Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
-
Chương 80
Sau khi hành sự xong cả hai người không đi ngủ mà thức luôn đến sáng để tâm sự. Họ cứ như vậy ôm nhau trò chuyện cho đến khi bình minh ló dạng.
Khi Mặt Trời đã leo cao hai người mới rời khỏi giường, Triệu Linh Tiêu loay hoay mặc y phục vào vừa lúc Hàn Uyên đi tới chỉnh chu lại cho hắn, giống như hiền thê chăm chút cho phu quân của mình. Nhìn nàng trên người trống không, cơ thể mỹ miều lộ ra không che giấu, cảm giác mỹ vị này khiến cho tâm trí Triệu Linh Tiêu trở nên mông lung, thật là đẹp đến mê mẩn.
Tình tứ hồi lâu rốt cuộc họ cũng chịu lò đầu khỏi phòng, thân thiết đi cùng nhau đi đến chỗ Hàn Dĩnh.
Lúc này Hàn Dĩnh đang loay hoay trong quầy buôn, chạy tới chạy lui không ngớt chân. Hắn vui vẻ cười đến toát mang tai, khách hàng ghé qua không ngớt, lần này đúng là đại phát tài.
Triệu Linh Tiêu nhìn tình hình trong cửa hàng mà hoa cả mắt, trông mất phu đinh đi qua đi lại thật là chóng mặt. Hàn Uyên cũng vô cùng vui vẻ đúng là một ngày buôn may bán đắt. Nàng thấy vậy cũng không rãnh tay mà lập tức chạy đến phụ việc.
Ai cũng bận rộn, duy chỉ có Triệu Linh Tiêu là không có việc gì để làm, chỉ đứng một chỗ ngó nhìn như tên ngốc. Một lúc sau hắn có cảm giác không ổn, ngồi như thế này thật sự khiến cho hắn buồn ngủ không chịu nổi. Bèn quay trở lại phòng tĩnh tâm tu luyện, dù sao vài hôm nữa sẽ xông vào chỗ nguy hiểm, cố gắng tăng cường tu vi một chút đến lúc đó sẽ tốt hơn.
Dọc đường hắn có ghé qua trò chuyện với Hàn Y Nhi. Tiện thể báo cho nàng biết mình sẽ xông vào Thương Khung Lạc Địa. Tự nhiên là lúc đầu nàng không đồng ý, hắn con trai quý tử của nàng, để hắn chạy vào nơi nguy hiểm như vậy nàng không một chút yên tâm. Tuy nhiên nhìn thái độ quyết đoán của hắn nàng biết mình không thể cản được, chỉ đành rầu rĩ đồng ý. Triệu Linh Tiêu không vì thế mà nhảy cẫng lên vui mừng, ngược lại hắn hết lời an ủi mẫu thân, bảo nàng yên tâm hắn nhất định sẽ bình an trở về. Tuy nàng nghe qua có an tâm đôi chút như nét mặt lo âu thì vẫn còn hiện hữu trên khuôn mặt.
Vì Hàn Y Nhi chuẩn bị trở lại Triệu gia nên Triệu Linh Tiêu náng lại để tiễn nàng. Đến giữa trưa hắn mới trở về biệt viện. Hắn bước vào phòng suy nghĩ miên man một lúc rồi leo lên giường tĩnh tâm tu luyện.
Thấm thoắt đã đến buổi chiều, Mặt Trời đã tuột xuống chân núi chỉ còn lại một màu hoàng hôn đỏ rực. Triệu Linh Tiêu vẫn còn trong trạng thái tu luyện, mắt nhắm hờ, từng dòng linh khí chậm chạp chui vào trong người hắn như những dòng Suối nhỏ.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Hàn Uyên chậm rãi bê một khay đồ ăn bước vào phòng. Nàng thấy hắn vẫn ngồi bất động trên giường thì mỉm cười, cũng không vội gọi hắn dậy. Nàng nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó đi đến giường ngồi xuống im lặng nhìn hắn.
Khoảng nửa canh giờ sau Triệu Linh Tiêu rốt cuộc tỉnh lại. Thấy Hàn Uyên ngồi ngay cạnh bên hắn lập tức mỉm cười ôm nàng vào lòng. Đoạn hai người cùng nhau ăn cơm, Triệu Linh Tiêu rảnh rỗi lại nói về việc mình sẽ vào bí địa khiến cho tâm trạng của nàng có chút nặng nề. Vốn dĩ nàng muốn cùng đi với hắn nhưng bị phụ thân cấm cản, bất đắc dĩ không đi được. Một mình hắn đi nàng lại không yên tâm, nhất thời không biết phải làm sao. Triệu Linh Tiêu thấy vậy mỉm cười an ủi, hắn nói lần này chỉ là đi xem qua một chút cũng không phải liều mạng gì nên bảo nàng yên tâm đi. Hàn Uyên lo lắng thì vẫn lo lắng, nhưng cũng không biết làm sao chỉ đành u sầu chấp nhận. Triệu Linh Tiêu thấy tâm trạng nàng không tốt nên dành nhiều thời gian để an ủi nàng. Tối đêm đó Hàn Uyên ở lại phòng của Triệu Linh Tiêu luôn chứ không về. Hai người tâm sự tận nữa đêm sau đó hành động một hồi mới cùng nhau ngủ.
Ngày thứ năm ở Uyển Tinh trang.
Hàn Dĩnh hớt hải chạy đến báo cho Triệu Linh Tiêu một tin, nói rằng bí địa đã mở.
•Hàn cửu cửu thật như vậy sao..
Triệu Linh Tiêu kích động hỏi, hắn chờ ở đây năm ngày chính là vì chuyện này.
•Thật, toàn bộ người trong trấn đều đã chạy đến đó.
Hàn Dĩnh gật đầu xác định.
•Tốt quá, con phải đi thu dọn đồ đạc..
Triệu Linh Tiêu hào hứng, hắn muốn lập tức chạy đến đó.
•Tiêu nhi, bảo trọng...
Hàn Dĩnh bước đến vỗ vai Triệu Linh Tiêu ân cần nói.
•Ân, Tiêu Nhi biết rồi, cửu cửu cũng phải chú ý sức khỏe..
Triệu Linh Tiêu gật đầu đáp lễ, đoạn hắn xoay người chạy đi. Hàn Dĩnh nhìn theo bóng lưng hắn bất giác thở dài, Thương Khung Lạc Địa hung hiểm khó lường, nếu có thể bình an đi ra thì sẽ nhất minh kinh nhân, còn nếu không thì đành phó mặc cho số phận.
Triệu Linh Tiêu tuy vội nhưng không quên từ biệt Hàn Uyên. Nàng thấy hắn sắp đi thi thì nước mắt rưng rưng. Triệu Linh Tiêu không đành lòng nên khuyên nhủ vài câu, còn đảm bảo chắc chắn sẽ trở lại cưới nàng. Hàn Uyên tuy không an lòng nhưng cũng không muốn khiến hắn phải khó xử nên nàng không khóc nữa. Sau khi từ giã Hàn Uyên Triệu Linh Tiêu lập tức rời khỏi Uyển Tinh trang chạy thẳng hướng Tung Ba sơn.
Khi Mặt Trời đã leo cao hai người mới rời khỏi giường, Triệu Linh Tiêu loay hoay mặc y phục vào vừa lúc Hàn Uyên đi tới chỉnh chu lại cho hắn, giống như hiền thê chăm chút cho phu quân của mình. Nhìn nàng trên người trống không, cơ thể mỹ miều lộ ra không che giấu, cảm giác mỹ vị này khiến cho tâm trí Triệu Linh Tiêu trở nên mông lung, thật là đẹp đến mê mẩn.
Tình tứ hồi lâu rốt cuộc họ cũng chịu lò đầu khỏi phòng, thân thiết đi cùng nhau đi đến chỗ Hàn Dĩnh.
Lúc này Hàn Dĩnh đang loay hoay trong quầy buôn, chạy tới chạy lui không ngớt chân. Hắn vui vẻ cười đến toát mang tai, khách hàng ghé qua không ngớt, lần này đúng là đại phát tài.
Triệu Linh Tiêu nhìn tình hình trong cửa hàng mà hoa cả mắt, trông mất phu đinh đi qua đi lại thật là chóng mặt. Hàn Uyên cũng vô cùng vui vẻ đúng là một ngày buôn may bán đắt. Nàng thấy vậy cũng không rãnh tay mà lập tức chạy đến phụ việc.
Ai cũng bận rộn, duy chỉ có Triệu Linh Tiêu là không có việc gì để làm, chỉ đứng một chỗ ngó nhìn như tên ngốc. Một lúc sau hắn có cảm giác không ổn, ngồi như thế này thật sự khiến cho hắn buồn ngủ không chịu nổi. Bèn quay trở lại phòng tĩnh tâm tu luyện, dù sao vài hôm nữa sẽ xông vào chỗ nguy hiểm, cố gắng tăng cường tu vi một chút đến lúc đó sẽ tốt hơn.
Dọc đường hắn có ghé qua trò chuyện với Hàn Y Nhi. Tiện thể báo cho nàng biết mình sẽ xông vào Thương Khung Lạc Địa. Tự nhiên là lúc đầu nàng không đồng ý, hắn con trai quý tử của nàng, để hắn chạy vào nơi nguy hiểm như vậy nàng không một chút yên tâm. Tuy nhiên nhìn thái độ quyết đoán của hắn nàng biết mình không thể cản được, chỉ đành rầu rĩ đồng ý. Triệu Linh Tiêu không vì thế mà nhảy cẫng lên vui mừng, ngược lại hắn hết lời an ủi mẫu thân, bảo nàng yên tâm hắn nhất định sẽ bình an trở về. Tuy nàng nghe qua có an tâm đôi chút như nét mặt lo âu thì vẫn còn hiện hữu trên khuôn mặt.
Vì Hàn Y Nhi chuẩn bị trở lại Triệu gia nên Triệu Linh Tiêu náng lại để tiễn nàng. Đến giữa trưa hắn mới trở về biệt viện. Hắn bước vào phòng suy nghĩ miên man một lúc rồi leo lên giường tĩnh tâm tu luyện.
Thấm thoắt đã đến buổi chiều, Mặt Trời đã tuột xuống chân núi chỉ còn lại một màu hoàng hôn đỏ rực. Triệu Linh Tiêu vẫn còn trong trạng thái tu luyện, mắt nhắm hờ, từng dòng linh khí chậm chạp chui vào trong người hắn như những dòng Suối nhỏ.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Hàn Uyên chậm rãi bê một khay đồ ăn bước vào phòng. Nàng thấy hắn vẫn ngồi bất động trên giường thì mỉm cười, cũng không vội gọi hắn dậy. Nàng nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó đi đến giường ngồi xuống im lặng nhìn hắn.
Khoảng nửa canh giờ sau Triệu Linh Tiêu rốt cuộc tỉnh lại. Thấy Hàn Uyên ngồi ngay cạnh bên hắn lập tức mỉm cười ôm nàng vào lòng. Đoạn hai người cùng nhau ăn cơm, Triệu Linh Tiêu rảnh rỗi lại nói về việc mình sẽ vào bí địa khiến cho tâm trạng của nàng có chút nặng nề. Vốn dĩ nàng muốn cùng đi với hắn nhưng bị phụ thân cấm cản, bất đắc dĩ không đi được. Một mình hắn đi nàng lại không yên tâm, nhất thời không biết phải làm sao. Triệu Linh Tiêu thấy vậy mỉm cười an ủi, hắn nói lần này chỉ là đi xem qua một chút cũng không phải liều mạng gì nên bảo nàng yên tâm đi. Hàn Uyên lo lắng thì vẫn lo lắng, nhưng cũng không biết làm sao chỉ đành u sầu chấp nhận. Triệu Linh Tiêu thấy tâm trạng nàng không tốt nên dành nhiều thời gian để an ủi nàng. Tối đêm đó Hàn Uyên ở lại phòng của Triệu Linh Tiêu luôn chứ không về. Hai người tâm sự tận nữa đêm sau đó hành động một hồi mới cùng nhau ngủ.
Ngày thứ năm ở Uyển Tinh trang.
Hàn Dĩnh hớt hải chạy đến báo cho Triệu Linh Tiêu một tin, nói rằng bí địa đã mở.
•Hàn cửu cửu thật như vậy sao..
Triệu Linh Tiêu kích động hỏi, hắn chờ ở đây năm ngày chính là vì chuyện này.
•Thật, toàn bộ người trong trấn đều đã chạy đến đó.
Hàn Dĩnh gật đầu xác định.
•Tốt quá, con phải đi thu dọn đồ đạc..
Triệu Linh Tiêu hào hứng, hắn muốn lập tức chạy đến đó.
•Tiêu nhi, bảo trọng...
Hàn Dĩnh bước đến vỗ vai Triệu Linh Tiêu ân cần nói.
•Ân, Tiêu Nhi biết rồi, cửu cửu cũng phải chú ý sức khỏe..
Triệu Linh Tiêu gật đầu đáp lễ, đoạn hắn xoay người chạy đi. Hàn Dĩnh nhìn theo bóng lưng hắn bất giác thở dài, Thương Khung Lạc Địa hung hiểm khó lường, nếu có thể bình an đi ra thì sẽ nhất minh kinh nhân, còn nếu không thì đành phó mặc cho số phận.
Triệu Linh Tiêu tuy vội nhưng không quên từ biệt Hàn Uyên. Nàng thấy hắn sắp đi thi thì nước mắt rưng rưng. Triệu Linh Tiêu không đành lòng nên khuyên nhủ vài câu, còn đảm bảo chắc chắn sẽ trở lại cưới nàng. Hàn Uyên tuy không an lòng nhưng cũng không muốn khiến hắn phải khó xử nên nàng không khóc nữa. Sau khi từ giã Hàn Uyên Triệu Linh Tiêu lập tức rời khỏi Uyển Tinh trang chạy thẳng hướng Tung Ba sơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook