Rồi thì, một tuần nháy mắt mấy cái liền trôi qua.

Thế giới này mặc kệ là ai rời bỏ ai, ngày vẫn nối tiếp ngày.

Thân là nam nhân vật chính Dương Khánh Kiều chiếu ăn chiếu ngủ chiếu công tác thì ăn không nhiều lắm, ngủ không ngon, công tác đôi khi có phân tâm, trong lòng như bị nghẹn một cây cọc thật to, ép tới nặng trịch rầu rĩ bất khoái, cảm giác mất mát rất lớn.

Ba ngày trước, khi cậu muốn đi thang máy xuống lầu, Trịnh Ngạn đã ở trong thang máy, cậu ngẩn người, vốn nghĩ đợi lần sau lại bị đồng nghiệp nữ cùng đi kéo vào.

Hai người anh đứng một bên, tôi đứng một bên, cách rất xa ai cũng không nhìn ai.

Lúc này lại nhớ đến từng ở trong thang máy chơi trò tán tỉnh, đặc biệt làm người ta không hiểu sao thấy lòng chua xót, Dương Khánh Kiều mắt hơi hơi cay, cố gắng khắc chế xúc động muốn khóc.

Có phải thật sự rất yêu thương anh ta không? Nhưng, hết thảy đều không còn kịp rồi…… Không còn kịp rồi……

Một tuần sau, cậu nghe được nữ đồng nghiệp nói: ”Các cô nghe nói chưa, mấy hôm trước tổng tài bị nhìn thấy cùng một cái thiếu niên xuất nhập bar đêm, bộ dáng thoạt nhìn rất thân mật.”

“Là người trong phòng nghiệp vụ nhìn thấy, còn nói bộ dạng cậu thiếu niên kia rất được, giống như ngôi sao thần tượng ấy.”

“Các cô đoán xem, tổng tài rốt cuộc có phải là loại kia hay không?”

“Uy, các cô đừng nói nữa.”, một nữ đồng nghiệp nhỏ giọng ngăn trở đề tài.

Nhất thời tất cả im lặng, các nàng vụng trộm liếc mắt nhìn Dương Khánh Kiều, cô thúc thúc tôi, tôi thúc thúc cô, muốn đẩy ra một người đại diện đi tìm hiểu xem quan hệ giữa cậu và Trịnh Ngạn, nhưng lại không có người thật sự dám đi hỏi, một là vấn đề này thực xấu hổ, hai là sợ không cẩn thận lại tổn thương cậu.

Một tuần trước, tổng tài đại nhân trước mặt các nàng đem người lôi đi, cái loại thái độ cường ngạnh này nói có bao nhiêu ái muội liền có bao nhiêu ái muội. Ngày hôm sau, Phó phòng luôn siêng năng cần mẫn lại xin nghỉ không đi làm, không khiến người loạn đoán cũng khó.

Nhưng mà, ngày hôm sau nữa đi làm, cả người giống như bong bóng xì hơi, mấy ngày liền cho tới nay tinh thần có vẻ uể oải không phấn chấn, miễn cưỡng cười vui, nhìn thế nào đều giống bộ dáng thất tình chịu khổ bị bội tình bạc nghĩa, các nàng nhìn đến thì không khỏi vì cậu cảm thấy đau lòng, nhưng cái gì cũng không dám hỏi.

Đang lúc các nàng đẩy qua đẩy lại, Trưởng phòng luôn không nắm rõ tình huống lại lên tiếng trước: ”Tiểu Kiều, nhìn cậu gần đây tinh thần không tốt lắm, xảy ra chuyện gì, có phải bị thất tình không?”

Một mũi tên không chủ đích lại cắm thẳng hồng tâm!

Dương Khánh Kiều trong lòng đau xót, ảm đạm cười cười. ”Không có, có lẽ gần đây thời tiết thay đổi, ngủ không tốt mà thôi.”

Nữ đồng nghiệp ngăn các nàng tám chuyện lúc nãy ngược lại không thể nhìn được nữa, cuối cùng chịu không nổi, vọt tới trước mặt cậu, cầm tay cậu kích động nói: ”Phó phòng, anh không cần thương tâm, anh đáng yêu như thế, tính tình lại tốt như thế, nhất định sẽ có người rất tốt chờ đợi anh, chúng tôi đều ủng hộ anh!”

“A?”, Dương Khánh Kiều vẻ mặt mờ mịt.

“Đúng vậy đúng vậy.”,  những người khác cũng vây lại, nói tới nói lui đều thiệt tình thành ý an ủi cậu.

“Các cô thật là……”, không biết nên khóc hay cười, không biết nói cái gì mới hảo.”Cám ơn các cô quan tâm, tôi không sao, đều mau trở về làm việc, tôi đi xuống lầu lấy bưu kiện.”

Thoát khỏi văn phòng lóe sáng quang huy mẫu ái, cậu trong lòng cũng có điểm cảm động, mấy ngày nay các cô nhất định nhìn ra một ít manh mối, nhưng lại không nói gì, đây là biểu hiện sự đồng cảm và quan tâm của các cô, cậu thấy mình thật may mắn, rằng mình có thể có được những đồng nghiệp tốt như người nhà này.

Phòng bưu kiện ở lầu một, Dương Khánh Kiều đến lấy hai bưu kiện thuộc bộ phận văn thư, khi đang đợi thang máy, một thiếu niên trẻ tuổi cũng đi đến trước thang máy.

Dương Khánh Kiều lặng lẽ liếc nhìn cậu ta một cái, bởi vì thiếu niên bộ dạng thật dễ nhỉn, môi hồng răng trắng, mắt nhỏ dài hơi xếch, so với ngôi sao thần tượng cũng không thua kém.

Cậu ta nhìn giống như một sinh viên, mang giày thể thao mặc quần bò, một bên vai mang ba lô, tràn ngập hơi thở cùng sức sống thanh xuân, rất mê người.

Chốc lát, hai người cùng nhau tiến vào thang máy, Dương Khánh Kiều hỏi cậu: ”Tầng mấy?”

“Tầng mười tám, cám ơn.”, thiếu niên lịch sự nói. ”Hẳn là văn phòng tổng tài, đúng không?”

Dương Khánh Kiều không khỏi hơi sững người một chút, rồi “Ân” một tiếng, giúp cậu ta nhấn nút, nơi đầu ngón tay một cơn nhói thoáng qua, phảng phất như bị con số mười tám này làm tổn thương.

Nhịn không được phiêu mắt nhìn thiếu niên, phát hiện thiếu niên cũng đang nhìn cậu, bất giác bốn mắt nhìn nhau.

Thiếu niên đối cậu mỉm cười, khách khí hỏi: ”Xin hỏi, tổng tài các anh ở công ty là người thế nào?”

Dương Khánh Kiều sững một chút. ”Tôi không rõ lắm, thực xin lỗi, tôi đã đến nơi.”, lịch sự khẽ gật đầu một cái, đi ra khỏi thang máy, ngực gắt gao co lại, hại cậu hô hấp có điểm khó khăn.

Thiếu niên kia chính là tân hoan của Trịnh Ngạn đi, rõ ràng là chính mình chủ động đề nghị chia tay trước, vì sao nhìn thấy đối tượng mới của anh ta, trong lòng lại khổ sở như thế? Dương Khánh Kiều chìm trong suy nghĩ, cứ liên tục lặp lại, không muốn nghĩ đến lại không thể quên đi, thật sự thực chán ghét bản thân lo được lo mất như vậy, hơn nữa……

Trịnh Ngạn, tôi cũng chán ghét anh!

Một tuần, mới một tuần, tôi còn đang thương tâm, anh thì đã cùng người khác tay trong tay xuất nhập bar đêm đi thuê phòng, tâm lý mất cân bằng quá đó!

Một cái thí tiểu hài tử có cái gì hảo chứ? Không phải so với tôi chỉ có thanh xuân mĩ mạo hơn một chút sao? Anh còn từng dùng cả bàn tay nhét vào bên trong tôi thiếu chút nữa muốn giết chết tôi, thí tiểu hài tử kia sẽ như tôi hy sinh kính dâng như thế sao…… Ách, này không phải trọng điểm, nói tóm lại, Trịnh Ngạn anh cái  tên nam nhân bạc tình, không lương tâm đáng chết, cái đồ hỗn trướng có mới nới cũ vương bát đản!

Tôi tôi tôi…… Tôi nguyền rủa anh cả đời không cương nổi!

Khụ, Tiểu Kiều đồng của chúng ta tuy là thiên nhiên thụ không sai, nhưng cũng chưa từng nói cậu ấy là thánh mẫu thụ, không có được phật tâm không oán, không hối hận, nhẫn nhục chịu đựng…… Mẹ nó, cậu ta giờ chỉ có trư tâm chứ phật tâm nỗi gì!

Mặc dù người muốn chấm dứt quan hệ trước là mình, nhưng Dương Khánh Kiều đè nén không được nỗi giận và oán hận muốn đi đập nát tường, nhưng lại không hiểu được, cái này gọi là ghen tuông, hơn nữa còn là một hũ dấm chua nhiều năm bốc mùi nha.

Dù sao cậu chính là cảm thấy tâm tình thật không tốt, phi thường phi thường khó chịu, buồn bực ở trong lòng mà cứ như trong nồi áp suất, sắp bạo phát nổ tung.

Trong cơn tức giận, trực tiếp đứng ở hành lang lấy điện thoại di động ra, gọi vào số của Linh Mộc, bên kia mới truyền đến một tiếng “uy“, liền như sét đánh mà nói một hơi: ”Linh Mộc, tôi là Tiểu Kiều, đêm nay có thể uống với tôi một chén được không, lần này không uống nước ngọt, tôi muốn uống rượu!”

Đối phương giật mình. ”Cậu xảy ra chuyện gì à?”

“Một câu, bồi không bồi?”

“Chỗ cũ, phụng bồi.”

“Ok, buổi tối gặp.”

Hừ hừ, anh có tân hoan, chẳng lẽ tôi không có nhân tình cũ sao? Bổn đại gia sẽ đấu với anh! (A, cậu muốn đấu cái gì với người ta hả?)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương