: Mổ bụng cho rồi

.

Thứ hai ngày x tháng x. Thời tiết: trời trong xanh.

.

Đêm qua mình có một phát hiện trọng đại, rốt cuộc là cái dạng phát hiện gì đây? Là như vậy.

Đêm qua mình ăn tối xong, xem hết Cối Xay Gió, lúc đi tìm baba và thầy Phương, mình nhìn thấy baba và thầy Phương đang đánh nhau. Baba cắn thịt thầy Phương, thầy Phương kêu lên, mình nghĩ như vậy nhất định rất đau. Baba làm người thiệt không phúc hậu, đánh nhau còn dùng răng cắn người, các bạn nhỏ năm nhất của trường mình cũng biết đánh nhau là phải dựa vào nắm đấm.

Mình vốn nghĩ đi cứu thầy Phương, nhưng mình nhớ tới, baba trước kia đã nói với mình, khi thấy hai đại nhân ở trên giường đánh nhau, trẻ con bọn mình phải trốn đi, nếu không sẽ đau mắt hột, cho nên mình còn đóng cửa lại. Nhưng mình nghĩ nếu nhìn sẽ đau mắt hột, vậy nghe có phải sẽ bị đau tai hột không?

.

Lời phê của giáo viên:

……………………………………………….. Ba của con chết chắc rồi!

================================================

Tiếng chuông thanh thúy vang cả vườn trường, không bao lâu từ các phòng học truyền ra tiếng ồn ào sung sướng, bọn con nít như chim nhỏ thả ra khỏi ***g sắt, ríu rít tụm năm tụm ba đeo cặp tan học về nhà.

Hôm nay tiết cuối cùng là giờ Ngữ Văn, gần đây thầy Phương tâm tình không hiểu sao rất tốt rất có lương tâm không dạy quá tiết, đúng giờ cho phép một đám nhóc ra về. Cậu thu dọn sách vở, nhìn xung quanh phòng học, ngoại trừ mấy đứa trực nhật ở lại quét dọn vệ sinh, thì thừa thêm một oắt con.

“Đi thôi.” Phương Hãn hướng đối phương cười, chỉ thấy gương mặt đứa bé kia sáng lên, sung sung sướng sướng ‘Dạ’ một tiếng chạy đến cạnh cậu.

Hỏi đứa bé kia là ai, đây không phải là hỏi thừa sao! Đương nhiên là cục cưng Giang Tiểu Vũ vô địch đáng yêu đáng yêu vô địch của chúng ta~ Sáng nay thức dậy nó nhận được một nhiệm vụ gian khổ, chính là buổi chiều tan học đưa thầy Phương về nhà, chỉ thị nhiệm vụ đến từ ba nó, lý do là thầy Phương nấu cơm rất ngon. Giang Tiểu Vũ rất vui vẻ gật cái rụp, trong đầu nghĩ được ăn, cả ngày đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm theo thầy giáo nó, thiếu chút nữa mang cả lông tơ thầy nó ra nhìn.

Sau khi Phương Hãn sắp dựng thẳng lông tơ kéo đứa bé kia đến, lên tiếng hỏi rõ ràng, nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh kia, thầy giáo nó rất muốn nói cho nó biết, thật ra baba của con tối qua đã nói với thầy, con không cần cả ngày giương mắt không ngừng nhìn thầy…

Bởi vì trên đường lội qua siêu thị, hai người Phương Hãn đến nhà họ Giang đã là chuyện gần một giờ sau, nhưng bậc tiểu học tan học sớm, vậy nên cho dù dây dưa gần một tiếng, Giang Thiên Dự vẫn chưa tan tầm về nhà.

Phương Hãn chỉ huy Giang Tiểu Vũ đi làm bài tập trước, không thì buổi tối không được xem anime, nhìn đứa bé kia chu môi lấy ra sách bài tập, cậu mới vào nhà bếp bận rộn.

Giang Thiên Dự vừa mở cửa nhà đã ngửi được một cỗ mùi đồ ăn, dù cảnh tượng này anh đã trải qua nhiều lần, nhưng mỗi lần đều khiến anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Sau khi ăn uống no nê, Giang Tiểu Vũ một mình cuộn trên ghế sô pha phòng khách xem anime, hai đại nhân thì chạy đến ban công, dưới trăng trước hoa, nói chuyện yêu đương.

Phương Hãn dựa thân mình vào lan can, hưởng thụ thả lỏng một ngày mệt nhọc, cậu liếc mắt Giang Thiên Dự bắt chước mình, nói: “Tôi nói anh a, đừng cứ bảo dì về nhà, làm người ta nghĩ anh muốn sa thải người ta.”

Giang Thiên Dự nhìn cậu: “Thật ra hôm nay dì ấy qua nhà con trai. Dì cũng sắp đến tuổi về hưu, con trai dì nhiều lần muốn dì về nhà nghỉ, nhưng dì nói không bỏ được Tiểu Vũ.”

Phương Hãn nghe vậy nhướng mày nhìn anh, Giang Thiên Dự ngó cậu liếc mắt, cười sáp qua: “Được rồi, thật ra là anh muốn ăn đồ em nấu.”

Phương Hãn tiếp tục nhướng mày: “Tôi không phải chủ tiệm cơm.”

Giang Thiên Dự cười đến YD [*** đãng…]: “Bà xã, anh muốn gặp em~”

“Anh thẳng thắn thì đáng yêu hơn.” Phương Hãn kéo khóe miệng đẩy người đang dính tới.

Nguyện vọng âu yếm của Giang Thiên Dự thất bại, thở dài: “Nếu em có thể thẳng thắn hơn thì tốt rồi.” Rước lấy ánh trừng của đối phương. Anh ha ha cười móc thuốc ra, đốt, nhả một luồng khói trắng vào không trung.

“Cho tôi một điếu.” Phương Hãn ý bảo anh đưa thuốc.

Giang Thiên Dự ngạc nhiên nói: “Em cũng hút thuốc?” Tuy nói thế, tay vẫn dự động đưa cậu một điếu.

Phương Hãn tiếp nhận: “Nói thừa, chỉ có đàn ông không hút thuốc, không có đàn ông không biết hút thuốc.” Ngậm thuốc trên môi, hướng người bên cạnh ngoắc ngoắc ngón tay, đợi Giang Thiên Dự đến gần, cậu hơi dùng sức kéo cổ áo đối phương đến cạnh mình. Đầu thuốc lá cùng đầu thuốc lá chạm nhau, không cần mấy giây, đầu thuốc liền đỏ.

Phương Hãn hôm nay mặc áo len xù màu đỏ nhạt cổ chữ V, Giang Thiên Dự lúc nháy mắt đến gần, nhìn thấy xương quai xanh hãm sâu bên trong, tại ánh đèn mờ ảo có vẻ rất gợi gảm, phát hiện này khiến hô hấp anh loạn nhịp, sau khi đầu thuốc chạm nhau một khắc, anh cảm giác mình bị quyến rũ.

Buông cổ áo Giang Thiên Dự, ngón tay Phương Hãn kẹp điếu thuốc, hai cánh môi khẽ nhếch, hà ra một làn khói trắng nhàn nhạt, cậu hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Giang Thiên Dự đang ngây người: “Sao vậy?”

Giang Thiên Dự cảm thấy cổ họng mình siết chặt, sau khi nuốt ngụm nước bọt vẫn không đỡ hơn: “Không, chỉ là bình thường chưa thấy qua em hút thuốc, có chút kinh ngạc.”

Phương Hãn hút một miệng, nhả ra: “Đám nhóc không thích mùi thuốc.”

Nghe thấy câu trả lời, ánh mắt Giang Thiên Dự tối đi, đổi tay cầm thuốc, mặt dựa vào Phương Hãn, tiếp theo ở xương quai xanh của cậu ấy hôn xuống. Anh không biết mình tại sao đối với xương quai xanh của một người đàn ông lại mê mẩn như vậy, hay bởi vì mùi thuốc càng có thể kích thích bản tính đàn ông?

Phương Hãn bị thình lình dựa vào hơi giật mình, tiếp theo từ cổ truyền đến đau đớn khiến cậu nhíu mày: “Anh dám cắn tôi!”

Lúc này Giang Thiên Dự đã thẳng người lên, anh liếm khóe miệng, đầy tà khí dùng ngón tay phác họa thành quả mình mới làm ra: “Dấu lần trước, nhạt rồi…”

Mặt Phương Hãn phút chốc một trận nóng bừng, gạt tay Giang Thiên Dự dán dính không rời: “Anh cho đây là nơi nào.” Hai người bọn họ hiện tại đang ở ban công lầu hai của ba lầu nhà họ Giang, mặc dù sắc trời đã tối, nhưng nếu có người từ dưới nhìn lên, vẫn có thể thấy rõ ràng hành vi của bọn họ.

“Vậy trở về phòng có thể không?” Giang Thiên Dự chưa từ bỏ ý định dựa vào, không biết có phải do ánh đèn, anh cảm thấy Phương Hãn đêm nay đặc biệt dụ người.

“Không được.” Tuy lời đề nghị này rất khiến người động tâm, nhưng Phương Hãn vẫn kiên quyết đem mặt đối phương đẩy ra. Cậu không phải đang thẹn thùng hay khó chịu, chỉ là phòng khách lầu một phía dưới còn có một cậu nhóc, nếu bị nó bắt gặp cái cảnh kia kia kia, tấm gương nhà giáo cậu chắc ý muốn mổ bụng cũng có. Hồi tưởng lại lần trước oắt con kia không ở nhà đã có thể khiến cho ba nó sắp bị liệt O, lúc này còn ở dưới một mái hiên…

“Không làm toàn bộ được không?” Ôm Phương Hãn muốn xuống lầu, Giang Thiên Dự một bên ném một quả táo độc dụ dỗ, một bên lén lút kéo người đến phòng.

“Không… A!” Lời cự tuyệt còn chưa nói ra miệng đã bị người chặn về, khi Phương Hãn bị hôn đến đầu óc căng ra thì nghĩ, người này thật sự chơi quá xấu…

“Yên tâm, anh đóng cửa lại.” Giang Thiên Dự một bên dụ dỗ, một bên giở trò, miệng nơi nơi loạn gặm, lúc này đã gặm đến điểm đỏ trên ngực.

Hai người vốn là đàn ông khỏe mạnh, tuy không phải tuổi trẻ rực lửa như lang như hổ, nhưng nhu cầu sinh lý cơ bản vẫn phải có. Khoảng cách lần trước tiếp xúc thân mật đã qua mấy ngày, bọn họ biết ngọt ngào thân thể đã nếm qua không thể thỏa mãn khi tự dùng tay phải hầu hạ mình, nhu cầu của họ chính là càng nhiều càng nhiều chuyện thoải mái…

“Ưm…” Phương Hãn cũng nén đã lâu, mặc dù giờ phút này trong lòng lo lắng, nhưng thân thể thời khắc Giang Thiên Dự sờ lên đã xụi lơ.

“Thoải mái không? Có muốn anh sờ xuống dưới không?” Giang Thiên Dự cắn lỗ tai người dưới thân, ồ ồ thở dốc hỏi, giọng nói khàn khàn mang theo *** ý khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập.

“Anh…” Phương Hãn đỏ bừng cả mặt trừng anh ta, cột cờ cũng đã đứng vững, còn hỏi mấy lời dư thừa này làm gì.

“Ha ha, như em mong muốn.” Giang Thiên Dự cười nói, chấn động nơi ngực truyền đến đối phương.

Đang lúc tay anh luồn vào quần Phương Hãn, cửa phòng mở ra, hai đại nhân cùng lúc nhìn ra cửa, sau đó, trên đời thêm hai pho tượng đá…

Giang Tiểu Vũ tay nắm nắm cửa mở to hai mắt nhìn chằm chằm hai người dây dưa trên giường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện lên mấy loại tâm tình nghi hoặc, tò mò, hưng phấn.

Phương Hãn nghĩ, mổ bụng cho rồi.

Đang lúc trong lòng Phương Hãn bốc lên suy nghĩ tự bổ chết mình trước hay bổ người trên thân trước, bóng đèn vạn năm Tiểu Vũ ‘Cạch —— ’ một tiếng đóng cửa lại, để lại hai vị đại nhân từ trạng thái hóa đá khôi phục.

Phương Hãn tỉnh lại trước tiên, cậu ác liệt liếc mắt trừng Giang Thiên Dự, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh nói đóng cửa chính là đóng như vậy !?”

Bị người yêu một dao mắt, Giang Thiên Dự nhỏ giọng: “Anh đóng cửa mà…” Đang muốn vì chính mình biện hộ mấy câu, nhưng dưới khí thế mãnh liệt của đối phương anh chỉ có thể nho nhỏ giọng bổ sung một câu, “Nhưng mà không khóa lại…”

Phương Hãn ngoài tức giận còn sầu não, cậu đẩy Giang Thiên Dự ra, ngồi dậy: “Giờ thì tốt lắm, bị Tiểu Vũ thấy, anh tính giải thích thế nào?”

Giang Thiên Dự ôm vai cậu: “Thấy cũng tốt, giáo dục giới tính nên từ nhỏ nắn lên.”

Phương Hãn nhéo anh ta một cái: “Tôi không nói cái này!” Đã đến lúc này, người này còn có tâm tình nói đùa!

“Anh biết anh biết,” xoa xoa nơi bị đối phương nhéo, Giang Thiên Dự cười khổ, “Hãn Hãn, em không cảm thấy đã đến lúc nên để Tiểu Vũ biết sao, che che giấu giấu như vậy cũng không phải biện pháp.”

Phương Hãn liếc anh ta một cái, vò vò tóc không lên tiếng, Giang Thiên Dự thấy cậu như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi, sáp tới chụt một ngụm lên mặt cậu: “Em sợ nhóc Tiểu Vũ không chấp nhận em?”

“Đại khái vậy.” Phương Hãn dựa lên Giang Thiên Dự, khó có được toát ra phần dịu ngoan, “Đứa bé kia luôn rất… nên nói là sùng bái tôi đi, tôi cảm thấy bị nó biết được tôi cùng baba nó, sẽ khiến nó bị tổn thương.”

“Vậy càng nên cho nó biết, sau này để nó đến tiếp nhận chúng ta.” Giang Thiên Dự sờ sờ đầu cậu, dịu dàng cười, “Nhưng đứa bé kia bây giờ còn nhỏ, chắc em nói trước mặt nó, nó cũng nghe không hiểu, không bằng chờ nó trưởng thành, từ từ sẽ hiểu rõ.”

Phương Hãn cũng nghĩ như thế, liền cái đầu tí xíu khờ khờ của Giang Tiểu Vũ có thể hiểu được mấy thứ này? Phỏng chừng cùng nó ngả bài, nó vẫn một bộ ngốc ngốc như cũ. Dù sao đứa bé kia không ghét cậu, so với tự mình cứ suy tính thiệt hơn, không bằng để bọn họ trong cuộc sống từ từ mưa dần thấm lâu.

“Nói như vậy, hình như tôi có phần buồn lo vô cớ.” Phương Hãn kéo khóe miệng.

Giang Thiên Dự nghe giọng cậu dường như không còn u ám, liền cũng vui vẻ trở lại: “Vốn không phải đại sự gì,” Nói xong trong mắt lộ ra điểm thâm u, thẳng kéo kéo mắt nhìn chằm chằm người yêu bé bỏng nhà mình, “Đã không phiền não rồi, chúng ta tiếp tục đi, bà xã~”

Vốn Phương Hãn đã quên gốc rạ này, kết quả bị anh ta nhắc lại như vậy, như chết như không nhớ đến vừa rồi bị Tiểu Vũ nhìn thấy cảnh hai người quay cuồng trên giường, cậu xấu hổ nổi giận, sau đó một cước đạp người: “Anh còn muốn, mau đi xem Tiểu Vũ!”

Giang Thiên Dự vừa vặn bị đá trúng mông, ‘Ai ô’ một tiếng xuống giường, anh uất ức sờ sờ PP vô tội, bất đắc dĩ mở cửa phòng, kết quả, nhìn thấy một đôi mắt to đen láy. Thế là, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Giang Tiểu Vũ, con ngồi xổm ở đây làm cái gì !!!!!!!!!!!!!”

Có người nói tiếng rống giận ngày đó của Giang Thiên Dự đánh bay một đám quạ đen đậu trên cây.

Giang Thiên Dự: Vì heo gì ngoài phòng nhà tôi lại có quạ đen!?

Tác giả: Này chỉ là không đúng lúc đậu trước cửa nhà anh thôi…

Phòng giáo viên trường tiểu học XX.

“Thầy Phương, phần giáo trình này có thể xem giúp em không?” Một giọng nữ thanh lệ đánh thức Phương Hãn đang trầm tư. Cậu vội vàng thu dọn suy nghĩ, mang theo nụ cười nhẹ nhìn người tới, đối phương thấy ý cười nơi khóe môi cậu, hai má nhè nhẹ nổi lên ửng hồng khả nghi.

“Xin hỏi có chuyện gì?” Không mảy mau nhìn ra đối phương ngượng ngùng, Phương Hãn khách sáo cười xong khôi phục vẻ mặt vô cảm.

“E, cái này, chính là phần giáo trình chỗ này có thể nhờ ngài xem giúp em không…” Nữ giáo viên trẻ tuổi đỏ mặt hỏi, cô nửa tháng trước mới trở thành giáo viên, lần đầu tiên nhìn thấy Phương Hãn đã bị vẻ ngoài cùng khí thế của anh ấy hấp dẫn, bình thường không có việc gì liền tiếp cận làm quen, trong lòng lặng lẽ vẽ nên một bức tranh thiếu nữ mộng mơ. Phương Hãn mặc dù biết, nhưng trong lòng đã có người, bình thường có thể giữ khoảng cách sẽ giữ khoảng cách, bất đắc dĩ hai người đều là giáo viên Ngữ Văn, đối phương nếu cầm sách vở đến lấy cớ tiếp cận cậu, cậu cũng không thể tránh được.

“Ô, cái này…” Phương Hãn nhận lấy nhìn qua một lần, bắt đầu giảng giải, nói một nửa thấy vẻ mặt đối phương hốt hoảng chỉ lo chằm chằm nhìn cổ mình, cậu nghi ngờ hỏi: “Cô Cổ, sao vậy?”

Nữ giáo viên mặt lộ vẻ kinh hoảng ngẩng đầu, có chút luống cuống nói: “Ô, cái này, cài này, tôi đã hiểu, cám ơn thầy Phương, không làm phiền thầy.” Nói xong lại cầm giáo trình xoay người rời đi, Phương Hãn một mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn sang, chỉ thấy đối phương một bộ dáng chực khóc, cậu run lên, thu hồi tầm mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, mở ra tài liệu soạn bài của mình, trong lòng lại nói thầm, phụ nữ thật kỳ quái…

Lúc này, Cù Châu ở một bên xem náo nhiệt hồi lâu sáp qua: “Ai ai ai, cậu lại làm tổn thương một cô gái rồi, Hãn thiếu gia~”

Phương Hãn lạnh lùng liếc cậu ta một cái, mỗi lần Cù Châu dùng loại giọng điệu này mở miệng, cậu chỉ biết đối phương khẳng định muốn chế nhạo cậu: “Đừng âm dương quái khí, Cù tiểu đệ.”

Tuy bị gọi là tiểu đệ nhưng Cù Châu không để bụng, cậu cười hì hì chỉ vào cổ Phương Hãn nói: “Cậu lại trong lúc vô tình đuổi cổ một người ái mộ, thật sự là lợi hại lợi hại.”

Phương Hãn không hiểu sờ sờ cổ mình, bỗng nhiên trên mặt cứng đờ, phút chốc đứng lên ném một câu: “Tớ đi WC.”

Cù Châu ở phía sau cậu cười trộm: “Bạn gái cậu cũng nhiệt tình quá nha~”

Phương Hãn căng mặt đứng trước gương trong WC, nhìn cần cổ chính mình, lác đác rải rác mấy điểm nhỏ nhỏ. Khó trách nữ giáo viên mới kia một bộ mặt như vậy, mấy điểm nhỏ này người có mắt nhìn liền hiểu làm sao có, cậu cúi đầu mắng một câu: “Đã bảo đừng cắn nơi này, zzz!”

Nhớ đến sự kiện ngày đó cậu không nén nổi thở dài, sau khi mở cửa bọn họ phát hiện Giang Tiểu Vũ vốn nên rời đi lại ngồi xổm ở đó, một điệu bộ nghe lén, gặp lúc bị bại lộ không chút hoang mang, hai mắt tỏa sáng hỏi bọn họ có phải đang chơi đô vật không.

Giang Thiên Dự lúc ấy chỉ có thể kéo miệng cười phụ họa: “Đúng đúng, baba và thầy Phương đang chơi đô vật, con đừng quấy rầy, làm bài tập đi.” Phương Hãn lúc ấy cả dao mắt cũng không muốn ném anh ta, chỉ cảm thấy mình quá mất mặt. Giang Tiểu Vũ nghe xong ba nó rốt cuộc cũng rời đi, nhưng trước khi đi còn nói thầm: “Con cũng muốn chơi đô vật a…” Thẳng gây đến hai vị đại nhân mồ hôi lạnh ròng ròng chảy.

Hồi tưởng xong, Phương Hãn nhìn gương mặt mình trong gương, bất đắc dĩ cười, gặp phải hai ba con nhà này, cậu xem như công đức viên mãn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương