Nhất Dạ Tình Hậu (Sau Tình Một Đêm)
-
Chương 7: Đau
Cố Lan nặng nề ngủ một giấc, tỉnh lại phát hiện mình ở trong một căn phòng xa lạ. Màu đen trắng giản lược cách điệu, không gian phòng ngủ hiện ra càng rộng rãi, tủ quần áo màu đen đối diện cùng cửa sổ bằng kính, khiến mặt kính phát huy triệt để tác dụng, Cố Lan từ chính giữa kính thấy được chính mình mặc áo ngủ nằm ở trên giường.
Chính mình sững sờ đến phát ngốc, đột nhiên, cửa phòng ngủ bị người mở ra từ bên ngoài, Tiết Hoàn một thân quần áo ở nhà màu xám thoải mái đi vào, nhìn thấy Cố Lan tỉnh lại cười cười, “Tỉnh lại thật là đúng lúc, đang định gọi em đấy.”
Cố Lan chằm chằm nhìn Tiết Hoàn đến gần y, hỏi: “Đây là nhà anh?”
“Đúng vậy, em ngủ thực sâu, tôi ôm em rời quán bar lại từ trên xe ôm xuống đi vào trong nhà, em một điểm phản ứng cũng không có.” Tiết Hoàn ngồi xuống giường, cúi người dán đến bên tai Cố Lan, “Mới làm hai lần, không phải là bởi vì mới phá thân nên sẽ đặc biệt mệt mỏi đi?”
Cố Lan mặt đỏ lên một chút, giơ tay hướng đến trên mặt hắn bắt chuyện, Tiết Hoàn làm sao cho y đắc thủ, thuận thế ấn xuống một cái hôn lên tay y, “Thụy mỹ nhân vừa tỉnh lại, vẫn nên theo trẫm đi ra ngoài dùng bữa đi.”
“Cút!” Cố Lan rút tay về, chống giường ngồi dậy, nhíu mày xoa xoa thắt lưng đau đớn mệt mỏi không chịu nổi.
“Không thoải mái?” Tiết Hoàn cầm cái gối dựng thẳng đặt ở đầu giường, dìu Cố Lan ngồi dựa vào, “Vậy cũng đừng xuống giường, tôi kêu người đem bữa trưa đưa vào.”
Cố Lan sững sờ, “Bữa trưa?”
“Em biết em ngủ bao lâu không?” Tiết Hoàn nhấc tay bóp bóp mũi Cố Lan, “Hiện tại đã mười hai giờ rưỡi.”
“Úc.” Cố Lan sờ sờ chóp mũi.
Tiết Hoàn sờ sờ mặt Cố Lan, sau đó mới đứng dậy đi vào buồng tắm.
Cố Lan cà cà vị trí mu bàn tay bị Tiết Hoàn sờ qua, khẽ cau mày, thực sự rất không quen nằm trên giường nhà Tiết Hoàn, diễn biến chuyển biến cũng quá ly kỳ.
Tiết Hoàn rất nhanh từ buồng tắm đi ra, một tay cầm cái chậu rửa mặt, một tay cầm cái cốc, cũng bóp xong kem đánh răng lên trên bàn chải, đi thẳng tới trước giường.
Cố Lan biểu tình khó hiểu, “Anh đây là làm gì vậy?”
Tiết Hoàn đem chậu rửa mặt sạch sẽ thả trên đùi Cố Lan, “Đánh răng.”
Thái dương Cố Lan mờ mịt nhảy lên, “Tôi không phải tàn phế!”
“Tôi xem em không xuống giường được mới…”
“Ai không xuống giường được?!” Cố Lan giọng căm hận đánh gãy lời hắn, động tay bỏ chậu rửa mặt ra, vén chăn lên, nhấc chân đi xuống giường. Nhất thời hai chân vừa mới chạm đất liền như nhũn ra, cũng may Tiết Hoàn trở tay đúng lúc nắm lấy y mới không chật vật ngã sấp xuống.
Bộ vị khó có thể mở miệng kia truyền đến một trận đau đớn như bị xé rách, Cố Lan lập tức nhíu mày kêu nhẹ một tiếng.
“Đừng cậy mạnh, nằm xuống lại đi, tôi dìu…”
“Cút ngay!” Cố Lan ra sức bỏ qua tay Tiết Hoàn, cắn răng thẳng người, từng bước từng bước đi vào buồng tắm, chờ hai tay chống được trên bồn rửa tay, Cố Lan đã ra một thân mồ hôi.
Đau, quá đau, càng ngày càng đau. Quý Hồi Sinh nói qua thể chất y cực kỳ đặc thù, sau hai mươi tư giờ phá thân rất có thể xảy ra đau đớn kịch liệt, biện pháp duy nhất để giảm bớt đau đớn chính là làm tình, làm đến không đau nữa mới thôi. Y lúc đó còn khịt mũi coi thường, chỉ kém không bật cười, chọc thủng một lớp màng thì có thể có bao nhiêu đau? Coi như là đau đến không chịu được đi, làm tình liền hết đau? Thực sự là chuyện đáng cười nhất thiên hạ.
Nhưng bây giờ, y không thể không tin tưởng lời Quý Hồi Sinh nói, thực sự là quá đau, đau đến thấu xương.
“Cố Lan!” Tiết Hoàn thấy Cố Lan đột nhiên che bụng ngồi xổm xuống, liền duỗi cánh tay đem y ôm vào trong ngực, lo lắng hỏi, “Em sao vậy?”
Cố Lan chặt chẽ che bụng, sắc mặt trắng bệch như tuyết, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, “Đau, đau quá…”
Tiết Hoàn hoảng hồn, “Nơi nào đau? Bụng?”
Đều đau, toàn bộ hạ thân đều đau, đau đến mức hận không thể há mồm rít gào.
Cố Lan mạnh mẽ cắn môi dưới, tóm chặt cổ áo của Tiết Hoàn, run rẩy nói, “Ôm tôi, đi lên trên giường…”
Tiết Hoàn cấp tốc đem y ôm ngang lên, đi ra ngoài buồng tắm, phóng tới trên giường, “Em nằm trước, tôi đi gọi điện thoại hỏi …”
“Đừng!” Cố Lan dùng sức nắm lấy tay Tiết Hoàn, thở hổn hển nói, “Cởi quần áo, chúng ta, làm tình.”
Chính mình sững sờ đến phát ngốc, đột nhiên, cửa phòng ngủ bị người mở ra từ bên ngoài, Tiết Hoàn một thân quần áo ở nhà màu xám thoải mái đi vào, nhìn thấy Cố Lan tỉnh lại cười cười, “Tỉnh lại thật là đúng lúc, đang định gọi em đấy.”
Cố Lan chằm chằm nhìn Tiết Hoàn đến gần y, hỏi: “Đây là nhà anh?”
“Đúng vậy, em ngủ thực sâu, tôi ôm em rời quán bar lại từ trên xe ôm xuống đi vào trong nhà, em một điểm phản ứng cũng không có.” Tiết Hoàn ngồi xuống giường, cúi người dán đến bên tai Cố Lan, “Mới làm hai lần, không phải là bởi vì mới phá thân nên sẽ đặc biệt mệt mỏi đi?”
Cố Lan mặt đỏ lên một chút, giơ tay hướng đến trên mặt hắn bắt chuyện, Tiết Hoàn làm sao cho y đắc thủ, thuận thế ấn xuống một cái hôn lên tay y, “Thụy mỹ nhân vừa tỉnh lại, vẫn nên theo trẫm đi ra ngoài dùng bữa đi.”
“Cút!” Cố Lan rút tay về, chống giường ngồi dậy, nhíu mày xoa xoa thắt lưng đau đớn mệt mỏi không chịu nổi.
“Không thoải mái?” Tiết Hoàn cầm cái gối dựng thẳng đặt ở đầu giường, dìu Cố Lan ngồi dựa vào, “Vậy cũng đừng xuống giường, tôi kêu người đem bữa trưa đưa vào.”
Cố Lan sững sờ, “Bữa trưa?”
“Em biết em ngủ bao lâu không?” Tiết Hoàn nhấc tay bóp bóp mũi Cố Lan, “Hiện tại đã mười hai giờ rưỡi.”
“Úc.” Cố Lan sờ sờ chóp mũi.
Tiết Hoàn sờ sờ mặt Cố Lan, sau đó mới đứng dậy đi vào buồng tắm.
Cố Lan cà cà vị trí mu bàn tay bị Tiết Hoàn sờ qua, khẽ cau mày, thực sự rất không quen nằm trên giường nhà Tiết Hoàn, diễn biến chuyển biến cũng quá ly kỳ.
Tiết Hoàn rất nhanh từ buồng tắm đi ra, một tay cầm cái chậu rửa mặt, một tay cầm cái cốc, cũng bóp xong kem đánh răng lên trên bàn chải, đi thẳng tới trước giường.
Cố Lan biểu tình khó hiểu, “Anh đây là làm gì vậy?”
Tiết Hoàn đem chậu rửa mặt sạch sẽ thả trên đùi Cố Lan, “Đánh răng.”
Thái dương Cố Lan mờ mịt nhảy lên, “Tôi không phải tàn phế!”
“Tôi xem em không xuống giường được mới…”
“Ai không xuống giường được?!” Cố Lan giọng căm hận đánh gãy lời hắn, động tay bỏ chậu rửa mặt ra, vén chăn lên, nhấc chân đi xuống giường. Nhất thời hai chân vừa mới chạm đất liền như nhũn ra, cũng may Tiết Hoàn trở tay đúng lúc nắm lấy y mới không chật vật ngã sấp xuống.
Bộ vị khó có thể mở miệng kia truyền đến một trận đau đớn như bị xé rách, Cố Lan lập tức nhíu mày kêu nhẹ một tiếng.
“Đừng cậy mạnh, nằm xuống lại đi, tôi dìu…”
“Cút ngay!” Cố Lan ra sức bỏ qua tay Tiết Hoàn, cắn răng thẳng người, từng bước từng bước đi vào buồng tắm, chờ hai tay chống được trên bồn rửa tay, Cố Lan đã ra một thân mồ hôi.
Đau, quá đau, càng ngày càng đau. Quý Hồi Sinh nói qua thể chất y cực kỳ đặc thù, sau hai mươi tư giờ phá thân rất có thể xảy ra đau đớn kịch liệt, biện pháp duy nhất để giảm bớt đau đớn chính là làm tình, làm đến không đau nữa mới thôi. Y lúc đó còn khịt mũi coi thường, chỉ kém không bật cười, chọc thủng một lớp màng thì có thể có bao nhiêu đau? Coi như là đau đến không chịu được đi, làm tình liền hết đau? Thực sự là chuyện đáng cười nhất thiên hạ.
Nhưng bây giờ, y không thể không tin tưởng lời Quý Hồi Sinh nói, thực sự là quá đau, đau đến thấu xương.
“Cố Lan!” Tiết Hoàn thấy Cố Lan đột nhiên che bụng ngồi xổm xuống, liền duỗi cánh tay đem y ôm vào trong ngực, lo lắng hỏi, “Em sao vậy?”
Cố Lan chặt chẽ che bụng, sắc mặt trắng bệch như tuyết, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, “Đau, đau quá…”
Tiết Hoàn hoảng hồn, “Nơi nào đau? Bụng?”
Đều đau, toàn bộ hạ thân đều đau, đau đến mức hận không thể há mồm rít gào.
Cố Lan mạnh mẽ cắn môi dưới, tóm chặt cổ áo của Tiết Hoàn, run rẩy nói, “Ôm tôi, đi lên trên giường…”
Tiết Hoàn cấp tốc đem y ôm ngang lên, đi ra ngoài buồng tắm, phóng tới trên giường, “Em nằm trước, tôi đi gọi điện thoại hỏi …”
“Đừng!” Cố Lan dùng sức nắm lấy tay Tiết Hoàn, thở hổn hển nói, “Cởi quần áo, chúng ta, làm tình.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook