đại dã lang là của cậu, ai cũng không thể cướp đi!
Thua…… Dương Khánh Kiều, tôi thật sự bại bởi em…… Em đã có được khát vọng mà em theo đuổi, chỉ cần là thứ em muốn, tôi sẽ cho em tất cả……
Kịch liệt hôn khiến cho môi Dương Khánh Kiều bị hôn đến phát đau, lại vô lực phản kháng, cả người đều nhuyễn, đột nhiên choáng váng, tê liệt ngã vào trong lòng Trịnh Ngạn.
“Em còn muốn chia tay với tôi sao?”, Trịnh Ngạn gắt gao ôm lấy cậu hỏi.
“Tôi……”
“Ân?”, âm thanh trầm thấp trầm mê người, gợi cảm mà dụ hoặc.
“Tôi…… muốn nôn…… Nôn……”
Nôn nôn nôn ── Tiểu Kiều đồng thật sự nôn ra, ba ly Tequila cùng một ly Martini, một người tửu lượng bình thường cũng say, huống chi là một người tửu lượng kém như cậu, có thể chống đỡ được đến bây giờ xem như là rất lợi hại.
Một trận nôn mửa nhè trên người Trịnh Ngạn mà phun, phun đến khiến cho Trịnh đại tổng tài mặt tái xanh, vừa tức giận, lại đau lòng vỗ vỗ lưng cậu, thầm nghĩ, cậu uống rượu rồi lập tức nôn mửa ở trên người anh, xem ra oán hận của Dương Khánh Kiều đối anh rất lớn đây.
Dương Khánh Kiều khó chịu hai chân như nhũn ra, thứ nôn ra vừa bẩn lại thối, bất đắc dĩ, Trịnh Ngạn đành phải lại đem người tha vào quán, tới trong phòng rửa mặt rửa sạch một chút.
Dương Khánh Kiều tựa như tiểu hài tử làm sai chuyện, vẻ mặt vô tội, ngoan ngoãn đứng yên để cho Trịnh Ngạn giúp cậu rửa sạch.
Kỳ thật đại bộ phận uế vật toan thủy toàn phun lên người Trịnh Ngạn, may mắn là nôn lên áo khoác ngoài tây phục, cởi ra là được. Bất quá Trịnh Ngạn vẫn bảo nhân viên phục vụ mang khăn đến, cẩn thận thay Dương Khánh Kiều lau mặt sát cổ, thấy hai mắt cậu ngân ngấn thủy quang, bộ dáng giống như sắp khóc, trong lòng một trận rung động, tràn đầy nhu tình từ trong thân thể tràn ra.
Xong rồi, anh nghĩ, kiếp này của anh thật sự đã xong đời.
“Tôi hỏi lại một lần, em còn muốn chia tay với tôi không?”, Trịnh Ngạn hỏi.
“Chúng ta chưa từng cùng một chỗ, thì nói gì tới chia tay……”, nói đến điểm ấy, Dương Khánh Kiều lại cảm thấy khổ sở.
“Chúng ta vẫn đều cùng một chỗ.”
“Chúng ta chỉ là bạn tình.”
“Không phải chỉ là bạn tình, ít nhất em yêu tôi, yêu muốn chết.”, già mồm cãi lại, Trịnh tiên sinh da mặt đã không phải dày một cách bình thường.
“Tôi, tôi không có!”, mở miệng phủ nhận, giấu đầu hở đuôi.
“Đợi một chút liền biết có hay không.”, Trịnh Ngạn lại lần nữa túm lấy cậu, lần này thuận lợi đem người nhét vào trong xe, giống như bắt cóc mà đem người đi.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”, Dương Khánh Kiều mặc dù ra vẻ sợ hãi, nội tâm lại không có chút lo lắng, không biết vì sao, chính là hiểu được Trịnh Ngạn sẽ không lần nữa thương tổn cậu, một chút cũng sẽ không.
“Về nhà.”
Về nhà ai? Đương nhiên là về nơi Trịnh Ngạn ở.
Đến đó làm gì? Đương nhiên là làm cái việc kia.
Bọn họ đều đã dồn nén lâu lắm, chịu dày vò suốt một tuần, ngọn lửa tình dục chỉ cần một ánh mắt liền có thể dễ dàng bị châm ngòi, lửa cháy lan ra đồng cỏ bừng lên ngọn lửa lớn càng không thể vãn hồi.
–
Ghi chú
(*) Càn không đại na di: ờ, nếu nhớ không lầm thì đây là chiêu võ công thượng thừa của Minh Giáo trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký của tác giả Kim Dung
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook