Nhất Dạ Tiêu Hồn
-
Chương 33: Kỳ thực rất yếu đuối
Lăng Sương biết tràng vị của con rất yếu, biết con rất dễ tiêu chảy. Nhưng mà nàng không biết, lúc trẻ con tiêu chảy lại đáng sợ đến mức này.
Không biết tiểu Ngữ Vi là vì uống nhiều sữa, hay là vì thời tiết, hơi một chút là tiêu chảy.
Nàng mời đại phu xem qua, đại phu kia lời thề son sắt cam đoan, Ngữ Vi không khoẻ hắn đem đầu chặt bỏ.
Ngữ Vi uống thuốc quả nhiên ngoan ngoãn ngủ. ngoại trừ nôn sữa vài lấn không có gì khác lạ. Vào khoảng rạng sáng ngày kế, nàng đột nhiên bị tiếng khóc làm bừng tỉnh.
Sau khi Lăng Sương kiểm tra, phát hiện Ngữ Vi toàn thân nóng hổi, sữa uống vào toàn bộ nôn ra. Chính thức hình thành triệu chứng trên nôn dưới tiêu chảy, sốt cao không giảm.
Lăng Sương nghìn quân vạn ngựa trước mặt mắt cũng không chớp một cái, gặp bọn cướp vẫn vững như núi Thái, nay trước mặt đứa trẻ sơ sinh, bị dọa đến phát khóc, lệ rơi không ngớt.
Bình tĩnh, bình tĩnh, các bà mẹ gặp phải loại tình huống này sẽ làm sao?
Đáp án là bắt xe đi bệnh viện.
Nhưng mà, cổ đại lấy đâu ra taxi? Cho dù có xe taxi, lấy trình độ điều trị của cổ đại thì dùng được cái rắm.
Nàng từng học hai ngày Đông y, nhưng toàn là về chữa thương. Nàng có thể biết tẩu hỏa nhập ma thì nên làm thế nào, thế nhưng ngay cả cảm mạo cũng trị không được.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Ngữ Vi nếu như gặp chuyện, nàng cũng không sống nổi.
Lúc miên man suy nghĩ, Lăng Sương đã ôm Ngữ Vi chạy không ngừng vào trong thành, đi tìm đại phu.
Lấy khinh công của nàng, lại thêm thiên tính tiềm tàng của người mẹ bùng phát, tốc độ cũng không chậm hơn taxi là bao.
Lăng Sương đã sắp điên rồi, vừa nhìn đến tấm biển XX của y quán, nàng lập tức chạy tới đối diện với cửa ván gỗ tay đấm chân đá.
“Mở cửa, mở cửa, không mở cửa lão nương đốt y quán của ngươi.”
Ngữ Vi bé nhỏ đã không khóc không quấy nữa, nhắm mắt uể oải. Loại tình huống này, dọa Lăng Sương thiếu chút nữa ngừng thở.
“**, đại phu chết sạch hết rồi sao?” Lăng Sương chưa bao giờ khóc nay lại khóc to quấy lớn, y như một người đàn bà chanh chua.
“Là ai hơn nửa đêm a.” Thanh âm uể oải của đại phu từ bên trong truyền tới.
Nàng tiếp tục gõ cửa, gấp đến độ khóc không ngừng, “Đại phu, đại phu, xem con gái của ta a.”
“Vào đây.” Đèn trong phòng sáng lên, ngay sau đó cửa được mở một cánh.
“Đại phu, xin xem nó.” Lăng Sương vội lau nước mắt, vội vội vàng vàng chạy vào.
Lão đại phu cử động không tiện, thiếu chút nữa bị nàng xô ngã xuống đất.
Đại phu xem kỹ bựa lưỡi của Ngữ Vi, vừa xem mạch nó. Thở dài bất đắc dĩ, “Cô nương, thứ lão phu bất lực, cô nên đến nơi khác thôi.”
“Cái gì?” Lời đại phu tựa sấm sét giữa trời quang, thế giới của Lăng Sương liền tan vỡ.
“Cô đến nơi khác thôi.” Lão đại phu vội phất phất tay, “Nhanh đi, coi chừng muộn.”
Chỉ cần còn một tia hy vọng, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Lăng Sương lau lau nước mắt, ôm Ngữ Vi chạy vội ra ngoài.
Sau đó, toàn bộ y quán ở trấn Bạch Thạch đều gặp phải một người phụ nữ so với cướp còn hung tàn hơn, ôm con gái hơi thở mong manh đi cướp, không, là đi xem bệnh.
“Cô đi đi.” Lão đại phu cầm lấy mấy tấm ngân phiếu đặt trên bàn kín đáo đưa cho Lăng Sương, “Ta rất muốn nhận tiền của cô, có điều, nhận không nổi.” Năm trăm lượng bạc a, chính là đứa nhỏ kia, thực sự không cứu được.
Thế giới của Lăng Sương thực sự tan vỡ rồi, đại phu ở trấn nàng đã tìm đến hết. Ngay cả Lưu đại phu y thuật cao minh nhất trong lời đồn cũng bất lực, nàng còn có thể làm sao bây giờ.
Nàng không chịu hết hy vọng mà túm lấy tay áo ông, khóc đến lê hoa đái vũ, “Đại phu, ông là đại phu giỏi nhất trấn Bạch Thạch mà, ông còn bảo ta đi tìm ai a.” Khom đầu gối, nàng chậm rãi quỳ trên mặt đất, “Ta van ông, cứu giúp con gái của ta.” Lăng Sương kiếp này, trên quỳ trời đất, dưới quỳ sư phụ, hôm nay, lại hướng hắn mà quỳ xuống.
Lưu đại phu vội nâng nàng đứng dậy, “Phu nhân, ta thực sự bất lực.” Hắn cũng rất muốn giúp a, tiếc là y thuật không cao.
Lăng Sương bị dọa đến lục thần vô chủ, nhất thời thực sự không biết nên làm gì giờ, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.” Nàng hận chết chính mình, nếu như không phải nàng mang Ngữ Vi cùng bỏ đi, sẽ không phải thế này rồi. Cho dù có là vậy, Cố Thanh Phong tuyệt đối sẽ có cách.
Nàng hận bản thân, hận đến muốn đi đập đầu vào tường.
Vẻ mặt tuyệt vọng của nàng thực sự rất đáng thương, đại phu nhịn không được cho nàng một tia hy vọng cuối cùng, “Ta nghe mấy người trong nghề đồn, thần y Kiến Tử Bất Cửu tiền bối gần đây có lộ diện ở trấn Hòa Bình cách đây hơn ba mươi dặm, nếu như cô có thể tìm được ông ấy thì có lẽ sẽ cứu được.” Lưu đại phu nói xong, mới phát hiện người đã không thấy nữa rồi.
Ba mươi dặm đường, Lăng Sương đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đi bộ.
Chạy khỏi y quán, nàng trực tiếp quay vào một khách sạn.
Khách sạn nhất định có ngựa, nguy hiểm ngay trước mặt, nàng đành phải làm trộm rồi.
Vừa vào chuồng ngựa, nàng liền trông thấy một con ngựa không bình thường. Không nghĩ nhiều, trực tiếp dắt đi.
Vì con gái mà làm trộm chính là tình mẹ bao la, kia gọi là vĩ đại.
Lúc nàng dắt ngựa ra khỏi khách sạn, trùng hợp gặp phải tiểu nhị ngáp một cái đi vào.
Con ngựa kia thực sự rất đặc biệt, tiểu nhị liếc mắt liền nhận ra Lăng Sương không phải chủ nhân nó. Cho nên, một màn kịch rất máu chó liền được diễn, “Trộm ngựa a, có trộm, Nam Cung công tử, ngựa của ngài bị trộm rồi.”
Bất kể là ngựa của ai, hiện tại con gái nàng là quan trọng nhất. Lăng Sương leo lên lưng ngựa, tính chuồn đi.
Chưa kịp chuồn, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng huýt sáo. Ngựa quý chết tiệt đột nhiên giống như phát rồ chạy về, không có yên ngựa dây cương nàng căn bản không cách nào điều khiển. Phải chú ý con gái, lại phải vật lộn với ngựa. Được mấy hiệp liên tiếp, nàng thất bại thảm hại. Bị con ngựa điên kia hất, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn như diều đứt dây liền bay ra ngoài không kiêng nể.
Ôm gắt gao con gái trong ngực, Lăng Sương xoay người ba trăm sáu mươi độ một cách hào nhoáng, thuận lợi đáp trên mặt đất.
Vừa đứng vững, nàng chợt nghe thấy thanh âm của Nam Cung Dật, “Bích Ảnh, ngươi không sao chứ?”
Là hắn? Rốt cuộc gặp được người quen rồi. Lăng Sương như người sắp chết đuối vớ được cái cọc, túm lấy y phục hắn mà đáng thương cầu khẩn, “Tam thiếu gia, cho ta mượn ngựa của ngươi.” Nếu như nàng đoán không sai, ngựa điên kia là của hắn. Giờ không phải lúc tính sổ, con gái quan trọng hơn.
Hai mắt nàng sưng lên như quả hạch đào, mũi đỏ au, vừa nhìn đã biết mới khóc lớn xong. Lâm Bích Ảnh vô pháp vô thiên, chảy máu cũng không đổ lệ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đáng cho nàng khóc thành như vậy? “Sao vậy, ngươi đừng có nóng a, từ từ nói.”
“Con gái của ta bị bệnh, đại phu trong trấn đều nói không cứu được, ta muốn đến trấn Hòa Bình tìm Cố Tam.” Hốc mắt ngân ngấn nước, Lăng Sương lại càng trông đáng thương hơn. “Làm sao bây giờ a, nó sắp ngừng thở rồi.”
Nam Cung Dật vươn hai ngón tay xem xét hơi thở của Ngữ Vi, “Không sao, ta đi cùng ngươi.”
Tiểu nhị mắt sắc nhanh chóng luồn dây cương.
“Đi a.” Nàng nắm lấy tay của Nam Cung Dật, không ngừng rên lên.
Nàng là Lâm Bích Ảnh a, là Lâm Bích Ảnh hăng hái, vô pháp vô thiên. Nhìn hai mắt sưng đỏ của nàng, đáy lòng Nam Cung Dật quặn lại. Hắn nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, “Bích Ảnh, ta đáp ứng ngươi, sẽ không để nó xảy ra chuyện.”
“Nó không khóc, cũng không ăn gì, ô ô, ta rất sợ. Ngữ Vi là tất cả của ta, là mạng sống của ta. Không có nó, ta cũng không còn gì.”
Tiểu nhị luồn dây cương xong, Nam Cung Dật đỡ Lăng Sương lên ngựa, “Con ngựa quý này ngày đi nghìn dặm, sẽ sớm tìm được Cố tiền bối.” Hắn cũng leo lên lưng ngựa, ôm Lăng Sương ở trước ngực.
“Ngữ Vi của ta.” Mặt Lăng Sương kề sát mặt Ngữ Vi, khóc không ngừng.
Nước mắt tích tụ nửa cuộc đời, đều chảy ra hết đêm nay.
Nam Cung Dật ôm chặt nàng, mà thề, “Ta sẽ không để nó có chuyện gì.”
Lăng Sương dựa trước ngực hắn khóc liên tục, trong lòng lại ấm áp.
Có ngựa quý của tam thiếu gia, đi trấn Hòa Bình chỉ cần hai mươi phút.
Tuy rằng chỉ cần hai mươi phút, lúc bọn hắn đến trấn Hòa Bình, đã là lúc hừng đông.
Mới vừa vào trấn nhỏ, Lăng Sương lập tức lớn tiếng hô, “Cố tiền bối, ta là Sương nhi, cứu mạng a. Cố tiền bối, ta là Sương nhi, cứu mạng a… Ta là Sương nha đầu a, tiền bối ông ở đâu?” Đây là cách ngốc nghếch nhất, nhưng cũng là cách tốt nhất.
Lâm Bích Ảnh cũng gọi là “Song nhi”, Lăng Sương tự xưng “Sương nhi”, Nam Cung Dật cũng không cảm thấy có gì là không ổn, chỉ là có chút nghi hoặc, “Ngươi biết Cố tiền bối?” Cố Tam là bậc thầy, tiền bối cao nhân chân chính. Không ngờ, nàng ngay cả ông ấy cũng biết.
“Đã từng gặp qua.” Lăng Sương trở mình xuống ngựa, thò tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi của con gái, nước mắt rơi như mưa, “Tiền bối, ông ở nơi nào? Cố tiến bối, Sương nhi có việc cầu xin ông.”
Nam Cung Dật vỗ vai nàng, nhẹ giọng nói, “Song nhi, ta đi tìm Cố tiền bối, ngươi ôm nó đi tìm đại phu.”
Cố Tam tiền bối hành tung lập lờ, không nhất định ở chỗ này. Đại phu ở trấn Bạch Thạch là lang băm, cũng không có nghĩa đại phu ở trấn Hòa Bình cũng là lang băm. Trước tình hình như vậy, nàng không có lựa chọn. “Ừm, ta bắt đầu từ nơi này, hướng phía Tây đi tìm từng nhà. Ngươi nếu tìm được Cố tiền bối rồi, thì đi về phía Tây tìm ta.” Cổ đại đúng phiền phức, không có điện thoại cũng không có điện thoại di động.
Nam Cung Dật có chút lưỡng lự, lấy ra một viên thuốc long lanh trong suốt từ lọ bằng ngọc trắng, cho vào miệng Ngữ Vi, “Cẩn thận một chút.”
“Ngươi cho nó ăn cái gì?” Là linh đan diệu dược sao?
“Sẽ không hại gì nó.” Tam thiếu gia nhoẻn miệng cười, “Ngươi còn chưa tin ta sao? Nó sẽ không có chuyện gì.”
“Ta đi đây.” Lăng Sương không kịp để ý, ôm con gái xoay người bỏ chạy.
Sau đó, có người phụ nữ giống như bị điên ôm con gái kêu loạn khắp phố lớn ngõ nhỏ trong trấn Hòa Bình, làm cho người dân ở trấn không cách nào ngủ yên. Các y quán bị quấy rối nghiêm trọng, cũng như ngập trong nước. (Chỉ cần đại phu lắc đầu nói không cứu được, người phụ nữ kia sẽ gào khóc.)
Ra khỏi y quán cuối cùng, Lăng Sương đã kiệt sức.
Nước mắt tựa hồ đã rơi hết, muốn khóc, đã khóc không được nữa rồi.
Sống hai mươi bốn năm, sống nửa cuộc đời, sóng to gió lớn nào cũng đã gặp qua, cũng đã từng bên vực sống chết.
Giờ khắc này, là lúc tuyệt vọng nhất của cuộc đời nàng.
Giờ khắc này, là lúc bất lực và bàng hoàng nhất của cuộc đời nàng.
Giờ khắc này, đệ tứ sát thủ tự cao tự đại, lại có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình.
Nếu như Ngữ Vi có chuyện không hay xảy ra, nàng cũng không sống nổi.
Cho dù nàng năm đó…
Nàng cũng dùng tâm tình tốt nhất đối mặt với cuộc đời, mặt mỉm cười cố gắng sống sót. Lúc chuyện cực kỳ bi thảm xảy ra với nàng, nàng cũng không có rơi một giọt nước mắt.
Đêm nay, lại rơi hết nước mắt tích tụ nửa cuộc đời.
Mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.
Bước chân càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng uể oải, Lăng Sương ngồi thẳng xuống đất, ôm sít sao Ngữ Vi hôn mê bất tỉnh.
Hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của nó, Lăng Sương cười khổ, “Bảo bối, con lớn lên thật đẹp. Người ta nói hồng nhan bạc mệnh, quả nhiên là thật. Nếu quả thật có kiếp sau, nhất định phải tìm người mẹ có trách nhiệm, tìm đến hiện đại trình độ y học cao mà đầu thai. Kiếp này, là mẹ có lỗi với con.” Tiếng cười thê lương phiêu đãng trong đêm đen, phiêu đến mức không thật.
“Đây thật không giống cô, không giống lời Lâm Bích Ảnh khí phách nên nói.” Thanh âm nhẹ nhàng vang lên phía sau nàng.
Lăng Sương quay đầu lại, thấy bóng dáng của Thanh Tuyền, “Cô sao lại ở đây?”
“Tham gia đại hội Cái Bang, đi ngang qua đây.” Thanh Tuyền ngồi cạnh Lăng Sương, không chút để ý y phục bị dơ, “Lâm cô nương khí phách cao ngạo, cũng sẽ tuyệt vọng sao?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Lăng Sương không hề có chút thần khí, chỉ có tuyệt vọng trống rỗng, “Con gái ta bị bệnh rất nghiêm trọng.” Mà thân là mẹ của nó, ta lại bất lực.
Thanh Tuyền sờ sờ mặt bé gái, thản nhiên nói, “Con gái cô sao? Thật đáng yêu.” Tay đặt bên gáy bé gái xem xét một lúc lâu, nàng kéo bàn tay nhỏ bé trắng nõn nà của Ngữ Vi ra để bắt mạch.
“Theo ta quay về khách sạn thôi.” Thanh Tuyền quấn xong bé gái liền trở mình, ánh trăng yếu ớt chiếu phía sau nàng ta, giống như tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.
Lăng Sương như tượng gỗ mất hồn, đứng lên đi theo phía sau Thanh Tuyền.
Theo Thanh Tuyền về lại khách sạn, Thanh Tuyền rót một chén trà nóng, lấy ra một một gói màu trắng màu hồng bỏ vào. Cẩn thận đút cho bé gái hôn mê, “Cháu gái, cô cô cho con uống nước.”
Lăng Sương vội ngăn Thanh Tuyền, “Tam thiếu gia mới cho nó uống một viên thuốc, không thể uống loạn.” Ăn cơm loạn thì cùng lắm no, uống thuốc là phiền phức lớn.
Thanh Tuyền buông chén trà trong tay, lộ ra dáng tươi cười hiếm thấy, “Tương lai lớn lên, nhất định là nhân vật đệ nhất đệ nhị.”
Lăng Sương nhìn bé gái **, cười khổ, “Ta chỉ cầu nó có thể bình an.”
“Thiên hạ lại có linh đan diệu dược như vậy, là ai cho nó uống.” Thanh Tuyền thầm lấy làm ngạc nhiên.
“A?” Lăng Sương ngẩng nười, “Nam Cung đại ca cho nó uống một viên thuốc, ta cũng không biết đó là gì.”
“Thuốc ấy chắc chắn là linh chi vạn năm, nhân sâm vạn năm làm thuốc dẫn, thêm vạn loại dược liệu trân quý, kỳ hoa dị thảo, lấy nước lạnh nhất thiên hạ đun sôi, lại lấy tinh hoa trong đó, chế thành một viên thuốc nho nhỏ, nghìn năm cũng khó có được một viên. Không chỉ có thể trị bách bệnh, có thể giải bách độc, còn có thể tăng trăm năm công lực. Con gái cô hiện tại không chỉ không sao, trong cơ thể còn có một luồng chân khí mạnh mẽ. Lúc đứa nhỏ này lớn lên, nhất định là đệ nhất thiên hạ.” Ai, lúc bé gái này lớn lên, sẽ không có nơi cho bọn họ sống yên ổn rồi.
Lăng Sương quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy, “Thật hay giả?”
“Sư phụ ta tinh thông y lý, ta từ nhỏ theo ông nghe quen tai, nhìn quen mắt, cũng học được bảy tám phần. Ban nãy lúc bắt mạch cho nó, ta cũng bị dọa đến nhảy dựng. Có người nói thuốc ấy là do nhiều năm về trước một tiền bối cao nhân, Dược Ma tâm đắc tạo nên, được xưng là Linh Tê thần đan. Dược Ma tiền bối sau khi dùng thần đan, kiệt xuất võ lâm. Về sau, do ông gây nghiệp chướng quá nhiều, bị một nhóm võ lâm cao thủ dồn vào đường cùng, tự vẫn mà chết. Dược Ma cô độc, không ai biết cách điều chế thần đan. Từ đó, Linh Tê thần đan trở thành thần thoại trên giang hồ. Trong《 Võ Lâm Truyền Kỳ Lục 》của Ngạo Kiếm sơn trang, không có ghi sao?” Phái Thanh Thành là môn phái có lịch sử lâu đời nhất trong tứ đại môn phái, tính kỹ, cũng đã được hơn ba trăm năm rồi. Tàng thư các của phái Thanh Thành, ghi chép giai thoại võ lâm ba trăm năm qua. Thân là đệ tử tâm đắc nhất của chưởng môn đương nhiên, sách trong tàng thư các nàng ta đã xem hết bảy tám phần. Chuyện lớn ba trăm năm qua, Thanh Tuyền đều rõ như lòng bàn tay.
“Cô làm sao có thể khẳng định nó đã uống Linh Tê thần đan.”
“Một đứa trẻ có nội lực thâm hậu như thế, lẽ nào lại là do luyện mà có?” Thanh Tuyền nhịn không được trợn trắng mắt nhìn nàng, “Huống chi mạch đập nó trầm ổn mạnh mẽ, căn bản không có bệnh. Thứ thuốc có thể đả thông kinh mạch toàn thân, có thể cải tử hoàn sinh, không phải Linh Tê thần đan thì là cái gì?”
Lăng Sương tuy là lang băm, bắt mạch cũng có biết chút đỉnh. Lúc nàng kéo tay nhỏ bé của Ngữ Vi, nhẹ nhàng ấn mạch của nó, thở dài một hơi thật mạnh, “Quả nhiên, không sao cả.” Nhưng mà, nó vì sao còn chưa tỉnh?
“Cô không vui sao?” Con gái của mình tự dưng trở thành thiên hạ đệ nhất, thân là mẹ nó không phải nên vui vẻ sao?
Lăng Sương cười cười, “Thiên hạ đệ nhất cũng tốt, kẻ vô dụng cũng tốt, nó cũng là con gái ta. Không cầu nó có thể xưng bá võ lâm, chỉ cần bình an là tốt rồi.” Nàng chỉ cần Ngữ Vi bình an, những chuyện khác đều có thể không quan tâm.
Nhìn vẻ mặt tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ của nàng, Thanh Tuyền có chút xúc động gật đầu, “Đúng vậy, chỉ cần nó khỏe là được.”
“Khoan đã…” Lăng Sương đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, “Mạch tương của nó trầm ổn, vì sao đại phu đều nói nó không cứu được.” Sẽ không phải mấy đại phu kia ngay cả bắt mạch cũng không biết chứ?
Thanh Tuyền nghiêng người liếc nàng một cái, “Cho dù là tiên đan, cũng sẽ không lập tức hiệu nghiệm.”
Đúng vậy, tiên đan cũng cần thời gian tiêu hóa. Huống chi, Ngữ Vi bị tiêu chảy, tiêu hóa càng chậm, hấp thu cũng sẽ không tốt.
Khoan đã… Vậy nước mắt của nàng không phải vô ích rồi sao? Quan trọng nhất là, nếu tam thiếu gia có thứ linh đan diệu dược như thế, vì sao còn muốn làm ra vẻ bảo nàng đi tìm đại phu?
“Nam Cung đại ca vì sao không nói thẳng cho ta biết, hắn có thuốc hiệu nghiệm như thế?” Nàng sẽ không trách Nam Cung Dật vào giây phút cuối cùng mới đem thuốc cho Ngữ Vi. Nói cho cùng, Linh Tê thần đan là linh đan diệu dược nghìn năm hiếm có, hắn chịu cho Ngữ Vi, nàng đã nợ hắn một phần tình cảm còn chưa rõ ràng.
Vì viên thuốc này, nàng thực sự nợ hắn rất nhiều.
“Nam Cung Dật trông phóng đãng vô tình, nhưng trọng tình trọng nghĩa. Bạn tri kỉ của hắn không nhiều lắm, ngoại trừ Lâu Đoạn Nhai, e là chỉ có cô có thể được xem là bằng hữu của hắn. Hắn là một quân tử đích thực có thể vì bằng hữu mà không tiếc cả mạng sống, hắn làm như vậy là không muốn khiến cô cảm thấy nợ hắn.” Hắn có thể cùng bất luận kẻ nào làm bằng hữu, cũng xem rất ít người là băng hữu. Nhìn tình huống từ ngày đó ở Kim Phượng Các, hắn thực sự xem Lâm Bích Ảnh là bạn tri kỷ.
Trách không được hắn muốn đi tìm Cố Tam một mình.
Hắn trăm phương ngàn kế, nói lời nói dối thiện ý, chỉ vì không để nàng áy náy.
Lăng Sương đặt con gái ở trên giường, suy nghĩ dần xa xăm, nhớ về ngày bọn họ lần đầu gặp gỡ.
Lần đầu gặp gỡ của bọn họ, rất khôi hài, thậm chí có chút không thể tưởng tượng nổi.
Nhớ rõ lúc lần đầu gặp gỡ, hắn một thân áo tím, tóc dài áo choàng tùy ý bay bay. Mặt vẻ đào hoa, mắt như sao, giữa trán một điểm chu sa, xinh đẹp vô cùng.
Hắn ** hào phóng lại vô tình, thanh quý không xem nhẹ tình nghĩa.
Hắn là Nam Cung Dật, người con trai thế gian hiếm có.
Thanh Tuyền đột nhiên cười ra tiếng bất đắc dĩ, “Bích Ảnh, hắn xem cô là tri kỉ, càng đối với cô tình thâm ý trọng.” Thanh Tuyền lần đầu tiên gọi tên của nàng.
Lăng Sương cười khổ, “Ta làm sao mà không biết chứ?”
“Cô là một người con gái không giống người thường, nếu như ta là nam tử, ta cũng sẽ yêu cô.” Tuy người con trai nàng ta thích yêu Lâm Bích Ảnh, nhưng nàng ta cũng không hận nàng, cũng sẽ không đố kị nàng.
Lâm Bích Ảnh thông minh tuyệt đỉnh, chim sa cá lặn, hiệp cốt nhân tâm, trên người tỏa ra một loại hấp dẫn mà con gái thế tục không có, lại có một loại khí chất linh độngphi dương bạt hỗ. Nàng, thật là một người con gái hiếm thấy. Cũng khó trách tam thiếu gia không để ý người nào, lại yêu nàng.
Lăng Sương đổi đề tài, “Ngữ Vi nên tắm rửa thay tã rồi, ta đi nấu nước, cô có thể giúp ta mua không?” Sáng sớm không phải thời điểm tốt để mua đồ, nhưng nàng không có lựa chọn.
“Được.” Thanh Tuyền không có chối từ.
————–
Không biết tiểu Ngữ Vi là vì uống nhiều sữa, hay là vì thời tiết, hơi một chút là tiêu chảy.
Nàng mời đại phu xem qua, đại phu kia lời thề son sắt cam đoan, Ngữ Vi không khoẻ hắn đem đầu chặt bỏ.
Ngữ Vi uống thuốc quả nhiên ngoan ngoãn ngủ. ngoại trừ nôn sữa vài lấn không có gì khác lạ. Vào khoảng rạng sáng ngày kế, nàng đột nhiên bị tiếng khóc làm bừng tỉnh.
Sau khi Lăng Sương kiểm tra, phát hiện Ngữ Vi toàn thân nóng hổi, sữa uống vào toàn bộ nôn ra. Chính thức hình thành triệu chứng trên nôn dưới tiêu chảy, sốt cao không giảm.
Lăng Sương nghìn quân vạn ngựa trước mặt mắt cũng không chớp một cái, gặp bọn cướp vẫn vững như núi Thái, nay trước mặt đứa trẻ sơ sinh, bị dọa đến phát khóc, lệ rơi không ngớt.
Bình tĩnh, bình tĩnh, các bà mẹ gặp phải loại tình huống này sẽ làm sao?
Đáp án là bắt xe đi bệnh viện.
Nhưng mà, cổ đại lấy đâu ra taxi? Cho dù có xe taxi, lấy trình độ điều trị của cổ đại thì dùng được cái rắm.
Nàng từng học hai ngày Đông y, nhưng toàn là về chữa thương. Nàng có thể biết tẩu hỏa nhập ma thì nên làm thế nào, thế nhưng ngay cả cảm mạo cũng trị không được.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Ngữ Vi nếu như gặp chuyện, nàng cũng không sống nổi.
Lúc miên man suy nghĩ, Lăng Sương đã ôm Ngữ Vi chạy không ngừng vào trong thành, đi tìm đại phu.
Lấy khinh công của nàng, lại thêm thiên tính tiềm tàng của người mẹ bùng phát, tốc độ cũng không chậm hơn taxi là bao.
Lăng Sương đã sắp điên rồi, vừa nhìn đến tấm biển XX của y quán, nàng lập tức chạy tới đối diện với cửa ván gỗ tay đấm chân đá.
“Mở cửa, mở cửa, không mở cửa lão nương đốt y quán của ngươi.”
Ngữ Vi bé nhỏ đã không khóc không quấy nữa, nhắm mắt uể oải. Loại tình huống này, dọa Lăng Sương thiếu chút nữa ngừng thở.
“**, đại phu chết sạch hết rồi sao?” Lăng Sương chưa bao giờ khóc nay lại khóc to quấy lớn, y như một người đàn bà chanh chua.
“Là ai hơn nửa đêm a.” Thanh âm uể oải của đại phu từ bên trong truyền tới.
Nàng tiếp tục gõ cửa, gấp đến độ khóc không ngừng, “Đại phu, đại phu, xem con gái của ta a.”
“Vào đây.” Đèn trong phòng sáng lên, ngay sau đó cửa được mở một cánh.
“Đại phu, xin xem nó.” Lăng Sương vội lau nước mắt, vội vội vàng vàng chạy vào.
Lão đại phu cử động không tiện, thiếu chút nữa bị nàng xô ngã xuống đất.
Đại phu xem kỹ bựa lưỡi của Ngữ Vi, vừa xem mạch nó. Thở dài bất đắc dĩ, “Cô nương, thứ lão phu bất lực, cô nên đến nơi khác thôi.”
“Cái gì?” Lời đại phu tựa sấm sét giữa trời quang, thế giới của Lăng Sương liền tan vỡ.
“Cô đến nơi khác thôi.” Lão đại phu vội phất phất tay, “Nhanh đi, coi chừng muộn.”
Chỉ cần còn một tia hy vọng, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Lăng Sương lau lau nước mắt, ôm Ngữ Vi chạy vội ra ngoài.
Sau đó, toàn bộ y quán ở trấn Bạch Thạch đều gặp phải một người phụ nữ so với cướp còn hung tàn hơn, ôm con gái hơi thở mong manh đi cướp, không, là đi xem bệnh.
“Cô đi đi.” Lão đại phu cầm lấy mấy tấm ngân phiếu đặt trên bàn kín đáo đưa cho Lăng Sương, “Ta rất muốn nhận tiền của cô, có điều, nhận không nổi.” Năm trăm lượng bạc a, chính là đứa nhỏ kia, thực sự không cứu được.
Thế giới của Lăng Sương thực sự tan vỡ rồi, đại phu ở trấn nàng đã tìm đến hết. Ngay cả Lưu đại phu y thuật cao minh nhất trong lời đồn cũng bất lực, nàng còn có thể làm sao bây giờ.
Nàng không chịu hết hy vọng mà túm lấy tay áo ông, khóc đến lê hoa đái vũ, “Đại phu, ông là đại phu giỏi nhất trấn Bạch Thạch mà, ông còn bảo ta đi tìm ai a.” Khom đầu gối, nàng chậm rãi quỳ trên mặt đất, “Ta van ông, cứu giúp con gái của ta.” Lăng Sương kiếp này, trên quỳ trời đất, dưới quỳ sư phụ, hôm nay, lại hướng hắn mà quỳ xuống.
Lưu đại phu vội nâng nàng đứng dậy, “Phu nhân, ta thực sự bất lực.” Hắn cũng rất muốn giúp a, tiếc là y thuật không cao.
Lăng Sương bị dọa đến lục thần vô chủ, nhất thời thực sự không biết nên làm gì giờ, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.” Nàng hận chết chính mình, nếu như không phải nàng mang Ngữ Vi cùng bỏ đi, sẽ không phải thế này rồi. Cho dù có là vậy, Cố Thanh Phong tuyệt đối sẽ có cách.
Nàng hận bản thân, hận đến muốn đi đập đầu vào tường.
Vẻ mặt tuyệt vọng của nàng thực sự rất đáng thương, đại phu nhịn không được cho nàng một tia hy vọng cuối cùng, “Ta nghe mấy người trong nghề đồn, thần y Kiến Tử Bất Cửu tiền bối gần đây có lộ diện ở trấn Hòa Bình cách đây hơn ba mươi dặm, nếu như cô có thể tìm được ông ấy thì có lẽ sẽ cứu được.” Lưu đại phu nói xong, mới phát hiện người đã không thấy nữa rồi.
Ba mươi dặm đường, Lăng Sương đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đi bộ.
Chạy khỏi y quán, nàng trực tiếp quay vào một khách sạn.
Khách sạn nhất định có ngựa, nguy hiểm ngay trước mặt, nàng đành phải làm trộm rồi.
Vừa vào chuồng ngựa, nàng liền trông thấy một con ngựa không bình thường. Không nghĩ nhiều, trực tiếp dắt đi.
Vì con gái mà làm trộm chính là tình mẹ bao la, kia gọi là vĩ đại.
Lúc nàng dắt ngựa ra khỏi khách sạn, trùng hợp gặp phải tiểu nhị ngáp một cái đi vào.
Con ngựa kia thực sự rất đặc biệt, tiểu nhị liếc mắt liền nhận ra Lăng Sương không phải chủ nhân nó. Cho nên, một màn kịch rất máu chó liền được diễn, “Trộm ngựa a, có trộm, Nam Cung công tử, ngựa của ngài bị trộm rồi.”
Bất kể là ngựa của ai, hiện tại con gái nàng là quan trọng nhất. Lăng Sương leo lên lưng ngựa, tính chuồn đi.
Chưa kịp chuồn, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng huýt sáo. Ngựa quý chết tiệt đột nhiên giống như phát rồ chạy về, không có yên ngựa dây cương nàng căn bản không cách nào điều khiển. Phải chú ý con gái, lại phải vật lộn với ngựa. Được mấy hiệp liên tiếp, nàng thất bại thảm hại. Bị con ngựa điên kia hất, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn như diều đứt dây liền bay ra ngoài không kiêng nể.
Ôm gắt gao con gái trong ngực, Lăng Sương xoay người ba trăm sáu mươi độ một cách hào nhoáng, thuận lợi đáp trên mặt đất.
Vừa đứng vững, nàng chợt nghe thấy thanh âm của Nam Cung Dật, “Bích Ảnh, ngươi không sao chứ?”
Là hắn? Rốt cuộc gặp được người quen rồi. Lăng Sương như người sắp chết đuối vớ được cái cọc, túm lấy y phục hắn mà đáng thương cầu khẩn, “Tam thiếu gia, cho ta mượn ngựa của ngươi.” Nếu như nàng đoán không sai, ngựa điên kia là của hắn. Giờ không phải lúc tính sổ, con gái quan trọng hơn.
Hai mắt nàng sưng lên như quả hạch đào, mũi đỏ au, vừa nhìn đã biết mới khóc lớn xong. Lâm Bích Ảnh vô pháp vô thiên, chảy máu cũng không đổ lệ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đáng cho nàng khóc thành như vậy? “Sao vậy, ngươi đừng có nóng a, từ từ nói.”
“Con gái của ta bị bệnh, đại phu trong trấn đều nói không cứu được, ta muốn đến trấn Hòa Bình tìm Cố Tam.” Hốc mắt ngân ngấn nước, Lăng Sương lại càng trông đáng thương hơn. “Làm sao bây giờ a, nó sắp ngừng thở rồi.”
Nam Cung Dật vươn hai ngón tay xem xét hơi thở của Ngữ Vi, “Không sao, ta đi cùng ngươi.”
Tiểu nhị mắt sắc nhanh chóng luồn dây cương.
“Đi a.” Nàng nắm lấy tay của Nam Cung Dật, không ngừng rên lên.
Nàng là Lâm Bích Ảnh a, là Lâm Bích Ảnh hăng hái, vô pháp vô thiên. Nhìn hai mắt sưng đỏ của nàng, đáy lòng Nam Cung Dật quặn lại. Hắn nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, “Bích Ảnh, ta đáp ứng ngươi, sẽ không để nó xảy ra chuyện.”
“Nó không khóc, cũng không ăn gì, ô ô, ta rất sợ. Ngữ Vi là tất cả của ta, là mạng sống của ta. Không có nó, ta cũng không còn gì.”
Tiểu nhị luồn dây cương xong, Nam Cung Dật đỡ Lăng Sương lên ngựa, “Con ngựa quý này ngày đi nghìn dặm, sẽ sớm tìm được Cố tiền bối.” Hắn cũng leo lên lưng ngựa, ôm Lăng Sương ở trước ngực.
“Ngữ Vi của ta.” Mặt Lăng Sương kề sát mặt Ngữ Vi, khóc không ngừng.
Nước mắt tích tụ nửa cuộc đời, đều chảy ra hết đêm nay.
Nam Cung Dật ôm chặt nàng, mà thề, “Ta sẽ không để nó có chuyện gì.”
Lăng Sương dựa trước ngực hắn khóc liên tục, trong lòng lại ấm áp.
Có ngựa quý của tam thiếu gia, đi trấn Hòa Bình chỉ cần hai mươi phút.
Tuy rằng chỉ cần hai mươi phút, lúc bọn hắn đến trấn Hòa Bình, đã là lúc hừng đông.
Mới vừa vào trấn nhỏ, Lăng Sương lập tức lớn tiếng hô, “Cố tiền bối, ta là Sương nhi, cứu mạng a. Cố tiền bối, ta là Sương nhi, cứu mạng a… Ta là Sương nha đầu a, tiền bối ông ở đâu?” Đây là cách ngốc nghếch nhất, nhưng cũng là cách tốt nhất.
Lâm Bích Ảnh cũng gọi là “Song nhi”, Lăng Sương tự xưng “Sương nhi”, Nam Cung Dật cũng không cảm thấy có gì là không ổn, chỉ là có chút nghi hoặc, “Ngươi biết Cố tiền bối?” Cố Tam là bậc thầy, tiền bối cao nhân chân chính. Không ngờ, nàng ngay cả ông ấy cũng biết.
“Đã từng gặp qua.” Lăng Sương trở mình xuống ngựa, thò tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi của con gái, nước mắt rơi như mưa, “Tiền bối, ông ở nơi nào? Cố tiến bối, Sương nhi có việc cầu xin ông.”
Nam Cung Dật vỗ vai nàng, nhẹ giọng nói, “Song nhi, ta đi tìm Cố tiền bối, ngươi ôm nó đi tìm đại phu.”
Cố Tam tiền bối hành tung lập lờ, không nhất định ở chỗ này. Đại phu ở trấn Bạch Thạch là lang băm, cũng không có nghĩa đại phu ở trấn Hòa Bình cũng là lang băm. Trước tình hình như vậy, nàng không có lựa chọn. “Ừm, ta bắt đầu từ nơi này, hướng phía Tây đi tìm từng nhà. Ngươi nếu tìm được Cố tiền bối rồi, thì đi về phía Tây tìm ta.” Cổ đại đúng phiền phức, không có điện thoại cũng không có điện thoại di động.
Nam Cung Dật có chút lưỡng lự, lấy ra một viên thuốc long lanh trong suốt từ lọ bằng ngọc trắng, cho vào miệng Ngữ Vi, “Cẩn thận một chút.”
“Ngươi cho nó ăn cái gì?” Là linh đan diệu dược sao?
“Sẽ không hại gì nó.” Tam thiếu gia nhoẻn miệng cười, “Ngươi còn chưa tin ta sao? Nó sẽ không có chuyện gì.”
“Ta đi đây.” Lăng Sương không kịp để ý, ôm con gái xoay người bỏ chạy.
Sau đó, có người phụ nữ giống như bị điên ôm con gái kêu loạn khắp phố lớn ngõ nhỏ trong trấn Hòa Bình, làm cho người dân ở trấn không cách nào ngủ yên. Các y quán bị quấy rối nghiêm trọng, cũng như ngập trong nước. (Chỉ cần đại phu lắc đầu nói không cứu được, người phụ nữ kia sẽ gào khóc.)
Ra khỏi y quán cuối cùng, Lăng Sương đã kiệt sức.
Nước mắt tựa hồ đã rơi hết, muốn khóc, đã khóc không được nữa rồi.
Sống hai mươi bốn năm, sống nửa cuộc đời, sóng to gió lớn nào cũng đã gặp qua, cũng đã từng bên vực sống chết.
Giờ khắc này, là lúc tuyệt vọng nhất của cuộc đời nàng.
Giờ khắc này, là lúc bất lực và bàng hoàng nhất của cuộc đời nàng.
Giờ khắc này, đệ tứ sát thủ tự cao tự đại, lại có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình.
Nếu như Ngữ Vi có chuyện không hay xảy ra, nàng cũng không sống nổi.
Cho dù nàng năm đó…
Nàng cũng dùng tâm tình tốt nhất đối mặt với cuộc đời, mặt mỉm cười cố gắng sống sót. Lúc chuyện cực kỳ bi thảm xảy ra với nàng, nàng cũng không có rơi một giọt nước mắt.
Đêm nay, lại rơi hết nước mắt tích tụ nửa cuộc đời.
Mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.
Bước chân càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng uể oải, Lăng Sương ngồi thẳng xuống đất, ôm sít sao Ngữ Vi hôn mê bất tỉnh.
Hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của nó, Lăng Sương cười khổ, “Bảo bối, con lớn lên thật đẹp. Người ta nói hồng nhan bạc mệnh, quả nhiên là thật. Nếu quả thật có kiếp sau, nhất định phải tìm người mẹ có trách nhiệm, tìm đến hiện đại trình độ y học cao mà đầu thai. Kiếp này, là mẹ có lỗi với con.” Tiếng cười thê lương phiêu đãng trong đêm đen, phiêu đến mức không thật.
“Đây thật không giống cô, không giống lời Lâm Bích Ảnh khí phách nên nói.” Thanh âm nhẹ nhàng vang lên phía sau nàng.
Lăng Sương quay đầu lại, thấy bóng dáng của Thanh Tuyền, “Cô sao lại ở đây?”
“Tham gia đại hội Cái Bang, đi ngang qua đây.” Thanh Tuyền ngồi cạnh Lăng Sương, không chút để ý y phục bị dơ, “Lâm cô nương khí phách cao ngạo, cũng sẽ tuyệt vọng sao?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Lăng Sương không hề có chút thần khí, chỉ có tuyệt vọng trống rỗng, “Con gái ta bị bệnh rất nghiêm trọng.” Mà thân là mẹ của nó, ta lại bất lực.
Thanh Tuyền sờ sờ mặt bé gái, thản nhiên nói, “Con gái cô sao? Thật đáng yêu.” Tay đặt bên gáy bé gái xem xét một lúc lâu, nàng kéo bàn tay nhỏ bé trắng nõn nà của Ngữ Vi ra để bắt mạch.
“Theo ta quay về khách sạn thôi.” Thanh Tuyền quấn xong bé gái liền trở mình, ánh trăng yếu ớt chiếu phía sau nàng ta, giống như tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.
Lăng Sương như tượng gỗ mất hồn, đứng lên đi theo phía sau Thanh Tuyền.
Theo Thanh Tuyền về lại khách sạn, Thanh Tuyền rót một chén trà nóng, lấy ra một một gói màu trắng màu hồng bỏ vào. Cẩn thận đút cho bé gái hôn mê, “Cháu gái, cô cô cho con uống nước.”
Lăng Sương vội ngăn Thanh Tuyền, “Tam thiếu gia mới cho nó uống một viên thuốc, không thể uống loạn.” Ăn cơm loạn thì cùng lắm no, uống thuốc là phiền phức lớn.
Thanh Tuyền buông chén trà trong tay, lộ ra dáng tươi cười hiếm thấy, “Tương lai lớn lên, nhất định là nhân vật đệ nhất đệ nhị.”
Lăng Sương nhìn bé gái **, cười khổ, “Ta chỉ cầu nó có thể bình an.”
“Thiên hạ lại có linh đan diệu dược như vậy, là ai cho nó uống.” Thanh Tuyền thầm lấy làm ngạc nhiên.
“A?” Lăng Sương ngẩng nười, “Nam Cung đại ca cho nó uống một viên thuốc, ta cũng không biết đó là gì.”
“Thuốc ấy chắc chắn là linh chi vạn năm, nhân sâm vạn năm làm thuốc dẫn, thêm vạn loại dược liệu trân quý, kỳ hoa dị thảo, lấy nước lạnh nhất thiên hạ đun sôi, lại lấy tinh hoa trong đó, chế thành một viên thuốc nho nhỏ, nghìn năm cũng khó có được một viên. Không chỉ có thể trị bách bệnh, có thể giải bách độc, còn có thể tăng trăm năm công lực. Con gái cô hiện tại không chỉ không sao, trong cơ thể còn có một luồng chân khí mạnh mẽ. Lúc đứa nhỏ này lớn lên, nhất định là đệ nhất thiên hạ.” Ai, lúc bé gái này lớn lên, sẽ không có nơi cho bọn họ sống yên ổn rồi.
Lăng Sương quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy, “Thật hay giả?”
“Sư phụ ta tinh thông y lý, ta từ nhỏ theo ông nghe quen tai, nhìn quen mắt, cũng học được bảy tám phần. Ban nãy lúc bắt mạch cho nó, ta cũng bị dọa đến nhảy dựng. Có người nói thuốc ấy là do nhiều năm về trước một tiền bối cao nhân, Dược Ma tâm đắc tạo nên, được xưng là Linh Tê thần đan. Dược Ma tiền bối sau khi dùng thần đan, kiệt xuất võ lâm. Về sau, do ông gây nghiệp chướng quá nhiều, bị một nhóm võ lâm cao thủ dồn vào đường cùng, tự vẫn mà chết. Dược Ma cô độc, không ai biết cách điều chế thần đan. Từ đó, Linh Tê thần đan trở thành thần thoại trên giang hồ. Trong《 Võ Lâm Truyền Kỳ Lục 》của Ngạo Kiếm sơn trang, không có ghi sao?” Phái Thanh Thành là môn phái có lịch sử lâu đời nhất trong tứ đại môn phái, tính kỹ, cũng đã được hơn ba trăm năm rồi. Tàng thư các của phái Thanh Thành, ghi chép giai thoại võ lâm ba trăm năm qua. Thân là đệ tử tâm đắc nhất của chưởng môn đương nhiên, sách trong tàng thư các nàng ta đã xem hết bảy tám phần. Chuyện lớn ba trăm năm qua, Thanh Tuyền đều rõ như lòng bàn tay.
“Cô làm sao có thể khẳng định nó đã uống Linh Tê thần đan.”
“Một đứa trẻ có nội lực thâm hậu như thế, lẽ nào lại là do luyện mà có?” Thanh Tuyền nhịn không được trợn trắng mắt nhìn nàng, “Huống chi mạch đập nó trầm ổn mạnh mẽ, căn bản không có bệnh. Thứ thuốc có thể đả thông kinh mạch toàn thân, có thể cải tử hoàn sinh, không phải Linh Tê thần đan thì là cái gì?”
Lăng Sương tuy là lang băm, bắt mạch cũng có biết chút đỉnh. Lúc nàng kéo tay nhỏ bé của Ngữ Vi, nhẹ nhàng ấn mạch của nó, thở dài một hơi thật mạnh, “Quả nhiên, không sao cả.” Nhưng mà, nó vì sao còn chưa tỉnh?
“Cô không vui sao?” Con gái của mình tự dưng trở thành thiên hạ đệ nhất, thân là mẹ nó không phải nên vui vẻ sao?
Lăng Sương cười cười, “Thiên hạ đệ nhất cũng tốt, kẻ vô dụng cũng tốt, nó cũng là con gái ta. Không cầu nó có thể xưng bá võ lâm, chỉ cần bình an là tốt rồi.” Nàng chỉ cần Ngữ Vi bình an, những chuyện khác đều có thể không quan tâm.
Nhìn vẻ mặt tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ của nàng, Thanh Tuyền có chút xúc động gật đầu, “Đúng vậy, chỉ cần nó khỏe là được.”
“Khoan đã…” Lăng Sương đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, “Mạch tương của nó trầm ổn, vì sao đại phu đều nói nó không cứu được.” Sẽ không phải mấy đại phu kia ngay cả bắt mạch cũng không biết chứ?
Thanh Tuyền nghiêng người liếc nàng một cái, “Cho dù là tiên đan, cũng sẽ không lập tức hiệu nghiệm.”
Đúng vậy, tiên đan cũng cần thời gian tiêu hóa. Huống chi, Ngữ Vi bị tiêu chảy, tiêu hóa càng chậm, hấp thu cũng sẽ không tốt.
Khoan đã… Vậy nước mắt của nàng không phải vô ích rồi sao? Quan trọng nhất là, nếu tam thiếu gia có thứ linh đan diệu dược như thế, vì sao còn muốn làm ra vẻ bảo nàng đi tìm đại phu?
“Nam Cung đại ca vì sao không nói thẳng cho ta biết, hắn có thuốc hiệu nghiệm như thế?” Nàng sẽ không trách Nam Cung Dật vào giây phút cuối cùng mới đem thuốc cho Ngữ Vi. Nói cho cùng, Linh Tê thần đan là linh đan diệu dược nghìn năm hiếm có, hắn chịu cho Ngữ Vi, nàng đã nợ hắn một phần tình cảm còn chưa rõ ràng.
Vì viên thuốc này, nàng thực sự nợ hắn rất nhiều.
“Nam Cung Dật trông phóng đãng vô tình, nhưng trọng tình trọng nghĩa. Bạn tri kỉ của hắn không nhiều lắm, ngoại trừ Lâu Đoạn Nhai, e là chỉ có cô có thể được xem là bằng hữu của hắn. Hắn là một quân tử đích thực có thể vì bằng hữu mà không tiếc cả mạng sống, hắn làm như vậy là không muốn khiến cô cảm thấy nợ hắn.” Hắn có thể cùng bất luận kẻ nào làm bằng hữu, cũng xem rất ít người là băng hữu. Nhìn tình huống từ ngày đó ở Kim Phượng Các, hắn thực sự xem Lâm Bích Ảnh là bạn tri kỷ.
Trách không được hắn muốn đi tìm Cố Tam một mình.
Hắn trăm phương ngàn kế, nói lời nói dối thiện ý, chỉ vì không để nàng áy náy.
Lăng Sương đặt con gái ở trên giường, suy nghĩ dần xa xăm, nhớ về ngày bọn họ lần đầu gặp gỡ.
Lần đầu gặp gỡ của bọn họ, rất khôi hài, thậm chí có chút không thể tưởng tượng nổi.
Nhớ rõ lúc lần đầu gặp gỡ, hắn một thân áo tím, tóc dài áo choàng tùy ý bay bay. Mặt vẻ đào hoa, mắt như sao, giữa trán một điểm chu sa, xinh đẹp vô cùng.
Hắn ** hào phóng lại vô tình, thanh quý không xem nhẹ tình nghĩa.
Hắn là Nam Cung Dật, người con trai thế gian hiếm có.
Thanh Tuyền đột nhiên cười ra tiếng bất đắc dĩ, “Bích Ảnh, hắn xem cô là tri kỉ, càng đối với cô tình thâm ý trọng.” Thanh Tuyền lần đầu tiên gọi tên của nàng.
Lăng Sương cười khổ, “Ta làm sao mà không biết chứ?”
“Cô là một người con gái không giống người thường, nếu như ta là nam tử, ta cũng sẽ yêu cô.” Tuy người con trai nàng ta thích yêu Lâm Bích Ảnh, nhưng nàng ta cũng không hận nàng, cũng sẽ không đố kị nàng.
Lâm Bích Ảnh thông minh tuyệt đỉnh, chim sa cá lặn, hiệp cốt nhân tâm, trên người tỏa ra một loại hấp dẫn mà con gái thế tục không có, lại có một loại khí chất linh độngphi dương bạt hỗ. Nàng, thật là một người con gái hiếm thấy. Cũng khó trách tam thiếu gia không để ý người nào, lại yêu nàng.
Lăng Sương đổi đề tài, “Ngữ Vi nên tắm rửa thay tã rồi, ta đi nấu nước, cô có thể giúp ta mua không?” Sáng sớm không phải thời điểm tốt để mua đồ, nhưng nàng không có lựa chọn.
“Được.” Thanh Tuyền không có chối từ.
————–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook