Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang
-
Chương 52
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ra có chuyện gì đó rất gấp, bởi vì Độc Cô Sấu Ngọc lập tức áy náy cười nói với Thái hậu: “Ta phải đi rồi, Thái hậu a di. Bất quá ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ quay lại, hơn nữa lúc về sẽ mang đam mỹ tiểu thuyết cao H mà các ngươi muốn, còn có truyện tranh bản gốc của Kenshin và Rukawa và TV. Ân, mang theo cả bộ Prince of Tennis nữa, ta nghĩ các vị cung nữ tỷ tỷ nhất định sẽ thích nhân vật trong đấy, toàn những người đẹp trai thôi. Được rồi, không cần nhớ mong ta, ta nhất định sẽ trở về.” Nó còn chưa dứt lời, toàn bộ đại thần và Giang Thiên Giang Sơn đã đồng loạt té xỉu.
Nhưng mặc kệ thế nào, sau khi bọn họ tỉnh lại, Độc Cô Sấu Ngọc cùng ái nhân của nó đã vô tung vô thất. Giang Thiên và Giang Sơn vui vẻ đến mức suýt chút nữa ngửa mặt lên trời huýt sáo, bỗng nghe thấy tiếng pháo bùm bùm từ bên ngoài. Vừa nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy rất nhiều nơi bắn pháo hoa. Hai người cảm thấy kỳ quái, giờ vẫn chưa đến lễ tết gì a. Chạy ra ngoài xem sao thì thấy đám cung nhân đang chạy khắp nơi thông báo cho nhau biết: cái tên thần y siêu cấp dài dòng cuối cùng cũng đã đi. Mọi người có thể ra ngoài rồi.
Trên mặt Giang Thiên và Giang Sơn đầy hắc tuyến, cái gì mà có thể ra ngoài được rồi a. Sao nghe kì kì vậy, giống như gọi giấu ngủ động xuất động vậy. Quả nhiên nhìn thấy số người trong cung phút chốc đông hơn hẳn. Lương Dịch đứng bên cạnh cảm thán nói: “Ông chủ cửa hàng pháo hoa nếu có ý định thương nghiệp thì nên đi theo Sấu Ngọc, đảm bảo hắn sẽ kiếm được khối tiền.” Nói xong còn đem chuyện Độc Cô Sấu Ngọc sau khi kết hôn ở Tuyệt Thế Cung đã mua toàn bộ pháo hoa bắn đến ba ngày ba đêm mới hết kể cho hai người. Bọn họ thế mới biết, thì ra Độc Cô Sấu Ngọc còn có mối quan hệ không thể tách rời với pháo hoa như vậy a, không khỏi cảm thán: “Duyên phận a, thì ra người và pháo hoa cũng có loại duyên phận như vậy.”
Hoàng cung Thương Chi quốc bỗng dưng gặp kiếp nạn, liên tiếp mấy ngày nay khắp nơi đều thấy sự vui mừng bởi kiếp hậu dư sinh[1], đại nạn không chết, tuyệt xử phùng sinh[2]. Chiều hôm đó không có việc gì, Bạch Mã Vương và Vương tử liền tỉ mỉ lập ra kế hoạch ăn sạch Lương Dịch. Bỗng một cung nữ từ Tử Vân Cung đi tới, cười đưa cho hai người một phong thư, nói là do Độc Cô Sấu Ngọc lưu lại cho bọn họ.
Ban đầu hai người nơm nớp lo sợ không dám mở ra, sau đó nghĩ lại, bất quá chỉ là một phong thư mà thôi, thực sự không nhịn được mà mở ra nhìn. Ai ngờ khi mở ra, không khỏi vui mừng quá đỗi. Thì ra Độc Cô Sấu Ngọc sát ngôn quan sắc[3], phát hiện Lương Dịch không phải hoàn toàn vô tình với bọn họ, chỉ là cậu sợ đêm tân hôn, chắc là bị đêm động phòng của nó và Đông Phương Văn dọa cho sợ quá, bởi vậy nó nghĩ rằng nếu Lương Dịch không chiếm được hạnh phúc thì hơn nữa cũng là trách nhiệm của bản thân. Huống hồ bản thân nán lại Hoàng cung của Thương Chi quốc mới mấy ngày mà đã làm nhiều việc lớn như vậy, toàn bộ đều nhờ sự ủng hộ lớn lao của Giang Thiên và Giang Sơn, cho nên để báo đáp bọn họ thì nó cũng nên thúc đẩy việc tốt của bọn họ và Lương Dịch. Thế là liền đem toàn bộ nhược điểm của Lương Dịch nói cho bọn họ, kèm thêm bản ghi chép ba mươi chín cách nam nam hành phòng để làm quà mừng tân hôn.
Nếu nói đã từng giúp đỡ nó rất nhiều, Giang Thiên và Giang Sơn kiên quyết không thừa nhận, chỉ là phần lễ vật này và quà mừng kèm theo thực sự khiến họ hưng phấn nửa ngày. Giang Thiên nói: “Sơn nhi, tuy rằng thần y xác thực có phần khủng bố, nhưng hắn cũng có chỗ khả ái. Đúng không?”
Giang Sơn gật đầu phụ họa nói: “Không sai không sai, hiện tại nghĩ lại, chúng ta đối xử với người ta xác thực quá đáng, dù sao người ta đã trị khỏi bệnh cho người, chúng ta sao có thể làm những chuyện không quang minh chính đại như qua cầu rút ván như vậy được chứ?”
“Ân, ta thấy những điều thần y nói có thể lợi dụng.” Giang Thiên chỉ những chữ màu đỏ được đặc biệt ghi chú. Giang Sơn nhìn, thì ra là viết “Lương đại ca yêu rượu nhưng lại không giỏi uống rượu. Những rượu khác còn tạm được, nhưng khi uống rượu Trúc Diệp Thanh(*), ít hơn sáu chén thì đàm tiếu như người bình thường, nhiều hơn sáu chén liền say bí tỉ, chỉ có vừa đúng sáu chén, uống xong toàn thân bủn rủn nhưng thần chí vẫn thanh tỉnh, giống như sơn dương chờ bị làm thịt. Đó chính là cơ hội tốt để Đại Vương Vương tử hảo hảo yêu thương hắn a. Bất quá Lương đại ca cảm thấy sợ hãi đối với việc này, cho nên các ngươi cần phải thi triển thủ đoạn ôn nhu, không được khi dễ hắn. Bằng không nếu ta mà biết được, tuyệt đối không tha. Ghi chú: phải dùng bạch ngọc cao bôi[4], bằng không hậu quả tự chịu.”
Giang Sơn cười nói: “Tuy có chút dài dòng nhưng cũng không làm hỏng một tin tức tuyệt vời. Đại ca, đêm mai chúng ta mở thiết yến chúc mừng cùng bách quan, lừa Tiểu Dương uống sáu chén rượu Trúc Diệp Thanh, đến lúc đó giải tán các quan. Thời gian còn lại sẽ là của chúng ta.” Nói xong, chảy nước miếng ròng ròng.
Giang Thiên liên tục gật đầu nói: “Chủ ý hay, chủ ý hay. Cứ làm như thế đi.” Lương Dịch đáng thương đang ở Cẩm Hoa Cung vẫn chưa hề biết bản thân bị Độc Cô Sấu Ngọc coi là lễ vật bán đứng cho hai ác lang, đợi đến khi cậu phát hiện ra thì đã không kịp trốn khỏi số phận bị ăn sạch mất rồi.
Hoàn đệ ngũ thập nhị chương.
(*)Rượu Trúc Diệp Thanh
Lịch sử Trúc Diệp Thanh
Mạn đàm về các món ngon trên đời khi trà dư tửu hậu đã tốn không biết bao nhiêu giấy mực của nhân gian, rượu ngon cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Tương truyền, trước thời Bắc Tống, ở nước Hán, có một loại rượu ngon được rất nhiều kẻ sĩ dùng để thù tạc trong cuộc rong ruổi trên giang hồ bất tận, rượu say túy lúy, hào khí ngất trời, men kết thành thi ca, hương kết tình bằng hữu. Giang hồ tôn thờ thần men thành đạo…
Miên Thành tự Thanh Trúc chân nhân là kẻ sĩ thời ấy, cũng học chế biến và tiêu dao với loại rượu danh tiếng này. Nhưng một ngày kia, ông cảm thấy cách làm rượu mà ông biết lâu nay chưa thật hoàn hảo, nên ông quyết định khăn gói đi khắp thế gian để tìm. Trên đường vạn lý, ông đã học thêm rất nhiều cách ủ men, chắt lọc lấy rượu tinh chất, tuy nhiên rượu làm ra vẫn không thể trong như nước ngũ hồ, không thể ngọt mát như thạch huyết trong sơn động. Ông vẫn không nản chí.
Nhân một giấc mộng giữa núi rừng, ông như được thần nhân mách bảo. Vượt qua hết rặng núi phía trước, qua khỏi rừng lá trúc, gặp con suối kết hợp từ nguyên khí trời đất. Dùng nước đó chang rượu và dùng các loại củ của bốn loại cây ven suối để làm men, năm loại cốc mọc trên vùng thung lũng ấy làm cốt rượu. Khi men đã ăn đủ một tiết trời thì đào đất lên chôn chum rượu xuống bên suối ba tuần trăng. Ông dùng lá trúc khô đốt lò, dùng ống trúc tươi ngâm vào nước làm ống dẫn. Thế là một loại rượu mà thế gian chưa từng có đã ra đời. Ông đặt tên rượu là Trúc Diệp Thanh – Là sự kết hợp giữa tên ông và vùng này. Chuyện ngon dở đã có thế gian luận bàn, riêng ông, ông đã trao lại cho người đời sau theo đúng triết lý chữ “ THIỆN”
Từ bấy đến nay, rượu ngon thì nhiều người cố công học cách làm. Nhưng sự thật bản viết đã được Danh Y Lê Hữu Trác đem về hướng nam. Đến cuối đời nhà Nguyễn, người được giữ là Ngự Đạt ( Ngự y). Trước khi triều trao ấn kiếm, cụ đã kịp trao lại cho một đệ tử và dặn rằng “ Khi thiên hạ thái bình, rường mối y thuật thật giả khó lường, thì không cần giữ nữa, cứ theo triết lý của người xưa mà làm”
Thành phần và công dụng:
Trúc Diệp Thanh được làm từ 54 loại thảo dược quý như dã sơn sâm, lão phục linh, cam thảo, quế thanh… và 5 loại gạo nếp. Tất cả được lên men và chiết xuất qua hệ thống chưng cất cổ điển. Sau đó, rượu được ủ ở nhiệt độ ổn định và chưng cất lần 2 để cho ra những giọt rượu tinh khiết, thấm đẫm dược thảo.
Trúc Diệp Thanh không những là hương vị say lòng người khó quên mà còn có tác dụng tốt cho sức khỏe, đặc biệt đem đến giấc ngủ an lành cho người sử dụng.
[1]Kiếp hậu dư sinh: sống sót sau tai biến.
[2]Tuyệt xử phùng sinh: Tìm được đường sống từ chỗ chết.
[3]Sát ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời; thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt; đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
[4]Bạch ngọc cao bôi: Chén cao bằng bạch ngọc.
Xem ra có chuyện gì đó rất gấp, bởi vì Độc Cô Sấu Ngọc lập tức áy náy cười nói với Thái hậu: “Ta phải đi rồi, Thái hậu a di. Bất quá ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ quay lại, hơn nữa lúc về sẽ mang đam mỹ tiểu thuyết cao H mà các ngươi muốn, còn có truyện tranh bản gốc của Kenshin và Rukawa và TV. Ân, mang theo cả bộ Prince of Tennis nữa, ta nghĩ các vị cung nữ tỷ tỷ nhất định sẽ thích nhân vật trong đấy, toàn những người đẹp trai thôi. Được rồi, không cần nhớ mong ta, ta nhất định sẽ trở về.” Nó còn chưa dứt lời, toàn bộ đại thần và Giang Thiên Giang Sơn đã đồng loạt té xỉu.
Nhưng mặc kệ thế nào, sau khi bọn họ tỉnh lại, Độc Cô Sấu Ngọc cùng ái nhân của nó đã vô tung vô thất. Giang Thiên và Giang Sơn vui vẻ đến mức suýt chút nữa ngửa mặt lên trời huýt sáo, bỗng nghe thấy tiếng pháo bùm bùm từ bên ngoài. Vừa nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy rất nhiều nơi bắn pháo hoa. Hai người cảm thấy kỳ quái, giờ vẫn chưa đến lễ tết gì a. Chạy ra ngoài xem sao thì thấy đám cung nhân đang chạy khắp nơi thông báo cho nhau biết: cái tên thần y siêu cấp dài dòng cuối cùng cũng đã đi. Mọi người có thể ra ngoài rồi.
Trên mặt Giang Thiên và Giang Sơn đầy hắc tuyến, cái gì mà có thể ra ngoài được rồi a. Sao nghe kì kì vậy, giống như gọi giấu ngủ động xuất động vậy. Quả nhiên nhìn thấy số người trong cung phút chốc đông hơn hẳn. Lương Dịch đứng bên cạnh cảm thán nói: “Ông chủ cửa hàng pháo hoa nếu có ý định thương nghiệp thì nên đi theo Sấu Ngọc, đảm bảo hắn sẽ kiếm được khối tiền.” Nói xong còn đem chuyện Độc Cô Sấu Ngọc sau khi kết hôn ở Tuyệt Thế Cung đã mua toàn bộ pháo hoa bắn đến ba ngày ba đêm mới hết kể cho hai người. Bọn họ thế mới biết, thì ra Độc Cô Sấu Ngọc còn có mối quan hệ không thể tách rời với pháo hoa như vậy a, không khỏi cảm thán: “Duyên phận a, thì ra người và pháo hoa cũng có loại duyên phận như vậy.”
Hoàng cung Thương Chi quốc bỗng dưng gặp kiếp nạn, liên tiếp mấy ngày nay khắp nơi đều thấy sự vui mừng bởi kiếp hậu dư sinh[1], đại nạn không chết, tuyệt xử phùng sinh[2]. Chiều hôm đó không có việc gì, Bạch Mã Vương và Vương tử liền tỉ mỉ lập ra kế hoạch ăn sạch Lương Dịch. Bỗng một cung nữ từ Tử Vân Cung đi tới, cười đưa cho hai người một phong thư, nói là do Độc Cô Sấu Ngọc lưu lại cho bọn họ.
Ban đầu hai người nơm nớp lo sợ không dám mở ra, sau đó nghĩ lại, bất quá chỉ là một phong thư mà thôi, thực sự không nhịn được mà mở ra nhìn. Ai ngờ khi mở ra, không khỏi vui mừng quá đỗi. Thì ra Độc Cô Sấu Ngọc sát ngôn quan sắc[3], phát hiện Lương Dịch không phải hoàn toàn vô tình với bọn họ, chỉ là cậu sợ đêm tân hôn, chắc là bị đêm động phòng của nó và Đông Phương Văn dọa cho sợ quá, bởi vậy nó nghĩ rằng nếu Lương Dịch không chiếm được hạnh phúc thì hơn nữa cũng là trách nhiệm của bản thân. Huống hồ bản thân nán lại Hoàng cung của Thương Chi quốc mới mấy ngày mà đã làm nhiều việc lớn như vậy, toàn bộ đều nhờ sự ủng hộ lớn lao của Giang Thiên và Giang Sơn, cho nên để báo đáp bọn họ thì nó cũng nên thúc đẩy việc tốt của bọn họ và Lương Dịch. Thế là liền đem toàn bộ nhược điểm của Lương Dịch nói cho bọn họ, kèm thêm bản ghi chép ba mươi chín cách nam nam hành phòng để làm quà mừng tân hôn.
Nếu nói đã từng giúp đỡ nó rất nhiều, Giang Thiên và Giang Sơn kiên quyết không thừa nhận, chỉ là phần lễ vật này và quà mừng kèm theo thực sự khiến họ hưng phấn nửa ngày. Giang Thiên nói: “Sơn nhi, tuy rằng thần y xác thực có phần khủng bố, nhưng hắn cũng có chỗ khả ái. Đúng không?”
Giang Sơn gật đầu phụ họa nói: “Không sai không sai, hiện tại nghĩ lại, chúng ta đối xử với người ta xác thực quá đáng, dù sao người ta đã trị khỏi bệnh cho người, chúng ta sao có thể làm những chuyện không quang minh chính đại như qua cầu rút ván như vậy được chứ?”
“Ân, ta thấy những điều thần y nói có thể lợi dụng.” Giang Thiên chỉ những chữ màu đỏ được đặc biệt ghi chú. Giang Sơn nhìn, thì ra là viết “Lương đại ca yêu rượu nhưng lại không giỏi uống rượu. Những rượu khác còn tạm được, nhưng khi uống rượu Trúc Diệp Thanh(*), ít hơn sáu chén thì đàm tiếu như người bình thường, nhiều hơn sáu chén liền say bí tỉ, chỉ có vừa đúng sáu chén, uống xong toàn thân bủn rủn nhưng thần chí vẫn thanh tỉnh, giống như sơn dương chờ bị làm thịt. Đó chính là cơ hội tốt để Đại Vương Vương tử hảo hảo yêu thương hắn a. Bất quá Lương đại ca cảm thấy sợ hãi đối với việc này, cho nên các ngươi cần phải thi triển thủ đoạn ôn nhu, không được khi dễ hắn. Bằng không nếu ta mà biết được, tuyệt đối không tha. Ghi chú: phải dùng bạch ngọc cao bôi[4], bằng không hậu quả tự chịu.”
Giang Sơn cười nói: “Tuy có chút dài dòng nhưng cũng không làm hỏng một tin tức tuyệt vời. Đại ca, đêm mai chúng ta mở thiết yến chúc mừng cùng bách quan, lừa Tiểu Dương uống sáu chén rượu Trúc Diệp Thanh, đến lúc đó giải tán các quan. Thời gian còn lại sẽ là của chúng ta.” Nói xong, chảy nước miếng ròng ròng.
Giang Thiên liên tục gật đầu nói: “Chủ ý hay, chủ ý hay. Cứ làm như thế đi.” Lương Dịch đáng thương đang ở Cẩm Hoa Cung vẫn chưa hề biết bản thân bị Độc Cô Sấu Ngọc coi là lễ vật bán đứng cho hai ác lang, đợi đến khi cậu phát hiện ra thì đã không kịp trốn khỏi số phận bị ăn sạch mất rồi.
Hoàn đệ ngũ thập nhị chương.
(*)Rượu Trúc Diệp Thanh
Lịch sử Trúc Diệp Thanh
Mạn đàm về các món ngon trên đời khi trà dư tửu hậu đã tốn không biết bao nhiêu giấy mực của nhân gian, rượu ngon cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Tương truyền, trước thời Bắc Tống, ở nước Hán, có một loại rượu ngon được rất nhiều kẻ sĩ dùng để thù tạc trong cuộc rong ruổi trên giang hồ bất tận, rượu say túy lúy, hào khí ngất trời, men kết thành thi ca, hương kết tình bằng hữu. Giang hồ tôn thờ thần men thành đạo…
Miên Thành tự Thanh Trúc chân nhân là kẻ sĩ thời ấy, cũng học chế biến và tiêu dao với loại rượu danh tiếng này. Nhưng một ngày kia, ông cảm thấy cách làm rượu mà ông biết lâu nay chưa thật hoàn hảo, nên ông quyết định khăn gói đi khắp thế gian để tìm. Trên đường vạn lý, ông đã học thêm rất nhiều cách ủ men, chắt lọc lấy rượu tinh chất, tuy nhiên rượu làm ra vẫn không thể trong như nước ngũ hồ, không thể ngọt mát như thạch huyết trong sơn động. Ông vẫn không nản chí.
Nhân một giấc mộng giữa núi rừng, ông như được thần nhân mách bảo. Vượt qua hết rặng núi phía trước, qua khỏi rừng lá trúc, gặp con suối kết hợp từ nguyên khí trời đất. Dùng nước đó chang rượu và dùng các loại củ của bốn loại cây ven suối để làm men, năm loại cốc mọc trên vùng thung lũng ấy làm cốt rượu. Khi men đã ăn đủ một tiết trời thì đào đất lên chôn chum rượu xuống bên suối ba tuần trăng. Ông dùng lá trúc khô đốt lò, dùng ống trúc tươi ngâm vào nước làm ống dẫn. Thế là một loại rượu mà thế gian chưa từng có đã ra đời. Ông đặt tên rượu là Trúc Diệp Thanh – Là sự kết hợp giữa tên ông và vùng này. Chuyện ngon dở đã có thế gian luận bàn, riêng ông, ông đã trao lại cho người đời sau theo đúng triết lý chữ “ THIỆN”
Từ bấy đến nay, rượu ngon thì nhiều người cố công học cách làm. Nhưng sự thật bản viết đã được Danh Y Lê Hữu Trác đem về hướng nam. Đến cuối đời nhà Nguyễn, người được giữ là Ngự Đạt ( Ngự y). Trước khi triều trao ấn kiếm, cụ đã kịp trao lại cho một đệ tử và dặn rằng “ Khi thiên hạ thái bình, rường mối y thuật thật giả khó lường, thì không cần giữ nữa, cứ theo triết lý của người xưa mà làm”
Thành phần và công dụng:
Trúc Diệp Thanh được làm từ 54 loại thảo dược quý như dã sơn sâm, lão phục linh, cam thảo, quế thanh… và 5 loại gạo nếp. Tất cả được lên men và chiết xuất qua hệ thống chưng cất cổ điển. Sau đó, rượu được ủ ở nhiệt độ ổn định và chưng cất lần 2 để cho ra những giọt rượu tinh khiết, thấm đẫm dược thảo.
Trúc Diệp Thanh không những là hương vị say lòng người khó quên mà còn có tác dụng tốt cho sức khỏe, đặc biệt đem đến giấc ngủ an lành cho người sử dụng.
[1]Kiếp hậu dư sinh: sống sót sau tai biến.
[2]Tuyệt xử phùng sinh: Tìm được đường sống từ chỗ chết.
[3]Sát ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời; thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt; đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
[4]Bạch ngọc cao bôi: Chén cao bằng bạch ngọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook