Trong tiểu thuyết võ hiệp thường có một câu “Nơi có con người tất có giang hồ“, những lời này kỳ thật muốn biểu đạt ý tứ, nơi có người tụ tập sẽ có thị phi ân oán, mà công sở thường là nơi dễ sinh ra những lời đồn đãi nhất.

Ngày thứ hai đi làm, mộ nữ đồng nghiệp nói: ”Các cô có biết chưa, phòng nghiệp vụ có một cô nàng buổi tối làm thêm bị phát hiện.”

“Làm thêm thì có sao, công ty đâu có quy định không thể làm thêm.”

“Nhưng cô ta lại đi tiếp khách.”

“Nghe nói cô ả đều nhắn tin để hẹn khách đến khách sạn.”

Dương Khánh Kiều cũng không quan tâm đến câu chuyện của các cô nàng, phụ nữ mà, thích đồn thổi là thiên tính, trên thực tế cũng không có ác ý gì, nhưng nghe thấy một câu nói kia, ánh mắt không khỏi buồn bã. Cậu cùng Trịnh Ngạn cũng đâu khác gì, chỉ khác là, “khách nhân“ của cậu chỉ có một mình Trịnh Ngạn, hơn nữa……  cậu là bị phiêu miễn phí ……

Đương nhiên, cậu tuyệt không đem lập trường của mình cùng Trịnh Ngạn trở thành kiểu tiếp khách chỗ làng chơi, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy mà nội tâm thì cứ bị dày vò.

Tình ái mà Trịnh Ngạn mang đến cho cậu giống như thuốc phiện, chỉ hít vào một hơi liền khó có thể từ bỏ, quả thực giống “nghiện“ vậy──

Ám ảnh tình dục hay “sexual obsessions” còn gọi là nghiện tình dục, nghiện khoái cảm tình dục hay nghiện làm tình là một loại rối loạn ám ảnh cưỡng chế liên quan đến tình dục, bệnh nhân sẽ vô thức mong muốn có quan hệ tình dục với người khác. (“Ám ảnh tình dục” là một hội chứng tồn tại trong một người, cưỡng gian không thuộc trong phạm vi ám ảnh tình dục.)

Cậu thích Trịnh Ngạn, có lẽ, cũng có một chút yêu anh, nhưng mà tình cảm này chỉ có thể là tình yêu đơn phương, dù cho thân thể bọn họ có thể nói là thân mật khăng khít, nhưng thứ đó chỉ xuất hiện giữa hai người khi ở trên giường, có thể nói mối liên hệ duy nhất chỉ có tình dục.

Trịnh Ngạn có thể cũng thích cậu, có lẽ, có một chút bất đồng với cậu, nhưng chỉ giới hạn trong trên giường, xuống giường, với anh cậu cái gì cũng không phải, nhiều nhất chỉ là bạn tình thích thì gọi đến.

Có người hỏi, tình yêu có thể giữ mãi vẻ tươi nguyên?

Chuyên gia nói rằng, có, tuổi thọ trung bình của tình yêu hiện đại là ba năm, có khi dài hơn, có khi ngắn hơn.

Như vậy, kích tình chỉ đơn thuần là tình dục không có tình yêu cùng cảm giác mới mẻ thì có thể duy trì bao lâu? Dương Khánh Kiều tự hỏi, sự mới mẻ của mình có thể được bao lâu? Có phải hay không chơi chán liền bị vứt đi?

Quan hệ chỉ xây dựng trên tình dục một ngày nào đó sẽ chấm dứt, khi thân thể cậu không còn hấp dẫn Trịnh Ngạn nữa.

Nghĩ đến đây, ngực liền nhoi nhói đau, đây cũng không phải là cậu nghĩ quá nhiều, mà là chuyện có thể phát sinh, dù sao cậu cùng Trịnh Ngạn không phải tình nhân thật thụ, càng miễn bàn đến chuyện hứa hẹn gì.

Giữa bọn họ ngoại trừ tình dục, cái gì cũng đều không có.

Được rồi, loại chuyện xưa này mười có bảy tám đều là một loại cho rằng anh không thương tôi anh không có khả năng yêu tôi, một loại khác cho rằng tôi không thương cậu tôi không có khả năng yêu một món đồ chơi một thứ sủng vật, thế là cả hai rơi vào một vòng lẩn quẩn.

Tiểu Kiều đồng tình cảm nặng hơn lý trí của chúng ta cũng không ngoại lệ, cũng lâm vào ngõ cụt mua dây buộc mình.

Rúc vào sừng trâu mà lẫn trốn, di động bỗng nhiên vang lên reng reng, mở ra xem, là một tin nhắn từ nước ngoài gửi đến: ”Có ngoan không?”

Dùng đầu gối cũng có thể đoán được người gửi là ai, trong lòng Dương Khánh Kiều dâng lên một tia ấm áp, ánh mắt có chút điểm cay cay, ít nhất người nọ đối cậu không phải hoàn toàn chẳng quan tâm hay bỏ mặc.

Nhịn không được nỗi lòng gợn sóng, xúc động gửi tin nhắn: “Vậy anh có ngoan không?”

Ách…… Mẹ ơi mình ăn tim gấu mật báo sao mà dám chất vấn anh ta như vậy? Bất quá giờ hối hận cũng vô dụng, cho dù lập tức bắn rớt vệ tinh cũng không còn kịp rồi.

Nhìn chăm chăm di động đầy kích động, mấy phút đồng hồ sau, tin ngắn lại đến: “Tôi luôn rất xấu mà.”

Dương Khánh Kiều nhịn không được nở nụ cười, không hoảng hốt, đơn giản nổi gan lại gửi: “Nguyên lai anh cũng biết anh rất tệ.”

Mới gửi đi không lâu, rất nhanh trở về: “Tôi hiện tại hảo muốn đối với em phá hư.”

Dương Khánh Kiều mặt đỏ hồng: “Ặc, phá hư không thể ~ phá hư không thể ~”

Lần này trả lời nhanh hơn: “Chờ tôi trở về, nhất định đem em làm đến phá hư.”

Dương Khánh Kiều mặt càng đỏ hơn, tin nhắn gửi cứ gửi qua gửi lại, bên tai phảng phất âm thanh báo tin nhắn trả lời trầm thấp, cậu không phát hiện, những lời này thật giống như giữa tình nhân với nhau, rất buồn nôn, rất ngọt ngào nha.

“Phó phòng, anh gửi tin nhắn cho ai vậy, gửi cao hứng như thế?”, một nữ đồng nghiệp tò mò hỏi.

“Không cần nghĩ cũng biết nhất định là Chu Du ca ca thôi.” một nữ đồng nghiệp khác tiếp lời.

“Đừng hàn huyên, còn không mau làm việc!”, Dương Khánh Kiều hơi cao giọng, chính mình cũng vội thu hồi di động, chuyên tâm làm việc.

Ai, làm sao đây, còn tiếp tục như vậy, cậu nhất định sẽ yêu Trịnh Ngạn mất, hơn nữa là thật lòng yêu, mặc anh đùa giỡn thế nào cũng đều cam tâm tình nguyện.

Đúng như câu trên mạng hay nói, bạn đã thua rồi.

Dương Khánh Kiều cảm thấy mình đã thua rồi.

Bởi vì yêu trước là thua trước, càng yêu càng thảm.

Cho nên, cậu cho mình hai lựa chọn, một là cứ tiếp tục duy trì trạng thái bây giờ cho đến khi Trịnh Ngạn buông tha cậu; hai là chủ động đoạn tuyệt quan hệ bạn tình trước mắt giữa hai người, cuộc sống trở về quỹ đạo vốn có, tìm kiếm chờ đợi một người ngang hàng mà trao nhau cảm tình bình đẳng.

Cậu tuy rằng ôn hòa yếu đuối, nhưng cậu rất khát vọng tình yêu.

Cậu khát vọng vào một thời điểm phù hợp, ở một địa điểm phù hợp, gặp gỡ một người phù hợp, bọn họ giống như đồng thời bị sét đánh trúng, tình yêu điện lưu đánh trúng vào nội tâm bọn họ, đốt trụi linh hồn bọn họ.

Rồi bọn họ mới yêu nhau, cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau nhìn đối phương dần dần già đi, có lẽ đỉnh đầu sẽ trọc, có lẽ bụng sẽ to ra, bọn họ vẫn như cũ gắt gao nắm lấy tay nhau, ai cũng không thể chia lìa.

Rõ ràng là, cậu khát vọng tình yêu lãng mạn, là thứ tình yêu mà hai tâm hồn cùng hòa quyện, nhưng Trịnh Ngạn không thể cho cậu.

Trịnh Ngạn có thể sẽ cho cậu, đại khái là vỗ vỗ mặt cậu, mỉm cười nói, hài tử à, em thật sự là lãng mạn quá rồi. Nói xong, áp đảo, làm!

Này thật sự khiến cho người ta uể oải, không phải sao?

Ở một bên địa cầu, là ban ngày, tiểu cừu sầu muộn buồn rầu.

Ở một bên khác địa cầu, là ban đêm, đại dã lang ngợp trong vàng son.

Trong bữa tiệc đêm oanh oanh yến yến, Trịnh Ngạn vẫn đứng ở góc ngoạn di động, dùng tin nhắn đùa tiểu sủng vật của anh, phảng phất có thể thấy mặt oa nhi kia vừa thẹn thùng vừa giận đỏ bừng, đáng yêu khiến người hảo muốn cắn một ngụm, thầm nghĩ, sớm biết vậy liền đem cậu mang theo bên người, sẽ không nhàm chán như vậy.

Một gã thiếu niên tóc vàng xinh đẹp mang hai ly rượu đi tới, đem một ly đưa tới trước mặt anh, dùng tiếng Anh nói: ”Uống một ly chứ?”

Trịnh Ngạn thu hồi di động cùng mỉm cười, tiếp nhận ly, cũng dùng tiếng Anh trả lời: ”Cám ơn.”

Thiếu niên đối anh lộ ra tươi cười ám muội. ”Đêm nay chỉ một mình?”

“Có lẽ phải, cũng có lẽ không.”

“Có muốn đến nơi khác uống một ly không?”

“Trên giường sao?”

“Nếu anh muốn, nơi nào cũng được, tùy anh cao hứng.” thiếu niên trả lời trắng trợn, ngả ngớn dựa càng lúc càng gần.

“Thật sao?”

“Đúng vậy, em chú ý anh đã lâu, bắt đầu từ lúc anh vừa vào cửa, em liền chỉ thấy mỗi mình anh.”, thiếu niên nói, người nhuyễn như  không xương cốt, dựa vào trên người anh.

Trịnh Ngạn nhíu mày, mỉm cười nói: ”Như vậy, người cậu cần không phải là tôi, là bác sĩ nhãn khoa mới phải.” nói xong, đẩy thiếu niên ra, tiêu sái bỏ đi.

Thiếu niên ngạc nhiên, sắc mặt rất khó xem.

Đừng nhìn Trịnh Ngạn bên ngoài rất giống như dã thú hễ một chút liền động dục, trên thực tế, anh cũng không phải là gậy mát xa tùy tiện đều cắm vào mông, tuy rằng dĩ vãng cũng không từng thiếu bạn tình, nhưng từ khi thưởng thức qua tư vị của Dương Khánh Kiều, những người khác ở trong mắt anh đều trở thành củ cải trắng đần độn vô vị, tựa như thiếu niên tóc vàng này, nhiệt tình dâm đãng như vậy, anh lại không dậy nổi một chút hưng trí.

Lần tới mặc kệ đi nơi nào, nhất định đều phải mang người theo. Trịnh Ngạn nghĩ, là bạn tình đơn thuần cũng tốt, lên cấp thành tình nhân cũng được, tóm lại thiếu Dương Khánh Kiều, tựa như thiếu cái gì đó rất trọng yếu.

Cô có phải là muốn hỏi anh ta rằng, Trịnh tiên sinh à, anh không phải đã yêu tiểu dương nhi của anh rồi chứ?

Nhắc tới chữ yêu này, anh ta sẽ chỉ biết cho cô một nụ cười nhạt, nói đó là lừa tiểu hài tử cùng đứa ngốc gì thôi, nam nhân cả ngày đem tình yêu bắt tại ngoài miệng không phải chân chính nam nhân.

Cho nên cho dù anh thật sự yêu thương, cũng sẽ không thành thành thật thật nói cho cậu biết, nhiều lắm là ở trên giường tái lăn tới lăn lui vài lần biểu đạt nội tâm ẩn sâu mênh mông của anh, có thể làm cho đối phương cao trào, cao trào, cao tới đỉnh triều, mới là chính thống nam tử hán!

Ngô Kiệt Chí nói anh là tên nam nhân nhỏ nhen, không được tự nhiên là hoàn toàn chính xác, hơn nữa không chỉ có nhỏ nhen không được tự nhiên, còn có chủ nghĩa đại nam nhân nghiêm trọng, không thể thẳng tanh đối mặt tình cảm chân thật, cho rằng lấy ngôn ngữ biểu đạt tình yêu là hành vi yếu thế. Theo phương diện nào đó mà nói, này cũng coi như là một loại “thẹn thùng“, một loại nam nhân rụt rè đi.

Tiếng chuông di động bỗng vang lên, bất quá cuộc gọi không phải của Dương Khánh Kiều, mà là Ngô Kiệt Chí.

Hai người ngắn gọn bàn chuyện công việc, bàn xong, Ngô Kiệt Chí thuận miệng nói: ”Tối thứ sáu cuối tuần rồi tôi ở First One  gặp được người kia của anh.”

“Người nào?”

“Còn vờ, đừng giả bộ, chính là người cùng anh ngoạn trong thang máy.”

“Tôi đã biết.”, sắc mặt một trận hung ác nham hiểm.

“Nếu không thích hãy mau phóng sinh, người xếp hàng phía sau còn một đống.” Ngô Kiệt Chí tiếp tục đùa giỡn, không biết có phải cố ý hay không.

“Bảo đám xếp hàng toàn bộ đi chết đi.”

“Uy, anh cái này gọi là chiếm hầm cầu không thải.”

“Ai nói tôi không thải?”

“Chậc, xem ra lần này anh là thật sự.”

“Thao cái mông cậu.”

“Ha ha, nguyên lai ngay cả anh cũng đối với mông của tôi……”

Ba! Cởi bỏ tai nghe, lạnh lùng hừ cười.

Hừ hừ, tốt lắm, tôi buổi sáng mới đi, em buổi tối liền không chịu được cô đơn, chạy tới nơi  kẻ nào cũng đều là dã nam nhân, rất không ngoan, sau khi trở về tuyệt đối phải thực hiện một câu trong tin nhắn vừa rồi ──

Đem em làm đến phá hư!

Khụ, về điểm thích ăn dấm chua kia, tin rằng không lâu sau sẽ dùng thân thể Tiểu Kiều để nghiệm chứng đây.

Ở phía bên kia bờ đại dương có một con dê nhỏ rùng mình một cái, xoa xoa cái mũi, thì thào lẩm bẩm: ”Thời tiết hình như trở lạnh, có thể bắt đầu ăn lẩu dê rồi.”

Thật tình Tiểu Kiều đồng à, cậu quả nhiên là lấy thân là nguyên liệu nấu ăn mà tự mình hiểu rõ, đề nghị cậu trước cứ lột trần tắm cho sạch sẽ, chờ đại dã lang trở về bồi bổ trong mùa đông đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương