Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn
-
4: Nghi Ngờ
[.......]
Biết con của mình thực sự đã không còn, cô Liễu kêu lên trong tuyệt vọng:
“ Mẹ ơi, con của con, nó …không có tội…”
Vừa nói cô vừa sờ vào chiếc bụng trống không của mình, đôi mắt cứ thể trợn ngược đầy tức tưởi:
“ Con của con, hôm qua còn đạp con kia mà.”
Người cô quặn lên trông thật khổ sở…Cái cảm giác thống khổ ấy chỉ có người làm mẹ mới thực sự hiểu được….
………………
Cơ thể yếu ớt tội nghiệp ấy của cô Liễu dường như đã không còn cầm cự nỗi nữa mà cứ thế lã đi.
Thấy con gái mình ngất đi, bà Phu hoảng loạn chạy đi tìm bác sĩ:
“ Bác sĩ…bác sĩ …bác sĩ …cứu con gái tôi với …” – Lời nói đứt quãng đầy nghẹn ngào của bà Phu.
Bác sĩ từ phòng bệnh khác vừa đi ra đã nghe bà Phu nói như vậy thì liền chạy đến phòng bệnh của cô Liễu.
Vừa tới phòng bệnh của cô, bác sĩ liền kiểm tra những yếu tố cơ bản cho cô rồi nói về phía bà Phu:
“ Cơ thể của bệnh nhân thật sự rất yếu, rồi lại bị đả kích mạnh về tinh thần nên tạm thời ngất đi.
Hãy cố gắng giữ bình tĩnh cho bệnh nhân.
Tí nữa sẽ có y tá tới truyền thêm nước cho bênh nhân.” – Bác sĩ ôn tồn giải thích cho bà Phu rồi đi ra ngoài phòng bệnh dặn dò gì đó cho cô y tá.
Bà Phu nghe xong liền cảm ơn bác sĩ rồi tiến đến chỗ con gái rồi ngồi trầm ngâm, nhìn đứa con gái tội nghiệp của mình mà bà càng thêm đau xót.
Cô Liễu đã rất vất vả mới có thể giữ đứa bé nhưng …không ngờ…ông trời vẫn muốn cướp đứa bé đi…Sự đả kích này khó có người mẹ nào có thể dễ dàng vượt qua
……
Con trai cô Liễu từ nãy giờ đứng im lặng cũng từ từ tiến lại gần để xem mẹ và bà ngoại, nhìn thấy cháu, bà Phu nhẹ nhàng kêu cậu lại ngồi lên đùi mình.
Nhìn thấy con gái và đứa cháu nhỏ của mình mà nước mắt của cứ thể chảy ra, chỉ là lần này đã không còn phát ra tiếng, tồn tại trong căn phòng lúc này chỉ là sự im lặng…
……
“ Bà Phu…bà Phu…” – Từ phía cửa vang lên tiếng gọi của ai đó.
Bà Phu bất giác quay lại để xem là ai thì hóa ra là bạn của bà Phu lúc nãy theo bà cùng đưa con gái vào bệnh viện, bà vội gạt nước mắt kêu đứa trẻ trước mặt ngồi lên ghế trông mẹ rồi bà bước những bước chân nặng nề về phía cửa.
Thấy bà Phu vừa tiến tới, người trước mặt đã vội tiến tới nắm tay bà Phu rồi chạy về phía ghế gần đó:
“ Lúc nãy (tiếng thở) …khi nghe bác sĩ (tiếng thở)…nói trong bã thuốc của con bà có cái gì hồng hương hồng hoàng gì đó thì tôi liền chạy đến tiệm thuốc mà bà mua để nói cho ra lẽ…” – Người đàn bà trước mặt vừa nói vừa thở không ra hơi.
“ Rồi …rồi sao…bà Nghiêm à, bà nói từ từ…” – Bà Phu nói với người bạn của mình.
“ Rồi…rồi…Tôi chạy nhanh tới đây để báo tin cho bà nên mệt quá…(Nước ực một cái)…Thì lúc tôi kêu trong bả thuốc của ông ta có cái hồng hoa gì đó ông ta liền chối, ông ta bảo đó là liều thuốc độc đối với bà bầu nên ông ta không thể nào nhầm lẫn và trong tiệm của ông ta bản chất không có hồng hoa...” – Bà Nghiêm mặt mày nghiêm trọng nói với bà Phu.
Bà Phu định nói gì đó thì bà Nghiêm đã vội nói tiếp:
“ Ông ta còn nói bà là khách quen nên thuốc của con bà không thể nào nhầm lẫn được và từ trước tới giờ đều không thay đổi, ông ta là người làm thầy thuốc nên không thể nào đi hại người khác được…”
Bà Phu nghe thấy thế thì bất giác giật mình:
“ Vậy…vậy…thì thứ thuốc đó ai …ai cho vào chứ…” – Bà Phu giọng run run hỏi lại.
Thấy bạn của mình hoảng loạn bà Nghiêm liền vội vàng an ủi:
“ Bà bình tĩnh đã….(thút thít) con gái của bà từ bé đã hiền lành…có bao giờ gây thù kết…oán…”
Lời chưa kịp dứt câu bà Nghiệm dường như ngộ ra điều gì đó:
“ Chả lẽ…chả lẽ …” – Bà Nghiêm lầm bầm.
Bà Phu nghe vậy thì sốt ruột:
“ Chã lẽ gì, bà mau nói đi.”
Nghe thấy bạn mình giục bà Nghiêm liền quay ngoắc sang hỏi bà Phu:
“ Có khi nào có người muốn hại con bà rồi đổ tội cho tiệm thuốc không? Nhưng mà người đó có thâm thù đại hận gì đến mức mà phải hại người ta đến như vậy chứ.” – Miệng bà Nghiêm run rẩy mà nói về hướng bà Phu.
Bà Phu nghe thấy thế thì cũng ngờ ngờ:
“ Nhưng mà con tôi thì làm gì để gây thù chuốc oán đến mức đó chứ.” – Bà Phu nghi hoặc.
“ Chắc chắn là như vậy, chả lẽ hại người để người biết sao, thầy tiệm thuốc đó đã làm nghề mấy chục năm.
Tôi nghĩ ông ta không có gan hại người như vậy.” – Bà Nghiêm nói với giọng chắc nịch.
Bà Phu nhìn người bạn của mình nói như vậy thì thấy cũng có lí, nhưng trong câu chuyện này có nhiều điều bà vẫn chưa thông:
“ Nhưng trong tiệm thuốc chỉ có hai người là ông ta và học trò của ổng, hai người đó không hạ thuốc thì là ai chứ.”
Bà Nghiêm nói với bà Phu:
“ Dù sao cũng không thể để đứa bé chết một cách oan uổng như vậy được.”
“ Nhưng bây giờ phải làm gì để tìm ra người đó chứ.” – Bà Phu ôm mặt nói về hướng bà Nghiêm.
Bà Nghiêm ngồi trầm ngâm:
“ Hay bây giờ tôi với bà lại tới tiệm thuốc đó, hỏi xem có phát hiện ra điều gì không.”
Bà Phu nghe vậy thì nhìn vào phòng bệnh của con gái, ánh mắt bà lóe lên tia quyết tâm:
“ Đi.”
[………].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook